Các nàng một đường lái xe, dọc theo hướng dẫn trên đường mà đến bờ biển.
Lâu Xuân Vũ từng nhìn thấy biển của cố hương, không có nước biển xanh lam, cũng không có bãi cát trắng mịn, có rất nhiều gió biển mặn chát cùng nước biển vẩn đục.
Bờ biển khi thì có thể nhìn đến rác nổi bồng bềnh, bãi bồi đen và những tảng đá im lìm.
Lâu Xuân Vũ đi một vong dọc bờ biển, đôi má bị gió biển thổi đau, nơi này không có cảnh đẹp để thưởng thức.
"Lúc ta còn nhỏ đã từng tới nơi này, cho rằng biển rộng liền dài như vậy." Lâu Xuân Vũ đứng ở chỗ cao nhìn về phương xa.
Những con thuyền ở nơi này đều là quái vật khổng lồ, chậm rãi di chuyển trên mặt biển
"Là vì vị trí địa lý, cũng không có cách nào khác, nể tình hải sản ở đây thật ngon, nó đáng để chúng ta tới đây một chuyến." Tống Tây Tử vuốt tay Lâu Xuân Vũ, sợ nàng bất cẩn mà ngã xuống.
So với những nhà hàng ở các địa điểm du lịch, Lâu Xuân Vũ cùng Tống Tây Tử càng muốn tìm đến các quán ăn khuya bên lề đường, các nàng có một loại chấp niệm, cho rằng những nơi như vậy mới chính là hương vị địa phương thuần túy nhất ngon nhất, đặc biệt là muốn tìm đến những hẻm nhỏ của khu dân cư, vừa đẩy cửa vào đều là người địa phương ngồi gọi món, lão bản nương vội vàng đến không có thời gian nói chuyện, nhìn thấy người đến lại nhiều ít có thể gọi được tên khách nhân, thức ăn là đồ ăn hằng ngày của người địa phương, không có gì đặc biệt để gọi là du lịch, nhưng mà chính là tất cả mọi người đều cảm thấy thật tốt.
Tốt nhất chính là phần nhìn giá khi mua hàng, có thể làm cho bản thân một trận kinh hỷ.
Tống Tây Tử vốn nhiều bằng hữu, nhưng tới nơi xa lạ này, cho rằng không có người quen gì, kết quả người quen vừa nhìn thấy động thái của nàng liền liên hệ với nàng, hẹn nàng buổi tối đi ăn quán địa phương, hắn dẫn đường.
Tống Tây Tử uyển chuyển biểu đạt không phải đi một mình, bất tiện, đối phương nói hai người hắn cũng mời được, sau đó gởi tới địa chỉ của một quán bán thức ăn trong khu công xưởng.
Vừa vặn Lâu Xuân Vũ cũng hợp ý quán thức ăn này, vừa thấy là cùng một chỗ, liền để Tống Tây Tử đáp ứng.
Chỗ đó lại khó tìm, quanh đi quẩn lại đã đi một vòng lớn, mới có thể tìm thấy nó ở một khu công xưởng ít người biết đến, nếu như không phải có người quen dẫn đường, vốn sẽ tìm không thấy, cũng khó trách trên công lược* người bình thường nói muốn ăn đều ăn không được.
Bằng hữu của Tống Tây Tử là thổ dân ở nơi này, mỹ thực nơi đó hắn thuộc như lòng bàn tay. Tống Tây Tử mang theo bằng hữu tới đây, hắn cũng khách khí gọi một bàn hải sản, phổ cập cho hai người cách ăn loại ốc cổ quái ở nơi này, làm thế nào mới có thể ăn món đó một cách chính tông.
Buổi tối hai người ăn uống no đủ liền đến bên bờ biển tiêu hóa thật lâu mới có sức lực lái xe trở về khách sạn.
Điểm khổ não khi ăn quá no chính là bụng nhỏ của Lâu Xuân Vũ liền phình lên, "Ta cảm thấy trong ba năm tới cũng không cần lại ăn hải sản nữa a." Lâu Xuân Vũ tựa lưng vào ghế ngồi, hai mắt chạy xe không. Nhờ phúc của Tống Tây Tử, nàng được người địa phương dẫn đi ăn đặc sản của địa phương.
"Ta đây sẽ không, ta vừa rời đi đã bắt đầu hoài niệm rồi, sau này có cơ hội chúng ta chọn thời gian tới đây, dù sao lái xe cũng chỉ mấy giờ." Tống Tây Tử lái xe ban đêm liền rất tập trung lực chú ý, không dám càn rỡ.
Lâu Xuân Vũ có chút thương cảm, "Ta đã cho rằng ta nhất định sẽ không trở về đây a."
"Nhân sinh dài như vậy, nào có chuyện gì là nhất định."
Lâu Xuân Vũ có dự cảm bản thân đêm nay sẽ phải chịu tội, kết quả đến nửa đêm, bụng bắt đầu khó chịu.
Tống Tây Tử mặc quần áo chỉnh tề đi xuống lầu mua cho nàng thuốc trợ tiêu hóa, Lâu Xuân Vũ sau khi uống thuốc, chờ đợi cảm giác không thoải m ái qua đi.
Lâu Xuân Vũ cũng cảm giác dạ dày của mình quá không nể mặt, rõ ràng nàng không ăn bao nhiêu, Tống Tây Tử ăn còn nhiều hơn nàng, cố tình người khó chịu lại là mình.
Đại khái là ngủ một giấc tỉnh lại, hai người tinh thần tỉnh táo, bắt đầu câu có câu không mà trò chuyện với nhau.
Tống Tây Tử nhớ tới trước kia từng đến nhà Lâu Xuân Vũ một lần, đột nhiên nổi hứng, trưng cầu ý kiến của nàng: "Ngày mai có muốn đến nhà của ngươi một chuyến hay không?"
Lâu Xuân Vũ hồi đáp bằng sự trầm mặc.
Tống Tây Tử hối hận đã nhắc đến chuyện này, "Vậy không đi cũng được. Chúng ta ngày mai lại đi tham quan một chút, thương lượng một chút xem nên đi nơi nào vui chơi."
"Đi đến nhà của ta a, cố địa trùng du* một chút." Lâu Xuân Vũ mỉm cười, cố địa trùng du chính là Tống Tây Tử, cũng là bản thân mình.
(*Thăm lại chốn cũ)
Bàn tay Tống Tây Tử như có như không vuốt ve trên bụng Lâu Xuân Vũ một chút, "Nếu ngươi không thích, ta liền không đi. Xem như ta chưa từng nói qua."
"Nói cũng đã nói, lời nói ra nào có thể thu hồi. Hơn nữa, ta cũng muốn trở về xem qua một chút."
"Ân. Cùng trở về đi. Ta còn nhớ điểm bắt mắt nhất trong nhà của ngươi hẳn là giấy khen đươc dán khắp tường, dán đến tràn đầy a."
"Hiện tại có thể cũng không có a, lúc trước thứ duy nhất có thể đem ra chính là giấy khen a, họ hàng của ta tới nhà, cha mẹ ta muốn cho bọn họ nhìn đến, mới dán ở những chỗ dễ thấy nhất. Bọn họ lại nói ta chỉ biết mọt sách, lúc trước chỉ biết đọc sách, trưởng thành liền không có tiền đồ."
"Ngươi bây giờ liền rất có tiền đồ a."
"Vậy còn cần ngươi nói sao, ta cũng biết ta rất có tiền đồ." Cái cằm Lâu Xuân Vũ nâng lên, rất là kiêu ngạo.
Tống Tây Tử dùng ngón tay điểm điểm cái mũi của nàng, "Cái dạng này, ngươi liền có thể trở về nhiều một chút, tức chết những họ hàng đã từng xem thường ngươi."
"Họ hàng sẽ không tức chết, bọn họ luôn có thể tìm ra nhược điểm của ngươi, sau đó đâm vào nhược điểm của ngươi. Ví dụ như, ta đọc sách, bọn họ nói đọc sách làm được cái gì, lập gia đình mới thật sự có bản lĩnh. Ta biết kiếm tiền, kết quả trong mắt bọn họ còn không bằng tìm được lão công biết kiếm tiền càng quan trọng hơn. Ta cái gì cũng có, bọn họ nhất định sẽ nói, ngươi không kết hôn ngươi không có hài tử, ngươi chính là không được."
Lâu Xuân Vũ càng nói càng khổ sở, Tống Tây Tử nghe nàng nói, cơn tức giận giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn.
Tống Tây Tử cũng không phải tức giận vì những lời này, là tức giận bản thân Lâu Xuân Vũ lại có thể để trong lòng những lời này, thậm chí khi nàng đang nói những chuyện này, trên gương mặt tràn ngập chán nản, những lời này đối với nàng quan trọng như vậy sao?
Tống Tây Tử một tay nắm lấy miệng Lâu Xuân Vũ, để cái miệng của Lâu Xuân Vũ cong lên, lời nói đều nói không rõ ràng được, Lâu Xuân Vũ chu miệng, hàm hồ nói: "Ngươi... Làm... A...?"
Tống Tây Tử nói: "Ta thấy ngươi khổ sở, liền cảm thấy rất khó chịu, trên mặt ngươi không nên có dáng vẻ này."
Lâu Xuân Vũ tránh thoát khỏi bàn tay của nàng, xoa xoa đôi má đau đớn của mình, "Không chú ý tâm tình lại bị ảnh hưởng rồi. Đạo lý ta đều hiểu, ngươi hy vọng ta có thể không cần nghe, không cần quan tâm, nhưng mà có đôi khi nghĩ đến, vẫn là nhịn không được mà sinh khí."
Tống Tây Tử nói: "Ta tán thành ngươi là đủ rồi, ngươi không cùng bọn họ sống qua ngày, lời của bọn họ đối với ngươi cũng không có tác dụng."
"Đúng vậy a, ta trước kia vẫn muốn trốn tránh, bởi vì trốn tránh có thể làm cho ta quên đi những lời nói lung tung ta từng nghe qua, nhưng mà đây vốn không phải biện pháp giải quyết, ta có thể nhìn thẳng vào sự tồn tại của những người này, để có một ngày ta không còn bởi vì lời nói của bọn họ mà khổ sở khi đó ta thật sự chính là đã thoát ra được." Khi nói chuyện đôi mắt Lâu Xuân Vũ nhìn Tống Tây Tử, ánh mắt lóe lên.
"Chúng ta nói những chuyện vui vẻ một chút, nghĩ xem kỳ nghỉ năm mới chúng ta nên đi nơi nào."
"Đi đến nơi xa một chút a. Ta muốn đi Châu Âu."
"Cũng được, ngươi có thể nói với ta ngươi muốn đi nơi nào, để ta sắp xếp, ngươi chỉ cần mang theo bản thân mình, những chuyện khác đều giao cho ta, ta an bài cho ngươi nghỉ ngơi thoải mái, ngươi cái gì đều không cần quản, ngươi liền làm hành trang vui vẻ, ăn mặc ngủ nghỉ đều có ta."
"Ta đây chỉ mang theo người, không mang theo đầu óc a, đến lúc đó tất cả đều giao cho ngươi, nếu như ngươi an bài không tốt, ha ha."
"Ha ha cái gì, ngươi nói a."
"Dù sao chính là trở mặt cho ngươi xem."
Ngón tay Tống Tây Tử du tẩu dọc theo đường nét gương mặt Lâu Xuân Vũ, "Không ngờ, trước kia Lâu Xuân Vũ luôn là xấu hổ, lá gan càng lúc càng lớn a, còn dám cùng ta trở mặt."
"Còn không phải do ngươi sủng ra sao." Lời nói này, khiến cho Lâu Xuân Vũ nghĩ đến đã cảm thấy buồn nôn, nói xong chính mình đã đỏ mặt, bổ nhào vào trong lòng Tống Tây Tử.
Nghe tin Lâu Xuân Vũ muốn về nhà, Lâu mẹ còn cho là mình nghe lầm, lại hỏi một lần, "Con muốn về nhà?"
"Ân, chúng con đã xuất phát. Con cùng bằng hữu của con."
Lâu mẹ hảo hảo vài tiếng, cũng tìm không biết nên nói gì tiếp theo.
Tống Tây Tử nhìn Lâu Xuân Vũ khi cúp điện thoại trên gương mặt không có phập phồng, bình bình đạm đạm nhìn không ra tâm tình gì, hỏi: "Mẹ của ngươi không chào đón chúng ta? Hay là không chào đón ta?"
"Không có a, bà nói hoan nghênh."
"Ta lần đầu tiên đến nhà của ngươi là khi chúng ta còn là đồng học. Khi đó ngươi liền đã thích ta rồi đúng không?"
Lâu Xuân Vũ nhìn trên gương mặt Tống Tây Tử viết hai chữ đắc ý, liền không muốn tiếp lời của nàng.
"Ở đại học ta kỳ thật không nghĩ tới sẽ đến nơi đây, chính là bỗng nhiên có một ý niệm trong đầu, một cảm giác rất thần kỳ, có một thanh âm nói ta đời này đều chưa từng đến thành thị của Lâu Xuân Vũ, có thể đến đó một chút. Sau đó ta liền đi. Sau đó liền liên hệ với ngươi."
Lâu Xuân Vũ nhìn nàng vài lần, "Sau đó thì sao?"
"Sau đó rất vui vẻ a, những nơi chúng ta cùng đi qua, đều để lại ấn tượng khắc sâu cho ta, còn nhớ xâu Phật châu kia không, ta đều cất kỹ ở trong nhà."
"Ta biết."
"Ta trước kia không tin chuyện này, nhưng mà khi đi đến đại điện, trong đầu ta liền nghĩ đến ngươi, ta nghĩ nếu quả thật có Bồ Tát, vậy thì xin Bồ Tát nhìn qua người ở phía ngoài kia một chút, để cho nàng đời này không cần khổ cực như vậy." Tống Tây Tử hỏi nàng, "Ngươi cảm thấy có linh nghiệm hay không?"
"Có. Tâm thành tắc linh, nói rõ ngươi là tâm thành." Lâu Xuân Vũ nói rất nhẹ rất nhẹ, mà từ đầu tới cuối nàng duy trì tư thế quay mặt sang phía khác, nàng sợ quay đầu lại, sẽ bị Tống Tây Tử nhìn thấy nước mắt của mình.
Lái xe về đến nhà, Lâu Xuân Vũ xuống xe trước, Tống Tây Tử tìm nơi dừng xe.
Trong nhà thay đổi rất lớn, phòng ở đã tu sửa, sân nhỏ vốn là nền xi măng, hiện tại nền xi măng đã bị đập bỏ, làm thành một bồn hoa rất lớn, cây hoa quế trước kia trồng ở trong góc nay đã được chuyển ra giữa bồn hoa..
Sát tường rào được dựng giàn, trồng nho leo, nhìn nho phát triển có vẻ rất khả quan.
Lâu ba ba ở cửa ra vào hoan nghênh các nàng tiến vào, ở trước mặt Tống Tây Tử, Lâu ba ba lộ ra một chút cẩn trọng, mà Tống Tây Tử là đang tò mò quan sát loại hoa được trồng trong bồn, Lâu ba ba liền bắt đầu giới thiệu, "Đây là kiwi được trồng năm ngoái, năm nay được thế này rồi, sang năm sẽ càng phát triển thêm."
"Thúc thúc, đây là cây gì?" Có rất nhiều cây Tống Tây Tử chưa tùng thấy qua, Lâu ba ba nói: "Đây là quả sung, hàng năm đều sẽ có quả, nhiều đến ăn không hết, đều rụng xuống đất."
"Có ngọt hay không?"
"Ngọt. Hương vị rất ngon."
Hai tay Tống Tây Tử vắt chéo sau lưng, nghiêm túc nghiên cứu, ngay cả rau cỏ trên mặt đất đều không buông tha.
Lâu mẹ nhìn ba người đều không vào nhà, đi tới nói: "Ở bên ngoài làm gì a, ăn cơm, mời khách nhân vào a."
Lâu Xuân Vũ nghiêng người nói với Tống Tây Tử: "Ăn cơm trước đi. Cơm nước xong xuôi ngươi lại nghiên cứu."
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※
Tiểu kịch trường:
Lâu Xuân Vũ: Khi ngươi lạy Bồ tát, chỉ nghĩ tới ta, đúng không?
Tống Tây Tử: Cũng không có, ta còn nói với Bồ Tát, phù hộ ta phát tài, kiếm thật nhiều tiền, mua được phòng ở hiện tại, người nhà thân thể khỏe mạnh, hy vọng ba ba của ta thăng chức tăng lương sau khi về hưu có thêm chút tiền hưu, Kiều nữ sĩ ở thị trường chứng khoán thuận buồm xuôi gió, nhà cũ của gia đình ta có thể giải tỏa, để cho ta khi hai mươi tuổi cũng có cơ hội làm phú nhị đại...
Lâu Xuân Vũ:???
Bồ Tát:???