Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi

Chương 114




Lâu Xuân Vũ cảm giác được Tống Tây Tử đã tỉnh.

Vị trí bên cạnh đã có động tĩnh, Lâu Xuân Vũ cũng mở mắt, nàng trước dụi dụi đôi mắt, sợ nghèn trong mắt sẽ bị người bên ngối nhìn thấy, lại dùng tay đặt ở trước mặt, hà ra từng hơi, cũng may không có mùi lạ.

Khi nàng uể oải nói một tiếng buổi sáng tốt lành, chờ mong Tống Tây Tử sẽ cho nàng một nụ hôn ôn nhu, nhưng mà nàng chờ rất lâu, cũng không nhận được nụ hôn của Tống Tây Tử.

Tống Tây Tử đang tìm quần áo trong tủ quần áo, đưa lưng về phía nàng.

Lâu Xuân Vũ giơ chân lên, chăn mỏng bởi vì động tác của nàng một đường tuột xuống, thẳng đến bên đùi, chân dài trắng nhỏ hướng lên, điểm ở trên mông Tống Tây Tử, "Buổi sáng..."

Một chữ tốt cuối cùng cũng không thể nói ra miệng, bởi vì Lâu Xuân Vũ xuyên qua thân thể Tống Tây Tử, giống như Tống Tây Tử là ảnh tử, lại giống như bản thân Lâu Xuân Vũ mới là ảnh tử.


Lâu Xuân Vũ ngồi dậy, dấu vết tối hôm qua còn lưu lại trên người nàng, nàng nhặt lên áo ngủ của mình ở bên giường, tuy rằng Tống Tây Tử không nhìn thấy nàng, nàng cũng không thể không mặc quần áo a.

Nàng không biết là chỗ nào có vấn đề, nhưng mà đã quen với trạng thái như vậy, tâm tình nàng ổn định.

Lâu Xuân Vũ đi theo phía sau Tống Tây Tử nhìn không thấy nàng, nhìn Tống Tây Tử chọn quần áo, tây trang màu đen, Lâu Xuân Vũ không nhớ được chính nàng có mua cho người kia bộ đồ này.

Sau đó đem mái tóc buộc lại, dùng dây buộc bằng da màu đen cố định. Trong gương là một Tống Tây Tử nghiêm túc nửa điểm dáng tươi cười đều không có.

Ở trong gương Lâu Xuân Vũ chỉ có thể thấy được Tống Tây Tử, không nhìn thấy bản thân, liền đánh bạo đối với Tống Tây Tử nhăn mặt, ở sau tai nàng thổi hơi, còn có ý định nắm lấy vành tai nàng, nhưng mà Tống Tây Tử căn bản không có cảm giác.


Tống Tây Tử đánh răng, Lâu Xuân Vũ ngồi ở trên bồn vệ sinh chóng cằm, một tay ở dưới ngực khoa tay múa chân, nói: "Ngươi hơn ba mươi tuổi bộ ngực vẫn là đày đặn, thật hâm mộ."

Nàng chỉ tự mình lẩm bẩm, dù sao Tống Tây Tử nghe không được.

Tống Tây Tử đang trang điểm, Lâu Xuân Vũ liền ở sau lưng nàng, thậm chí đùa dai mà đem mặt áp lên gương mặt nàng, nhìn hàng mi sắc nét của nàng, lại nhìn màu mắt xinh đẹp của nàng, "Ngươi cũng sẽ già sao, nếp nhăn đều dài ra rồi, không đúng, đó là phiếu phấn*."

(*Là phần phấn trang điểm đọng lại ở những nếp gấp trên mặt)

Trong phòng thật an tĩnh, mèo của Tống Tây Tử đều không thích kêu, Tống Tây Tử dùng máy móc tự động cho mèo ăn, đúng bảy giờ sáng cung cấp thức ăn mèo, mèo từ bên người Tống Tây Tử lặng yên không một tiếng động mà đi qua, liền một ánh mắt đều keo kiệt không cho nàng. Lâu Xuân Vũ thay Tống Tây Tử giáo huấn con mèo kia, "Mẹ của ngươi đối với ngươi tốt như vậy, cho ngươi ăn cho ngươi uống, còn cho ngươi có chỗ ở, ngươi không thể đối với mẹ của ngươi thân mật một chút sao, đi cọ cọ nàng a, làm cho nàng vui vẻ a?"


Bữa sáng của Tống Tây Tử là một ly cafe, hai mảnh bánh mì bỏ vào máy toaster. Máy toaster tinh một tiếng nhả ra hai mảnh bánh mì đã được nướng nóng lên, Tống Tây Tử ngồi trước chiếc bàn lớn bằng gỗ hồ đào màu đen, một mình lặng yên giải quyết xong bữa sáng.

"Hiện tại biết có ta là rất tốt sao? Có ta ở đây, ta nấu điểm tâm cho ngươi, mỗi ngày đổi các món ngon khác nhau cho ngươi, dinh dưỡng lại khỏe mạnh, đảm bảo làm cho ngươi kiện kiện khang khang. Thân ái, ngươi nhìn ta, ta thật cô độc."

Lâu Xuân Vũ để tay trên mu bàn tay của Tống Tây Tử, đáng tiếc vốn là không cầm được thật thể.

Trong căn phòng an tĩnh, một con mèo, một người, còn có một u linh không tồn tại là Lâu Xuân Vũ.

Này đã từng là cuộc sống trước kia của Lâu Xuân Vũ, trong những năm tháng đó, nàng liền đi theo bên cạnh Tống Tây Tử, tình cảm đối với người kia càng ngày càng sâu sắc, sâu đến mức không thể tự thoát ra được, Tống Tây Tử liền biến thành tất cả của nàng.
Trong vô hình, danh tự của Tống Tây Tử liền khắc vào trong lòng Lâu Xuân Vũ.

Lâu Xuân Vũ lúc này vô pháp bình tĩnh lại, nàng không thể nào tiếp nhận được chuyện mình ngồi ở trước mặt Tống Tây Tử, lại không thể được Tống Tây Tử nhìn thấy, bởi vì nàng yêu Tống Tây Tử a, bởi vì từng hưởng thụ qua phần tình yêu kia, nàng lúc này, mới ý thức được chuyện không thể chạm vào Tống Tây Tử, sự cô độc không thể cùng người kia giao tiếp là đáng sợ đến cỡ nào.

Cuộc sống như vậy, nàng một ngày đều không tiếp tục được nữa, nàng thật sự sẽ chết, nàng sẽ bị sự cô độc cùng phẫn nộ bao phủ.

Tống Tây Tử nghe thấy Lâu Xuân Vũ nói mơ, mắt vẫn nhắm, khóe mắt có nước mắt tràn ra, ở trong mơ nói ra một vài từ ngữ vụn võ.

Tống Tây Tử bị sự bất an của nàng đánh thức, ôm nàng vào trong lòng, nói: "Lại gặp ác mộng?" Đây là lần thứ mấy rồi, thường xuyên thấy nàng bắt đầu bật khóc khi nằm mơ, cũng không biết nàng mơ tới cái gì, hay là ai, làm cho nàng khổ sở thành như vậy.
Lâu Xuân Vũ được bao lấy trong vòng tay của nàng, ngay cả chân cũng chen vào giữa hai chân nàng, co người thành một đoàn, dưới sự bao dung của nàng, chậm rãi bình tĩnh trở lại.

"Ngươi cũng không nói với ta là ngươi mơ thấy chuyện gì, bởi vì ta còn chua có được sự tín nhiệm của ngươi sao?" Tống Tây Tử phỏng đoán Lâu Xuân Vũ trước kia từng bị tổn thương, điều này làm cho trong lòng Lâu Xuân Vũ có một đạo bóng mờ, chỉ là Lâu Xuân Vũ bảo hộ bản thân thật tốt quá, khi nàng thanh tỉnh, Tống Tây Tử căn bản là không có cách đánh vỡ sự phòng bị của nàng, chạm đến nơi sâu trong nội tâm của nàng.

Tống Tây Tử dùng cằm áp lên trán của nàng, bàn tay khe khẽ vuốt ve sau lưng nàng, Lâu Xuân Vũ giống như một hài tử co người trong lòng Tống Tây Tử, được ôm ấp cùng vuốt ve như vậy, nàng đã tìm được cảm giác an toàn.
Khi Lâu Xuân Vũ tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong lòng Tống Tây Tử, nàng là một quả bóng nhỏ, Tống Tây Tử cong người thành một nửa vòng tròn, bao lấy nàng.

Nàng ôm lấy eo của Tống Tây Tử, đem mặt dán vào lồng ngực Tống Tây Tử, nghe nhịp tim trong lồng ngực nàng, lúc này mới an tâm.

Tống Tây Tử đã tỉnh táo, chỉ là nhắm mắt nghỉ ngơi, khi Lâu Xuân Vũ có động tĩnh nàng liền mở mắt ra, Lâu Xuân Vũ âm thầm động vào mình, sau khi xác định được mình là thật sự bên cạnh, còn lộ ra loại thần sắc vui vẻ này, nàng đều nhìn thấy rõ ràng, nàng nở nụ cười.

Thanh âm chấn động kia xuyên qua lồng ngực trực kích vào lỗ tai Lâu Xuân Vũ, rốt cuộc không còn chứng cứ nào thực tế hơn được nữa, Tống Tây Tử nói: "Ngươi ở trong mơ vừa khóc vừa chảy nước mắt, ta thật sự muốn hoài nghi, trong lòng ngươi có phải hay không là có người nào a."
"Người trong lòng của ta chính là ngươi."

"Ta?" Tống Tây Tử cất cao thanh âm, nàng vốn đoán không được đáp án thế nhưng là chính mình, bởi vì trong lòng nàng nghĩ, cùng Lâu Xuân Vũ nhiều năm như vậy, nàng từ đầu đến chân liền chưa từng làm chuyện gì có lõi với Lâu Xuân Vũ.

"Ta mộng thấy ta chết đi, cuộc sống của người không có ta rất cô độc, ta kỳ thật luôn ở bên cạnh ngươi nhìn ngươi, nhưng mà ngươi lại nhìn không thấy ta."

"Ngươi trước kia khóc cũng là bởi vì chuyện này sao? Khi đó ta cùng ngươi vừa mới bắt đầu nói yêu đương, ngươi đã bắt đầu mộng thấy bản thân chết rồi?"

"Ân."

Tống Tây Tử thở mạnh một hơi, "Ngươi sẽ sống lâu trăm tuổi a." Thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một câu này.

Lâu Xuân Vũ gật gật đầu, "Ân, ta sẽ sống đến rất già rất già, bảy tám chục tuổi, sống đủ rồi lại chết."
"Còn sớm, lại ngủ một lát a." Tống Tây Tử duỗi thân thể ra, để Lâu Xuân Vũ nằm thoải mái một chút, hai người rúc vào nhau, không lâu sau, nàng nghe được tiếng hít thở bình tĩnh của Lâu Xuân Vũ, bàn tay nàng lướt qua tủ đầu giường, tìm được điện thoại di động của mình, cúi đầu nhìn thoáng qua, Lâu Xuân Vũ ngủ rồi. Tống Tây Tử liền tìm kiếm trên điện thoại --- làm thế nào để người bên cạnh có cảm giác an toàn.

Tề Nhã Nhã nghe nói trong nhà Lâu Xuân Vũ nuôi mèo, sau khi tan tầm liền lái xe đạp điện nhỏ của nàng chạy đến nhà Lâu Xuân Vũ xem mèo.

Nàng là thích mèo, nhưng mà nàng lại có một tật xấu, quá mẫn cảm, cho nên đối với mèo vừa yêu vừa hận, chuyện có thể làm chính là sờ qua mèo nhỏ khiến người ta phát nghiện.

Khi Tề Nhã Nhã đến còn hữu lễ mà mang theo đồ hộp đến, nàng ở chỗ này thấy được một trường hợp thực tế cho câu nói người không bằng mèo.
Đồ hộp mà Lâu Xuân Vũ chuẩn bị cho mèo nhỏ được chất thành thùng, còn đặc biệt được đặt trong ngăn tủ lớn nhất, đồ hộp và thức ăn cho mèo được xếp chồng lên nhau gọn gàng, lại nhìn thấy một vài khung cho mèo leo trong phòng khách, mỗi cái đều có hàng nghìn nhịp điệu, nàng khắc sâu cảm nhận được Lâu Xuân Vũ đã không còn là Lâu Xuân Vũ trước kia rồi, bây giờ là kim chủ ma ma có tiền rồi.

Ngay cả đồ chơi mèo đều mua đồ tốt như vậy, mèo này là có bao nhiêu hạnh phúc.

Mỗi sáng Tề Nhã Nhã đều phải quanh quẩn do dự thật lâu giữa một ly cafe hơn ba mươi đồng tiền cùng một ly sữa đậu nành ba đồng tiền, ở Thượng Hải công tác nhiều năm, liền tự do uống cafe đều chưa có đạt tới, cuối cùng còn khiến cho lão bản của nàng nhìn không được, bỏ tiền mời nàng uống cafe, mới kết thúc sự đắn đo của nàng.
So sánh ra, mèo ở nhà Lâu Xuân Vũ thật sự là hưởng phúc.

"Nó tên là gì a?" Tề Nhã Nhã đem mèo lật qua, nhìn bộ phận giữa hai chân mèo, kết quả nhìn đến hai cái tròn tròn nhỏ nhỏ, còn không lớn bằng ngón cái của nàng.

"Nó gọi là Meo Meo." Lâu Xuân Vũ nhún nhún vai, là Tống Tây Tử đặt, không thể trách nàng.

"Meo Meo? Nó là mèo đực, một tiểu nam hài xinh đẹp, ngươi đặt cái tên Meo Meo cho nó, nó sẽ tự ti a. Tuy rằng đã triệt sản, trứng cũng không còn, nhưng mà nó là mèo đực a!" Tề Nhã Nhã thay Meo Meo lên tiếng.

"Tây Tử cho rằng đối với mèo mà nói, tên gọi là gì đều giống nhau, nó lại phân biệt không được. Đặt tên cho mèo, chỉ là chủ nhân đơn phương mong muốn mà thôi. Hơn nữa Meo Meo cũng rất dễ nghe, nàng nói lúc trước nàng nghe được mèo đều gọi là Meo Meo."

Tề Nhã Nhã hết chỗ nói, nàng sờ đầu Meo Meo, nói: "Thân bất do kỷ, vì thức ăn ngươi đành ủy khuất một chút."
Lâu Xuân Vũ mắt sắc, bắt được vết đỏ trên cổ Tề Nhã Nhã, nàng đi đến bên cạnh Tề Nhã Nhã, hỏi: "Thành thật nói, ngươi có phải hay không đã bắt đầu nói yêu đương rồi?"

"Không có!" Phản ứng đầu tiên của Tề Nhã Nhã chính là lấy tay che cổ của mình, này liền chính là hành vi chột dạ rõ ràng nhất.

Lâu Xuân Vũ cười đến con mắt đều nheo lại, một bộ thần sắc bát quái, "Là ai lưu lại dấu vết?"

Tề Nhã Nhã không phải thẹn thùng, mà là sinh khí, "Ta đến quán bar les tìm bằng hữu uống rượu, kết quả gặp phải một đám người đang chơi Truth or Dare ở đó, có một nữ nhân không nói hai lời liền gặm lên cổ của ta một cái." Người đó còn là một bộ dáng tự cho là vạn người mê, nói với Tề Nhã Nhã ta đã nhìn trúng ngươi. Tề Nhã Nhã liền muốn nôn ra tại chỗ cho nàng xem, bộ dạng tán tỉnh tự cho là đúng như vậy, chỉ có thể hấp dẫn tiểu nữ nhân mười tám tuổi trở xuống a. Người bình thường căn bản là không có cách tiếp nhận loại hành vi này.
"Không phải là đối tượng của ngươi lưu lại sao?"

"Ta không có tiền, ta tìm đối tượng cái gì a." Tề Nhã Nhã bĩu môi.

Tề Nhã Nhã đối với tình yêu triệt để thất vọng, cảm thấy những người từng tới gần nàng đều là có ý đồ khác, sau kh đi làm trong đầu đều là kiếm tiền, vốn không có cơ hội nói yêu đương, chính là có người cùng nàng tỏ vẻ thiện cảm, cũng bị nàng qua loa từ chối.

Lâu Xuân Vũ nói: "Trên người của ngươi có ưu điểm đếm không hết, không cần đối với bản thân thất vọng như vậy a." Một người rất tốt rất tốt, đối với bản thân lại nửa điểm tự tin đều không có, Lâu Xuân Vũ là đáng tiếc.

"Chuyện này nói sau đi, dù sao ta cảm thấy mình không tốt. Kỳ thật ta từng một lần muốn nói yêu đương, nhưng mà đối phương nói ta không có biện pháp cho nàng cảm giác an toàn, nói ta cảm giác là loại tra T rất hoa tâm làm bừa. Nàng còn nói tỷ muội của nàng gặp phải T giống như ta vậy, chỉ có khuôn mặt có thể nhìn, bình thường WeChat cùng bằng hữu, đối với mọi người đều là dỗ ngon dỗ ngọt... Nàng cùng ta oán trách thật nhiều, nhưng mà có liên quan gì đến ta a, những chuyện này ta hết thảy đều chưa từng làm qua!" Nàng rõ ràng là một cô nương tốt có được không, mỗi ngày thức sớm ngủ sớm, bảo vệ tiểu hài tử, ái cương kính nghiệp, cũng không làm bừa.
Lâu Xuân Vũ từ trên xuống dưới đánh giá nàng, "Đó là nàng mắt mù, ngươi rõ ràng là người tốt như vậy."

"Đúng rồi, vẫn là Xuân Vũ tốt, tìm đối tượng phải tìm người như Xuân Vũ a, an tâm sống qua ngày a." Tề Nhã Nhã mỉm cười.

Lâu Xuân Vũ lại lắc đầu, nói: "Ta không tốt, Tây Tử mới là người tốt nhất."

"Nàng chỗ nào tốt, ta hiện tại rốt cuộc đã nhìn thấu, nàng quá thông minh, ai ở trước mặt nàng đều sẽ bị nhìn thấu, ta mới không cần cùng người như vậy sống qua ngày, một điểm riêng tư đều không có, ta nghĩ cái gì nàng đều biết... Đương nhiên không có nửa điểm ý tứ nói Tây Tử không tốt, ta chỉ nói cảm thụ của ta."

Lâu Xuân Vũ mỉm cười, không nói gì thêm.

Tống Tây Tử vào nhà, phát hiện trong phòng có dấu vết của một người khác từng xuất hiện qua, nàng hỏi Lâu Xuân Vũ: "Trong nhà có khách nhân?"
"Là Nhã Nhã, nàng đến xem Meo Meo, còn nhận Meo Meo làm con nuôi."

Tống Tây Tử nhìn nàng ôm lấy Meo Meo đang mang một bộ dáng thỏa mãn, cầm áo khoác cơi xuống treo bên cửa, nói: "Meo Meo hiện tại đã có bao nhiêu mẹ nuôi rồi?"

"WeChat người người, đến cửa hai người, còn có một cha nuôi." Lâu Xuân Vũ ôm lấy Meo Meo, lung tung xoa oa gương mặt nó, "Ngươi liền hạnh phúc, một thân vạn thiên sủng ái." Nếu như không phải là Lâu Xuân Vũ ngăn cản, Tống Giai cũng sẽ trích một phần tiền lương của mình để mua đồ hộp đến cho Meo Meo. Lâu Xuân Vũ liền nói, ta đây làm lão bản, sẽ thiếu mua thức ăn cho mèo sao, ngươi đem tiền của ngươi thu hồi đi.

Tống Tây Tử đi đến bên cạnh Lâu Xuân Vũ, cũng học theo nàng ngồi xếp bằng dưới đất, Lâu Xuân Vũ đem Meo Meo ôm đến trên đầu gối Tống Tây Tử, "Meo Meo, nhanh, đến trên đầu gối mummy làm nũng, buổi tối mummy cho ngươi thật nhiều đồ ăn ngon."
Meo Meo đứng trên đùi Tống Tây Tử, Tống Tây Tử kìm lòng không được mà chậm lại hô hấp, nàng đối với sinh vật nhỏ yếu lại kiêu ngạo này hoàn toàn không có cách nào.

Meo Meo ban đầu rất kháng cự, ngẩng đầu nhìn xung quanh, do dự mãi, Lâu Xuân Vũ cổ vũ nó, nó chậm rãi ngồi xuống, nửa người trên đè thấp, đem móng vuốt mềm mại để xuống, rốt cuộc từ bỏ chống cự, nằm ở trên đầu gối của Tống Tây Tử.

Lâu Xuân Vũ thiếu chút nữa đã hét rầm lên, nàng cùng Tống Tây Tử nhìn nhau mỉm cười, Tống Tây Tử cũng vì sự tin nhiệm của nó mà cảm động.

"Chúc mừng mummy của hài tử, ngươi đã nhận được sự tín nhiệm của hài tử."

"Cám ơn mụ mụ của hài tử, ta sẽ không phụ lòng nó a."

Hai người vì một điều nhỏ nhặt như vậy, BA~ BA~ vỗ tay, vui vẻ thật lâu.

Tề Nhã Nhã ở trong nhà Lâu Xuân Vũ còn rất tốt, không có phản ứng gì quá mẫn cảm, đến buổi tối lại bắt đầu chảy nước mũi hắt xì hơi, con mắt đỏ lên. Nàng nhìn đến chính mình như vậy ở trong gương, liền kêu to xong đời.
Tắm rửa xong, đem quần áo dính lông mèo ném vào máy giặt, thay quần áo mới đi ra, bệnh trạng đã giảm bớt.

Từ phòng tắm đi ra, Tề Nhã Nhã ngẩng đầu, lại cúi đầu, từ trong miệng nàng đánh ra một thanh âm hắt xì vang dội: "A qiu..." Nàng xoa xoa cái mũi, cảm giác triệt để thư thái.

Phốc. Nghe được trong góc phòng truyền tới thanh âm của một người khác, Tề Nhã Nhã mới ý thức tới này trong gian phòng không chỉ có một mình nàng.

Nàng đối mặt với Dương Chiêu Đệ đứng bên cạnh cửa, phản ứng đầu tiên chính là che lấy lồng ngực của mình, nàng vừa tắm rửa xong chỉ mặc một Tshirt mỏng, đường cong nửa người trên vốn không che giấu được. Nàng sợ Dương Chiêu Đệ mắng nàng không tự trọng.

Hiện tại nàng vẫn là trạng thái không nhà để về, tạm thời ở nhờ trong nhà Dương Chiêu Đệ, Dương Chiêu Đệ cũng cho phép nàng ở trong nhà, dù sao nhà của Dương Chiêu Đệ thật nhiều phòng.
Dương Chiêu Đệ sáng sớm đi ra ngoài chỉ mặc một thân áo liền quần màu đỏ, dưới chân mang giày cao gót màu đen cao mười cm. Tề Nhã Nhã rất ít khi nhìn thấy nàng mặc thành như vậy, trừ phi là đi đàm phán.

Ai, Dương Lộ đâu? Dương Chiêu Đệ sáng sớm còn đưa tiểu Lộ cùng ra ngoài, trở về làm sao lại không thấy?

"Lucy đâu?"

"Đến nàng đến nhà tiểu tỷ muội qua đêm rồi. Tiểu hài tử lớn lên liền có hảo tiểu tỷ muội rồi." Dương Chiêu Đệ đứng ở cửa ra vào đem giầy đá xuống, mỗi chiếc giầy đá sang một bên, tuy rằng cởi bỏ giày cao gót, khí thế vẫn còn, toàn thân cao thấp đều viết ta không dễ chọc, đừng đến chọc ta.

Tề Nhã Nhã cảm thấy đôi giầy loạn nằm trên mặt đất thoạt nhìn phi thường chướng mắt, nàng chạy tới cầm lấy trái một chiếc phải một chiếc cất đi.
Khi đi ngang qua, Dương Chiêu Đệ thấy được vết ô mai trên cần cổ trắng nõn của nàng, không khỏi trêu đùa một câu: "Tiểu bằng hữu trưởng thành rồi."

"Ân?" Chờ đến khi Tề Nhã Nhã lý giải được ý tứ trong lời nói của nàng, Dương Chiêu Đệ đã không còn ở phòng tiếp khách rồi, Tề Nhã Nhã chạy đến phòng ăn, Dương Chiêu Đệ từ trong tủ lạnh lấy ra một chai soda, vặn mở cái nắp uống hết gần một nửa.

Tề Nhã Nhã nói: "Đây là ngoài ý muốn, ta có thể giải thích?"

"Ta tại sao cần nghe ngươi giải thích?" Dương Chiêu Đệ ngại nàng ở đây chướng mắt, nói: "Quần áo ngươi có chút lộ liễu a, a, ỷ vào mình ngực lớn liền không mặc áσ ɭóŧ."

Tề Nhã Nhã đi vào phòng tiếp khách bắt một cái chăn, khoác lên người, mở cửa vào phòng bếp, Dương Chiêu Đệ ngồi trên ghế, cầm lấy ly thủy tinh, rót nửa ly nước soda, rót nửa ly rượu, thấy tình huống như vậy, Tề Nhã Nhã liền đoán được lão bản hôm nay cùng ba ba của Lucy gặp mặt không thoải mái.
"Lão bản, ngươi uống ít một chút?"

Dương Chiêu Đệ liếc nàng một cái, "Ngươi tính là cái gì của ta, quản nhiều như vậy làm gì?"

"Đúng vậy, ngươi ngày mai còn phải đi nhà xưởng, uống nhiều quá để lỡ sự tình. Ta là vì tốt cho công ty."

"Điểm ấy, uống không say a." Dương Chiêu Đệ uống hơn phân nửa ly, nhìn bộ dạng Tề Nhã Nhã thất thần không chịu đi, nói: "Ngươi đứng ngốc ở chỗ này làm gì?"

Tề Nhã Nhã dứt khoát cũng cầm lấy một ly Cocacola, ngồi lên ghế dựa chân cao, "Ta có thể làm người lắng nghe ngươi, nghe ngươi tố khổ."

Dương Chiêu Đệ cười lạnh một tiếng, "Ta là ngốc sao, ta có tiền, ta không đi tìm bác sĩ tâm lý, ta tìm ngươi?"

Tề Nhã Nhã uống đến Cocacola vị đều trở nên đắng chát, "Được rồi, ta đi đây." Nàng ủ rũ từ trên ghế chân cao leo xuống, kết quả bị Dương Chiêu Đệ kéo lại.
Trên mặt Dương Chiêu Đệ là thần sắc rất ghét bỏ, nhưng mà khẩu khí nói chuyện đã thay đổi, "Ngươi ngồi xuống. Ta hẳn là điên rồi, không biết vì cái gì bỗng nhiên nhìn ngươi cảm thấy ngươi rất đáng tin cậy."

"Ta là rất đáng tin cậy a! Ngươi nhìn ta! Trên mặt ta viết hai chữ đáng tin."

"Ba ba của Lucy muốn đem Lucy đi."

"Ba ba của Lucy, hắn không phải là đã chết rồi sao?"

Dương Chiêu Đệ liếc nhìn nàng một cái, Tề Nhã Nhã lập tức đem miệng khép lại.

"Lucy có hai ba ba."

"..." Tề Nhã Nhã mặc dù không lên tiếng, nhưng mà ánh mắt của nàng trợn tròn lên, tràn ngập khϊếp sợ.

Dương Chiêu Đệ nhấc chân đá vào bắp chân nàng, "Đó là một đôi gay có tiền, bọn họ cần một hài tử, ta vừa vặn rất cần tiền." Nàng đến bước đường cùng, nghe nói như vậy có thể lấy tiền, nàng liền bán mình đều nguyện ý, đừng nói là bán đáy huyệŧ, nàng liền đi làm người mang thai hộ, một người ba ba của Lucy chính là dùng tϊиɦ ŧяùиɠ của Tiền tiên sinh đã qua đời, người yêu của Tiền tiên sinh, là một nam nhân không thể lộ ra tính danh, sau khi Tiền tiên sinh qua đời, quyết định từ bỏ hài tử này, hắn đem hài tử lưu lại cho Dương Chiêu Đệ, chính xác mà nói là ném cho Dương Chiêu Đệ.
Dương Chiêu Đệ đem chuyện nàng mang thai bộ xóa đi, biến thành nàng tuổi còn trẻ bị nam nhân bội tình bạc nghĩa, ở tuổi vị thành niên sinh ra hài tử.

Sau đó còn giả mù sa mưa mà tìm đến, nói hoài niệm cố nhân, cho Dương Chiêu Đệ rất nhiều tiền, để nàng chiếu cố tốt Lucy.

Có đôi khi Dương Chiêu Đệ thật sự không muốn cùng người nam nhân này tiếp xúc, nhưng mà người đó đã âm thầm tiếp xúc với Lucy, Lucy cũng bắt đầu tin tưởng mình có một ba ba bội tình bạc nghĩa. Dương Chiêu Đệ cũng muốn để Lucy cho rằng như vậy, nàng là sai lầm của mẫu thân thời trẻ tuổi, nhưng mà ít nhất nàng là hài tử được sinh ra bình thường, chỉ là câu chuyện cẩu huyết một chút.

Hai người lập ước pháp tam chương, không đề cập đến các giao dịch. Người đó cũng đã đáp ứng.

Nhưng mà hiện tại phía bên kia nói muốn đem Lucy đón về, hắn sẽ hảo hảo đối với Lucy. Khi đó Dương Chiêu Đệ nhẫn nhịn một mạch, không có lật bàn, trở về càng nghĩ càng không đúng, trong lòng đặc biệt không thoải mái, vừa nghĩ đến liền không chịu nổi.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Tiểu kịch trường:

Lâu Xuân Vũ: Ta muốn nói cho ngươi một bí mật.

Tống Tây Tử: Nói.

Lâu Xuân Vũ: Kỳ thật sau khi con người chết đi liền có quỷ hồn, ngươi nhìn không thấy ta, nhưng mà ta sẽ ở bên cạnh ngươi, mỗi ngày đều nhìn ngươi, nhìn ngươi đi WC, nhìn ngươi ăn cơm đánh răng...

Tống Tây Tử:??


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.