Lâu Xuân Vũ đi theo sau lưng Tống Giai, nhìn một đoàn màu trắng trong lồng kia, ánh mắt đều trở nên mềm mại, "Ta biết." Nàng còn biết đó là một con mèo nhìn như lạnh lùng, kỳ thật cũng sợ hãi cô độc.
Khi đó, mèo cùng Tống Tây Tử không thân cận, Tống Tây Tử cùng mèo cũng không thân cận, Tống Tây Tử đem mèo chiếu cố rất tốt, nhưng mà rất ít chủ động muốn mèo làm bạn cùng nàng, nàng sẽ không quên chuẩn bị thức ăn cho mèo, đúng giờ xúc phân, khi mèo sinh bệnh, nàng đưa mèo đi bệnh viện, bị bệnh viện làm tiền, bệnh nhỏ xem qua đã hơn ba nghìn, khi nàng bỏ tiền cũng là không chớp mắt.
Nhưng mà nàng cùng con mèo kia dường như là hai cá thể độc lập, nàng là chủ nhân của ngôi nhà này, mèo cũng là một chủ nhân khác.
Sau khi Tống Tây Tử tan làm hoặc là xem phim, hoặc là ngẩn người, hoặc là đọc sách, mà con mèo tự cảm thấy buồn ngủ, nó liếm lông của bản thân, thỉnh thoảng cọ lên vài cái, làm nũng, xem như đã hoàn thành trách nhiệm của một con mèo được cho ăn uống miễn phí.
Khi đó Lâu Xuân Vũ là bằng hữu duy nhất của con mèo này, khi Tống Tây Tử đi rồi sẽ meo meo mà gọi, đối với gian phòng ở trống rỗng kêu gọi, biểu đạt sự cô độc của bản thân khi chủ nhân không thể nghe thấy, lúc này Lâu Xuân Vũ liền đi tới cùng nó, cũng có thể nói là nó cùng với Lâu Xuân Vũ.
Thậm chí ngay cả danh tự Tống Tây Tử cũng không đặt cho nó, gọi nó mèo.
Lâu Xuân Vũ hoài nghi Tống Tây Tử không yêu nó, nhưng lại đoán không ra, không yêu nó tại sao lại muốn nuôi dưỡng nó.
Lần này Lâu Xuân Vũ lần nữa gặp lại nó, không có chuẩn bị đem nó về nhà, bởi vì nàng không biết Tống Tây Tử có hay không muốn nuôi dưỡng nó.
Tống Giai đặt mèo xuống, nhìn nhìn Lâu Xuân Vũ, nói: "Vậy, ta trở về làm việc a?" Ngoài miệng nàng nói như thế, nhưng mà ánh mắt vẫn là dính ở trên thân mèo, mũi chân điểm một cái xuống đất liền ra ngoài, lúc này mèo bỗng nhiên kêu lên một tiếng, một tiếng meo kia, kêu đến vừa ngọt vừa mềm, Tống Giai mãnh liệt quay đầu lại, trong ánh mắt lóe lên ngân ngấn nước giống như thân nương, "Nữ nhi ngoan của ta..."
Lâu Xuân Vũ nghiêm mặt, nói: "Sau khi tan việc ngươi có thể sang đây xem nó. Hiện tại nhanh đi làm a."
Tống Giai lúc này ba bước quay đầu lại, trong mắt mang theo lưu luyến không rời, chậm chạp rời đi.
Mèo mở to đôi mắt mà nhìn nàng, nhìn cái đuôi còn dựng đứng có thể thấy được con mèo vẫn còn đang cảnh giác.
Tống Giai là nhặt được con mèo này, ngay cả cát và chén ăn đều đã mua, còn đặc biệt mua loại cho mèo con.
Khó trách Tống Tây Tử mắng Tống Giai không biết để dành tiền, thì ra đều là tiêu tiền vào những chỗ này.
Lâu Xuân Vũ không chút ngại ngần cầm lấy thức ăn mèo Tống Giai xuất tiền mua, mở một chai nước khoáng, rót vào trong chén của mèo.
Nàng đi ra một lát, lại quay lại, mèo vẫn còn đang bất động đứng nguyên tại chỗ.
Trong tay Lâu Xuân Vũ cầm cameras, đặt trên ngăn tủ, góc quay cả căn phòng.
Chờ xử lý tốt hết thảy, nàng nhìn quanh bốn phía, sau khi xác định không có vấn đề, nàng nhẹ nhàng khép cửa lại.
Thông qua cameras, nàng nhìn thấy mèo vẫn là không nhúc nhích. Không chịu rời khỏi lồng sắt của nó
Con mèo này ban đầu đối với mọi người không thân cận, phòng bị mọi người, Lâu Xuân Vũ biết rõ cần kiên nhẫn chờ nó để xuống đề phòng, tự mình ra khỏi lồng.
Qua đại khái nửa giờ, Lâu Xuân Vũ mở cửa số cameras toàn màn hình máy tính, lúc này nàng nhìn thấy mèo đã rời khỏi lồng sắt, ngồi xổm trước chén nước uống nước.
Trong chốc lát đi men theo tường một chút, ngửi ngửi, cẩn thận lại nghiêm túc như vậy.
Lâu Xuân Vũ ngồi trước màn hình không khỏi lộ ra mỉm cười.
Đến xế chiều, mèo đã hoàn toàn thả lỏng, nó ở trong phòng đi tới lui một lần, thăm do xung quanh phòng, thức ăn mèo có dấu vết đã bị đụng qua, mèo nhiều lần leo vào trong chậu cát mèo, cào cào cát mèo, nhưng mà không có dấu vết đi vệ sinh.
Đến tối nhân viên liên tiếp tan tầm, Lâu Xuân Vũ cũng bắt đầu thu xếp đồ đạc.
Một lát sau trong màn hình xuất hiện một người khác, Tống Giai nhẹ chân nhẹ tay đi vào phòng nhỏ, ở trong phòng nhỏ, nàng không để ý trên mặt đất bẩn, trực tiếp ngồi xuống đất, trong chốc lát đưa tay sờ sờ đuôi mèo, trong chốc lát lại chạm chạm vào chân của nó.
Mèo ban đầu sẽ trốn, sau đó cũng hết cách với nàng, cũng liền để tùy nàng.
Lâu Xuân Vũ nhìn đến hình ảnh như vậy, buông chuyện trên tay xuống, trực tiếp nhìn màn hình.
Đến hơn sáu giờ, Tống Giai đã lưu lại trong phòng không sai biệt lắm nửa giờ, mới lưu luyến mà chuẩn bị rời đi.
Nàng sờ lên lỗ tai nhỏ mềm mại của mèo, nói: "Ta ngày mai sẽ tới đi làm, sẽ thăm ngươi."
Chờ sau khi Tống Giai đi về, Lâu Xuân Vũ mới tiến vào phòng nhỏ, Tống Giai đã dọn cát mèo, đã đổ đầy thức ăn mèo, còn mở sẵn một lon đặt ở bên cạnh.
"Ngươi thật hạnh phúc." Lâu Xuân Vũ nói với mèo một câu.
Mèo nện bước chân nhẹ nhàng, đến cạnh chân nàng, đi vòng quanh nàng một vòng, thân thể cọ lấy bắp chân của nàng, còn dùng đầu và cổ liều mạng cọ lên chân nàng.
"Ngươi thì ra là mèo con nhiệt tình như vậy sao? Vì cái gì lúc trước đối với Tây Tử lãnh đạm như vậy? Ngươi đều không thích phản ứng nàng, nàng rất cô độc ngươi biết không?" Lúc này Lâu Xuân Vũ chạm tới đầu mèo, mèo từ trong cổ họng phát ra thanh âm hừ hừ hưd, còn ngửa đầu, chủ động dùng đầu cọ vào lòng bàn tay của nàng.
"Ngươi thích được người vuốt ve như vậy sao?" Lâu Xuân Vũ hiểu ý của nó, gãi gãi sau lỗ tai của nó.
Tiếng mèo hừ hừ càng vang dội, thậm chí cả người ngả xuống mặt đất, bắt đầu lăn qua lăn lại.
"Là cùng một con mèo sao, vì cái gì nó liền không muốn bị người ta vuốt ve, người đến đều trốn đi?" Lâu Xuân Vũ nghĩ đến con mèo trước đó, phi thường bài xích người, không chịu cùng người tới gần, Tống Tây Tử miễn cưỡng nhận được sự đồng ý của nó, những người khác lại không được, ai cũng không thể chạm vào nó.
"Trước khi đến nhà Tống Tây Tử, ngươi đã trải qua chuyện gì?" Lâu Xuân Vũ suy đoán con mèo sinh ra tâm thái sợ người, là con mèo đã từng bị quá nhiều tổn thương mới có thể như vậy.
Mèo không thể trả lời nàng, bởi vì nó chỉ là một con mèo.
Nó lúc này được Lâu Xuân Vũ vuốt ve thoải mái mà nhắm mắt lại, khi Lâu Xuân Vũ gãi cái cằm của nó, nó thậm chí đem cả người đều lăn tới.
"Nể tình ngươi ở cùng Tống Tây Tử lâu như vậy, ta nhất định sẽ đối với ngươi rất tốt, sẽ không để cho ngươi chịu úy khuất." Nói xong, Lâu Xuân Vũ cũng ý thức được hành vi của mình có bao nhiêu ngây thơ, nàng đối với một con mèo dỗ ngọt, mèo lại nghe cũng không hiểu.
"Ngươi có cảm thấy, trong nhà thiếu cái gì hay không?" Lâu Xuân Vũ không xác định Tống Tây Tử là thật sự ưa thích mèo, hay là có nguyên nhân nào đó mới nhận nuôi mèo, cho nên lần này trước khi nàng muốn đem mèo mang về, liền muốn tìm hiểu thái độ của Tống Tây Tử.
Tống Tây Tử nghe Lâu Xuân Vũ bỗng nhiên hỏi như vậy, không khỏi đem ánh mắt từ PPT trên màn hình máy tính chuyển dời đến trên người Lâu Xuân Vũ, nàng đánh giá Lâu Xuân Vũ, thăm dò ý tứ phía sau những lời này.
Nàng thăm dò mà hỏi: "Thiếu một cái máy rửa chén? Hay là máy sấy?"
Lâu Xuân Vũ bật cười một tiếng, nói: "Là lỗi của ta, ta có thể trực tiếp hỏi ngươi, Tây Tử, ngươi thích mèo sao?"
"Ta nhớ ngươi trước kia từng hỏi qua ta vấn đề này, là khi học đại học a, ta không thích mèo. Bất quá, ngươi rất thích, ta nhớ được, loại mèo nhỏ mập giống như heo, chủ động đến dính lấy ngươi, leo lên đầu gối của ngươi. Con mèo kia ít nhất là nặng hai mươi cân a."
"Mười cân, chỉ là thoạt nhìn có chút mập mà thôi." Đó là nghỉ hè thời đại học, Tống Tây Tử đến thành thị của Lâu Xuân Vũ, Lâu Xuân Vũ đưa nàng đi đi dạo gặp phải còn mèo. Không nghĩ tới Tống Tây Tử còn nhớ rõ.
Trong đầu Tống Tây Tử xuất hiện một suy đoán, Lâu Xuân Vũ là muốn đem mèo mang về nhà, "Không phải nhà chúng ta nên có một con mèo sao?" Hơn nữa nàng có dự cảm, con mèo này không bao lâu liền sẽ vào nha.
Lâu Xuân Vũ không nghĩ tới nàng thoáng cái liền đoán được, hơn nữa lại là đoán chính xác. Nhìn đến cái gì đều không thể gạt được Tống Tây Tử, này ngược lại làm cho nàng thở phào nhẹ nhõm.
"Nhân viên của ta nhặt được một con mèo, vốn là muốn nuôi trong công ty, nhưng mà có nhân viên đối với lông mèo quá mẫn cảm, không thể luôn nhốt nó trong phòng nhỏ, ta rất thích nó, cho nên muốn đem nó về nhà nuôi."
"Nhân viên nhặt được mèo ngươi nói là Giai Giai đúng không." Tống Tây Tử hỏi.
Lâu Xuân Vũ nói: "Ngươi đoán thật chuẩn."
"Còn có đó là một con mèo trắng, rất dính người, thích người khác sờ lỗ tai cùng đầu nó." Tống Tây Tử nói.
"Làm sao ngươi biết?" Lâu Xuân Vũ ban đầu cho rằng Tống Tây Tử chỉ là đoán trúng, không nghĩ tới rõ ràng chuẩn xác đến mèo thế nào đều có thể nói ra, đừng nói là một câu cuối cùng kia. Tây Tử chẳng lẽ là Conan sao!
"Ngươi muốn nghe ta suy luận hay là trực tiếp xem vòng bạn bè của Tống Giai?" Tống Tây Tử chỉ cho Lâu Xuân Vũ một con đường sáng tỏ.
Tống Tây Tử mới không phải là liệu sự như thần như Lâu Xuân Vũ nghĩ, chờ đến khi Lâu Xuân Vũ mở vòng bạn bè của Tống Giai ra liền biết, thì ra Tống Giai chụp lại cảnh Lâu Xuân Vũ vuốt ve mào, đăng lên vòng bạn bè.
Khi đó Tống Giai rõ ràng đã tan tầm?
Vài tấm ảnh chụp khi khiến cho Lâu Xuân Vũ có loại cảm giác mình bị bắt gian trên giường, đừng nói là Tống Tây Tử vẫn còn ở bên cạnh khóe miệng mang ý cười mà nhìn nàng.
Lâu Xuân Vũ tắt màn hình điện thoại, nói: "Ta thật sự vô cùng thích con mèo kia, cũng không biết ngươi là nghĩ như thế nào?"
"Nếu như ta không đáp ứng thì sao? Ngươi có hay không cảm thấy ta không có ái tâm?"
"Sẽ không, ngươi có lựa chọn của ngươi."
Lúc nói lời này, Lâu Xuân Vũ bất tri bất giác liền nghĩ đến con mèo đã từng không muốn thân cận người trước kia, cùng bóng lưng viết đầy sự cô độc của Tống Tây Tử, một người một con mèo sống chung một chỗ, vô pháp giao tiếp, vô pháp sưởi ấm cho nhau.
Tống Tây Tử dùng đầu ngón tay búng lên trán nàng, Lâu Xuân Vũ hít vào một hơi, nói: "Ngươi làm gì vậy a?"
"Ta không cho ngươi nuôi mèo, ngươi liền cô đơn thành như vậy, mèo quan trọng hay là ta quan trọng?"
"Đương nhiên là ngươi quan trọng." Lâu Xuân Vũ rõ ràng Tống Tây Tử là ghen rồi.
"Sinh mệnh của mèo tối đa chỉ hơn mười năm, mèo chết rồi ngươi sẽ khổ sở." Tống Tây Tử cũng không có nói không muốn để Lâu Xuân Vũ nuôi mèo, sinh ly tử biệt thống khổ, rất nhiều người không muốn thừa nhận, cho nên ngay từ khi bắt đầu liền cự tuyệt.
Lâu Xuân Vũ nói: "Ta biết, nếu như ta không gặp đến con mèo này, ta cũng sẽ không chủ động nuôi mèo, nhưng mà gặp được, ta cảm thấy ta có thể nuôi nó, đối với nó tốt một chút."
Ánh mắt Tống Tây Tử rơi xuống tấm ảnh Lâu Xuân Vũ cùng mèo trên màn hình, nàng nói: "Vậy được a, ngươi liền đem mèo về nhà nuôi, bất quá a, đồ dùng trong nhà phải cẩn thận, ghế sofa của ta bằng da thật bị cào hỏng thì làm sao bây giờ?"
"Ta bồi thường một bộ mới cho ngươi."
"Nếu như ly của ngươi bị mèo làm vỡ?"
"Ta sẽ hảo hảo dạy dỗ nó, để nó chủ động biết sai, sau đó để nó suốt đêm viết tám trăm chữ kiểm điểm cho ngươi."
Tống Tây Tử cười khẽ, "Nếu ngươi có hài tử, nhất định sẽ đem hài tử sủng đến vô pháp vô thiên a."
Lâu Xuân Vũ thu hồi dáng tươi cười, nàng nói: "Ta không muốn sinh hài tử."
Tống Tây Tử nói: "Ân, nếu như ngươi không muốn sinh, ta đây sinh cũng không sao."
"Sinh hài tử rất đau, sinh xong thân thể của ngươi sẽ triệt để thay đổi hình thức, ngươi sẽ nhìn thấy trên bụng xuất hiện vết sẹo xấu xí..." Lâu Xuân Vũ hít sâu một hơi, chống lại ánh mắt của Tống Tây Tử, nói: "Ngươi xác định ngươi muốn sinh sao?"
"Ta bị ngươi nói đến mức cũng bắt đầu sợ rồi. Ta chỉ biết là nếu như thật sự có một ngày như vậy, ta biết sau khi sinh hài tử sẽ có vô số vết rạn xấu xí, bộ ngực xệ xuống, sẽ biến dạng, biến thành thiếu phụ luống tuổi, nhưng mà khi so sánh với hài tử những điều này liền không đáng kể, ta sẽ làm một người mẹ. Đến lúc đó ta sẽ bắt đầu lo lắng, ta già rồi, Xuân Vũ vẫn là nữ sinh xinh đẹp, một đường thu hút ánh mắt cả nam lẫn nữ, ta nên làm cái gì bây giờ?"
"Ngươi sẽ không, sau này ngươi già rồi cũng sẽ trở thành bộ dáng của Kiều nữ sĩ..." Lâu Xuân Vũ chỉ biết Tống Tây Tử già rồi vẫn sẽ xinh đẹp như vậy, tự tin như vậy.
Tống Tây Tử nói: "Ha, đúng rồi, Kiều nữ sĩ sinh ta xong cũng không có bị rạn da, hơn nữa khi ta được mấy tháng bà còn ôm ta đi chụp ảnh chân dung, ngươi có thể nhìn bộ dạng của bà khi đó một chút, vẫn rất xinh đẹp. Cho nên ta không lo lắng."
Dưới chăn, Tống Tây Tử nói: "................."
"Này, Tiểu Tả, Tiểu Hữu, chào các ngươi, nhận thức lâu như vậy, ta lần đầu cùng các ngươi chào hỏi, mong các ngươi sau này nhất định phải kiên trì, vĩnh viễn gìn giữ sức sống thanh xuân."
Sau đó là bụng, "Chờ qua mười năm nữa, nơi này liền sẽ chứa đầy mỡ, sẽ biến thành một ngọn núi nhỏ, nếu như bên trong có thêm tiểu hài tử, liền sẽ biến thành quả bóng, khi đó ngươi liền sờ không tới đường eo của ta rồi."
Lâu Xuân Vũ hôn lên bụng của nàng.
Tống Tây Tử cầm chặt lấy tay Lâu Xuân Vũ, nói: "Đến lúc đó, ngươi nằm cùng ta, nghĩ đến hết thảy mọi chuyện của chúng ta thời tuổi trẻ, nói không chừng còn có thể hồi tưởng thật lâu."
"Ta nhất định là già nhanh hơn ngươi, ta trở thành lão nữ nhân bình thường, ngươi còn có thể ôm ta cùng ngủ sao?"
"Ta ngày nào không ôm ngươi ngủ, là ngươi mỗi lần đều đá ta ra a?"
Tống Tây Tử thực hiện hóa lời hứa của nàng, hôm nay vẫn như cũ ôm lấy nàng chìm vào giấc ngủ.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※
Tiểu kịch trường:
Lâu Xuân Vũ: Ngươi hơn hai mươi năm sau sẽ trở thành như Kiều nữ sĩ sao? Dáng người vẫn như cũ thon thả, bảo trì dung mạo tinh xảo trẻ tuổi sao?
Tống Tây Tử: Ngươi không phải là yêu mến Kiều nữ sĩ rồi đi? Không có khả năng!!
Lâu Xuân Vũ:??
Lâu Xuân Vũ: Tống Tây Tử thật biết nói chuyện, lớn lên lại xinh đẹp, còn có thể kiếm tiền, săn sóc lại ôn nhu, mẹ nàng cũng thật đẹp, yêu rồi, thật sự là yêu rồi.
Tống Tây Tử: Nói vào điểm chính!
Lâu Xuân Vũ: Mẹ của Tống Tây Tử thật là xinh đẹp. Yêu rồi.