Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi

Chương 10




Sau khi có kết quả, vài nhà vui vài nhà buồn, còn có vài người không buồn cũng không vui, âm thầm lập kế hoạch cho tương lai.

Phòng của Lâu Xuân Vũ là phòng của học bá, lần này vừa có kết quả, cả sáu người đều đậu tốt nghiệp, chỉ khác biệt ở việc bài kiểm tra có tốt hay không.

Những việc này và những gì đã phát sinh trong mộng của nàng không có sai biệt, liền chỉ rõ cuộc sống cũng không có phát sinh thay đổi vào lúc này. Vẫn là dựa theo quỹ đạo như cũ mà tiến lên.

Ngay cả bạn cùng phòng nói không muốn làm bác sĩ, sau khi có kết quả cũng đã phát sinh dao động, người trong nhà không bỏ cuộc luôn khuyên bảo nàng thi vào đại học y khoa. Mà kỳ vọng của cha mẹ nàng đối với nàng cũng ảnh hưởng đến nàng, nàng bắt đầu cùng bạn cùng phòng nói người trong nhà muốn nàng làm bác sĩ đến điên rồi, về nhà vài ngày, người trong nhà xem ra là đã thuyết phục được nàng, nàng liền nói với mọi người nàng đã quyết định, bởi vì người trong nhà đã giúp nàng tính toán tốt rồi, ngay cả nơi học đều đã chọn xong.


Một vòng các đồng học xung quanh Lâu Xuân Vũ cũng đã bắt đầu thương lượng kế hoạch cùng sắp xếp cho kỳ nghỉ hè, niên thiếu không biết buồn, cũng không phải là độ tuổi cần mặt mày ủ rũ.

Lại trở về thời cao trung, tuy rằng chỉ là hơn mười ngày ngắn ngủn, Lâu Xuân Vũ cũng cảm thấy rất vui vẻ.

Lâu Xuân Vũ cùng đồng học quen thuộc trao đổi số điện thoại di động, đem tên của bọn họ lưu vào trong danh bạ, những dãy số này trong tương lai không lâu sẽ liên tiếp bị chủ nhân vứt bỏ, nhưng mà bây giờ, phần tâm tình muốn cất kỹ những hồi ức này là chân thành.

Sau khi có kết quả, chủ nhiệm lớp liền rất muốn khen ngợi Lâu Xuân Vũ một câu, lần này liền tìm được nàng ở trong phòng học, chủ nhiệm lớp nói: "Lần này ngươi phát huy không tệ, thành tích có thể là xếp thứ năm trong lớp chúng ta, các lão sư chúng ta đều thương lượng một chút, thành tích này của ngươi muốn ghi danh vào trường đại học trong tỉnh là không cần lo lắng."


"Cám ơn lão sư."

"Lâu đồng học, lão sư muốn nói một lời thật lòng với Lâu đồng học. Ta tốt nghiệp ở Z đại, trường học cũ của ta đáng giá để ngươi ghi danh. Đồng thời đạo sư của ta cũng là có thẩm quyền trên phương diện học thuật, nếu như ngươi lưu lại trường để học cao học, nói không chừng ta còn có thể giúp ngươi giới thiệu một chút." Đối mặt với ánh mắt tràn đầy mong đợi của chủ nhiệm lớp, Lâu Xuân Vũ ngại ngùng mà cúi đầu xuống.

Thấy nàng không có lập tức đáp ứng, chủ nhiệm lớp thở ra một hơn, "Xem như là ta tới trễ rồi, nói một chút xem, ngươi muốn ghi danh vào trường đại học nào?"

Sai khi Lâu Xuân Vũ nói tên trường nàng muốn ghi danh, chủ nhiệm lớp hiếm khi liền lộ ra một biểu tình không cho là đúng, nói: "Ah, trường học kia a, liền cứ như vậy đi."


Khi Lâu Xuân Vũ trở về, Lâu ba ba Lâu mẹ cùng với Lâu Xuân Vọng mới từ trường học trở về đều ở nhà đợi nàng.

Nàng vừa để balo xuống, balo còn chưa đặt xuống đất Lâu mẹ liền đã tiếp nhận.

Lâu mẹ ở trong túi xách tìm thấy một cuốn tài liệu thật dày giới thiệu về các trường cao đẳng và đại học, chính là không có tìm thấy bảng đăng ký nguyện vọng tuyển sinh của Lâu Xuân Vũ.

Lâu Xuân Vũ qua loa nói đã điền xong rồi, đã nộp cho lão sư.

"Ngươi không cùng chúng ta thương lượng một chút ngươi liền đã tự làm chủ điền vào, chuyện vào đại học quan trọng như vậy, ngươi nói viết liền viết, ngươi muốn là tức chết ta a." Lâu mẹ tức giận đến toàn thân run lên, bà nhanh chóng đi thẳng về phía cửa nhà, ở cửa ra vào có dựa một cây chổi, bà tiến đến cầm chặt lấy cây chổi, đợi đến khi bà mang theo cây chổi quay lại, Lâu Xuân Vũ vẫn là đứng thẳng tắp ở tại chỗ.
"Ta đã điền Khoa thương mại quốc tế ở F đại." Lâu Xuân Vũ đối mặt với lửa giận của Lâu mẹ, nàng không những không có sợ hãi, ngược lại là bật cười.

Đây là một màn chưa từng phát sinh trong mộng, Lâu mẹ không có tức giận, Lâu ba ba không có kinh ngạc, nàng cũng không có bị trách cứ, bởi vì nàng đem bảng nguyện vọng giao cho bọn họ, để cho bọn họ thay nàng lựa chọn, điều nàng duy nhất làm chính là dựa vào ý tứ của người trong nhà, ghi xuống tên trường và mã trường trường mà cha mẹ nói với nàng ở phần nguyện vọng.

Một lần này, quyết định của nàng quả nhiên chọc giận Lâu mẹ, khi điền bảng nguyện vọng, nàng từng nghĩ bản thân làm ra quyết định sẽ khiến trong nhà nhấc lên sóng to gió lớn, đặc biệt là cha mẹ luôn nghĩ rằng họ có thể ảnh hưởng đến quyết định của nàng, nhất định không thể chấp nhận nàng tự tiện chủ trương, nhưng mà nàng lại không chút do dự mà điền xuống nguyện vọng.
Nàng thay mình làm chủ một lần, gia đình đối với mà nói là một khu rừng đầy khao khát và sợ hãi, nàng đã tìm thấy cảm giác thân thuộc trong đó, cũng liền bị bóng tối của nó chiếm đoạt. Nàng là một chiến binh đơn độc với bộ giáp đã bị tàn phá, ở trước mặt ác long mạnh mẽ, vung vẩy một que diêm làm vũ khí.

Có thể nói, nàng ngay cả lực lượng chống cự đều không có, nàng không có nguồn thu nhập, trong lòng vẫn còn đang lắc lư chao đảo giữa sự sợ hãi quyền uy của cha mẹ và khao khát tự do.

Từ nhỏ nàng đã sắm vai một nhân vật nữ nhi tốt nhất, một hài tử ngoan, một đệ tử tốt, nàng nghe lời, thuận theo, nghiêm túc học tập, nhưng mà nàng cũng chưa bao giờ thật sự tốt như vậy.

Mười tám tuổi, thời kỳ phản nghịch đến muộn của nàng bỗng nhiên đã tới rồi.

Nàng cảm giác mình thật đáng thương, rõ ràng đã trưởng thành, khi đứng thẳng người còn cao hơn mẹ, nhưng nàng vẫn là đang nhìn thế giới dưới cái bóng của mẹ.
Ngay cả ý niệm tránh né Lâu Xuân Vũ đều không có, thân thể nàng thẳng tắp như một cây trúc mảnh khảnh, ánh mắt không sợ không hãi mà cùng Lâu mẹ đối mặt.

Tư thái của nàng đang nói rõ thái độ của nàng, nàng không sợ, cũng không quan tâm bị đánh hoặc là như thế nào, nàng chính là không thay đổi.

Cây chổi trong tay Lâu mẹ nâng lên, lại để xuống, Lâu ba ba đứng từ xa xa, không có ý định khuyên can.

Nhưng thật ra Lâu Xuân Vọng liền nhìn không được: "Mẹ, mẹ đừng đánh tỷ tỷ, nguyện vọng cũng không phải là không thể sửa."

"Ngươi đăng ký thứ nguyện vọng như vậy làm gì, ngươi có thể tìm công việc tốt gì, tất cả đều là ảo tưởng, ngươi liền không nghe lời mẹ, ngươi cũng nên cùng chúng ta thương lượng một chút, ngươi cái gì đều không cùng chúng ta thương lượng, ngươi liền đã báo nguyện vọng rồi, ngươi có bản lãnh, ngươi cảm thấy ngươi khảo thi thật tốt, ngươi liền có tiền đồ."
Lâu mẹ tức giận còn chưa tiêu, tâm tình vốn đã lãnh tĩnh hơn phân nửa, kết quả bị thần sắc phản nghịch của Lâu Xuân Vũ khơi dậy lửa giận, bà lại giơ cây chổi lên cao cao, đánh vào bên người Lâu Xuân Vũ.

Một roi này của bà, khiến cho mọi người trong phòng đều không có dự liệu được, đợi đến khi cây chổi đánh vào phía sau bắp đùi của Lâu Xuân Vũ, truyền đến thanh âm vang dội, bọn họ mới phản ứng tới.

Nơi bị đánh trúng truyền đến cảm giác nóng rát đau, cũng đánh ra nước mắt của Lâu Xuân Vũ.

Chỉ là Lâu Xuân Vũ cứng rắn cắn răng, không có lên tiếng, khi nước mắt chảy xuống liền lặng yên không một tiếng động, khi nước mắt rơi xuống trước người của nàng, bị nền xi măng hút vào, tìm không thấy dấu vết.

Nàng cũng không biết thực chất bản thân còn có loại quật cường này, nàng cho rằng cả đời mình chính là như vậy, hôm nay, nàng mới biết được một khi nàng cảm thấy nàng làm đúng, liền sẽ sinh ra dũng khí làm cho nàng đến chết cũng phải kiên trì đi tiếp con đường này.
Nàng đối với tương lai tràn đầy chờ mong, dù là chao đảo, dù là lang bạc kỳ hồ.

Mà cha mẹ của nàng vì muốn tránh cho nàng va va chạm chạm qua những vất vả trong xã hội, liền trước tiên đã hết những con đường ở trước mặt nàng, nói cho hoa mỹ là vì muốn tốt cho nàng.

Lâu mẹ thà rằng nàng khóc to thành tiếng, mà không phải là im lặng không nói tiếng nào như vậy.

Cơn tức giận đột ngột vừa rồi tan biến vô hình. Lâu mẹ đem cây chổi đặt lại bên cạnh cửa.

"Ngươi về sau đừng hối hận, đừng khóc lóc nói với chúng ta đã biết sai rồi nhờ chúng ta nghĩ biện pháp. Nhà chúng ta không có tiền, cũng không có bản lãnh gì, nếu như ngươi chọn sai rồi, thứ để lỡ chính là cả đời của ngươi, ngươi có hối hận chúng ta cũng không giúp được ngươi, ba ba của ngươi nếu là có chút bản lãnh, ta cũng sẽ không phải cầu ngươi như thế." Miệng lưỡi Lâu mẹ chính là không tha người.
Lâu Xuân Vũ nhẹ nhàng nói: "Làm sao mẹ biết ta chọn liền là sai, mẹ có học đại học sao, mẹ có đi ra ngoài tìm công tác sao, mẹ luôn nói làm lão sư tốt, làm lão sư tốt chỗ nào, là mẹ đã làm lão sư, hay là mẹ nghe được lão sư nói với mẹ công tác của nàng thật tốt."

"Đừng nói nữa, mẹ con đều đã không đánh con nữa, con còn chọc tức mẹ con, con đi lên lầu, suy nghĩ thật kỹ làm sao nói với lão sư, làm sao đem bảng nguyện vọng về." Lâu ba ba ngăn giữa Lâu Xuân Vũ cùng Lâu mẹ.

"Mẹ dựa vào cái gì nói con sẽ hối hận, là con tự mình làm quyết định, đúng hay sai con chỉ sẽ trách chính mình, mẹ thay con làm chủ, con nếu không thuận lợi liền sẽ trách mẹ, mẹ cảm thấy đối với con như vậy thật sự là tốt sao?" Kỳ thật Lâu Xuân Vũ vốn cũng không muốn nói thêm nữa, chỉ là trong lòng nàng có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói, đã giống như núi lửa phun trào ngăn cản cũng không được, nàng chính là muốn nói ra, muốn nói cho mẹ nghe.
"Còn có ba ba, ba đừng hy vọng nữa a, con đã nộp nguyện vọng cho chủ nhiệm lớp rồi. Sửa cũng sửa không được. Con không có vấn đề gì, mọi ngươi muốn làm ầm ĩ liền tùy mọi người, trường học có một đệ tử tiến vào F đại hiệu trưởng không biết có bao nhiêu vui vẻ, là chuyện có bao nhiêu quang vinh, gia trưởng khác đều là cầu còn không được, hai người lại muốn thay đổi chủ ý, ai sẽ tin hai ngươi."

"Ngươi... Ngươi..." Lâu mẹ nâng tay lên, chỉ thiếu một chút đã đánh vào trên mặt Lâu Xuân Vũ.

Lâu Xuân Vũ nghiêng đầu, nói: "Con cảm thấy đi ra ngoài rất tốt, tốt nhất là một năm gặp mặt không bao nhiêu lần, như vậy hai người còn có thể nhớ đến con như một nữ nhi tốt. Còn có mẹ hỏi đệ đệ, có tỷ tỷ đậu vào F đại, là chuyện mất mặt sao?"

Lâu Xuân Vũ nói xong, đem thần sắc cua rnhà người đều ghi khắc vào trong lòng.
Nàng trở lại trong phòng, cánh cửa phía sau bị đóng lại quá mạnh, đầu óc là trống rỗng. Liền sức lực cầm lấy tay nắm của đều không có, lúc này nàng thậm chí mới ý thức tới cằm của mình đang run rẩy.

Nàng vùi đầu trên bàn, bên trong tiểu thế giới được tạo nên bởi vòng tay nhỏ nhỏ của mình, nàng đã tìm được cảm giác an toàn, nàng mới buông thả bản thân mà khóc thành tiếng.

Những bức tường cao vút không thể vượt qua vây kín trong lòng nàng vào hôm nay đã ầm ầm sụp đổ, thời khắc đó khi bức tường cũ kỹ kia sụp đổ liền mang theo bụi bặm mịt mù, nàng từ bên trong tiểu thế giới của bản thân đi ra, đi ra đại thế giới bên ngoài, thân của nàng tuy rằng đã là một thiếu nữ 18 tuổi trưởng thành, nhưng mà tâm của nàng vẫn còn là một hài tử, nàng thất tha thất thểu nhấc từng bước chân, bước ra một bước khó khăn, một bước này, đổi lấy cảm giác kịch liệt đau đớn trên đùi, cũng làm cho nàng xô ngã bức tường cao kia.
Lúc này nàng là tứ cố vô thân, nhưng mà không có nghĩa là không có cách nào. Nàng đi trước cha mẹ của mình một bước, gọi điện thoại cho biểu ca biểu tẩu, còn có mợ đang ở quê nhà, hy vọng mợ có thể nói với ông bà ngoại.

Nàng ở đầu bên này điện thoại nỗ lực mỉm cười, dùng giọng điệu mừng rỡ báo tin vui với thân nhân, nàng nói nàng thi rất khá, ngay cả chủ nhiệm lớp cũng nói năm nay nàng xếp thứ hạng rất cao trong tỉnh, đối với chuyện ghi danh vào F đại liền có lòng tin sẽ trúng tuyển, cha mẹ bên kia không thành vấn đề, có thể thi đậu trường học nổi danh như vậy, là chuyện quang vinh.

Đợi đến khi nàng lần lượt gọi điện qua cho tất cả mọi người cần gọi, nàng liền nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng chuông điện thoại trong nhà. Nụ cười trên gương mặt nàng từ từ biến mất, úp sấp ở trên bàn, nàng nhìn điện thoại trong tay, đen tin nhắn mình đã gởi đi lúc trước xem qua một lần lại một lần.
Trong tin nhắn cuối cùng, nàng còn chưa xác định bản thân có thể kiên trì hay không, nhưng mà một lần này, nàng nói cám ơn ngươi, cám ơn ngươi đã cho ta dũng khí.

Lâu mẹ nhận được những cuộc điện thoại của bà con ở dưới quê gọi tới, chúc mừng nữ nhi khảo thi có thành tích tốt, muốn ghi danh vào F đại, F đại là đại học có danh tiếng, về sau khẳng định có tiền đồ, có thể trở nên nổi bật.

Lâu mẹ cho là mình nghe lầm, chuyện Lâu Xuân Vũ đã đăng ký nguyện vọng, bà nhớ là mình còn chưa kịp nói với họ hàng, họ hàng làm sao đã biết rồi.

Nhưng mà không có thời gian cho bà cân nhắc, điện thoại nhao nhao gọi tới. Bà lần lượt nghe máy, hiểu được là Lâu Xuân Vũ lại tự chủ trương gọi điện thoại thông báo với họ hàng.

Lúc ăn cơm tối, Lâu Xuân Vũ xuống dùng cơm, Lâu mẹ ngồi ở đối diện nàng, mặt đen, "Ngươi chủ ý thực lớn. Ta thật sự không quản được ngươi. Tùy ngươi, ngươi đừng hối hận là được."
Lâu Xuân Vũ nhẹ giọng nói: "Dù sao bất kể như thế nào, con cũng sẽ không trách mẹ."

Lâu mẹ hừ lạnh một tiếng, cầm lấy đôi đũa ăn cơm, một bữa cơm chiều này, trôi qua trong bầu không khí quỷ dị.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Tiểu kịch trường

Điện thoại trên bàn rung rung vài cái.

Tống Tây Tử: Ân? Nàng nói cám ơn ta đã cho nàng dũng khí, nàng rốt cuộc là ai, ta đã làm cái gì a?

Gay hữu bên cạnh: Hảo cho ngươi cái Tống bái bì*, ngươi ở bên ngoài làm việc tốt giúp đỡ người có gia cảnh khó khăn cũng không nói tiếng, ngươi xem người ta đều đã nhắn tin cảm tạ rồi.

(*Tống lột da. Thường dùng để chỉ sự bóc lột tàn nhẫn)

Tống Tây Tử: Không có, không có khả năng, ta không có.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.