Tà Dạ Vô Hối

Chương 41: Hậu cung ôn nhu




Dạ Hạo Thiên đoán không sai, Tề Thủy San quả nhiên là mang thai.

Thời điểm nghe được tin tức này, hai tháng cấm túc của Dạ Hối cũng vừa tầm hết, đã có thể đến Thái Học viện.

Vốn tưởng rằng sau khi nói rõ ràng cùng Dạ Hạo Thiên, giữa hai người cũng phải có thay đổi, nhưng trên thực tế Dạ Hối thấy phương thức bọn họ ở chung vẫn giống như trước kia.

Đại đa số thời gian, vẫn là Dạ Hạo Thiên đến Phượng Nghi điện, thỉnh thoảng, Dạ Hạo Thiên sẽ kiếm cớ cho người cướp ( chính xác là cướp, các ngươi không có nghe lầm đâu 233333) Dạ Hối đi tẩm cung của hắn hoặc ngự thư phòng.

Không biết ảnh vệ bị hắn lấy ra dùng làm công nhân bốc vác có cảm thấy biệt khuất hay không.

Có lẽ là không, sau mấy lần gặp mặt, đối với ảnh vệ này, Dạ Hối cũng hiểu được một ít, người này được huấn luyện giống như máy móc, không có tia cảm tình dư thừa nào.

Ngay cả Tam so với bọn họ còn có một chút tình người, thật không biết ảnh vệ này được luyện như thế nào.

"Tiểu Ngũ ngày mai ngươi phải đến Thái Học viện rồi, trong khoảng thời gian này ngàn vạn lần phải cẩn thận, Ngọc phi có thai, chỉ sợ trong cung sẽ có chuyện xảy ra."" Thẩm Ngọc Hạ liên miên cằn nhằn, ngồi một bên nhìn Cảnh An giúp Dạ Hối sửa sang lại đồ vật cần mang đi Thái Học viện, lông mày chưa từng giãn:"Nếu không Tiểu Ngũ ngươi nghe ta, qua mấy ngày nữa hẵng đi cũng được, ta thật sự lo lắng."" Nàng vốn định cho Dạ Hối muộn vài ngày nữa mới đi, cũng đã không đi hai tháng rồi, thêm mấy ngày nữa cũng không quan trọng, nhưng hết lần này tới lần khác Dạ Hối không nghe.

"Không có chuyện gì đâu." Đem bài học trong khoảng thời gian này chất cùng một chỗ, không ít đi, nhìn còn rất có cảm giác thành tựu, Dạ Hối an ủi nàng:" Bọn họ không dậy nên được sóng gió gì đâu.""

Ba ngày đánh cá hai ngày nằm phơi nắng, Dạ Hối cũng cảm thấy không tốt, y còn rất thích Khâu phu tử, thật sự không muốn thấy vẻ mặt thất vọng của lão giả kia.

Lại nói bất kể là Mai phi Huệ phi hay Ngọc phi, ai muốn động đến y cũng phải nghĩ kỹ trước, trong cung này không có kẻ nào ngu xuẩn đến không có thuốc chữa như vậy, không nắm chắc 100% thành công các nàng sẽ không hành động liều lĩnh.

Hơn nữa bên cạnh y còn có Tam, so với y, y càng lo lắng cho Thẩm Ngọc Hạ hơn.

Dừng động tác thu dọn một chút, y ngẩng đầu hỏi nữ tử vẫn còn đang lo lắng:"" Có muốn ta nói một tiếng với Dạ Hạo Thiên phái thêm hai hộ vệ bảo hộ Phượng Nghi điện hay không?""

"Không muốn!" Thẩm Ngọc Hạ một hơi cự tuyệt, không cho rằng Dạ Hối đúng, xoay mặt đi, có chút nổi giận nói:"" Ngươi còn không sợ, ta sợ cái gì?"

Nói cho cùng, nàng đối với chuyện giữa Dạ Hạo Thiên và Dạ Hối vẫn có chút canh cánh trong lòng, Dạ Hối tuổi còn nhỏ, nàng thấy loại chuyện này là do Dạ Hạo Thiên dụ dỗ tiếp cận Dạ Hối. Dù nàng không đi chống lại Dạ Hạo Thiên, nhưng vẫn không tránh khỏi nói những câu bài xích.

Dạ Hối nhìn nàng, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, biểu cảm nhu hòa hơn.

Là người đứng đầu hậu cung, Thẩm Ngọc Hạ ở trước mặt người ngoài luôn luôn bộc lộ sự kiêu ngạo, sau đó dần dần trở thành thói quen, loại thái độ này đã dung nhập vào trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của nàng, không ngờ trước mặt Dạ Hối, nàng ngẫu nhiên sẽ lộ ra dáng vẻ của một tiểu cô nương.

Dạ Hối nhìn nàng, rồi bật cười, y đi qua, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Ngọc Hạ, Thẩm Ngọc Hạ quay đầu, trên mặt nào có nửa phần bộ dáng tức giận, càng nhiều hơn là sủng nịch.

"Ngươi nha!" Thẩm Ngọc Hạ lôi kéo tay y, nhìn hài tử nàng thật tâm yêu thương này:""Đều không khiến người khác bớt lo. Thị vệ bên trong Phượng Nghi điện vốn là hắn tuyển chọn đến đây, hắn còn muốn dùng đến ta, thì cũng phải bảo vệ ta an an ổn ổn.""

Nghĩ nghĩ, đúng vậy, nhiều năm như vậy trong Phượng Nghi điện cũng không xảy ra chuyện gì, Dạ Hối cũng không khuyên nhiều nữa, chỉ nói:"" Vậy ngươi cũng đừng có ra ngoài điện, những nữ nhân ở đó suy tính không ít đâu.""

Thẩm Ngọc Hạ nghiêng người liếc y:"" Rõ ràng là ta đang lo lắng cho ngươi, như thế nào biến thành ngươi dặn dò ta rồi hả?"

"Ta cũng lo lắng cho ngươi." Dạ Hối loan loan khóe môi, y rất ít cười, dù là trước kia hay bây giờ đều như vậy, nhưng mấy năm sinh hoạt ở đây, y cũng biết nữ tử này vì y mà trả giá những gì, cho nên nụ cười nhẹ này, cũng là phát ra từ tâm.

Đây là lần thứ hai Thẩm Ngọc Hạ nhìn thấy y cười, rất cao hứng ôm mặt y:"" Tiểu Ngũ của chúng ta thật là đẹp.""

Thẩm Ngọc Hạ nghĩ, Dạ Hối học được mỉm cười cũng là nhờ Dạ Hạo Thiên, nàng cũng nên thành toàn cho bọn họ.

Dạ Hạo Thiên không quang minh chính đại xuất hiện bên trong Phượng Nghi điện, mọi người ai cũng nói hoàng hậu cùng Ngũ hoàng tử sợ là không vãn hồi được thánh tâm, ngay cả người nhà Thẩm Ngọc Hạ cũng lo lắng tiến cung để hỏi thăm, nhưng không ai biết chuyện Dạ Hạo Thiên buổi tối đến Phượng Nghi điện, Thẩm Ngọc Hạ lại gặp rất nhiều lần.

Dạ Hối sờ sờ mặt của mình, Thành Cẩn và Dạ Hạo Thiên trưởng thành không xấu, chính mình kế thừa huyết thống bọn họ tự nhiên cũng không khó coi, tuy không giống nhị hoàng tử Dạ Minh Lân khuôn mặt giống y hệt Dạ Hạo Thiên, nhưng hình dáng khuôn mặt y lại dễ dàng khiến cho người khác nhìn ra được, y là hài tử Dạ Hạo Thiên. Chỗ không giống rõ ràng nhất là đôi mắt, Dạ Hạo Thiên có đôi mắt phượng luôn khiến cho người khác có cảm giác sắc bén, mà Dạ Hối có đôi mắt hai mí to, cho người ta cảm giác ít đi một chút uy nghiêm, mà nhiều hơn vài phần lạnh lùng.

Thẩm Ngọc Hạ đưa tay sờ sờ mặt y, có chút cảm khái nói:"" Thoáng cái 5 năm đã trôi qua rồi, thời điểm ta lần đầu tiên gặp ngươi ngươi mới chỉ cao như vậy."" Nàng mô phỏng, lộ ra vẻ mặt hoài niệm:""Ngươi đã trưởng thành, mà ta..."" Thu tay lại, khóe mắt rõ ràng có một nếp nhăn nhỏ, trong ngôn ngữ có phần không muốn cho người khác biết sự tang thương của mình:""... cũng càng ngày càng già rồi."" Nghĩ lại, nàng cũng đã ở trong hoàng cung này hao phí không ít thời gian tuổi thanh xuân rồi, thanh xuân của nữ nhân luôn trôi qua rất nhanh.

Lông may Dạ Hối nhíu lại nhỏ đến không thể nhìn ra, y kéo tay Thẩm Ngọc Hạ, có chút không vui nói:"" Đừng nói lời ngốc nghếch!""

Bị giọng điệu giáo huấn của y chọc, Thẩm Ngọc Hạ thu hồi ảm đạm nơi đáy mắt, nở nụ cười, vuốt vuốt đầu Dạ Hối:""Ta thích nhìn bộ dáng tiểu đại nhân của Tiểu Ngũ, thực dễ thương!""

Không thích bị nàng vò rối tóc, Dạ Hối rất muốn tránh ra, nhưng lúc này y không né tránh, chỉ nhìn phiền muộn nhàn nhạt giữa lông mày Thẩm Ngọc Hạ, rũ mắt xuống như có điều suy nghĩ.

"Ngươi nói cái gì?"

Buổi tối, theo thường lệ Dạ Hối lại đột nhiên bị ảnh vệ ôm đi trước mặt Thẩm Ngọc Hạ, trong ngự thư phòng, Dạ Hạo Thiên một tay chống cằm, bộ dáng phê duyệt tấu chương thoạt nhìn có chút nhàn nhã quá mức. Nếu không nhìn đống tấu chương chồng chất trên ngự án.

Hắn nhìn Dạ Hối, có chút kinh ngạc nhíu mày:"" Ngươi muốn ta đồng ý cho Thẩm Ngọc Hạ xuất cung cùng Dung Thanh? Vì sao?""

Dung Thanh ở một bên cúi đầu, mi mắt rủ xuống, dường như hắn không phải người trong cuộc đàm luận của bọn họ, trên mặt không có một gợn sóng.

Dạ Hối liếc mắt nhìn Dung Thanh, nói với Dạ Hạo Thiên:"" Đến khi nàng già đi, ngươi thả nàng tự do, nhưng đối với nàng còn có gì có thể làm sao.""

Y muốn giúp Thẩm Ngọc Hạ, tuy nữ tử kia cái gì cũng không nói, càng không nhắc đến chuyện nhờ Dạ Hối cầu tình giúp nàng, nhưng Dạ Hối không thể nhìn bộ dạng cam chịu này của nàng.

Nàng với Dung Thanh và Dạ Hạo Thiên trước kia có khúc mắc, nhắc tới cũng là do Dạ Hạo Thiên cao hứng làm ra, y nghĩ, dù cho Dạ Hạo Thiên không thả hai người bọn họ đi, cũng có biện pháp lừa tất cả mọi người ở trong cung.

Cho nên hôm nay nghe thấy câu nói đầu tiên của Dạ Hạo Thiên, hắn nói đây là chuyện giữa Thẩm Ngọc Hạ và Dung Thanh.

"Đây là ước định của chính nàng với ta, lúc trước thời điểm tiến cung, phụ hoàng nói với nàng, đợi đến ngày hậu cung có một ngày bình yên không cần phải dùng đến nàng, thì sẽ để nàng rời đi.""

Dạ Hạo Thiên ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Dung Thanh đứng lặng không nói một tiếng, hỏi Dạ Hối:""Ngươi cảm thấy trong hoàng cung này hiện tại không còn cần nàng sao?""

Đương nhiên không phải! Nhưng Dạ Hối cũng biết không phải cần hay không cần, mà là chuyện này không phải chỉ một cái quyết định của Dạ Hạo Thiên là xong.

Chỉ là...đưa mắt nhìn Dung Thanh, Dạ Hối nhíu nhíu mày.

Y hiểu ý tứ của Dạ Hạo Thiên, kỳ thật Thẩm Ngọc Hạ có thể rời đi hay không, không phải lấy quyết định của Dạ Hạo Thiên, mà là Dung Thanh.

Chỉ cần hắn mở miệng, chỉ cần hắn có thể buông tha cừu hận đối với Dạ Hạo Thiên, Dạ Hạo Thiên đương nhiên sẽ không dùng Thẩm Ngọc Hạ để kiềm chế hắn.

Chỉ tiếc, bị ánh mắt một lớn một nhỏ của hai người nhìn chăm chú cả buổi, Dung Thanh cũng không có ý tứ muốn mở miệng nói chuyện, chỉ là im lặng đứng ở đó cúi đầu, giống như chỉ là một vật trang trí.

Thật lâu sau, Dạ Hối thu hồi ánh mắt, trong mắt có thất vọng nhàn nhạt.

Người như vậy, thật sự đáng giá để nàng buông tha tất cả mà chờ đợi sao?

""Đến đây."" Vẫy tay với Dạ Hối, Dạ Hạo Thiên phân phó Dung Thanh:"" Đi xuống đi, không có phân phó của trẫm thì không được bước vào.""

"?!"

Đưa mắt nhìn Dung Thanh cung kính ly khai, ánh sáng trong mắt Dạ Hối biến mất, nghe lời đi đến chỗ nam nhân ngồi trên cao kia.

Còn vài bước, liền bị Dạ Hạo Thiên duỗi tay ôm vào trong ngực.

Dạ Hối hỏi hắn:""Mất hứng?""

"Ân." Hào phóng thừa nhận, hắn rất thích ôm tiểu hài tử với tư thế này, so với lần đầu tiên bị kinh hãi, hiện tại cái ghế này trong mắt Dạ Hối cũng chỉ là cái ghế mà thôi, có điều so với ghế bình thường thì cái này xa hoa hơn một chút, còn lạnh hơn một chút.

Tay Dạ Hạo Thiên không buông ra, cho nên Dạ Hối cũng chỉ có thể tựa ở trên người của hắn, Dạ Hối nói: "Nàng hôm nay bỗng nhiên nói già rồi." Từng chữ nàng nói ra, Dạ Hối cảm thấy trong lòng hơi chua xót.

Nhìn biểu hiện ủ rũ của y, Dạ Hạo Thiên có chút không vui kéo khóe miệng:""Vốn tuổi của nàng cũng không còn nhỏ nữa."" Nhưng mà nói già cũng chưa phải già, Thẩm Ngọc Hạ so với hắn thì nhỏ hơn không ít, nàng già rồi, vậy hắn chẳng phải còn già hơn? Lần đầu tiên, Dạ Hạo Thiên chú ý đến một từ nào đó.

Hắn nhìn Dạ Hối trước mắt rõ ràng là bộ mặt non nớt, sờ sờ mặt của mình, ánh sáng trong mắt rét lạnh.

Nhận thấy không khí trong nháy mắt thay đổi, nắm cằm Dạ Hối, ánh mắt âm u uy hiếp:"" Nếu 5 năm sau ngươi dám ghét bỏ trẫm..."

""Thì thế nào?"" Dám uy hiếp y, Dạ Hối mới không thèm quan tâm.

"Hừ!" Hừ lạnh một tiếng, nhìn ánh mắt trêu tức của Dạ Hối, Dạ Hạo Thiên cũng cảm giác mình có chút hơi quá, buông lỏng tay, nhưng vẫn vứt qua một câu bất thống bất dương (*):""Trẫm giết ngươi."" Nhưng trong lời nói lại không hề có sát khí.

(*) hời hợt; không đi đến đâu; chẳng giải quyết được vấn đề

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.