Ta Cùng Đát Kỷ Đoạt Nam Nhân

Chương 41: Thông thiên thu đồ đệ




Ngoài Đồng Quan ​◕ binh doanh Ân Thương.

Thân Công Báo hơi nheo mắt, nói: “Đại vương chưa từng nghe Văn thái sư nói sao?”

Trụ vương lắc đầu nói: “Sư phụ rất ít khi nhắc tới chuyện trong sư môn với ta, Cô chẳng biết gì hết, hoàn thỉnh quốc sư giảng giải”

Trong lúc nói có binh sĩ bưng ghế tới, Thân Công Báo bèn vén tiền khâm ngồi xuống, hai chân thấp lùn chạm không tới đất, lắc qua lắc lại. Một tay gác trên tay vịn, ngón tay gõ nhè nhẹ, lười biếng nói: “Thập tuyệt trận chia làm Thiên tuyệt trận, Địa liệt…”

Trụ vương cắt ngang: “Cô chỉ hỏi Hồng sa trận kia”

Thân Công Báo pha trò: “Tại sao đại vương lại nóng vội như vậy? Nếu đã hỏi thì nghe một chút có mất gì đâu”

Trụ vương nhíu mày kiếm, hơi không vui nói: “Quốc sư thỉnh nói”

Thân Công Báo nheo mắt, quan sát thiên tử một lượt, mới hiểu ý cười nói: “Hồng sa trận chính là bí thuật độc môn của Trương thiên quân, trong đó chiếu theo thiên, địa, nhân tam tài, Trương thiên quân phân thân ngàn vạn, tụ cát thành hình, còn người thật thì ẩn núp trong cát, cho dù có phá vỡ ma cát cũng vô dụng”

“Chỉ bất cẩn chút thôi sẽ bị ma cát kia cắn nuốt, bên trong hồng cát xoắn hợp, nháy mắt là có thể nghiền nát bấy thân thể kim tiên” Thân Công Báo hơi nghiêng về phía trước, nhìn thẳng vào song nhãn Trụ vương, nói: “Không phải tất cả Thập tuyệt trận đều là pháp bảo, mà do đạo thuật các thiên quân tu luyện thành, chỉ một hai tiếng chuông khó mà giải quyết được…”

Trụ vương trầm giọng nói: “Cô biết rồi, tạ quân sư chỉ giáo”

Thân Công Báo đột nhiên ngồi thẳng người, cổ khí thế của thiên tử sau án kia áp bức đến nỗi khó có thể mở miệng lần nữa, thật lâu sau Thân Công Báo âm thầm lau mồ hôi lạnh, nói: “Thần cáo lui…”

Đợi đến khi Thân Công Báo rời doanh trướng, Trụ vương mới lấy hắc huyên ra, nói: “Hạo Nhiên”

Rốt cuộc cũng đợi được giọng nói trong huyên kia hồi âm, vội nói: “Văn Trọng, thế nào, ngươi nghĩ ra chưa?”

Đầu tiên Trụ vương nói: “Phi Hổ làm người tâm tư cẩn mật, hữu dũng hữu mưu, năng lực hành quân bố trận thực sự không thua…Tử Tân. Tuyệt đối không bao giờ tùy tiện xông trận, ta đã suy nghĩ rất lâu, đoán bên trong nhất định có ẩn tình”

Trụ vương lại nói: “Mặc dù Côn Lôn sơn và Kim Ngao đảo vì Văn…Vì ta mà kết làm thâm thù, nhưng Thông Thiên chỉ án binh bất phát, lấy tĩnh chế động, Côn Lôn chung quy không giỏi khiêu chiến, có lẽ Côn Lôn khăng khăng cưỡng cầu Phi Hổ nhập trận mới có thể dùng danh nghĩa cứu người tấn công Kim Ngao”

Hạo Nhiên nghe vậy đổ mồ hôi lạnh cùng mình, tử tế nghĩ lại, quả nhiên Hoàng Phi Hổ không giống một kẻ lỗ mãng vũ phu, nhất định là do Vũ Thành vương kế thừa Văn Trọng, cũng xem như đồ tôn của Thông Thiên, bị Côn Lôn coi thành ngòi nổ phái vào Hồng thủy trận. Nguyên Thủy Thiên Tôn đoán chắc rằng Vương thiên quân sẽ không dám hạ độc thủ.

Hạo Nhiên run giọng nói: “Không, ngươi nghĩ quá phức tạp rồi”

Trụ vương đoán cứ như tận mắt chứng kiến, không để cho Hạo Nhiên phản bác, chỉ nói: “Ngươi phải đề phòng Côn Lôn, nếu Hoàng Phi Hổ đã trở thành thí tốt, khó tránh khỏi ngươi cũng là một con cờ”

Hạo Nhiên hít một hơi, mất kiên nhẫn nói: “Không đề cập chuyện này nữa…Hồng sa trận phá thế nào, ngươi nghĩ ra chưa?”

Trụ vương ngừng chốc lát, đáp: “Hồng sa trận không phải pháp bảo, ta vô kế khả thi, ngươi đừng lỗ mãng, phải theo Ngọc Đỉnh hành sự cẩn thận”

Hạo Nhiên chờ biết bao lâu nhưng chỉ chờ được mỗi câu này, bèn tức giận nói: “Văn Trọng, ngươi xuất thân Kim Ngao mà ngay cả bản lĩnh sở trường của Thập thiên quân cũng không biết?”

Trụ vương cũng chẳng nổi nóng, nói: “Giờ không phải là lúc nói nhảm, nghe lời ta, Trương thiên quân ẩn thân trong trận, trước tiên ngươi phải đợi Ngọc Đỉnh và đồ nhi của hắn tìm ra người bày trận…”

Hạo Nhiên bị phái làm nhiệm vụ bưu hãn mà phiền phức, vốn dĩ chán ghét vô cùng, muốn mang hồn phách Văn Trọng đến trước tọa Thông Thiên giáo chủ rồi ứng biến sau, nhưng lại bị Trương thiên quân cản đường, Văn Trọng lại chả biết cách phá trận.

Chẳng rõ Văn Trọng không biết thật hay giả vờ, hơn nữa đối với việc gặp lại Thông Thiên không có nửa phần chờ mong, ngược lại cứ lải nhải miết, hết lần này tới lần khác dặn dò mình đừng mạo hiểm, để Ngọc Đỉnh xông lên chịu chém trước, chừng nào nhặt xác mình hãy ra sân, coi Đông Hoàng chuông là cái gì hả? Lập tức nổi cáu nói: “Biết rồi, có gì tìm ngươi sau” Xong cất bạch huyên, đi theo sư đồ Ngọc Đỉnh và  Dương Tiễn.

Trụ vương chỉ cảm thấy ngực phiền muộn khó chịu, tiện tay hất văng án, đồ vật rơi loảng xoảng đầy ra đất.

Ngọc Đỉnh nghe Hạo Nhiên giải thích, bèn trầm ngâm nửa ngày nói: “Hóa thân làm hồng sa…Muốn phá trận phải tìm được chân thân Trương thiên quân”

Đoạn xoay người nhỏ giọng thảo luận vài câu với Dương Tiễn, chỉ thấy Dương Tiễn nhăn mặt, Ngọc Đỉnh lại nhíu mày giáo huấn: “Nghe sư phụ”

Hạo Nhiên nghi hoặc: “Làm sao vậy?” Lúc này hắn vẫn chưa biết sư đồ kia có chuyện gì mà phải thương lượng sau lưng mình, chỉ nghĩ đến chuyện Phi Hổ bị phái vào Hồng thủy trận của Vương thiên quân mà Trụ vương vừa mới nói, đột nhiên rùng mình một cái.

Ngay cả Ngọc Đỉnh cũng phụng mật lệnh của Khương Tử Nha muốn mưu hại mình sao? Đẩy Đông Hoàng chuông vào trận có ích lợi gì cho Côn Lôn? Hạo Nhiên không ngừng quan sát Dương Tiễn, ánh mắt Dương Tiễn do dự, như không nắm chắc chủ ý, nhưng Ngọc Đỉnh lại nghiêm khắc nói thật nhiều, cuối cùng Dương Tiễn cũng chậm rãi gật đầu.

Ngọc Đỉnh như thở phào nhẹ nhõm, nói: “Đi thôi” Nói xong không đợi Hạo Nhiên hỏi dò, xông vào Hồng sa trận.

Hồng sa trận chẳng khác nào một cái động quỷ.

Trên đầu là cát, dưới chân cũng là cát, những nơi trong tầm mắt đều là hồng sa tựa máu, như mộ huyệt khép kín. Bốn vách tường hồng sa cuồn cuộn, núi đồi tầng tầng lớp lớp nổi dậy hình thành nên một tường lũy rộng lớn vô biên, trên tường cát xuất hiện vô số mặt quỷ gào thét ầm ĩ, miệng to như chậu máu phun ra cát sỏi. Hạo Nhiên theo sát Ngọc Đỉnh Dương Tiễn qua lại như con thoi dưới tầng trời thấp, trên mặt đất xuất hiện một con quỷ cát cự đại giương năm ngón tay trảo xuống ba người!

“Cẩn thận!” Ngọc Đỉnh quát, níu cổ áo Hạo Nhiên chạy ra theo kẽ hở giữa mấy ngón tay kia.

“Ngọc Đỉnh chân nhân…” Con quỷ cát kia khàn giọng nói, tiếng như cơn lốc xuyên thạch, lại như phá đồng bại cổ, Hạo Nhiên nghe mà dựng thẳng tóc gáy, chưa kịp trả lời thì Ngọc Đỉnh đã quát: “Dương Tiễn!”

Bên kia Dương Tiễn hiểu ý, thúc giục Hao thiên khuyển như một đạo bạch quang lướt qua trước mặt quỷ cát, hóa thân của Trương thiên quân ở trong mặt quỷ kia mở miệng gầm thét, cái đầu khổng lồ đuổi sát theo Dương Tiễn.

Bên này Ngọc Đỉnh buông Hạo Nhiên ra, duỗi hai cánh tay, hai chân nhún một cái, thân thể chao liệng trên không trung, hét lớn: “Nhất kiếm phá quân!” Giữa hồng sa đầy trời, lời nói trong trẻo vô cùng, Trảm thần kiếm dưới ủng xoay tròn, nháy mắt nhất hóa nhị, nhị hóa tứ, tứ hóa thiên bách vạn, kim thiết ầm vang mãnh liệt, rung vù vù xông thẳng vào bốn vách tường động cát!

Nháy mắt đó ngư lân chiến giáp trên người Ngọc Đỉnh chói lọi vô cùng, tựa như kiếm thần hàng thế, trảm thần cự kiếm sắc bén không thể kháng cự! Khi hắn xoay người nó bèn rung động, vô số kiếm quang đan xen ngang dọc dệt nên một tấm lưới bạch kim khổng lồ, gào thét quét ra bên ngoài! Ngàn vạn kiếm quang quấn quanh chỗ Ngọc Đỉnh và Hạo Nhiên điên cuồng xoay tròn, hồng sa quỷ đang bổ nhào lên bị yểm cắt nát vụn! Ma cát truy kích Dương Tiễn đang do dự có nên quay đầu lại hay không thì Dương Tiễn đã cầm tam tiêm kích khó khăn đâm tới.

“Đi!” Ngọc Đỉnh thấy được một tia nắng trên đỉnh hồng sa nọ, lập tức vạn kiếm tề phi, bắn về phía khe hở kia, Hạo Nhiên chỉ cảm thấy trời đất mù mịt, cánh tay bị cát khuấy phát đau, Ngọc Đỉnh liều mạng che chở Hạo Nhiên trong ngực, cả người lẫn kiếm thần tốc vọt ra, phá tan Hồng sa trận trong tiếng nổ ầm vang.

Hạo Nhiên kinh hãi, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trong gò đất kia, gương mặt mở cái miệng rộng phẫn hận ngưỡng thiên gầm thét.

Ngọc Đỉnh toàn thân đẫm máu, một thân ngư lân chiến bào hư hại khắp nơi, ôm Hạo Nhiên nhẹ nhàng rơi xuống đất bên rìa Kim Ngao đảo, thở ra. Nói: “Đến rồi, đây chính là Kim Ngao đảo”

Hạo Nhiên mờ mịt nói: “Ta không biết đường đi, chưa từng đến Kim Ngao bao giờ” Đột nhiên nghĩ tới một việc, liền như rơi vào hầm băng, nắm chặt bàn tay Ngọc Đỉnh.

“Ngọc Đỉnh, ngươi bỏ Dương Tiễn lại trong Hồng sa trận?!”

Ngọc Đỉnh chẳng phản bác gì, chỉ nói: “Thành bại của Côn Lôn đều gắn liền với ngươi, không cần để ý tới những chuyện khác”

Hạo Nhiên thất thanh nói: “Các ngươi đều điên cả rồi!”

Giữa đảo nổi loáng thoáng tiếng sấm trận trận, phù văn bát quái bay lên quấn quanh toàn đảo, Ngọc Đỉnh lại lạnh lùng nói: “Côn Lôn có hoàng cân* lực sĩ, Kim Ngao cũng có thương cân** lực sĩ tuần đảo, ta đánh lạc hướng bọn chúng, ngươi tìm đường vào Bích Du cung đi, đừng trì hoãn nữa!” [*khăn vàng; **khăn xanh biếc]

Nói xong rồi ngay cả thương thế của mình cũng không quan tâm, ngự kiếm đằng không, hô một tiếng, dẫn tới sự chú ý vô số thủ vệ trên đảo, chỉ thấy mấy trăm tên thương cân lực sĩ đuổi theo đạo kiếm quang kia của Ngọc Đỉnh.

“Kim Ngao đi đường nào, Văn Trọng”

“Văn Trọng!” Hạo Nhiên nói: “Đừng bảo với ta ngươi không biết đường nha, đây là nhà của ngươi mà!”

Trong lời nói của “Văn Trọng” kia hàm chứa tiếu ý: “Lúc này mới nhớ tới ta à?”

Hạo Nhiên mắng: “Ai ở đó nói giỡn với ngươi, ta tới Kim Ngao đảo rồi, mau nói cho ta biết!” Lời vừa thốt mới phát giác ngữ khí thái quá, nói: “Thật xin lỗi, Văn Trọng, ta gấp quá, Dương Tiễn bị vây trong Hồng sa trận, Ngọc Đỉnh dẫn truy binh đi rồi. Ta phải lập tức đến gặp Thông Thiên giáo chủ, cầu hắn triệt bỏ Hồng sa trận”

Trong huyên chế giễu: “Cầu hắn? Ngươi đã muốn giết hắn, giờ còn muốn cầu hắn sao?”

Hạo Nhiên nói: “Văn Trọng, hiện giờ ta dẫn ngươi đi gặp hắn, ngươi chớ lấy oán trả ơn, đợi tới tọa tiền giáo chủ rồi, ta tự có đối sách”

“Đi hướng đông!” Trụ vương không kềm được tức giận, quát: “Tìm mỏm đá bát quái!”

Cặp đôi cầm huyên này đều hỏa khí khó nén, Hạo Nhiên y theo chỉ điểm của “Văn Trọng” trong huyên đi tới hòn đảo nhỏ phía đông, đi tới đầu cùng, hắn mở miệng hỏi cái gì, nam tử trong huyên liền đáp cái đó, ngoài ra không nói gì nữa, lộ vẻ đang tức giận.

Trí nhớ của Trụ vương cực tốt, lúc trước uống mạnh bà thanh một lần ở Kim Ngao, sau khi đã nhớ hết toàn bộ những chuyện trước đây, cũng nhớ luôn đường sá trên đảo chẳng chút nhầm lẫn. Hạo Nhiên xuôi theo lối hắn chỉ, băng qua rừng đào xung quanh đảo, rốt cuộc đến trước cửa Bích Du cung.

Đại môn Bích Du cung rộng mở, trong cung trống vắng, không thấy một bóng người, có lẽ Thập thiên quân đều đã xuất đảo bày trận cả rồi. Cự nhãn khổng lồ trên ngọc ỷ tỏa hồng quang nhìn vào Hạo Nhiên, Hạo Nhiên thầm rùng mình, hoàn toàn không dám đối diện cùng bát quái nhãn như có sinh mệnh kia.

Tiếng cước bộ vang vọng trong cung điện trống trải, có vẻ vô cùng nổi bật. Hạo Nhiên đi vào điện, quay đầu nhìn xung quanh, thấy trước điện sừng sững mười cây đại trụ, đó là vị trí của Thập thiên quân. Đại bản doanh Tiệt giáo cũng từa tựa như Côn Lôn, tương ứng, kim tiên Côn Lôn cũng có mười hai ngọc trụ, khi tiên nào binh giải* tiêu vẫn, cự trụ kia sẽ ngã ngay… [*theo thuyết pháp đạo gia, cái chết gọi là thi giải, bị chết đuối kêu là thủy giải, bị đao chém chết kêu là binh giải]

Hạo Nhiên hít vào một hơi, chỉ thấy một cây cột đá cách cực gần đề tên Kim quang thánh mẫu gãy thành hai đoạn, nện xuống đỉnh đầu hắn!

“Đừng sợ!” Nam nhân kia nói, giơ một tay ra, cây cột khắc danh húy Kim quang thánh mẫu xoay tròn ngang trời, bay vào một góc Bích Du cung, “Ầm” một tiếng kích khởi vô số bụi bặm, vỡ nát.

Hạo Nhiên giương mắt nhìn, chỉ thấy trước ngọc ỷ hạ xuống một người.

“Đồng tiên sinh” Hạo Nhiên khom người cung kính nói.

Nhưng Thông Thiên giáo chủ không xoay lại, chỉ đưa lưng về phía Hạo Nhiên.

Mái tóc ngắn đen nhánh dùng dây thừng đỏ buộc sau đầu, thân trên xích lõa, đạo bào thoát một nửa rũ bên hông, lộ ra vai lưng tráng kiện, cái cổ kiền tịnh, hình xăm kỳ dị trên hai bả vai trắng nõn kéo dài xuống cánh tay, bào tụ không gió mà bay, lơ lửng trong không trung. Chính là hình dáng Thông Thiên giáo chủ mà Đát Kỷ từng huyễn hóa thành.

Đệ nhất kiếm tiên quả danh bất hư truyền, chỉ bóng lưng thôi mà đã khiến Hạo Nhiên âm thầm tán thưởng.

Chỉ thấy hai tay Thông Thiên phân đều trước người, trong bàn tay đã có thêm một thanh trường kiếm màu xanh.

Thông Thiên giáo chủ nói: “Ngươi có biết tên thanh kiếm này không?”

Hạo Nhiên đáp: “Tru tiên”

Thông Thiên nói: “Đệ nhất lợi kiếm trên đời là vật nào?”

Hạo Nhiên đáp: “Tru tiên”

Thông Thiên khẽ lắc đầu, nói: “Thanh kiếm sắc bén nhất thế gian không phải Tru tiên”

Hạo Nhiên nhíu mày, đang muốn lên tiếng thì lại nghe Thông Thiên giáo chủ chậm rãi nói: “Thanh kiếm sắc bén nhất thế gian, chính là thiên ý, thuận thiên giả xương, nghịch thiên giả vong*; dù có năng lực thông thiên, một khi nghịch thiên ý, cũng địch không lại thanh kiếm vô hình kia” [*người thuận thiên thì hưng thịnh, nghịch thiên thì suy vong]

Thông Thiên nói tiếp: “Chuông nhi, ta đối đãi với ngươi như thế nào?”

Hạo Nhiên lẳng lặng đứng, nhớ tới quãng thời gian ở chung cùng Đồng tiên sinh, Thông Thiên giáo chủ đối với mình quan tâm có thừa, sau đó còn thu bình Luyện yêu trong tay Hồ Hỉ Mị giao cho mình, lại ra lệnh cho trên dưới Kim Ngao không được làm khó mình, hơn nữa còn phó thác Triệu Công Minh tới cứu mình và Trụ vương.

So với Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thái Thượng Lão Quân thâm tàng bất lộ, bịa đặt lừa gạt, Thông Thiên giáo chủ quả thật tính tình trung nhân*, hành sự trọng tình trọng nghĩa. [*người trung gian, đứng giữa, ko nghiêng về phía nào]

Hồi lâu sau, Hạo Nhiên mới đáp: “Giáo chủ đối với ta như đối với đồ nhi; không chỉ có ta, mà ngay cả một con hồ yêu cũng nhớ rõ ân tình của giáo chủ”

Thông Thiên không đáp, một tay cầm Tru tiên kiếm dựng thẳng nó lên, Hạo Nhiên nhìn thấy được song mâu của Thông Thiên trong mũi kiếm sáng rực nọ.

Đôi hắc mâu ấy thâm thúy tựa Tử hải vạn dặm, ba đào bất kinh, cho dù chỉ đối diện cùng ảnh phản chiếu trên thân kiếm vẫn khiến hơi thở Hạo Nhiên không được tự chủ mà đông lại.

Chỉ nghe Thông Thiên nói: “Nếu là vậy, được thượng cổ thần khí ngươi cúi đầu cũng đã đủ rồi”

Hạo Nhiên không nói hai lời, quỳ một gối xuống sau lưng Thông Thiên, cúi người nói: “Chỉ cầu giáo chủ nghe Hạo Nhiên một lời”

“Tốt lắm!”Thông Thiên “Xoẹt” một tiếng tra Tru tiên kiếm vào vỏ, xoay người đối diện Hạo Nhiên, “Đồ nhi ngoan, tử quỷ Văn Trọng là đại sư huynh của ngươi, sau này ngươi chính là quan môn đệ tử của ta”

“…”

Hạo Nhiên bối rối.

Thông Thiên bước dài lên phía trước, nâng Hạo Nhiên dậy, nói: “Bày rượu! Đồ đệ ngươi vất vả lắm mới tới Kim Ngao một lần, sư phụ mời ngươi dùng cơm”

“…”

Hạo Nhiên phát điên.

Lập tức có đồng nhi Kim Ngao bày tiệc rượu, trên tiệc tiên quả khay khay, mĩ vị đầy bàn, chỉ bố trí hai chỗ ngồi, Thông Thiên ngồi xuống, lấy làm lạ hỏi: “Sao vẻ mặt ngươi lại kỳ quái như thế? Muốn đổi ý à?”

Hạo Nhiên đang muốn nói, nhưng Thông Thiên lại thản nhiên chả thèm để ý tới tân đồ đệ gió bão phủ đầu, trán nổi ba lằn hắc tuyến kia, tự ý nói: “Tính tình vi sư chẳng lẽ ngươi không biết? Vốn tưởng rằng khi đó đồng hành cùng nhau, tình cảm của chúng ta đã dần dần được bồi dưỡng đến…”

“Dừng dừng dừng!” Lúc này Hạo Nhiên mới minh bạch ra, đoạn tru tiên gì đó thiên ý gì đó lúc nãy toàn là làm màu, Đồng tiên sinh không chỉ là Đồng tiên sinh, Đồng tiên sinh còn là Thông Thiên…Cứ nghĩ rằng lão đại Tiệt giáo bị tâm thần phân liệt dở hơi, giờ xem ra, vị sư phụ tiện nghi mới nhận này cũng là một kẻ cố chấp hết thuốc chữa, gọn gàng dứt khoát đến độ khiến mình muốn phun trào lửa đỏ.

Thông Thiên thổn thức: “Lâu rồi không có ai bồi vi sư uống rượu cả, đồ đệ, sư phụ kính ngươi một chung”

Nói xong nâng ly cười dài: “Sư phụ cạn chung, ngươi cứ tự nhiên”

Hạo Nhiên dở khóc dở cười bưng chung rượu lên, thấy Thông Thiên ngưỡng cổ uống cạn tiên tửu trong đồng tước, đột nhiên nảy sinh chút ý niệm đồng cảm, nên cũng uống cạn phần rượu trước mặt, đang muốn lên tiếng cầu Thông Thiên thả Dương Tiễn thì lại thấy ngoài Bích Du cung giải vào một người.

Người nọ máu tươi đầy mặt, bộ kiếm sĩ giáp tàn tạ không chịu nổi, bị thương cân lực sĩ cầm lợi nhận gác lên cổ, nhưng quật cường vô cùng, không thèm quỳ, chính là Ngọc Đỉnh.

Hạo Nhiên đại kinh thất sắc, nhưng Thông Thiên chẳng chút để ý, cười nói: “Đồ đệ, ăn nhiều tý, đây là bạch hạc ngàn năm chộp được từ Côn Lôn sơn, vi sư đích thân phân phó người nướng lên…Còn có canh tiên quy chưng cách thủy này nữa, rất bổ dưỡng…” Rồi tự tay gắp thức ăn vào trong chén Hạo Nhiên.

Dù Ngọc Đỉnh và Thông Thiên là địch, nhưng chưa từng mất lễ độ, lạnh lùng nói: “Ngọc Tuyền sơn Kim Hà động Ngọc Đỉnh chân nhân, tham kiến Thông Thiên giáo chủ” Thủ vệ phía sau đang muốn nổi cáu ép hắn quỳ xuống thì Hạo Nhiên vội đứng dậy nói: “Chờ đã!”

Thông Thiên giáo chủ vươn một tay ra đặt lên vai Hạo Nhiên, sức nặng nghìn quân* truyền đến, Hạo Nhiên không giãy dụa được, đành ngồi xuống. Toàn bộ thương cân lực sĩ đã lui ra ngoài, trong Bích Du cung chỉ còn lại Hạo Nhiên, Ngọc Đỉnh, Thông Thiên ba người. [*đơn vị trọng lượng thời xưa của Trung Quốc, 30 cân là một quân]

Thông Thiên lấy bình rượu qua tiếp tục châm đầy cho Hạo Nhiên, Ngọc Đỉnh hơi nheo mắt, như không quen biết đánh giá Thông Thiên giáo chủ, thật lâu sau mới nói: “Xưa nay nghe kiếm pháp vũ nội của Thông Thiên giáo chủ kiệt xuất, độc nhất vô nhị, hôm nay Ngọc Đỉnh tới lãnh giáo”

Trong mắt Thông Thiên ẩn hiện tiếu ý, nói: “Ta đang ôn chuyện cùng đồ nhi ta, đồ nhi kia của ngươi đã vùi thân trong Hồng sa trận, giờ còn lòng dạ lãnh giáo ta hay sao?”

Hạo Nhiên vội nói: “Đồng tiên sinh”

Ngọc Đỉnh vừa nghe biến sắc, mấy lần muốn ngự kiếm chém qua, nhưng chung quy kiêng dè Thông Thiên, mình lại thương tích đầy người, lúc này mà gây rối chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, bèn khó khăn nhịn xuống, nói: “Ngọc Đỉnh có mệnh tại thân, Thông Thiên giáo chủ…”

Thông Thiên cười nói: “Đi làm chuyện mà ngươi nên làm trước đi, miễn cho trong lòng vướng bận” Nói xong phất tay, Ngọc Đỉnh và Hạo Nhiên ai nấy đều chợt cảm thấy nhẹ nhõm, cởi đi gánh nặng vạn quân.

Ngọc Đỉnh lập tức ngự Trảm thần kiếm, cũng không quay đầu lao ra khỏi Bích Du cung.

Thông Thiên cười xấu xa nói: “Đồ nhi, tiếp một chung nữa nào, muốn biết chuyện bát quái của tử quỷ đại sư huynh kia của ngươi hay không? Sư phụ kể tường tận cho ngươi nghe…”

.

Trước đó, chiến cục ngoài Kim Ngao đảo lại biến hóa, Nhiên Đăng đạo nhân tế xuất Nam minh ly hỏa đăng, phượng liệng trời cao, thần thú phượng hoàng cổ xưa kia tụ cửu thiên chân hỏa vào thân. Chỉ thấy phượng hoàng kêu vang một tiếng, vỗ cánh lao vào Kim quang trận.

Trong Kim quang trận thiết lập bốn mươi chín mặt gương lớn, bào tụ của Kim linh thánh mẫu rũ dài, vô số mặt gương lật chuyển, những nơi xạ tuyến thiêu đốt, phàm nhân nháy mắt thành xương cháy, nhưng phượng hoàng là thủy tổ của liệt diễm thế gian, nào sợ nhiệt quang ấy? Tiếng hót nhu hòa truyền ngàn dặm, cánh phượng giương mở, hỏa vũ tung bay kín trời.

Hỏa vốn khắc kim, Kim linh thánh mẫu chưa kịp cầu viện thì mặt gương trong trận đã nổ tung từng cái, liệt hỏa hừng hực kéo dài bách bộ, tức thời bị phủ đến hôi phi yên diệt, một luồng hồn phách thăng thiên, lượn vòng không ngừng trên vùng trời Kim Ngao.

Nhiên Đăng thu pháp bảo, hơi thở đứt quãng, lại thấy trên đảo một đạo kiếm quang từ đỉnh Bích Du cung bay ra, người ngự kiếm chính là Ngọc Đỉnh, định lên tiếng gọi, nhưng Ngọc Đỉnh lại như hoàn toàn không thấy vô số trận đấu kịch liệt trên trận, chỉ lướt thấp một cái rồi xông thẳng vào Hồng sa trận.

Hồng sa tung bay, con mắt thứ ba trên trán Dương Tiễn mở to, đã chảy máu, huyết châu dọc theo cánh mũi kéo dài thành một đường tím sẫm rợn người, xung quanh đâu đâu cũng là phi cát sắc bén, phương hướng còn nhận không ra chứ đừng nói tới tìm được chân thân của Trương thiên quân.

Có lẽ hôm nay phải chết tại chỗ này rồi, Dương Tiễn liều mạng vung tam tiêm kích, chém sa long lao tới trước mặt ra làm hai. Kiếm chỉ* đặt ở mi tâm, quát to: “Trương thiên quân! Núp núp tránh tránh như vậy! Kim Ngao quả nhiên là một ổ chuột nhắt tiểu nhân!” Con mắt thứ ba trên trán bắn ra một đạo bạch quang yếu ớt. [*dáng tay, xem hình minh họa bên dưới]

“Lấy tĩnh chế động, lấy bất biến ứng vạn biến; hòa hợp làm đầu rồi mới tới phong mang…”

Dương Tiễn thất thanh gọi: “Sư phụ!”

Ngọc Đỉnh chân nhân lại hiện thân, Dương Tiễn chỉ cảm thấy lực chống đỡ sau cùng đã cạn kiệt, mệt mỏi vô cùng, liền muốn ngã xuống, đúng lúc ấy lập tức có một sống lưng kiên cường hữu lực đỡ lấy thân thể Dương Tiễn.

“Đừng sợ, sư phụ tới rồi đây”

Lúc này Dương Tiễn đã sức cùng lực kiệt, Ngọc Đỉnh chân nhân cước đạp Trảm thần kiếm, trở một tay ôm Dương Tiễn, ngón trỏ và ngón giữa tay kia làm thành kiếm quyết dựng trước mặt, cao giọng quát: “Chuyển!”

Theo tiếng quát này, xung quanh sư đồ hai người đãng xuất hàng trăm kiếm ảnh, hư kiếm vờn quanh, Dương Tiễn mê mê mang mang, không còn sức chiến đấu nữa, cố gắng nắm tam tiêm kích, mặc Ngọc Đỉnh ôm mình chậm rãi xoay tròn, trong ánh mắt toàn là kiếm ảnh tung hoành ngang dọc, chân khí toàn thân tan rã, Dương Tiễn hơi thở mong manh, muốn đẩy tay Ngọc Đỉnh ra, nói: “Sư phụ, ta không được rồi…Ngươi đi mau…”

Nhưng Ngọc Đỉnh không buông Dương Tiễn ra, gằn từng tiếng nói: “Binh giả bất hạnh, trong tay vô kiếm, trong tâm hữu kiếm, kiếm trong tay dễ gãy, nhưng kiếm trong tâm vẫn mãi dài”

“Trọng kiếm vô phong, đại xảo bất công, người cầm binh cần tâm tồn thiện niệm, kiếm sẽ mãi không dùng hết”

Nó khiến Dương Tiễn loáng thoáng nhớ lại từng câu từng chữ châm ngôn mà Ngọc Đỉnh truyền cho mình trong khóa đầu tiên sau khi bái sư tại Kim Hà động vào lúc tu đạo mấy năm về trước.

Hai người tựa lưng nhau, Ngọc Đỉnh kích khởi chân khí, xoay tròn càng lúc càng nhanh, kèm theo trăm ngàn phi kiếm quanh mình, tỉ tỉ hồng sa đồng loạt cuốn lên, cơn lốc như vòi rồng càn quét bốn vách tường, Dương Tiễn như nhìn thấy bầu trời xanh thẳm, thì thào: “Sư phụ…”

Ngọc Đỉnh chân nhân đề khởi một khẩu chân khí, từ tốn nói: “Đồ nhi, đời này ngươi phải nhớ kỹ, không được dễ dàng nói tiếng bại”

Dương Tiễn đột nhiên thông suốt tâm linh, ngũ thức sáng tỏ, chân khí xung quanh mãnh liệt tràn vào khí hải, trong lòng dâng lên chiến ý vô cùng vô tận. Trong sự xoáy tròn thần tốc thấy được nhân ảnh giữa hồng sa, chấn khởi tam tiêm kích, quát lớn một tiếng, đâm tới nhân ảnh nọ.

“Phá_____!”

Trương thiên quân gào thét ầm ĩ, tiếng gào giãy dụa đau đớn hấp hối truyền khắp đại địa, bị Dương Tiễn một kích xuyên tâm, nổ tung thành bụi mù, Hồng sa trận tản sạch, hồn phách bay về chân trời.

—————————————–

Chú giải:

_ Kiếm chỉ, kiếm huyết:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.