Ta Có Thể Là Một Đại Nhân Vật

Chương 6




Địa giới Đoạn Hồn cốc này, vách đá không có một cọng cỏ, trừ phi là đi tới đường cùng hoặc bị người bức tới đường cùng, nếu không sẽ không có người tới nơi này. Dân chúng bình thường nhìn thấy vách đá đều trốn không kịp, như thế nào sẽ chạy tới đây tìm đường chết. Mà người tu chân lại biết nơi này không thể sống, cũng không dám tới đây.

Bởi vậy, thời điểm mà Trường Không Trác Ngọc cùng Lệ Tinh Luân xuất cốc là thập phần yên tĩnh, không có như Trường Không Trác Ngọc tưởng tượng một kiếm bổ đại sơn đại hải, trực tiếp từ đáy cốc bay lên vách đá, vừa vặn đánh lên một đám tu chân đang chém giết nhau, sau đó phóng ra tia sáng kỳ dị, một hơi nổi danh ở Tu Chân giới.

Sự thật chính là, Trường Không Trác Ngọc ở dưới đáy cốc liều mạng bổ một đường ra, Lệ Tinh Luân thừa dịp có linh khí một phen xách Trường Không Trác Ngọc, trực tiếp bay lên đỉnh núi, triệt để thoát khỏi địa phương kia. Sau khi ra khỏi cốc, Lệ Tinh Luân đem Trường Không Trác Ngọc để ở đỉnh núi ngay cả chim cũng không có, chính mình nằm hình chữ đại (大) trên mặt đất, từng ngụm từng ngụm mà thở hổn hển, vì mình sống sót sau tai nạn mà thoải mái.

Mà Trường Không Trác Ngọc lại tương đối không vui.

Bọn họ từ đáy Đoạn Hồn cốc đi ra! Đây có thể là lần đầu tiên từ sau thần chiến có người còn sống đi ra, chuyện lớn như vầy nói thật so với chuyện ai độ kiếp phi thăng (tu thành tiên) còn hiếm lạ hơn, tại sao có thể không có ai biết? Tại sao có thể không có người khua chiêng gõ trống mà hoan nghênh bọn họ trở về?

“Ai…” Trường Không Trác Ngọc thở dài một hơi, vẻ mặt u buồn mà nói rằng, “Thói đời ngày nay, lòng người không giống như xưa a. Thuộc hạ năm đó của ta, thế nhưng đối với ta bất trung (không trung thành), ngay cả ý đồ đến đỉnh núi tìm ta cũng không có. Không mong tất cả mọi người đều ở chỗ này chờ, ít nhất cũng phải có vài người trung thành với ta mang theo lương khô màn thầu mỗi ngày màn trời chiếu đất mà đau khổ thủ ở chỗ này, chờ mấy trăm năm, rốt cuộc chờ được ta xuất cốc. Chỉ thấy ngày hôm đó một đạo hồng quang (ánh sáng màu đỏ) từ đáy cốc bay lên trời không, hắn lệ nóng lưng tròng mà chạy về phía ta, quỳ xuống ôm chân ta, ôm đùi ta mà khóc lóc kể lể hắn mấy năm nay có bao nhiêu nhớ ta, không có ta thuộc hạ của ta sống có bao nhiêu gian nan… Đây mới là con đường đúng đắn a!”

Lệ Tinh Luân: “…Ta đối với ngươi, có một yêu cầu, sau này chỉ có hai chúng ta, ngươi có thể mặc sức tưởng tượng như thế nào cũng được. Nhưng nếu là có người ngoài, ngươi đừng dễ dàng nói chuyện, lúc nói chuyện, có thể nói ngắn thì ngắn, tốt nhất ngắn lại còn một chữ hai chữ. Mặt khác, bất luận động tác gì biên độ cũng đừng quá lớn, tỷ như gật đầu, chỉ cần nhẹ nhàng vuốt cằm. Ăn cái gì… Nhắc đến ăn đồ vật, ngoại nhân trước mặt tuyệt đối không được ăn thứ gì, nếu không khí chất tiên phong đạo cốt xây dựng được liền biến mất!”

“Vì sao?” Trường Không Trác Ngọc mở to hai mắt nhìn, trên mặt tràn đầy bốn chữ to ‘Này không công bằng’.

“Ngươi không phải muốn nhận ta làm đồ đệ sao?” Lệ Tinh Luân ngẩng đầu lên nói, “Ta nhận sư phụ, nhất định có yêu cầu. Quá yếu không nhận, quá ngốc không nhận. Ngươi… có thể từ đáy cốc đi ra thực lực nhất định không tầm thường, nhưng chỉ có chun chút… Không rành thế sự. Chờ đến khi ngươi nhớ lại ký ức, chính là tốt nhất.”

“Đã hiểu” Trường Không Trác Ngọc tán thành gật đầu, “Nếu vi sư muốn ngươi làm đồ đệ, kia tự nhiên là phải trở thành sư phụ đáp ứng được yêu cầu của ngươi.”

Thấy y đáp ứng, Lệ Tinh Luân ở trong lòng lau một phen mồ hôi lạnh. May mắn là Trường Không Trác Ngọc dễ lừa, nếu không về sau bọn họ cùng một chỗ với người khác, sẽ bị lộ tẩy, để người khác biết Trường Không Trác Ngọc dễ bị lừa không tốt.

Không sai, Lệ Tinh Luân đã quyết định sau này sẽ cùng hành động với Trường Không Trác Ngọc. Bây giờ hắn thật sự quá yếu, quả thật cần một cái bùa hộ mệnh bên người; thứ hai, Trường Không Trác Ngọc thật sự quá dễ lừa, người như vậy… Lệ Tinh Luân thật sự lo lắng y cùng một chỗ với những người khác. Trường Không Trác Ngọc tính tình này, chỉ sợ có thể vì vài câu người ta tùy tiện bịa ra mà lừa gạt, có thể vô cùng vui vẻ vì đối phương mà bán mạng. Làm không tốt đều bị người ta lừa đến hồn phách đều đem đi luyện kiếm, bị dung nhập đan hỏa còn có thể ngây ngô mà nói một câu giúp đỡ ngươi thật tốt.

Ngẫm lại hình ảnh kia vô cùng thê thảm, về sau vẫn là cùng nhau hành động đi.

Nơi này yên tĩnh, tu chỉnh ở đây là tốt nhất. Lệ Tinh Luân điều chỉnh đầu gối vừa rồi bởi vì kháng cự với thần lực mà khí huyết nội tức quay cuồng, hắn gắt gao dựa vào chân nguyên lao ra khỏi đáy cốc trong nháy mắt, đã bị thần lực đánh đến suýt nữa chân nguyên tán loạn, mà người đối kháng với toàn bộ thần lực đáy cốc Trường Không Trác Ngọc lại giống như không có việc gì mà thản nhiên ngồi ở cạnh hắn, ngay cả điều tức (điều tiết hơi thở) cũng không làm.

Chân nguyên bên trong cơ thể vận chuyển hết ba mươi sáu vòng mới ổn định được nội tức, Lệ Tinh Luân mở mắt ra, thấy Trường Không Trác Ngọc đang ngồi xổm trên mặt đất tò mò mà nhìn một đám kiến chuyển nhà, thấy một con kiến suýt nữa không khiêng được đồ vật, còn thuận tay dùng linh khí đỡ nó, trợ giúp con kiến giảm bớt gánh nặng, thuận lợi mà vận chuyển đồ vật đến trước cửa động.

Lệ Tinh Luân: “…”

Thủ đoạn khống chế linh khí phần này tương đối kinh người, đối với tu giả mà nói, thực lực cường hãn phá núi đều không phải nói suông, chính là có thể làm được vì con kiến giảm trọng lượng, mà còn làm cho chúng nó không chút nào phát hiện tiếp tục khuân vác đồ vật, còn có thể không thương tổn con kiến, khống chế linh khí đến bậc này là tinh chuẩn (tinh thuần chuẩn xác) tương đối đáng sợ.

Mà ngay cả phàm nhân cũng không cam đoan chính mình giẫm qua con kiến có thể hay không khống chế được không thương tổn đến chúng nó, huống chi là tu giả sức mạnh càng đáng sợ?

Nhưng mà thủ pháp đáng sợ như vậy, lại dùng để giúp con kiến chuyển nhà?

Lệ Tinh Luân chỉ cảm thấy trong lòng thở một hơi, đối với tương lai Trường Không Trác Ngọc càng lo lắng hơn. Trường Không Trác Ngọc luôn nói mình từng là một đại nhân vật, còn có vô số thuộc hạ, Lệ Tinh Luân cho rằng có khả năng không có lửa làm sao có khói. Ngay cả khi y chém đứt tiền trần, cũng có thể có chút ấn tượng.

Nhưng mà cái này càng làm người khác lo lắng, bởi vì bộ dạng này của Trường Không Trác Ngọc, y rơi xuống đáy cốc tám chín phần là do thuộc hạ làm hại a!

Cho nên hắn không chỉ muốn phòng kẻ thù không rõ thân phận nhận ra, còn phải không cho thủ hạ Trường Không Trác Ngọc nhận ra bọn họ. Chính hắn bị kẻ thù nhận ra còn có thể chạy trốn, nhưng Trường Không Trác Ngọc… không chừng sẽ vô cùng vui vẻ chạy tới trước mặt thuộc hạ để bọn chúng hố y.

“Sư phụ.” Lệ Tinh Luân nhận mệnh mà gọi, “Ngài bận rộn xong chưa?”

Đã nhìn con kiến đến tận chỗ ở, Trường Không Trác Ngọc vẻ mặt vừa lòng đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc, long trọng nói: “Ân, vi sư luôn ở đây làm hộ pháp cho đồ nhi, đồ nhi đã điều tức xong, như vậy vi sư cũng tự nhiên bận bịu xong.”

Lệ Tinh Luân khóe miệng co rút, “Chúng ta liền xuất phát đi. Nơi này chung quy không thể ở lâu, ta muốn báo thù, mà sư phụ ngươi muốn biết tiền trần chuyện cũ, vẫn là đi Tu Chân giới thôi.”

“Báo thù?” Trường Không Trác Ngọc chưa bao giờ nghe Lệ Tinh Luân nói qua thân thế của mình, nhíu mày hỏi: “Đồ nhi có thâm thù đại hận gì?”

Có lẽ là Trường Không Trác Ngọc rất đơn thuần, trong câu hỏi không có chút nào ác ý, còn ẩn ẩn lộ ra vẻ thân thiết, Lệ Tinh Luân không có nhiều kháng cự, liền đem thân thế của mình giản lược mà nói một lần. Hắn sắc mặt bình tĩnh, nói đến lúc trước ở trong nhà được bao sủng ái không có hoài niệm, nói đến một đêm cả nhà bị diệt môn cũng không có nghiến răng nghiến lợi hay ảm đạm tinh thần, giống như đang kể câu chuyện của người khác.

“Chính là như vậy.” Lệ Tinh Luân thản nhiên nói, “Ta có huyết hải thâm thù, lại ngay cả kẻ thù của mình là ai, đến tột cùng có bao nhiêu cường đại cũng không biết. Mà thực lực của ta chính là Trúc cơ kỳ, muốn báo thù nói dễ hơn làm. Ngươi thu ta làm đồ đệ coi như thu mệt, đồ nhi trong thiên hạ không thể phản bội sư môn, nhưng sư phụ có thể thanh lý môn hộ. Ngươi nếu cảm thấy ta quá phiền toái, cứ đem ta trục xuất khỏi sư môn.”

“Kia làm sao có thể!” Trường Không Trác Ngọc lập tức phản bác nói, “Không có ngươi, ai bưng trà rót nước hái trái cây cho vi sư? Hơn nữa ngươi hiện tại đang gặp nguy hiểm, vi sư liền không thể để ngươi một mình ở Tu Chân giới không cách nào báo thù, làm sư phụ, tự nhiên là nhất định muốn che chở cho đồ đệ.”

Lệ Tinh Luân nói vậy chính là để thăm dò Trường Không Trác Ngọc, khi nghe được y đúng lý hợp tình muốn mình hầu hạ y, khóe miệng co rút, nhưng càng về sau, khóe miệng run rẩy lại trở nên nhu hòa.

“Một khi đã như vậy, kia sư phụ không cần ghét bỏ ta đang là đệ tử lưng mang nhiều mối nợ.” Lệ Tinh Luân lúc này đây thật lòng hướng về phía Trường Không Trác Ngọc chắp tay.

“Vi sư ngươi lợi hại như vậy, làm sao có thể sợ nhiều nợ.” Trường Không Trác Ngọc tiến đến bên người Lệ Tinh Luân, giống như sợ có người nghe được mà thấp giọng nói: “Nói cho ngươi, vi sư cảm thấy, ta khẳng định có cái bảo tàng.” (….…t hãi với anh thụ quá)[t thì nghĩ ổng nói thiệt đó đa =)))]

Lệ Tinh Luân: “…”

“Vi sư thực lực cường đại, nhất định là ẩn dấu không ít kỳ trân dị bảo, trong đó khẳng định không thiếu thần binh lợi khí cùng linh đan diệu dược. Đồ nhi chờ vi sư khôi phục ký ức liền đi lấy cái bảo tàng này, thực lực giống như vi sư vậy đã đạt tới đỉnh cao của Tu Chân giới, tất nhiên không cần đến mấy thứ này, đến lúc đó tất cả là của đồ nhi, ngươi khẳng định sẽ ở trong thời gian ngắn tu vi đột nhiên tăng mạnh, đến lúc đó chính tay đâm cừu nhân! Không có biện pháp chính tay đâm cũng không sao, còn có sư phụ ở đây!” Trường Không Trác Ngọc thề son thề sắt nói.

Lệ Tinh Luân: “…”

Lệ Tinh Luân cảm thấy, may mắn chính mình sinh ra tính tình lãnh đạm và không thích làm người mơ mộng hão huyền, nếu không nghe xong lời Trường Không Trác Ngọc nói, thực sự nghĩ sẽ làm như vậy!

“Sư phụ, ta cảm thấy chúng ta vẫn là nên suy xét một chút như thế nào thay đổi dung mạo của ta đi.” Đối phó Trường Không Trác Ngọc vọng tưởng, biện pháp tốt nhất chính là nhanh chóng nói sang chuyện khác, “Kẻ thù của ta nhất định cho rằng ta đã sớm chết đi, ta không thể để cho bọn họ biết ta còn sống. Chính là sư phụ ngươi lợi hại như vậy, chúng ta tương lai nhất định là sẽ xưng bá Tu Chân giới, làm sao có thể dấu diếm được mặt, cho nên phải có đổi nhan đan (đan dược dùng thay đổi dung mạo). Về phần sư phụ ngươi….”

Nghĩ đến Trường Không Trác Ngọc lòng tràn đầy chờ mong có thuộc hạ đến nguyện trung thành với mình, Lệ Tinh Luân nói đến bên miệng liền thay đổi cách nói: “Sư phụ ngươi cũng cần phải thay đổi, ngươi ngẫm lại, ngươi ngay cả mắt mũi miệng đều thay đổi, thuộc hạ còn có thể nhận ra ngươi, đây mới là trung thành nhất a!”

“Nói cũng đúng.” Trường Không Trác Ngọc tán thành gật đầu, “Bất quá vi sư cũng có ý nghĩ như vậy.”

“Ý gì?”

“Đồ nhi a, vi sư luôn cảm thấy, bộ dáng trước đây của vi sư không phải như vầy.” Trường Không Trác Ngọc sờ sờ mặt mình, “Có lẽ là vì vượt qua tử kiếp triệt để quên mất tiền trần chuyện cũ, cho nên thoát thai hoán cốt?” (thay da đổi thịt)

“…Vẫn là thay đổi một chút tương đối an toàn đi?”

“Không! Vi sư dung mạo khí chất nhất định là đệ nhất mỹ nam của Tu Chân giới, thay đổi mặt vi sư đâu còn có thể ngọc thụ lâm phong như vậy?” Trường Không Trác Ngọc kiên định mà cự tuyệt.

Lệ Tinh Luân: “…Được được, ngươi vui vẻ là tốt rồi.”

Tuy rằng Trường Không Trác Ngọc thập phần không đáng tin, nhưng là có một chút thật, hắn mơ hồ cảm thấy sự tình có tám chín phần đều là sự thật. Tỷ như y trước nói mình có thể xuất cốc, bọn họ liền thật sự đi ra.

Hơn nữa… Tầm mắt dừng trên gương mặt vạn vật đều thua kém đó của Trường Không Trác Ngọc, Lệ Tinh Luân cũng hiểu được cứ như vậy che dấu thật sự đáng tiếc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.