Ta Có Thể Là Một Đại Nhân Vật

Chương 52




Hiện tại ánh mắt của khán giả vây xem đã biến mất, dưới đáy cốc cũng chỉ còn lại Trường Không Trác Ngọc Lệ Tinh Luân và một pho tượng thần thân người đuôi rắn. Vì để Lệ Tinh Luân nhìn thấy rõ ràng, Trường Không Trác Ngọc tri kỷ xua tan sương trắng bên người hắn, để hắn có thể nhìn thấy rõ vật trước mắt, về phần những yêu thú kia, đã bị Trường Không Trác Ngọc ném xa ra không thể động đậy.

Lệ Tinh Luân nhìn sư phụ hầu như không gì không làm được, trong lòng không phải là vui vẻ, ngược lại âm thầm buồn rầu. Sư phụ cường đại đương nhiên hắn rất vui, nhưng cường đại như vậy thế gian căn bản không thể cho phép, thiên đạo sẽ để sư phụ tồn tại sao?

Trường Không Trác Ngọc ngược lại không hề buồn rầu gì, y đi vòng quanh tượng thần, nói: “Ngươi muốn tiếp tục đóng giả tượng thần như vậy hả, hay là muốn để ta ra tay ép ngươi mở miệng.”

Y vừa dứt lời, từ một nơi vô cùng mờ ảo truyền ra một thanh âm, “Không nghĩ đến ngươi vậy mà có thể đi đến nơi này, người có duyên.”

Là thanh âm của một nữ tử, tràn ngập uy nghiêm và trang trọng, thêm nữa là tượng thần trước mắt lại mang khuôn mặt của Nữ Oa đại thần, làm người ta khó tránh khỏi cảm giác tôn kính.

Đáng tiếc trước mặt nàng lại là hai tên khác người, Lệ Tinh Luân chỉ biết tôn kính sư phụ, mà Trường Không Trác Ngọc chỉ biết tôn kính bản thân mình, bọn họ không xem truyền thừa của Nữ Oa và trở thành yêu thần để vào mắt, làm sao có thể bị Yêu Linh lừa gạt.

“Ta liều mạng gặp ngươi, không phải vì muốn hấp thu ngươi trở thành yêu thần,” Trường Không Trác Ngọc nghiêm túc nói chuyện với tượng thần, “Ta chỉ muốn biết rốt cuộc mình là đại nhân vật nào, trên đời này sao có xuất hiện một người bất luận là nhan sắc công lực hay trong lòng đều vô cùng hoàn mỹ như ta? Ta có thể giải thích nghi hoặc của phần lớn người trên đời này, nhưng không cách nào giải thích được nghi hoặc của bản thân, cho nên ta muốn hỏi ngươi, ta có phải là truyền nhân của Nữ Oa không.”

Lệ Tinh Luân: “…”

Sư phụ lại bắt đầu tự khen mình rồi, tuy rằng câu nào cũng là thật, nhưng không thể để người khác nói sao?

Tượng thần im lặng một lát, thanh âm lại truyền đến: “Tuy rằng ngươi gặp được ta, nhưng ngươi không có tín vật, ta không thể giao truyền thừa cho ngươi, người có duyên.”

Cũng không biết có phải là Yêu Linh nói chuyện cứng nhắc như vậy từ trước tới giờ, hay là nàng ta đang cố hết sức giả vờ như mình không hề có ý thức.

“Ta không cần truyền thừa,” Trường Không Trác Ngọc không bị Yêu Linh chọc tức, vẫn nghiêm túc giải thích như trước, “Yêu Linh, nói cho ta biết thân phận của ta.”

Lệ Tình Luân nhìn sư phụ, rõ ràng ngay cả giới tính và chủng tộc y cũng không thèm để ý, rõ ràng tính cách y vô cùng tiêu sái, vì sao phải cố chấp với quá khứ của mình?

Đó cũng là nghi vấn của Yêu Linh, một thanh âm từ bốn phương tám hướng truyền đến tai Trường Không Trác Ngọc: “Quá khứ đã mất đi cũng như mây khói, người có duyên hà tất gì quá quan tâm, tương lai mới là con đường ngươi phải đi.”

“Không đúng,” Đối mặt với tượng thần Nữ Oa, Trường Không Trác Ngọc lần đầu tiên nói ra thắc mắc sâu trong nội tâm của mình, “Ta luôn cảm thấy, mình đã quên mất một chuyện vô cùng quan trọng, ta còn có thuộc hạ đang chờ ta trở về, ta nhất định phải tìm lại được ký ức.”

Cho nên, ảo tưởng có thuộc hạ này là từ đâu ra vậy! Gân xanh trên trán Lệ Tinh Luân giật giật.

“Tuy rằng ta không rõ chúng sinh chấp nhất cái gì, nhưng ta có thể cảm nhận được, trên người ngươi quả thật có khí tức Nữ Oa lưu lại.” Yêu Linh rốt cuộc trả lời.

Trường Không Trác Ngọc vừa muốn nói gì, Yêu Linh lại nói: “Bất quá trong mắt của ta, cách ngươi sử dụng sức mạnh càng nghiên về Côn Lôn và Dao Trì, ta cũng không rõ vì sao trên người ngươi lại có loại khí tức mâu thuẫn này.”

“Cho nên quả nhiên ta là chưởng môn Côn Lôn, hậu nhân Nữ Oa và truyền nhân của Tây Vương Mẫu?” Mắt Trường Không Trác Ngọc sáng lên, “Vậy ngươi nhìn nhìn ta xem ta có phải là kiếm tiên chuyển thế không, mấy đời phật tu và tiền kiếp là huyết tu?”

Nghe được hai chữ “huyết tu”, Lệ Tinh Luân nheo mắt, sư phụ rốt cuộc vẫn chưa từ bỏ ý định với Huyết Thiên Kiếp!

Yêu Linh hiển nhiên là bị hỏi cho cứng họng, cho dù nàng là Nữ Oa để lại, nhưng bất quá cũng chỉ là một luồng thần niệm thôi, nàng có ý thức, nhưng chuyện có thể hỏi thật sự rất ít.

Nhưng hình như nàng cũng không muốn nói không biết, mà sau im lặng một lát rồi nói: “Có lẽ chỉ là có duyên mà thôi.”

Trường Không Trác Ngọc vui vẻ nói với Lệ Tinh Luân: “Đồ nhi, nghe thấy chưa? Thần niệm của Nữ Oa tán thành ta!”

Lệ Tinh Luân: “…”

Tuy rằng ghen tị với Huyết Thiên Kiếp cực kỳ, nhưng vì muốn sư phụ vui vẻ, Lệ Tinh Luân vẫn nuốt ngụm máu này xuống, lẳng lặng nhìn khuôn mặt tươi cười của Trường Không Trác Ngọc.

Nhưng hắn nhịn được, Yêu Linh lại không nhịn được, nàng nghẹn nửa ngày rồi mới nói: “Ít nhất ngươi không phải là truyền nhân của Nữ Oa.”

Trường Không Trác Ngọc nếu có lỗ tai và đuôi, lúc này chắc đều rũ xuống hết. Lệ Tinh Luân không muốn sư phụ buồn, liền thay y nói: “Vậy xin hỏi Yêu Linh, ngươi dựa vào cái gì để nhận ra hậu nhân của Nữ Oa? Chúng ta đi vào Vụ Linh cốc không phải là dựa vào may mắn, mà là thật sự được thánh thú của Bách Hoa Môn thừa nhận, môn chủ của Bách Hoa Môn cố ý dẫn chúng ta đến đây. Tín vật chúng ta đã để lại Bách Hoa Môn, quả thật không còn chứng cứ. Nhưng hai con rắn cạp nong có thể nhận ra được khí tức Nữ Oa trên người sư phụ ta, ngươi là một tia thần niệm Nữ Oa đại thần lưu lại, chắc không đến nỗi thua cả hai con rắn cạp nong chứ?”

Từ đoạn đối thoại vừa rồi, Lệ Tinh Luân mơ hồ cảm nhận được Yêu Linh không chỉ có ý thức, còn có cảm xúc đơn giản, phép khích tướng có lẽ dùng được.

Quả nhiên sau khi hắn vừa hỏi, đầu tượng thần kịch liệt động một lát, thanh âm như có như không lại vang lên: “Trên người của ngươi quả thật có khí tức của Nữ Oa, nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì?” Lệ Tinh Luân vừa thấy có tác dụng, lập tức hỏi, “Nhưng vì không có tín vật? Chẳng lẽ ngươi chỉ có thể dựa vào tín vật để nhìn ra, ngay cả một con rắn cũng không bằng? Hay là nói, là thần niệm của Nữ Oa, ngươi tồn tại quá lâu rồi, sau khi có được ý thức của mình, liền không muốn bị người khác hấp thu? Kỳ thực chúng ta cũng không có suy nghĩ muốn trở thành yêu thần, sư phụ ta chỉ hy vọng có thể biết được quá khứ của mình thôi.”

“Không phải!” Thanh âm trở nên kích động hơn, Yêu Linh nói: “Ta chỉ muốn bảo vệ Vụ Linh cốc mà thôi, một khi ý thức của ta biến mất, Vụ Linh yêu cốc cũng sẽ biến mất, yêu tộc cũng sẽ khó mà tu luyện. Từ khi ta có ý thức, liền biết mình có hai nhiệm vụ, một là bảo vệ Vụ Linh cốc, hai là đem truyền thừa giao cho hậu nhân của Nữ Oa, nhưng là…”

“Nhưng là trải qua nhiều năm, trong lòng ngươi xem trọng nhiệm vụ thứ nhất hơn nhiệm vụ thứ hai.” Lệ Tinh Luân chậm rãi nói, nói với Trường Không Trác Ngọc, “Sư phụ, tiếp đó ngươi định làm thế nào.”

Trường Không Trác Ngọc đi đến trước mặt Yêu Linh, tay phải đặt trước ngực, cúi đầu nói với  tượng thần Nữ Oa, “Nữ Oa đại thần, vô cùng cảm kích tín nhiệm và thừa nhận của ngươi đối với ta, nhưng ta sẽ không tiếp thu Yêu Linh, bởi vì ta càng hi vọng yêu tộc trong Vụ Linh cốc có thể vui vẻ tiếp tục sống. Cho nên, nếu ta thật sự là truyền nhân của Nữ Oa, ngươi có thể coi như ta đã tiếp nhận truyền thừa, từ nay về sau, không còn ai có thể mơ ước Yêu Linh, còn Vụ Linh cốc chỉ còn là yên tĩnh.”

Tượng thần lẳng lặng nghe, chờ Trường Không Trác Ngọc nói xong, thanh âm của nàng rất nhẹ: “Ngươi biết yêu thần đại diện cho cái gì sao? Dựa vào truyền thừa của ta ghi lại, rất kinh người.”

“Vậy thì đừng nói với ta,” Trường Không Trác Ngọc cười đáp, “Đồ đệ của ta còn vài cảnh giới nữa mới có thể phi thăng, hắn có thói quen ngộ đạo tùy thời tùy chỗ, không có ta bảo vệ bên cạnh sao được.”

Cho dù biết đây chỉ là cái cớ của Trường Không Trác Ngọc, Lệ Tinh Luân vẫn rất vui vẻ, nhịn không được ôm cổ sư phụ, nói với y: “Sư phụ nói thật sao?”

“Tất nhiên rồi.” Trường Không Trác Ngọc nói, “Hơn nữa, tốc độ ngươi tiến cảnh thật quá nhanh, vi sư còn chưa dạo hết nhân gian, ngươi đã muốn phi thăng rồi!”

“Yên tâm,” Lệ Tinh Luân cười nói, “Chỉ cần sư phụ còn muốn ở nhân gian, ta sẽ áp chế tu vi, tuyệt đối không phi thăng. Nếu hiện tại sư phụ muốn đi tới tiên giới, vậy đồ nhi tuyệt đối đạp đất phi thăng, nhất định sẽ không để sư phụ chờ đợi một khắc nào.”

Trường Không Trác Ngọc vui vẻ ra mặt, nhón chân xoa xoa đầu đồ đệ nói: “Đúng là đồ đệ ngoan của vi sư.”

Yêu Linh: “…”

Yêu Linh chỉ là một luồng thần niệm, cho dù có yêu thích, cũng không có năng lực tư duy tự hỏi. Nàng không thể giải thích nổi ý thức đang thôi thúc nàng vô cùng muốn thả đám yêu thú tách hai người này ra là gì, nàng chỉ có thể lặng lẽ tản sương trắng ra.

Hơn nữa còn là sương trắng phía trên hai người.

Thanh âm như tiếng chuông truyền từ phía trên xuống: “Hai người các ngươi, nhìn thấy Yêu Linh sao?”

Hai người đang ôm nhau lập tức tách ra, Yêu Linh cảm thấy trong lòng mình thoải mái hơn một chút.

Lệ Tinh Luân liếc mắt nhìn tượng thần Nữ Oa một cái, cảm thấy người này thật đúng là sát phong cảnh, may là sư phụ không có hấp thu nàng, nếu không lỡ như ý thức này chưa hoàn toàn biến mất, tồn tại trong đầu sư phụ liền hỏng bét.

Trường Không Trác Ngọc sửa trận pháp, y cũng có thể khống chế sương trắng, tay vung lên sương trắng lại che khuất không trung, mười vị trưởng lão lần đầu tiên gặp phải tình huống này, gấp tới nỗi ở bên trên sơn cốc đi vòng vòng, lại không có cách nào, chín vị trưởng lão dù nói gì cũng không dám nhảy xuống lần nào nữa, còn lại một vị kia đang ngồi trên một tảng đá tư thế vô cùng tao nhã, không biết đang nghĩ gì.

“Ta phải làm thế nào mới có thể làm người khác cho rằng ta vừa chiếm được truyền thừa của Nữ Oa, để có thể bảo vệ Vụ Linh cốc?” Trường Không Trác Ngọc hỏi.

Yêu Linh dùng tư duy không nhiều lắm của nàng phân tích một chút, quyết định tin tưởng Trường Không Trác Ngọc, liền trả lời: “Ta đặt ấn ký trên người ngươi, sau khi ngươi ra ngoài, là có thể nói, ngươi hấp thu Yêu Linh, nhưng đã đem toàn bộ sức mạnh dùng để củng cố kết giới Vụ Linh cốc. Với lại, ngươi đem truyền thừa Nữ Oa để lại cho yêu tộc chép lại một bản, như vậy yêu tộc mới tới có thể tiếp tục tìm được công pháp thích hợp cho mình tu luyện.”

Trường Không Trác Ngọc vừa định đồng ý, Lệ Tinh Luân liền kéo y lại, nói với Yêu Linh: “Chuyện tốt đều thuộc về ngươi, sư phụ ta không được gì cả, còn phải gánh ánh mắt ghen tị của người khác.”

“Cái này….” Yêu Linh gian nan suy nghĩ một lát rồi nói, “Ngươi tới đây, ta… ta cho ngươi một ít ký ức thượng cổ, ngươi là người tu thần, ký ức thời kỳ thượng cổ, hẳn là sẽ có tác dụng với ngươi. Ngươi, ngươi hấp thu nhẹ thôi, thần niệm không nhiều lắm, dùng một chút là hết một chút.”

“Không cần cho ta,” Trường Không Trác Ngọc mỉm cười, “Ta đã là thiên hạ vô địch, có thêm thứ gì cũng không còn tác dụng. Cho đồ đệ của ta, hắn tu luyện, dùng công pháp khác với người khác, ít nhiều gì chắc cũng có chút tác dụng.”

Lệ Tinh Luân liếc mắt nhìn Trường Không Trác Ngọc, không nói gì thêm. Sư phụ đối xử với hắn như thế nào, hắn nhìn thấy, ghi tạc trong lòng.

“Vậy ngươi lại đây, đặt tay lên tay ta.” Tiếng của Yêu Linh truyền tới.

Lệ Tinh Luân bước về phía trước, đặt tay mình lên bàn tay nhỏ xíu của tượng thần, tượng thần hơi lóe sáng lên, một sức mạnh thần bí đi vào trong cơ thể hắn.

Vì thế Lệ Tinh Luân lại quen thuộc nhập định, Trường Không Trác Ngọc lại theo thói quen thở dài, ngồi bên cạnh đồ đệ.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Lệ Tinh Luân: Sư phụ ta có thói quen nhận thân phận, ta đang bận đừng lại đây.

Trường Không Trác Ngọc: Đồ đệ ta có thói quen bế quan, ta đang bận đừng lại đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.