Ta Có Hào Quang Của Nữ Chính

Chương 35: Kiều Thê Mang Bầu Chạy (16)




Edit: An Minh Tuệ.

_____________________

Giang Niệm đi lặng yên không một tiếng động, đến khi Hàn Khiếu xử lý xong tất cả mọi việc, thời điểm ngồi mười mấy tiếng trên máy bay tìm đến, đối mặt đã là người đi nhà trống.

Vì lần này gặp lại, Hàn Khiếu đã chuẩn bị rất nhiều, hắn thậm chí còn nhớ đến việc trước khi kết hôn hắn tùy tiện để cho người ta chuẩn bị hai cái nhẫn, sau khi cưới cũng chưa từng đeo qua, bây giờ Giang Niệm có con của hắn, bọn họ mặc dù đã ký vào đơn ly hôn, nhưng hắn muốn một lần nữa cầu hôn cô, hắn hi vọng bọn họ có thể bắt đầu lại từ đầu.

Hắn còn có rất nhiều lời nói muốn cùng Giang Niệm nói.

Hắn chuẩn bị nhiều như vậy, thậm chí giây phút đứng ở trước cửa hắn còn có chút lo lắng, hắn còn đang thấp thỏm cùng khẩn trương, nhưng chú gác cổng lại nói, Giang tiểu thư đã đi.

Lòng hắn tràn đầy vui vẻ, giống như bị người ta dội cho một chậu nước lạnh, lạnh từ đầu đến chân.

___ Cô không muốn nhìn thấy hắn như vậy sao?

Một mực canh giữ ở bên ngoài cổng ngôi nhà cổ, thám tử tiên sinh kinh hãi: “Không có khả năng, không có khả năng a! Tôi một mực nhìn cửa ra vào, cửa sau cũng để cho người trông coi, trừ mỗi sáng sớm có xe đưa đồ ăn, căn bản cũng không có xe đi ra!”

Chú gác cổng liếc nhìn hắn một cái, nói: “Bởi vì nơi này còn có một lối đi bí ẩn, người bên ngoài là sẽ không biết.”

Thám tử tiên sinh: “...”

Tiểu trợ lý thấy Hàn Khiếu sắc mặt xanh xám, hoàn toàn không còn chút nào là khẩn trương cùng chờ mong như lúc mới đến, ngược lại lộ ra cô đơn.

Hắn hỏi chú gác cổng: “Vậy chú có biết hay không Giang tiểu thư đi nơi nào? Chú có phương thức liên lạc với bọn họ sao? Chúng cháu là bạn của Giang tiểu thư, muốn tìm cô ấy.”

“Nghe nói là đi Paris a? Chú cũng không rõ lắm.”

...

Tiểu trợ lý mua chuyến bay sớm nhất đến Paris, bởi vì không biết Giang Niệm đến cùng ở nơi nào, còn thuận tiện thuê luôn phòng khách sạn. Thám tử tiên sinh làm việc không hoàn thành hết, thời điểm lấy tiền còn có chút tiếc nuối, đương nhiên mọi việc cũng chưa xong, dù sao địa chỉ của Giang Niệm ở Paris còn cần điều tra một chút.

Đợi ở sân bay, tiểu trợ lý đi mua đồ ăn, nhưng đáng tiếc Hàn Khiếu hoàn toàn không thấy ngon miệng, ngược lại cầm điếu thuốc, trong tay còn cầm mấy tấm ảnh mà thám tử tiên sinh chụp lén.

Trên ảnh là Giang Niệm đang mang thai, cô vịn eo ở trong vườn tản bộ, tất cả hoa cỏ trong sân đều trở thành nền cho cô, hắn nhìn thấy trên mặt cô là nụ cười đơn giản lại tràn đấy ánh nắng như trước kia, tắm rửa dưới ánh mặt trời, tràn đầy hạnh phúc.

Hắn vuốt ve ảnh chụp, có cảm giác vui vẻ, lại cảm giác trong lòng buồn bực đau nhức không thôi.

Hắn không sợ cái gì cả, chỉ sợ Giang Niệm trốn tránh không gặp hắn.

Paris rất lớn, Hàn Khiếu dù có tiền đi nữa, muốn tìm một người cũng là chuyện vô cùng khó khăn, hắn tìm thám tử ở đó đi điều tra, cũng tốn mất thời gian gần nửa tháng mới biết được tin tức của Giang Niệm.

Bởi vì thời gian Giang Niệm mang thai đã gần bảy tháng, bụng so trước đó lại lớn hơn một vòng, mặc dù đứa bé này cũng không có làm khổ cô, nhưng nâng một cái bụng to như vậy cũng không dễ đi, ngủ không ngon giấc cũng là thật sự, phần lớn thời gian của cô chính là ngồi ở trên ghế nằm ngắm phong cảnh, thi thoảng còn nâng cao bụng bầu đi lên tầng phơi chút ánh nắng mặt trời.

Mà lại gần đây chân cô cũng bắt đầu sưng vù, mỗi lúc trời tối cũng chỉ có thể đứng dậy tầm mười bảy mười tám lần... Mặc dù mua mua mua có thể làm cho cô vui vẻ một chút, nhưng cô vẫn muốn đem Hàn Khiếu đánh cho một trận, có thể đổi được giới tính của hai người thì càng tốt.

Cô rõ ràng đã chạy ba lần, nghe nói Hàn Khiếu một mực không có về nước, cùng cô ở tại Paris, nói cách khác hắn còn đang đuổi theo cô, vậy tại sao hào quang của nữ chính cũng không có tăng lên đâu? Chẳng lẽ là nơi nào xảy ra sai sót?

Giang Niệm gặm quả táo, tỉ mỉ đem tất cả mọi việc nghĩ một lần, nhưng đáng tiếc tạm thời cũng không có gì hữu ích. Vừa vặn trợ lý đến nói xe đã đến, ngày hôm nay Giang Niệm phải đi kiểm tra.

Cô đem hạt táo ném vào thùng rác, thản nhiên nói: “Đi thôi.”

Giang Niệm đã gửi cho Lão gia tử mấy tấm ảnh chụp siêu âm, lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ, khi biết kết quả kiểm tra cô cũng nói cho Lão gia tử biết, không sợ ông lại lắng

Lão gia tử nhìn đến vui vẻ, mà vì tâm can tiểu bảo bối của ông, ông đã hỏi người khác cách mua sắm trên mạng, trong nhà mua thật nhiều đồ chơi xe nhỏ, ngay cả quần áo cũng không ít, bất quá bởi vì tạm thời còn không biết giới tính của đứa bé, liền tất cả đều mua màu hồng màu đỏ, Lão gia tử cho rằng Niệm Niệm sinh Bảo Bảo khẳng định giống như Niệm Niệm là một cô bé đáng yêu.

Đối với ý nghĩ của Lão gia tử, người Hàn gia tự nhiên là sẽ không phản bác hay xách ra bất kỳ dị nghị gì.

Hiện tại Hàn lão gia tử yêu thích đã không còn là câu cá, mà là một bên câu cá một bên mua hàng online, Lưu lão Lý lão cũng đều chạy theo, khi đến gần liền nhìn thấy Hàn lão gia tử ở trên màn hình điện thoại di động đâm đâm đâm, có đôi khi còn ấn cả vào tay mình, cái này cái đẹp mắt cái kia cũng đẹp mắt, khiến cho cá nhỏ nghe thấy âm thanh ồn ào cũng chạy mất, vốn cũng không phải là thiên tài câu cá gì, cứ như vậy, muốn ăn cá còn phải ra ngoài mua!

Việc đi mua cá tự nhiên là rơi vào trên đầu Lưu Chính Dương cùng Lý Phi, bọn họ vì để cho gia gia lại yêu mình thêm một lần nữa, có thể nói là đã hao hết sức lực, rõ ràng trước đó bị tổn thương trái tim nhỏ còn không có được an ủi đâu.

Bất quá mặc dù là ba Lão gia tử đang câu cá, nhưng cây cần câu thuộc về Giang Niệm vẫn một mực cắm ở nơi đó, cùng đi với bọn họ câu cá, không có có một ngày nào vắng mặt, đây đại khái là tượng trưng cho bốn cây cần câu thần kỳ của bọn họ mãi mãi không tan rã đi, để cho người ta cảm thấy tràn ngập tinh thần đồng đội.

Giang Niệm cùng Lão gia tử nói chuyện xong, kiểm tra cũng không sai biệt lắm đã xong, trợ lý cùng vệ sỹ cùng che chở cho cô rời đi.

Giang Niệm nghĩ lâu lâu cô mới ra ngoài, nếu không thuận tiện liền đi dạo một vòng, làm sao biết vừa tới cửa bệnh viện, liền nhìn thấy người đàn ông khuân mặt không biểu tình lạnh lùng nhanh chân hướng chỗ cô đi tới!

Hắn một thân màu đen, sắc mặt đóng băng, ánh mắt đen nhánh thâm thúy khóa chặt cô ——

Hàn Khiếu đã ở chỗ này chờ rất lâu, hắn rốt cục chờ đến người con gái xấu xa mà hắn tha thiết nhớ thương kia.

Hắn xa xa đã nhìn thấy cô, cô tựa hồ thay đổi rất nhiều, lại một chút cũng không thay đổi, nâng cao bụng đi đường bộ dáng có chút cồng kềnh đáng yêu, trắng trắng hồng hồng xem xét liền biết khí sắc rất tốt, gương mặt xinh đẹp có chút thịt cũng nhìn rất đẹp, đương nhiên cặp mắt kia tròn to kinh ngạc khi nhìn hắn là đáng yêu nhất.

Hắn rõ ràng rất tức giận, có rất nhiều lời muốn nói, còn muốn hỏi hỏi cô vì cái gì một mực trốn tránh hắn, thế nhưng là vừa thấy được cô, thấy được cô một người đi khám, một mình chăm sóc đứa bé, hắn liền chỉ còn lại có đau lòng.

Hàn Khiếu xưa nay không cảm thấy mình là cái gì phân phát tình yêu cho phụ nữ, hắn chỉ là đem tất cả tình yêu của hắn đều cho Giang Niệm —— một cô gái chỉ cần vài ba câu nói cũng có thể khiến hắn giận sôi lên.

Giang Niệm đột nhiên nhìn thấy Hàn Khiếu, suy nghĩ đầu tiên chính là ngôi nhà XX gần bờ sông mà cô mua, làm ngôi nhà thứ tư cô ở khi mang thai, không biết còn có cơ hội hay không vào ở đi? Nhưng suy nghĩ này chỉ có một cái chớp mắt, một giây sau cô liền chú ý tới biểu lộ của Hàn Khiếu rất đáng sợ, đặc biệt là ánh mắt nhìn cô, hận không thể đem cô ăn!

Bất quá Giang Niệm tuyệt không sợ, cô mời vệ sỹ không phải là bởi vì chính mình rất yếu đuối, sợ bị nam chính bắt được sau đó sẽ ngược thân ngược tâm sao?

Huống chi Hàn Khiếu khí thế hung hung, sớm đã khiến cho vệ sỹ Đại ca chú ý, tiến lên một bước ngăn ở trước mặt Giang Niệm: “Cậu là ai?”

Giang Niệm mời vệ sỹ có thân hình to lớn, cơ hồ đem cơ thể tròn vo của Giang Niệm toàn bộ ngăn lại, Giang Niệm theo bản năng lui về phía sau mấy bước, bị trợ lý tỷ tỷ đỡ cánh tay, im ắng hỏi cô còn tốt chứ? Giang Niệm gật gật đầu, cô cái gì cũng tốt, chính là hào quang của nữ chính lại không tốt lắm.

Hàn Khiếu lạnh lùng liếc vệ sỹ một chút, tiểu trợ lý đi theo chạy tới đặc biệt lễ phép đưa lên danh thiếp: “Hàn tổng là chồng của Giang tiểu thư, chúng tôi tới là vì muốn đưa Giang tiểu thư về nhà, không có ác ý.”

Vệ sỹ kinh ngạc một chút, không có cầm danh thiếp, nói: “Các người là quan hệ như thế nào không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ nghe Giang tiểu thư chỉ huy, cô ấy không có thừa nhận các người. Kia thật có lỗi, mời rời đi.”

Tiểu trợ lý tự nhiên thu tay lại: “Cám ơn anh bảo vệ Thiếu phu nhân của chúng tôi như vậy, trước đó còn rất lo lắng, hiện tại cuối cùng là yên tâm.”

Hàn Khiếu tránh ra hai bước nhìn Giang Niệm đang đứng ở một bên: “Giang Niệm, em vẫn là không muốn đối mặt với anh? Anh cho là em nguyện ý sinh con của chúng ta, là bởi vì vẫn yêu anh. Anh tìm em thật lâu, về sau anh đều sẽ chăm sóc thật tốt cho em, yêu em, còn có con của chúng ta, chúng ta về nhà đi.”

Giang Niệm nghe phía sau truyền đến thanh âm không có trả lời, cô đi hai bước, Hàn Khiếu nhìn thấy cô muốn đi, sắc mặt đột biến: “Giang Niệm!”

Hắn cho là cô lại muốn chạy!

Hắn không do dự nữa, bước nhanh đến phía trước sắp bắt được cô, hắn không thể lại để cho cô rời đi. Vệ sỹ Đại ca xem xét tình hình này lập tức liền tiến lên trước ngăn cản, tiểu trợ lý đương nhiên cũng không có nhàn rỗi, hắn có đai đen TaeKwonDo còn luyện tập qua đấu kiếm, cơ hồ là cùng một thời gian ngăn ở trước mặt của vệ sỹ Đại ca ——

Giang Niệm đưa lưng về phía bọn họ trong lúc nhất thời còn không biết xảy ra chuyện gì, trợ lý riêng Anna lại nhìn người đàn ông đang nghiêm mặt kia tràn đầy đề phòng, giờ phút này thấy hắn khí thế hung hăng tới, vệ sỹ lại bị tiểu trợ lý ngăn lại, lại nhìn Giang Niệm cố ý né tránh, cô không nói hai lời liền che chở Giang Niệm, Giang Niệm che chở bụng chạy hai bước, Hàn Khiếu trông thấy chỉ cảm thấy kinh hồn táng đảm!

Giang Niệm thân thể vốn là nhỏ nhắn xinh xắn, về sau mang thai càng lộ ra bộ dáng cô kiều yếu không chịu nổi, thời điểm hắn nhìn sơ qua, đều sợ cô sẽ bị ép vỡ, người như vậy che chở cũng không kịp, làm sao còn có thể chạy?

Hắn khẩn trương đuổi theo, tim đều nhảy đến cổ rồi, vừa nói: “Giang Niệm, bây giờ em đang mang thai không nên chạy loạn!”

Giang Niệm chạy mấy bước, quả nhiên chậm rãi ngừng lại, cô ngơ ngác nháy nháy con mắt, ngẩng đầu nhìn lên trời một góc bốn mươi năm độ.

...

...

Ngay tại vừa rồi, hào quang của nữ chính đã đột phá qua sáu mươi điểm rồi?

Thế mà đột phá???

Nhớ lại cô vì cái hào quang của nữ chính này mà hao tổn tâm cơ, ngậm bao nhiêu đắng? Thế mà cứ như vậy bị một màn như này đột phá?

... Vẻn vẹn bởi vì cô che chở bụng chạy hai bước, Hàn Khiếu chăm chú đuổi theo cô chạy mấy bước, sau đó đã đột phá?!

... Vận mệnh cùng cô là mở ra cái trò đùa gì vậy, nó phảng phất là đang đùa cô.

__________________

Tác giả có lời muốn nói: Cám ơn đã ủng hộ chính bản năm mươi vị trí đầu a

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.