Ta Có Dược A!

Chương 20: Tứ đại công tử hiện thân




Edit: Tracy

Trong lòng Cố Tá căng thẳng: "Bọn họ làm cái gì?"

Công Nghi Minh Hà vừa nhở tới, sắc mặt liền trở nên không vui: "Bởi vì đệ tử tứ đại thế gia khác, bốn vị công tử cùng thế hệ với đại ca đều mười hai mười ba tuổi đều là Luyện Huyết Cảnh xuất sắc, cho nên bọn họ cùng tham gia một nhóm tỉ võ. Lúc ấy đại ca cũng chỉ mười hai tuổi, bởi vì bên ngoài đồn đãi đại ca bản lĩnh bất phàm, nên đem huynh ấy cùng mấy vị công tử khác liệt vào một nhóm, bị công tử Hách Liên gia cùng Tư Mã gia chèn ép, nói là nếu huynh ấy có thể tạo nên thanh danh như vậy, không bằng mọi người cùng nhau thi đấu.”

Cố Tá vốn không phải là người suy nghĩ sâu xa, hiện tại đều có thể nghe ra ngụ ý, hắn cau mày nói: "Lời đồn đãi kia, còn có chèn ép này nọ, có phải cùng mấy "lão đông tây"* có quan hệ?"

*lão già

Công Nghi Minh Hà khinh thường nói: " Còn không phải sao. Đại ca đích xác là thiên hạ vô song, lấy độ tuổi đó cùng với thân thể của huynh ấy, gia gia căn bản sẽ không để đại ca lộ ra quá nhiều danh tiếng, càng không để cho đại ca cùng bốn vị công tử khác cũng liệt vào. Phải biết rằng, đó không chỉ là đâm chọc vào tâm đại ca, hơn nữa sẽ mang đến cho đại ca rất nhiều nguy hiểm, có thể nói là trừ bỏ hư danh bên ngoài, một chút chỗ tốt cũng không có! Nhưng mấy lão già kia lại ngầm thúc đẩy chuyện này, bên ngoài nhìn vào đều coi đại ca một kẻ không tập võ lại dám so cùng bốn vị tuyệt thế thiên tài nổi danh, không phải cố ý làm bẽ mặt, gây hiềm khích sao? Như vậy bọn họ sẽ lấy cớ do đại ca xui xẻo, cho dù người bên cạnh biết chuyện, cũng sẽ nói là do đại ca đuối lý trước, những thiên tài kia tuổi trẻ đầy kích động, nhịn không được chuyện này.”

Cố Tá nghe đến đó, không khỏi líu lưỡi.

Mưu kế trong thế gia cũng quá âm hiểm rồi, hắn vốn nghe nói giữa ngũ đại công tử, có rất nhiều khúc mắt..... Bất quá, hiện tại xem ra, bản lĩnh Kim chủ vẫn là cao hơn một bậc đi?

Công Nghi Minh Hà tiếp tục nói, nàng phảng phất rất tức giận, không nhịn được mắng một câu: "Tất cả đều là lỗi của mấy lão già vốn không giống người kia!" Còn nói thêm: "Đại ca lúc ấy nếu không đồng ý, chính là thừa nhận bản thân hèn nhát không thể đảm đương, mà nếu đồng ý, cho dù đại ca ngay từ đầu nhận thua, chỉ sợ bọn họ không để đại ca kịp lên tiếng trước, dùng tốc độ nhanh nhất để cho đại ca không mở miệng được..... Mặc dù bọn họ sẽ không vì vậy đánh chết đại ca, nhưng đại ca sẽ ở trước mặt bao người chịu nhục, mà đại ca một khi chịu nhục, chúng ta thuộc nhất mạch cũng sẽ theo chịu nhục. Mục đích của mấy lão già kia, cũng đạt được.”

Cố Tá nghe nghe, trong lòng khẩn trương vô cùng: "Kia sau đó thì sao? Thiên Hành công tử ứng đối thế nào?*

Công Nghi Minh Hà cười nói: ” Bất quá đại ca thông minh nhất, huynh ấy trước làm khó, nói thân thể mình không tốt, không bằng ngồi lại nói về võ thuật, cũng là một loại thi đấu.”

Cố Tá cảm thấy không đơn giản như vậy: "Không thể động thủ khiến Thiên Hành công tử nhục nhã, bọn họ chắc sẽ không để yên"

Công Nghi Minh Hà gật đầu: "Không sai, những người đó dĩ nhiên không muốn. Vẫn là một vị công tử trẻ lên tiếng "Người tập võ sao có thể chỉ dựa vào miệng lưỡi lợi hại"".

Nói tới đây, nàng lại suy nghĩ: "Nhưng đại ca phản bác bọn họ, nói "Lấy bản thân biết võ bức bách người khác, lại không đồng ý dùng biện pháp khác, chỉ sợ chính là lòng dạ khó lường".

Cố Tá nghe đến nhập thần: “Sau đó thì sao?”

Công Nghi Minh Hà nói: “Sau đó Hách Liên gia muốn tiếp tục cãi cọ, đại ca bất đắc dĩ đề nghị, không bằng hai bên đều thối lui một bước, huynh ấy đem hộ vệ của mình phái đi, do huynh ấy chỉ điểm, cùng bọn họ tỷ võ. Còn nói nếu như hộ vệ có mảy may bất kì động tác nào không giống, huynh ấy thua.”

Cố Tá sắc mặt hưng phấn có chút đỏ lên: "Thiên Hành công tử nói chuyện vừa đấm vừa xoa, bọn họ tất nhiên phải làm theo ý của y."

Công Nghi Minh Hà mắt cong cong lên: “Cũng không phải sao! Đại ca là một người không biết võ, đã thối lui đến nước này, nếu như bọn họ còn có người gây sự, người sáng suốt vẫn đều có thể nhìn ra chỗ không đúng. Cho nên bọn họ phải thỏa hiệp, hơn nữa bọn họ cũng căn bản không biết, Long Nhất lại nghe theo lời đại ca như vậy.”

Cố Tá hiện tại đã biết rõ.

Kim chủ khẳng định sẽ không thua cũng không thể mất thể diện, hoặc dứt khoát chính là thắng. Mà mấy đại công tử khác, khẳng định không cam lòng Kim chủ dùng miệng chỉ điểm là có thể cùng bọn họ đối kháng, một lần không cam lòng, nhất định sẽ có lần tiếp theo.

Cuối cùng kết quả, chính là trên sân đấu võ xuất hiện một Kim chủ đặc biệt.

Hiện tại Kim chủ đứng vững vị trí một trong ngũ đại công tử, y không chỉ dùng thủ đoạn của bản thân vượt qua thử thách, còn có trung khuyển Long Nhất thay y đánh đấm, võ lực trị giá miễn cưỡng cũng coi như có một nửa, hoàn mỹ làm tiêu tan âm mưu của đối phương.

Không không không, phải nói là giống như tát một cái vào mặt người khác, vốn tưởng rằng đã nắm chắc, đang diễu võ dương oai, kết quả Kim chủ không chỉ hoàn toàn né tránh, còn tặng đối phương một cái tát lật ngược tình thế. Đối phương bị ăn đau sao, cũng chỉ có thể nhịn.

Thử nghĩ thôi cũng thấy rất sảng khoái.

Cố Tá nhìn về phía phía dưới Kim chủ, hai mắt vừa sáng vừa long lanh.

Người như vậy, tựa hồ bất kể trong hoàn cảnh nào, nhân sinh luôn sắp xếp y là người thắng.

Bất quá, Kim chủ có thể làm được như vậy, nhất định cũng tốn không ít công phu, nếu đổi lại là người khác, cho dù là biện pháp giống nhau cũng chưa chắc có thể làm được xuất sắc như Kim chủ...... Thật sự làm cho người ta muốn không bội phục cũng khó khăn đó!

Phía dưới Công Nghi Thiên Hành phảng phất cảm thấy gì đó, hắn hơi xoay người, giương mắt xem.

Cố Tá sửng sốt.

Công Nghi Thiên Hành khẽ mỉm cười.

Nụ cười này, đẹp đến khó có thể hình dung.

Có duy nhất một nhóm võ cực kỳ xuất sắc, đối chiến kịch liệt hơn nhiều, số người chết cũng ít.

Càng là trị giá võ lực càng cao, bọn họ càng nắm chắc được tình huống của mình, ở trong cảnh giới này, muốn nhanh chóng kéo dài khoảng cách với người khác, khiến cho kẻ đó muốn nhận thua cũng không được, vẫn quá khó khăn.

Dần dần, đại đa số mọi người đều đã so đấu.

Công Nghi Thiên Hành chỉ điểm Long Nhất, thắng liên tiếp mười trận, không có nửa điểm qua loa.

Tất cả trận đấu, đối chiến vô cùng gọn gàng linh hoạt, hiển lộ rõ thực lực Công Nghi Thiên Hành không gì sánh nổi, cũng hiện rõ năng lực trước mắt của Long Nhất vô cùng cường hãn.

Long Nhất là thủ lĩnh hộ vệ Thiên Long, tuổi của hắn cũng chỉ tầm ba mươi tuổi mà thôi, thật sự hắn không thể sánh được với Tứ đại công tử tuổi trẻ đầy bản lĩnh, nhưng bản thân hắn, ít nhất cũng không kém hơn tư chất của các ” Công tử dự bị ”.

Tất cả mọi người đều cho rằng Long Nhất dày dặn kinh nghiệm cùng phản ứng nhạy bén, đối với chỉ điểm của Công Nghi Thiên Hành có vài phần trợ giúp, nhưng chỉ có Long Nhất biết, nếu quả thật chính hắn trên sân đấu cùng người khác đối chiến, nhất định không thể trôi chảy như hiện tại.

Đây là nguyên nhân tất cả hộ vệ Thiên Long, lại cực hạn sùng bái một vị công tử không biết võ công.

Hôm nay, một nhóm tỷ võ, chuẩn bị kết thúc.

Trong lúc bất chợt, sau bốn toàn thạch đài khác, đột nhiên có bốn đạo nhân ảnh bay lên trời, thân hình của bọn họ như một đạo thiểm điện, vừa giống như một vì sao rơi, trong chớp mắt, đã an vị trên thạch đài riêng của gia tộc mình!

Đây là bốn vị công tử trẻ tuổi thiên tư tuyệt hảo, dáng người ngẩn cao đầu mà đứng.

Bọn họ chính là tứ đại công tử hiện tại của đế đô, lần lượt là:

Tư Mã gia dòng chính, thứ tử* đích tôn, mười chín tuổi, Tư Mã Nguyên Hữu, hậu thiên cửu trọng đại viên mãn!

Hách Liên gia dòng chính, con trai thứ ba gia chủ nhất mạch, mười tám tuổi, Hách Liên Hưng Trình, hậu thiên cửu trọng đại viên mãn!

Đoan Mộc Gia dòng chính, tam phòng trưởng tử, mười chín tuổi, Đoan Mộc Khinh Dung, hậu thiên cửu trọng đại viên mãn.

Hoàng Phủ gia dòng chính ngũ con trai phòng lớn, mười tám tuổi, Hoàng Phủ Trường Hạo, hậu thiên cửu trọng đại viên mãn!

Bốn người đến sau, mỗi người một hướng, đề phòng lẫn nhau, có thể nhìn ra bọn họ xem những người khác là đối thủ, hơn nữa đang mong đợi cùng nhau tranh đấu.

Sau ánh nhìn kịch liệt kia, bọn họ không hẹn mà cùng, nhìn về một hướng khác.

Tầm mắt bọn họ đặt tại một nơi, là một vị công tử trẻ tuổi thân quần áo hoa lệ, mép mỉm cười, thần thái thong dong, khoan thai bình tĩnh, cho người khác cảm giác trời quang trăng sáng.

Không thể nghi ngờ, chính là Công Nghi Thiên Hành.

Công Nghi Thiên Hành ngoảnh mặt về phía bốn người này khẽ vuốt cằm, thoạt nhìn cũng không chú ý nhiều.

Bất quá, hàm nghĩa trong ánh mắt của bốn người này vừa không giống nhau, cũng lại giống nhau.

Tư Mã Nguyên Hữu cùng Hách Liên Hưng Trình, trong mắt đều mang theo khinh miệt, mà Đoan Mộc Khinh Dung cùng Hoàng Phủ Trường Hạo, mặt dù không thể xem là thiện ý, nhưng sâu trong khóe mắt, có một chút kiêng kỵ, một chút không cam lòng, tâm tình có hơi phức tạp.

Một màn này, ở trong mắt Cố Tá, khiến tim đập mạnh.

Ngũ đại công tử giằng co a...... bộ dạng của Kim chủ hình như có thể chịu đựng được.

Không, không đúng, Kim chủ quá vững vàng thì có!

Mặc dù mỗi một Tứ đại công tử đều khí thế bất phàm, hơn nữa tướng mạo đường đường, ngay cả khí chất cũng có vị đạo đặc biệt, nhưng nguyên nhân có lẽ là Cố Tá đã quá quen thuộc với Kim chủ nhà mình, cậu cảm thấy cả bốn người này cộng lại, khí độ so ra còn kém Kim chủ.

Cố Tá ngẫm lại cũng đúng.

Tứ đại công tử có vẻ thật lợi hại, nhưng Kim chủ vốn là Thiên đó chi thể.N ếu không phải bởi vì gặp trời ghét, lấy ngộ tính cùng thể chất của kim chủ, có thể đem mấy vị công tử đế đô này bỏ lại rất xa, sẽ còn phần cho những kẻ đó ở nơi này khoe khoang sao!

—— Cũng không trách Cố Tá sùng bái Công Nghi Thiên Hành như vậy.

Dù sao sau khi hắn đi tới đê đô, mỗi ngày lại nảy sinh một việc mới, lại có thể phát hiện năng lực mới của Công Nghi Thiên Hành, nhất là Công Nghi Thiên Hành chỉ dựa vào trí tuệ cũng đủ nổi danh ngang bằng Tứ đại công tử, nếu tố chất của thân thể cũng login luôn, khẳng định sẽ có sự bất đồng lớn! Khiến cho người khác phải tán thưởng là điều đương nhiên, có đúng không?

Còn có Tứ đại công tử mắt để trên trời kia, bọn họ thế nào cũng đều hoàn hảo, nhưng tính cách xem ra, còn lâu mới bằng Kim chủ nhà cậu trầm ổn lãnh tĩnh —— nếu như nói Kim chủ là học bá kiêm nam thần, Tứ đại công tử kia có cao nhất cũng chỉ là hotboy cùng giáo viên của trường mà thôi, người trước lại ăn đứt người sau.

Trong lòng Cố Tá, tăng lên môt ít nhiệt huyết.

Cậu đang suy nghĩ, sau khi trở về nhanh chóng nghiên cứu một chút, sớm một chút đem Kim chủ chữa trị tốt, khẳng định là có thể nhận được một hộ vệ đặc biệt cường đại. Mà chính cậu cũng không phát hiện, cậu trước sau một mực lo lắng, nhưng sau khi trải qua nhiều việc, cho dù Ngũ đại công tử lập tức phải đấu, rõ ràng Tứ đại công tử so sánh với các võ giả trước đó đều mạnh hơn, cậu cũng không còn như lúc này, ôm lấy nỗi lo lắng to đùng về thân thể Kim chủ......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.