Ta Cho Ngươi Xem Một Bảo Bối

Chương 12




Edit: Linh

***

Thật lòng mà nói thì lần đầu tiên của hắn với Hề Điền cũng không phải hắn đã quên hết sạch rồi đâu.

Tối nay vì uống rượu, ngủ không được sâu giấc, một vài hình ảnh hương diễm liền nhẹ nhàng bay vào giấc mơ của hắn.

Thân thể mềm mại, da trắng như sữa, hơi dùng sức một chút thôi là sẽ để lại đầy dấu tay loang lổ. Tiếng rên rỉ mềm mại của Hề Điền, gần như gào khóc cùng xin tha, lại mang theo một chút tình dục, vô cùng gợi cảm.

Mặc dù khuôn mặt rất giống, nhưng cảm giác khác lại hoàn toàn khác nhau. Tương lai nếu như để những người khác nhìn thấy dáng vẻ ấy --

Chung Hạo đột nhiên tỉnh lại.

Cơn đau đầu do say rượu đột kích trong nháy mắt, hắn mệt mỏi mà khép hờ đôi mắt, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt. Nước lạnh táp lên, ít nhiều gì cũng đem những ý nghĩ kỳ quái đó nguội bớt một chút.

Hôm nay, lúc ăn sáng Hề Điền không xuất hiện, tự nhiên cũng mất câu chào thông lệ "Tiên sinh chào buổi sáng".

Chung Hạo cả ngày luôn thấy khó chịu, làm việc cũng rất bực mình. Cấp dưới làm sai, hắn lạnh mặt mắng cho một trận, nghiêm khắc đến nỗi cô bé kia phải cắn môi nín khóc mới phất tay cho ra ngoài.

Buổi tối hôm đó hắn ở lì luôn trong công ty.

Sếp nhớn cũng không còn ít tuổi nữa, thế mà chỉ vì một cái hôn ngoài ý muốn đã trở thành như vậy -- nếu để người khác biết thì sẽ là chuyện cười thế nào đây!

Đã khá muộn rồi, dì quản gia gọi điện thoại đến, hỏi hắn đêm nay có về nhà không. Chung Hạo qua loa trả lời, do dự một chút, lại hỏi: "Hề Điền thế nào rồi?"

"Tiểu Hề hả, ban ngày theo dì học hầm canh, hình như hơi mệt nên đi ngủ rồi."

Xem ra chỉ có mình hắn cứ vấn vương chuyện tối hôm qua. Chung Hạo lắc lắc đầu, cúp điện thoại.

Ở công ty hắn có phòng nghỉ riêng, vậy thì ngủ lại một đêm cũng được.

Cuộc hẹn với Lục tiểu thư là vào buổi chiều, Chung Hạo vốn cũng không để bụng lắm -- hắn vốn chỉ tính toán đi gặp chống đối để còn có cái cớ mà trốn tránh cha hắn.

Hôm nay thời tiết không tốt lắm, âm trầm u ám, mây đen tụ lại trên bầu trời thành phố, xếp thành mấy tầng dày đặc. Trên đường tới chỗ hẹn, còn mơ hồ nghe được tiếng sấm.

Vài năm trước hắn đã từng gặp Lục tiểu thư, khi đó còn là một cô bé thích quấn người vô cùng kiêu căng. Ra nước ngoài nhiều năm như vậy, cô đã lớn hơn rất nhiều, khuôn mặt xinh đẹp luôn mang theo nét cười, tính cách có vẻ cũng chẳng khác trước đây mấy.

Chung Hạo đi theo cô lòng vòng quanh bể cá (chắc là ở công viên thủy sinh), lúc bị cô kéo tay hắn rất không vui, khẽ nhíu mày một cái.

Lục tiểu thư cũng không nhận ra, hãy còn đang hưng phấn, lôi hắn đi dạo đông dạo tây, còn thỉnh thoảng giống như làm nũng mà nói: "Anh nói ít quá, cùng em nói chuyện mấy câu đi mà."

Chung Hạo nói dối mấy câu cho qua chuyện.

Lúc hai người đến tiệm cà phê, bên ngoài đã mưa được một lúc, nước mưa ràn rạt vào ô cửa sổ. Lục tiểu thư oán giận trời mưa hai câu, ngay lập tức lại cong mắt, quay mặt lại, tiếp tục nói chuyện với hắn.

Chung Hạo câu được câu không đáp lời, tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên. Hắn ra dấu xin lỗi, đi sang một bên nhận điện thoại.

"Làm sao vậy ạ?"

Giọng dì quản gia có chút lo lắng: "Tiểu Hề tối hôm qua cũng có chút không thoải mái, vừa nãy lại không cẩn thận ngã trong vườn hoa, bây giờ đang đau bụng rồi! Dì đã gọi bác sĩ đến, ngẫm lại vẫn nên thông báo cho cháu một tiếng!"

Chung Hạo trở lại chỗ ngồi, xin lỗi Lục tiểu thư rằng hắn có việc gấp phải đi. Chuyện xảy ra quá đột ngột, Lục tiểu thư thoạt nhìn không mấy vui vẻ, còn muốn lôi kéo hắn truy hỏi nguyên nhân, Chung Hạo không trả lời mà liếc nhìn cô một cái, cô ngẩn ra, nhỏ giọng kêu một tiếng rồi buông tay ra.

Về đến nhà, thấy đầu gối Hề Điền bị trầy da, đã bôi thuốc, đôi mắt đỏ bừng đang ngồi ở đầu giường nghỉ ngơi. Nhìn Chung Hạo đi vào, cậu khiếp đảm mà rúc về phía sau một chút.

Chung Hạo đi tới đầu giường: "Bụng còn đau không?"

Hề Điền lắc đầu một cái, lại sụt sùi cái mũi. Chung Hạo đến gần xem xét vết thương, rồi nhìn mặt cậu nhìn chăm chú một hồi, nói: "Tôi nói rồi mà, cậu cả ngày cứ chạy nhảy như vậy, sớm muộn gì cũng bị ăn một bài học cho mà xem."

Khuôn mặt oan ức thanh tú của Hề Điền hiện lên vẻ áy náy, cậu khẽ liếm môi, ngoan ngoãn nghe hắn dạy dỗ. Một lát sau, cậu bỗng tóm chặt góc áo Chung Hạo, trầm thấp khóc nấc lên: "Tiên sinh, tôi sợ lắm, tôi cứ tưởng bảo bảo bị làm sao rồi..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.