Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm

Chương 40: Mất mặt




Dịch giả: HCTver2.

Tên tiểu thương đứng cạnh đó vốn đã hành tẩu chốn giang hồ nhiều năm, đã ngửi thấy mùi gió bão sắp nổi lên, lập tức nhanh chóng cất dọn đồ đạc, thu hồi hàng hóa, chỉ một hồi đã xong xuôi, vội vội vàng vàng rời đi, bỏ lại một quầy hàng trống rỗng như chưa từng được bày bán vậy.

-Đúng, là đồ của ngươi, vậy lão tử bây giờ muốn mua, ngươi có bán hay không?

Lăng Phong chỉ vào chiếc vòng trên tay Lạc Tuyết Y, dọa cho người sau có chút sợ hãi rụt tay lại.

Đối với nàng mà nói, loại người thượng vị như Lăng Thiên Điện Lăng Phong hay Lôi Vân Tông Lôi Tung còn chưa phải loại người mà nàng có thể chạm đến, cũng phải thôi, dù sao nàng cũng vừa mới đi theo Lâm Việt, loại tư tưởng thâm căn cố đế này sao có thể dễ dàng lột bỏ được như thế.

Lăng Phong thấy bộ dáng bình thản ung dung của Lâm Việt, lại nhớ đến cái chết của Lôi Tung, sống lưng bất chợt cảm thấy hơi lành lạnh, nhuệ khí đại giảm.

"Chắc chắn chuyện ngoài cửa thành là ngoài ý muốn, không thể nào là tên này được, đúng vậy, chính là trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi."

Tự trấn an mình một lượt, tuy rằng người Phi Vân thương hội nhát gan sợ chết liên tục xác nhận là Lâm Việt ra tay, nhưng hắn làm sao có thể tin tưởng có người có thể trực tiếp vọt lên 2 vạn Tiềm Lực Trị bỏ xa hạng 2 gấp đôi luôn như thế được.

Lấy lại tinh thần, Lăng Phong vung tay, một vệt sáng từ nhẫn chứa đồ của hắn bắn ra, một đống Diệu Thù xuất hiện trên mặt đất, "Đây là 10 vạn Diệu Thù, bản thiếu muốn mua vòng tay của ngươi, bán không?"

Tất cả mọi người nuốt nước bọt, ngay cả Lạc Tuyết Y cũng bất ngờ, nghĩ lại vừa nãy bản thân còn nói Lâm Việt lỗ tiền, thế mà mua chưa bao lâu, cái vòng kim loại đen này giá cả trực tiếp vọt lên 10 vạn Diệu Thù.

Đây chẳng phải là kiếm lời gấp 10 luôn sao?

Tự vả mặt cũng hơi nhanh quá a...

Cảm giác có chút hơi rát.

"Lâm công tử..." Lạc Tuyết Y chưa biết đến diệu dụng của chiếc vòng, đầu óc thương nhân hoạt động, lần giao dịch này kiếm lời lớn rồi, nhưng nàng vẫn muốn hỏi ý Lâm Việt.

Nhưng mà câu trả lời làm mọi người càng kinh ngạc hơn.

-Quá ít, không bán.

Tiếng xì xầm lại vang lên.

-Con mẹ nó, tên này điên rồi a, cả Lăng thiếu chủ cũng không cho thể diện?

-Rõ ràng đã có thang lui xuống, tuy rằng không biết vì sao Lăng thiếu chủ lại phải làm thế, nhưng mà từ giờ trở đi, hắn chắc chắn sẽ sống khổ sở rồi."

-Hừ, có lẽ là nhà quê ra tỉnh rồi, không biết Lăng Thiên Điện là ai sao? Xem ra cũng là hạng không biết trời cao đất dày, chưa từng ra ngoài thế giới rồi.

Lăng Phong sắc mặt âm trầm, Dạ Minh Nguyệt vốn định quay đi cũng dừng lại, quay sang nhìn Lâm Việt, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu.

Theo nàng thấy, cái vòng này cũng chỉ là phàm vật, tuy cũng đẹp đấy, nhưng cũng không hơn bao nhiêu với những món hàng khác, thậm chí có nhiều cái còn đẹp hơn, sở dĩ nàng bảo mình muốn nó, là để thử xem Lâm Việt có đối xử với nàng như vừa đối xử với nàng ở trong Nghinh Khách Điện hay không thôi.

Kết quả thì ai cũng đã thấy, nàng lại lần nữa bị mất mặt.

Dĩ nhiên với thiên chi kiêu nữ từ nhỏ chỉ đằng đông đố ai dám đi đằng tây thì đây là một cảm giác cực kỳ khó chịu.

Nhưng mà còn có người khó chịu hơn cả nàng, ấy là Lăng Phong.

-Sao? Vẫn còn chê ít, vậy như này thì sao?

Dứt lời, hắn lại vung tay lần nữa.

Ầm!

Bụi bay mù mịt, sau khi đã tán đi, đống lớn Diệu Thù vừa nãy đã biến thành một tòa núi nhỏ, làm cho mọi người lại được một phen kinh hô.

-Đây... Trời ạ, đống này cũng hơn 70 vạn Diệu Thù rồi a?

-Ngươi mù à? Ít nhất cũng 100 vạn luôn rồi!

Tiểu thương vừa dọn hàng chạy trốn, nhưng vẫn lẫn trong đám đông hóng chuyện, lúc thấy ngọn tiểu sơn đắp bằng Diệu Thù lấp lánh tia sáng kia, ngay cả ý nghĩ tự tử cũng xuất hiện trong đầu hắn.

"Con mẹ nó, con mẹ nó, đây là mơ, đây là mơ, cái vòng tay xấu hoắc kia thế mẹ nào lại đắt như vậy!!!"

Thầm chửi rủa trong lòng mấy câu, hắn cảm thấy 1 vạn Diệu Thù mình lấy được từ Lâm Việt lại đột nhiên chẳng có nghĩa lý gì, còn có cảm giác bị hố một phen.

-Được rồi, bây nhiêu Diệu Thù đủ chứ? Chỉ sợ ngươi cả đời cũng khó có thể nhìn qua lượng lớn như thế này.

Lăng Phong lạnh lùng nhìn Lâm Việt, giọng nói xen lẫn ý mỉa mai.

Chỉ là mọi việc vẫn nằm ngoài dự tính, Lâm Việt vẫn nhún vai.

-Thật xin lỗi a, vẫn thiếu.

Lạc Tuyết Y giật mình, cảm giác chiếc vòng mình đang đeo có vẻ hơi nặng, đeo không nổi a.

Lăng Phong cảm thấy bực mình, Dạ Minh Nguyệt cũng đã chú ý đến rồi, nếu như ngay cả cái vòng tay cũng cướp không lại, về sau lấy lòng nàng cũng sẽ càng khó.

-Vậy ngươi muốn bao nhiêu?

Lăng Phong cảm giác mình có chút đần, khi không lại muốn trả giá với Lâm Việt, trực tiếp hỏi luôn chẳng phải tốt hơn sao?

Nhưng mà câu trả lời làm hắn suýt chửi bậy.

- 1 ức.

-

Lời vừa dứt, mọi người chung quanh đồng loạt cho rằng lỗ tai mình có vấn đề, nghe lầm.

-Một trăm triệu?? Tiểu tử này nghèo quá điên con mẹ nó rồi!

-Đủ mua tất cả hàng hóa của Dạ Vương Thành rồi đó.

-Đúng vậy, có 1 ức ta liền đi hội đấu giá, còn ở đây mua cái vòng tay này làm gì?

Lăng Phong định thần lại, hỏi lần nữa.

-Ngươi chắc chắn chứ?

Lâm Việt lần này quay người, dắt tay Lạc Tuyết Y rời đi, phất phất tay.

-Không trả được thì thôi, còn bày đặt làm gì?

Sắc mặt Lăng Phong đen lại, 1 ức, hắn có thể lấy ra được, nhưng mà đó là cha hắn cho để tối nay tranh đoạt báu vật trong hội đấu giá thì dùng tới.

Nếu bây giờ vì Dạ Minh Nguyệt lấy ra, trở về chắc chắn bị phụ thân đánh cho bầm dập, thừa sống thiếu chết.

Trong lúc đang ngần ngừ thì Lâm Việt đã sắp khuất bóng từ đời nào, Lăng Phong càng nghĩ càng thấy xấu hổ, rốt cuộc nghiến răng nghiến lợi quát lớn, định tới ngăn cản hắn.

-Chết tiệt, đứng lại cho ta.

-Đủ rồi, hội đấu giá sắp bắt đầu.

Là Dạ Minh Nguyệt, nàng chặn lại Lăng Phong.

Ánh mắt lạnh như băng của nàng nhìn chằm chằm Lâm Việt, thầm nghĩ: "Vật ta muốn, không ai có thể lấy được."

...

-Công tử, vừa nãy vì sao không bán cái vòng này, 100 vạn Diệu Thù đó!

Trên đường đi, Lạc Tuyết Y không nhịn được mà hỏi, trong lòng cũng không ngừng cảm thay tiếc rẻ thay cho Lâm Việt.

Bấy giờ San nhi mới cười khúc khích:

-Lạc tỷ tỷ, không phải là tỷ không bán đó sao? Đại ca ca rõ ràng đã tặng nó cho tỷ rồi còn gì?

Lâm Việt cũng cười cười, quay sang nhìn nàng:

-San nhi nói đúng đấy. Là ngươi không bán a, chớ có trách ta.

-Sao... Như vậy...Ta đã bỏ lỡ 100 vạn Diệu Thù!

Lạc Tuyết Y cảm thấy trái tim mình đang rỉ máu rồi.

Hắn đi tiếp, vừa đi vừa nói:

-Bảo vật đấy, nhớ giữ cho kỹ đi.

Dù vậy nhưng nàng vẫn đau lòng khôn nguôi, 100 vạn Diệu Thù a, hơn 10 năm lợi nhuận của Phi Vân thương hội đấy.

Một lúc sau, 3 người đã đi đến cửa ra vào hội đấu giá, đã có vô số người đến trước đang chen chúc nhau tiến vào hội trường.

Nhưng mà đến lượt bọn họ thì lại bị lính gác chặn lại.

-Thiếp mời?

Lâm Việt lấy ra tấm thiệp do Cầm Cơ đưa hắn.

-Thiếp này quá hạn.

Tên lính lãnh đạm nói.

Nghe vậy, Lạc Tuyết Y nhíu mày:

-Thiếp mời còn có thời hạn sao?

-Chúng ta bảo có là có.

Nàng tức mà không biết làm sao, đành quay sang Lâm Việt:

-Công tử, vậy chúng ta phải làm sao?

Hắn bình tĩnh nhún vai:

-Bị người ngăn cản ngoài hội trường, vậy thì không vào là được rồi.

Vấn đề là, đúng là hắn không vào, nhưng mà cũng không có rời đi.

Lính gác có chút chột dạ, vội đuổi hắn đi.

-Không có việc gì thì cút xa xa chút đi.

Lâm Việt cười cười:

-Ngươi sợ chủ nhân nhà ngươi thấy chúng ta sao?

Lạc Tuyết Y chợt hiểu ra:

-A, Dạ Vương Thành luôn lấy uy tín làm đầu, thiếp mời của ngài không có bất kỳ vấn đề nào, không thể có chuyện hết hạn sử dụng, vậy mấy tên này chắc chắn là thu tiền người khác nên mới ngăn cản chúng ta."

-Không ngờ ngươi cũng có mắt nhìn đấy chứ, cứ tưởng là một cô gái ngờ nghệch, nào biết đâu cũng không phải là quá ngốc nha.

Lâm Việt thuận miệng trêu chọc một câu.

Nàng ngại ngùng cười đáp:

-Công tử à, ta cũng làm hội trưởng thương hội được nhiều năm rồi, cũng phải tiếp xúc với đủ loại người, đủ kiểu thương hội khác, tất nhiên phải biết chút tiểu xảo của bọn họ chứ, bằng không làm sao trụ vững được đến giờ...

-Nhưng mà ai lại ngăn không cho chúng ta đi vào vậy?

San nhi chen vào ngắt lời hai người.

Lâm Việt mỉm cười liếc Lạc Tuyết Y, nàng biết hắn đang thử nàng, thế là nói tiếp:

-Là Lăng Phong, cũng chỉ Lăng Thiên Điện vốn dĩ có quan hệ rất tốt với Dạ Vương Thành mới có cơ hội làm việc này. Lại nói có lẽ là do cử chỉ của công tử với Dạ Minh Nguyệt tiểu thư làm Lăng Phong nổi cơn ghen, ai cũng biết Lăng Phong theo đuổi Dạ tiểu thư nhiều năm này, chẳng qua là nàng ấy lại không bao giờ để ý đến.

Ngừng một chút, Tuyết Y tiếp:

-Kỳ thực mọi người đều biết Lăng Phong không chỉ muốn mỹ nhân tuyệt sắc thôi đâu, mà còn muốn cả Dạ Vương Thành nữa, trở thành phu quân Dạ Minh Nguyệt, cũng đồng nghĩa với việc trở thành Thành chủ tương lai của tòa thành này rồi, dù sao Quân Thành chủ cũng đã là cường giả thế hệ trước.

Lâm Việt gật đầu, tỏ ý tán đồng lời nàng nói, lại phất tay bảo nàng tiếp.

-Nhưng mà Lăng Phong càng muốn trở thành phu quân Dạ Minh Nguyệt thì càng lộ ra chẳng có phong thái mà hắn nên có, cho dù hiện tại chúng ta bị ngăn ở đây thì đến khi Dạ Minh Nguyệt biết được, công sức bao lâu của hắn nhất định đổ sông đổ biển hết cả...

-Ai... Đừng nói Dạ tiểu thư, ngay cả ta cũng không thích nam nhân không có tí nhẫn nhịn nào như vậy cả.

Dịch: Từ nay, lời nói thì là "-..." còn suy nghĩ thì là ""..."" nhé mọi người. Chúc một ngày tốt lành (à quên, sắp hết ngày rồi còn đâu.) =))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.