Suỵt, Ngòi Bút Đưa Anh Tới

Chương 48: Giúp đỡ




“Phải…bên này tôi cố gắng phối hợp thời gian với các người.” Uông Ninh cầm bút bi tùy ý viết trên bản nháp, “Hợp đồng fax cho tôi là được…không thành vấn đề, tạm biệt.” Bà cúp máy, bên môi rốt cuộc hiện lên nụ cười, khuôn mặt trông càng tròn hơn, “Đinh Huyên, là em!”

Đinh Huyên ở trước bàn rốt cuộc thở ra nhoẻn miệng cười. Thức đêm cả tuần sửa đi sửa lại viết ra một tập kịch bản, rốt cuộc đã có hồi báo.

“Đối phương nói nội dung mà sư tỷ em nộp không kịch tính cho lắm. Cô sẽ nói với em ấy.” Uông Ninh vặn mở cốc giữ nhiệt, bên trong ngâm hoa hồng và cẩu khởi, “Em viết tiếp đi, còn hai tập giao cho em. Theo sát thời gian một chút. Làm cho tốt, nói không chừng sau này còn có cơ hội hợp tác.”

“Vâng, thưa cô.”

Từ tòa lầu học viện đi ra, bước chân Đinh Huyên nhảy nhót, nhiều ngày rồi hiếm khi có tâm trạng tốt. Cô lấy ra di động đeo tai nghe, vừa lắng nghe bài hát vừa đi về phía trước, sau đó trông thấy một con cáo trắng nằm dưới bóng cây ở phía trái đằng trước.

Nó cười rất vui vẻ, nheo mắt lại, đuôi mắt cong lên, miệng hé ra, nhưng không phát ra âm thanh nào. Sắc mặt của nó rất giống con người, dáng vẻ tươi cười vô cùng rạng rỡ, mà trên khuôn mặt kia thậm chí còn lộ ra nét quyến rũ, như là động vật đơn thuần không hề nguy hiểm, mê hoặc tất cả sinh vật trước mắt.

“Đáng yêu quá, đây là chó gì nhỉ.” Vài nữ sinh đã sớm vây quanh, một người trong đó muốn tiến lên sờ.

“Đừng qua, ngộ nhỡ nó cắn cậu thì làm sao.” Cô bạn giữ lại cô gái.

“Bộ lông sạch sẽ như vậy, khẳng định là thú nuôi trong nhà.”

Cô gái tiến về trước mấy bước, giẫm trúng phần gạch lung lay, nước bẩn từ trong khe hở bắn ra, vẩy đầy vạt áo lông kiểu dài của cô gái.

“Trời ơi.” Cô gái hoảng hốt vội vàng lục túi tìm khăn giấy.

Con vật gọi là cún con kia càng cười vui vẻ hơn, con mắt tròn vo trong suốt biểu lộ niềm vui khi thực hiện trò đùa dai, nó đứng dậy chạy chầm chậm về phía Đinh Huyên, cái đuôi rậm rạp phía sau tựa như cỏ đuôi chó to lớn trắng toát.

Đinh Huyên: “…”

Đợi mấy nữ sinh kia đi xa, cô mới ngồi xổm xuống, nhìn con hồ ly ngồi xổm trước mặt cụp tai ra sau.

“Hôm qua tôi nói anh đến trường tìm tôi, là lấy hình người qua đây, không phải hồ ly.”

Hồ ly hắt hơi một cái, nó ngửa cổ lên, đảo mắt khinh khi. Rõ ràng là đang oán trách Đinh Huyên sao không nói sớm.

Kết quả là Đinh Huyên chỉ có thể dẫn anh ta đến tòa lầu học viện truyền thông gần nhất tìm toilet không người biến thân.

Sau khi tới nơi, Đinh Huyên đợi ở bên ngoài, chưa đến một phút đồng hồ thì Cửu Vĩ đã đi ra. Vừa ra tới anh ta liền phàn nàn: “Trường học các người chán ngắt, chơi không vui chút nào. Nói đi, có chuyện gì muốn tôi giúp đỡ.”

“Anh theo tôi đến căn ký túc số 9 trước.” Đinh Huyên dẫn anh ta ra ngoài.

Cửu Vĩ đi theo sau cô cách một mét.

“Anh cách xa tôi như vậy làm gì?”

“Trước khi đi làm Đoàn Luật Minh uy hiếp tôi mấy lần,” Cửu Vĩ nhếch một bên miệng, ngoài cười nhưng trong không cười, “Bảo tôi không được phép có ý đồ xấu đối với cô. Trừ phi cần thiết, bảo tôi cách cô một mét.”

“…Anh lại không nguy hiểm như vậy.”

“Đó là cô còn chưa biết.” Cửu Vĩ rất không hài lòng về đánh giá này, “Ồ, cô có biết hôm nay chị cô ở Ninh Nam không?”

Đinh Huyên đột nhiên dừng bước: “Chị ấy đang quay phim ở Hắc Long Giang.”

Cửu Vĩ huýt sáo, quả thực vô cùng thích ý: “Cô trở về xem tin tức giải trí đi, hoặc là cô có thể đến trung tâm thương mại lớn nhất tại trung tâm thành phố, lúc tôi đi ngang qua thì đang có buổi tuyên truyền chị cô qua đây giới thiệu mỹ phẩm gì đó.”

Đinh Huyên không nói gì, cuối cùng lấy di động ra, quả thật sau khi nhập vào ba chữ “Đinh Nhược Kỳ”, tin tức đầu tiên hiện ra chính là hôm nay cô ở Ninh Nam tuyên truyền cho một thương hiệu mỹ phẩm nổi tiếng, ngoài ra trong đó còn nhắc tới cô đã thay đổi công ty quản lý, đương nhiên cũng thay người quản lý.

Đinh Huyên mím môi, cất di động lại vào trong túi.

Cửu Vĩ vẫn luẩn quẩn bên cạnh, thấy cô chẳng nói gì, anh ta liền hơi thất vọng: “Cô rốt cuộc muốn tôi đến giúp làm cái gì?”

Đúng lúc đã tới ký túc xá số 9. Đây là một căn ký túc nam sinh, dành cho nghiên cứu sinh. Bọn họ đi tới hàng rào sắt cửa sau đã bị dây xích to lớn cũ kỹ khóa lại lâu rồi.

Đinh Huyên ngẩng đầu nhìn ký túc xá cao năm tầng: “Anh có thể giúp tôi lên lầu trộm đồ không? Phòng 513, bên trong có một đạo sĩ. Không biết là giường ngủ nào, dù sao anh chắc là nhìn ra được, nếu có dụng cụ liên quan đến Đạo giáo, thì lấy ra tôi xem thử, sau đó trả về.”

Nghĩ tới nghĩ lui, cô luôn không yên tâm về Tiên Đam. Một nhân vật như vậy tóm lại sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện, mặc dù ở trong đề cương cậu ta quả thật cũng không có tác dụng gì, chỉ là luẩn quẩn mà thôi, rồi trở về tu luyện. Nhưng để ngừa vạn nhất, cô phải thăm dò mọi việc về nhân vật này. Cô không kịp tốn thời gian cùng Tiên Đam trở thành bạn bè, huống chi còn chưa rõ cậu ta rốt cuộc là địch hay bạn, thế nên chỉ có thể đưa ra hạ sách này.

Cửu Vĩ vừa nghe muốn anh ta đi trộm đồ, nhất thời mặt mày hớn hở, quả thật sắc mặt tỏa sáng: “Sao cô không nói sớm. Ở đây chờ tôi.” Nói xong, anh ta nhảy lên, vịn đầu hàng rào nhẹ nhàng nhảy vào trong, rơi xuống đất một cách im ắng.

Đinh Huyên đứng chờ ở bên ngoài.

Một phút đồng hồ.

Mười phút đồng hồ.

Hai mươi phút sau.

Đinh Huyên nhìn thấy Tiên Đam bị kéo quần áo đến nỗi rớt khuy áo, mặt mũi bụi bặm ngồi trên đống cỏ dại sát hàng rào nhắm mắt cúi đầu, trong lòng cô như bị nhét vào một quả cân nặng ngàn cân.

“Tôi bảo anh đi trộm đồ, không phải bảo anh đi trộm người.” A…giận quá mà, còn phải duy trì nụ cười.

“Thằng nhóc này ngồi đó chơi trò chơi, tôi còn có cách gì nữa.” Cửu Vĩ rất tức giận bất bình, “Còn không phải trực tiếp đánh ngất xỉu tha xuống sao.”

“Vậy anh đánh ngất rồi không thể đặt cậu ta trên giường à?”

“…” Cửu Vĩ im miệng không nói, “Cái này coi như tôi thất sách. Đợi lát nữa lại kéo cậu ta lên.” Từ trong túi anh ta lấy ra một cái gương đồng nhỏ trông rất cổ xưa, “Trong ký túc xá không có gì kỳ quái, ngoại trừ thứ này.”

Đinh Huyên cầm lấy cái gương, nhìn thấy sau lưng tấm gương là hình bát quái, mặt trước là một vòng trang trí hoa văn, cô cầm lấy chiếu thử —— gương đồng lóe lên tia sáng chất đồng cổ xưa, trên mặt gương mơ hồ có dáng vẻ của cô, cùng với bên cạnh cô là một khuôn mặt hồ ly.

Đinh Huyên kinh ngạc mở to mắt, mau chóng quay đầu nhìn Cửu Vĩ: “Cái này có thể chiếu ra nguyên hình của anh này.”

“Ồ, kính chiếu yêu trong truyền thuyết!” Cửu Vĩ lập tức giành lấy, chiếu qua chiếu lại, quả thật thích thú chẳng muốn rời tay, “Chúng ta mang về dùng đi.”

“…Ban nãy tôi nói phải trả lại.”

Cửu Vĩ làm như không nghe thấy.

“Cho nên có phải cho dù tôi bảo anh trả về, anh vẫn sẽ lấy đi phải không?”

“Cái này còn phải hỏi?”

Đinh Huyên quả thật hết chỗ nói: “Anh có thể tuân thủ quy tắc trò chơi không ——”

“Hầy hầy hầy.” Cửu Vĩ ho khan một chút, dùng một ánh mắt, “Cậu ta đã tỉnh rồi.”

Đinh Huyên chợt quay đầu nhìn sang Tiên Đam.

Không biết cậu ta đã tỉnh lại lúc nào, vẻ mặt hoảng hốt và ngỡ ngàng, ánh mắt từ Đinh Huyên lướt qua Cửu Vĩ, rồi dời xuống bàn tay rũ bên người anh ta, cái gương trong tay —— trên đó chiếu ra cái đuôi trắng bồng bềnh.

Phản ứng đầu tiên của Tiên Đam chính là la hét. Nhưng cậu ta chưa kịp mở miệng, thì đã bị Cửu Vĩ dùng tốc độ nhanh như chớp nhét một đống cỏ khô vào miệng.

“Được rồi.” Cửu Vĩ lấy tay ra, nhún vai, điệu bộ như cha mẹ nhìn thấy con mình mắc lỗi, “Bây giờ chỉ có thể diệt khẩu.”

“…” Đinh Huyên cảm thấy đầu óc mình nhức nhối.

Vốn chỉ muốn trộm đồ của Tiên Đam xem thử, ai có thể ngờ sẽ trở thành thế này? Cô rất hối hận, vô cùng hối hận, tuyệt đối không nghĩ tới Cửu Vĩ lại gây phiền toái hơn. Bây giờ thì hay rồi, Tiên Đam tỉnh lại, không chỉ phát hiện cậu ta bị kéo ra ký túc xá một cách khó hiểu, còn nhìn thấy một con yêu quái.

Không còn biện pháp, cô ngồi xổm trước mặt Tiên Đam: “Tiên Đam?”

Cậu ta lập tức co chân lại, vẻ mặt cảnh giác.

“Nếu cậu không kêu, cũng không chạy, tôi sẽ bảo Cửu Vĩ lấy cỏ ra. Cậu yên tâm, chúng tôi không có ý muốn tổn thương cậu.”

Tiên Đam do dự, rốt cuộc gật đầu chầm chậm. Cửu Vĩ vừa lúc chặn lối đi của cậu ta, thuận tiện lấy cỏ khô ra.

“Trước kia cậu chưa từng gặp yêu quái phải không?” Đinh Huyên hỏi, cô cảm thấy vừa rồi cậu ta hoảng sợ đến mức lông tóc dựng thẳng lên.

Tiên Đam lắc đầu, sắc mặt vô cùng khó coi.

“Vậy cậu làm sao có cái gương này?”

“Sư phụ tôi cho tôi từ lâu lắm rồi.”

“Sư phụ cậu không nói gì hết à?”

“Không có.” Tiên Đam nói chầm chậm, mười phút trước cậu ta còn cho rằng yêu quái là truyền thuyết, rồi lại nhìn chằm chằm Đinh Huyên, “Cô cũng là…yêu.”

“Không phải.”

“Chỉ có tôi thôi.” Cửu Vĩ nói xen vào, “Là một đạo sĩ, ánh mắt cậu lại kém như vậy?”

“…” Tiên Đam căm giận dưới đáy lòng, không hề hé môi.

“Bây giờ làm sao đây?” Cửu Vĩ liếc xéo Tiên Đam, “Muốn cắt đứt lưỡi của cậu ta không? Thế thì cậu ta sẽ không đi nói lung tung.”

Tiên Đam bỗng ngẩng đầu, vẻ mặt kinh hoảng, vừa giẫm chân liền bị trượt. Nhưng mà Cửu Vĩ canh giữ trước mặt, cậu ta không có chỗ trốn.

“Anh có thể đừng dùng vũ lực không? Đàm phán không được à?” Đinh Huyên đề nghị.

“Tôi chưa bao giờ tin những thứ nào khác ngoại trừ vũ lực và uy hiếp.” Cửu Vĩ nói rất nhẹ nhàng.

“Vậy uy hiếp đi.” Đinh Huyên thốt ra, nói xong bản thân cô cũng sửng sốt.

“Là cô nói đó nha.” Cửu Vĩ cười hì hì, “Chuyện này tôi thông thạo.” Anh ta có một ngàn kiểu cách có thể khiến Tiên Đam sợ tới mức tè ra quần, chủ động thề thốt sẽ không tiết lộ những gì mình nhìn thấy nghe được hôm nay. Chủ yếu là…dạo này nhàm chán quá đi.

Dựa vào giác quan thứ sáu nhạy bén, Tiên Đam lập tức giơ tay lên: “Tôi có thể thề.”

“Cậu thề cái rắm, làm người sao lại không có điểm giới hạn và tôn nghiêm vậy hả! Cậu có biết chúng tôi muốn tìm cậu làm gì sao mà thề thốt ngay?” Cửu Vĩ sa sầm mặt.

Tiên Đam ngây dại, sắc mặt ngỡ ngàng. Cậu ta chưa từng gặp một nhân vật phản diện không hợp tác như vậy.

“Đinh Huyên, nếu cô bận giờ có thể đi rồi, người này giao cho tôi xử lý.” Cửu Vĩ đứng lên, phủi tay.

“Hở?” Đinh Huyên không rõ nguyên do.

“Đoàn Luật Minh sắp tan tầm rồi.” Cửu Vĩ khoanh tay lại, “Cô không phải mỗi ngày đều muốn đi tìm anh ta nói chuyện yêu đương sao?” Anh ta lại nhướn mày, hạ giọng, hình như sực nhớ tới gì đó, “Đúng rồi, là một người vô tính, tôi rất tò mò, Đoàn Luật Minh có phải rất có khả năng không?”

“…Anh ấy luôn là người rất có khả năng.” Đinh Huyên cảm thấy lời này kỳ quái.

“Không không không, ý tôi là rất,” Cửu Vĩ dừng một chút, “Có khả năng —— làm.” Nhấn mạnh ở “Làm”.

Đinh Huyên: “…”

Cô hiểu rõ, nội thương sâu sắc. Đồng thời rất nghi ngờ bình thường Cửu Vĩ rốt cuộc suy nghĩ những gì. Câu “rất có khả năng” của anh ta, không phải là một tính từ, mà là một cụm động từ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.