Edit: Tịch Ngữ
Lâm Tâm Nguyệt hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra ở nhà họ Lâm, cô
vẫn thoải mái ở bệnh viện an ủi Mã Quốc Anh: “Bell, bác trai, các người
không cần quá lo lắng, bác gái nhất định không sao.”
“Đúng đó,
Sâm cũng vào trong xem tình huống, có lẽ rất nhanh sẽ biết, hai vị không cần lo lắng.” Dương Dật Thăng ở bên cạnh cũng an ủi.
“Ngại quá!
Vốn định để mọi người ăn uống chơi đùa vui vẻ, không ngờ mọi chuyện lại
biến thành như vậy, còn làm phiền mọi người phải vào bệnh viện chung với tôi.” Mã Quốc Anh lo lắng ôm cánh tay Mã Cẩm Đào, hơi xấu hổ nhìn Dương Dật Thăng và Lâm Tâm Nguyệt, vẻ mặt có chút miễn cưỡng.
Mặc kệ
là người kiên cường đến mức nào đi nữa, khi đối mặt với chuyện người
thân mình gặp chuyện không may, đều không thể bình tĩnh được, cho dù
luôn lạnh lùng như madam Mã cũng thế, huống chi người gặp chuyện không
may chính là người mẹ cùng cô sống nương tựa nhiều năm qua.
“Không sao, chúng ta là bạn mà.” Lâm Tâm Nguyệt cười, đáy mắt tràn đầy kiên định.
“Cho nên cô không cần thấy xấu hổ, lại càng không cần nói cám ơn với chúng
tôi.” Dương Dật Thắng đứng bên cạnh cô ấy phụ họa theo.
Mã Quốc
Anh nhìn Lâm Tâm Nguyệt, lại nhìn qua Dương Dật Thăng, khóe môi nhếch
lên cười tươi. Đúng vậy, không cần phải nói cám ơn, chúng ta là bạn bè,
bạn bè chân chính không cần cảm ơn, không cần xin lỗi.
Lúc này,
chuông điện thoại của Lâm Tâm Nguyệt vang lên, trong bệnh viện yên tĩnh
cực kì lanh lảnh, trên mặt di động hiên tên ‘Chú Lâm’ khiến cô phải ngạc nhiên. Cô nhìn Mã Quốc Anh ý bảo cô ra ngoài nghe điện thoại, Mã Quốc
Anh hiểu ý gật đầu.
[Alo, chú Lâm, có gì không ạ?] Lâm Tâm Nguyệt lập tức nhận điện thoại, nghi ngờ hỏi.
[Cô chủ, ông chủ mời cô về nhà gấp, trong nhà xảy ra chuyện rồi.]
[Trong nhà có chuyện gì ạ??” Lâm Tâm Nguyệt lo lắng hỏi.
[Cô chủ, trong điện thoại không nói rõ được, cô về nhà trước đi.]
[Con biết rồi, con về ngay.] Lâm Tâm Nguyệt cúp điện thoại, chân mày cau
lại, cố ép nỗi bứt rứt trong lòng xuống. Mặc dù không biết ở nhà có
chuyện gì, nhưng cô nhận ra sự phẫn nộ trong giọng nói của chú Lâm, rốt
cuộc đã có chuyện gì mà chú Lâm tức giận như vậy, khiến ông nội bảo cô
về nhà gấp, Lâm Tâm Nguyệt khó hiểu.
Cổ Trạch Sâm biết được Mã
Quốc ANh biết tình huống sức khỏe của mẹ cô ấy, lập tức đi ra nói cho
bọn Mã Quốc Anh đang lo lắng biết tình hình cụ thể. Sauk hi mọi người
yên tâm, anh mới xoay người đi tới bên cạnh bà xã đang cau mày nghe điện thoại, có chút suy nghĩ, tay xiết chặt điện thoại, lo lắng hỏi.
“Tâm Nguyệt, có chuyện gì vậy, ai gọi điện cho em?” Cổ Trạch Sâm tới bên
người Lâm Tâm Nguyệt, nắm tay cô, quan tâm hỏi, ánh mắt tràn đầy lo
lắng.
“Chú Lâm vừa gọi tới, chú nói ông nội kêu em về nhà gấp, em cũng không biết có chuyện gì.” Cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay truyền
đến vỗ về trái tim không yên của Lâm Tâm Nguyệt, ngẩng đầu nhìn ánh mắt
tràn đầy lo lắng của Cổ Trạch Sâm, dần dần bình tĩnh lại.
“Anh trở về với em, đừng lo lắng, không có việc gì đâu.”
“Ừm, chúng ta nói với Bell một tiếng cái đã.” May mà có anh ở bên cạnh em.
“Hai người sao thế, có chuyện gì hả?” Dương Dật Thăng nhìn Lâm Tâm Nguyệt đi về phía bọn họ, thất vẻ mặt có chút khác thường, thầm nghĩ: Không lẽ
lại có người ngộ độc thực phẩm nữa à?
“Nhà của em có chút
chuyện, em phải về gấp.” Lâm Tâm Nguyệt không biết suy nghĩ trong đầu
Dương Dật Thăng nên tặng anh ta ánh mắt không cần lo lắng, quay đầu, vẻ
mặt xin lỗi nhìn Mã Quốc Anh: “Xin lỗi nha Bell, cô giúp tôi gửi lời hỏi thăm sức khỏe cho bác gái nhé.”
“Tôi hiểu, cô đi trước đi, Ivan cũng về đi, có ba tôi ở đây với tôi rồi.”
“Ừ, chúng tôi về trước, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.”
Bọn Lâm Tâm Nguyệt đến bãi đậu xe, Dương Dật Thăng không lên xe, anh ta cúi người nói chuyện với Cổ Trạch Sâm ở ghế tài xế, cười hiểu rõ: “Quán bar và nhà Tâm Nguyệt không có cùng đường, tự tôi đi nhờ xe là được rồi.”
“Vậy nói một tiếng với sếp Cao và mọi người giùm bọn tôi, cậu đi đường cẩn
thận.” Cổ Trạch Sâm hiểu ý gật đầu, dặn dò Dương Dật Thăng.
“Yên
tâm, một người lớn như tôi làm sao bị lạc đường chứ, cam đoan với hai
người tôi sẽ đến đó an toàn, ngược lại là hai người, lo lắng thì lo
lắng, nhưng vẫn nên lái xe cẩn thận nha, có chuyện thì đừng quên người
bạn này.” Dương Dật Thăng nháy mắt, cố gắng phát huy khả năng hài hước
của mình, hi vọng có thể khiến bạn tốt không cần lo âu, làm dịu bầu
không khí áp lực.
“Anh yên tâm, có chuyện cực nhọc em sẽ không
quên anh đâu, anh có lòng như vậy, người làm bạn như em sao có thể từ
chối chứ.” Lâm Tâm Nguyệt cũng hiểu ý đồ của Dương Dật Thăng, cười cười, hai mắt liếc trái liếc phải, mím môi, giọng nói kết hợp với nụ cười như có như không thành công khiến Dương Dật Thăng biến sắc: “Trên bàn làm
việc của em có hai phần báo cáo chưa có đánh xong, ngày mai làm phiền
anh giúp em há.”
“Không phải chứ!” Dương Dật Thăng buồn bực hộc
máu, quả nhiên cái miệng hại cái thân, vì sao anh ta lại chia sẻ tâm sự
với con bé chết tiệt này, vì sao anh ta lại nhiều chuyện như vậy, vì sao ma nữ này lại là cấp trên của anh!!!!????
Nghe bạn thân kêu khổ, Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy rất sảng khoái, Cổ Trạch Sâm nhếch môi cười cảm kích, cám ơn anh em tốt của mình hi sinh cái tôi của bản thân để dỗ bà xã của anh vui vẻ lên.
…
Tuy rằng bọn họ đi không chung
hướng, nhưng giữa tình cảm của bọn họ tràn ngập sự ấm áp, vĩnh viễn sẽ
không bị cắt đứt, vĩnh viễn không biến mất, bằng hữu chân chính chỉ cần
một lời quan tâm là đủ.
Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm đậu xa
xong, vừa vào nhà họ Lâm liền cảm nhận được bầu không khí nghiêm túc đập vào mặt, các người làm trong nhà cũng không dám thở mạnh, mỗi người đều cố gắng làm nền, Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm nhìn nhau, xem ra thật
sự có chuyện lớn rồi, bước chân không khỏi nhanh hơn.
Lúc này,
trong phòng khách phân chia thành Sở - Hán, thậm chí có cảm giác giống
như hội thẩm tam ti, ghế sa – lông bên phải là ông nội Lâm mang vẻ mặt
giận dữ, ánh tràn ngập đau thương, cả người giống như già đi rất nhiều,
đâu còn tinh thần hăng hái như hai ngày trước. Ánh mắt thâm thúy của Lâm Nhã Nguyệt phát ra luồng sáng lạnh, trừng Lương Vân Nhi, không khí tràn ngập hơi thở tức giận của anh ta, ngay cả Lâm Tâm Nguyệt cũng cảm nhận
được hơi lạnh đó, không khỏi rùng mình, đừng nói chi Lâm Đinh Đinh tới
đây sớm hơn bọn họ, rõ ràng cô nàng đã bị không khí ở đây làm cho sợ tái mặt, ánh mắt linh đông chan chứa nỗi bất an, cả người thu lại núp ở ghế sa – lông, bộ dạng ước gì chính cô ta là cái nền ở đây thôi. Ánh mắt
của chú Lâm nhìn Lương Vân Nhi cũng không ức chế được hiện lên tức giận.
Nhưng, Lương Vân Nhi ngồi ở ghế sa – lông bên phải , đang bị vây giữa gió bão
hình như không hề có cảm xúc gì. Ả cuối đầu, gương mặt chôn trong bóng
tối, hoàn toàn không nhìn thấy sắc mặt. Lương Vân Nhi im lặng như vậy
khiến người ta có cảm giác yên tĩnh trước cơn bão, chỉ có Lâm Tâm Nguyệt bắt đầu có cảnh giác với Lương Vân Nhi, căn cứ vào kinh nghiệm của cô,
thông thường trong tình huống này người ta rất dễ vì lời nói của người
xung quanh mà nổi điên.
Lâm Tâm Nguyệt nhìn ra, đương nhiên Cổ
Trạch Sâm cũng nhìn ra, anh đi tới bên cạnh Lâm Tâm Nguyệt, ngă chặn con đường nhỏ từ Lương Vân Nhi tới Lâm Tâm Nguyệt, cũng bắt đầu có đề phòng với Lương Vân Nhi, mặc dù anh chưa từng gặp Lương Vân Nhi, nhưng mọi
người ở nhà họ Lâm anh đều biết, chỉ có một người lạ hoắc xuất hiện ở
đây, vì vậy người này nhất định là Lương đại tiểu thư điêu ngoa bốc
đồng, mặc kệ thế nào anh cũng không cho phép người phụ nữ xấu xa này làm bà xã anh tổn thương.
Trên cái bàn ngăn cách Sở - Hán có một li
nước trái cây, li thủy tinh nhẵn bóng đặt trên bàn trống trãi có vẻ trơ
trội, cũng có chút nổi bật, giống như mở ra hồi ức cấm kị.
Edit: Tịch Ngữ
Lâm Tâm Nguyệt nhanh chân đi tới, kiểm tra ông nội và anh trai một lượt,
xác nhận bọn họ đều bình yên vô sự cô liền yên tâm, trong lòng thở dài.
Nhìn dáng vẻ trong phòng khách, e là Lương Vân Nhi đã gây ra chuyện rồi, ánh mắt Lâm Tâm Nguyệt lóe lên khó hiểu, nhưng có chuyện gì khiến ông
nội và anh hai tức giận như vậy? Anh hai của cô đã sớm luyện thành bộ
mặt cương thi rồi, ngay cả cảm xúc của anh ấy cũng rất ít bị dao động,
nhưng bây giờ có vẻ bộc lộ hận ý.
Lâm Đinh Đinh thấy chị và anh
rể tới, lập tức bay qua, ôm cánh tay Lâm Tâm Nguyệt, mắt rưng rưng, ánh
mắt như muốn nói ‘Chị cứu tinh, mau cứu mạng nhaaa’ âm cuối kéo thật
dài. Chị cứu mạng, mau cứu em, em sắp bị hù chết rồi, anh hai thật đáng
sợ, huhu… Sớm biết thế này, em kéo Tiểu Cương đến rồi.
“Không sao.” Lâm Tâm Nguyệt nhếch môi cười, nhẹ nhàng vô vỗ tay Lâm Đinh Đinh, cười an ủi, xem ra con bé này bị hù rồi.
“Ừm.” Lâm Đinh Đinh gật đầu, có chị ở đây, mình không cần sợ nữa.
“Ông nội, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại như vậy?” Lâm Tâm Nguyệt gật đầu
chào hỏi chủ Lâm, buông tay Lâm Đinh Đinh ra, ngồi xuống bên cạnh ông
nội Lâm, nhẹ nhàng phủ lên đôi tay đầy nếp nhăn, run run để trên đầu gối của ông, đôi mắt quan tâm nhìn ông, cảm thấy ông già đi rất nhiều,
trong lòng cô rất khó chịu, đây là người nhà của cô, người nhà cô cần
bảo vệ hiện nay vì một người ngoài mà biến thành bộ dạng này, cô là một
người ích kỉ, còn là người cực kì bao che khuyết điểm, cho nên mặc kệ
chuyện gì, lần này cô tuyệt đối không bỏ qua cho Lương Vân Nhi, ánh mắt
nhìn Lương Vân Nhi càng sắc bén hơn.
Cổ Trạch Sâm nhìn dáng vẻ
yếu ớt của ông cụ, đáy mắt hiện lên kinh ngạc, trong ấn tượng của anh,
ông cụ rất ít khi biểu lộ vẻ yếu đuối ra ngoài, chỉ có một lần duy nhất
là khi Tâm Nguyệt gặp chuyện, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến cho một nhân vật từng oai phong một cõi xuất hiện vẻ mặt này.
“Con đàn bà này, ả dám, dám…” Ông nội Lâm tức giận đến không nói thành lời, ngón tay chỉ vào Lương Vân Nhi.
“Ông nội, ông đừng giận, Phong nói ông không được kích động.” Lâm Tâm Nguyệt vỗ vỗ sau lưng ông nội Lâm, giúp ông thông khí, an ủi để ông không kích động nữa, ánh mắt lạnh lùng của Lâm Tâm Nguyệt thay đổi thành ánh mắt
lo lắng.
“Đúng đó, ông nội, có gì từ từ nói, sức khỏe của ông
quan trọng hơn.” Cổ Trạch Sâm ở bên cạnh khuyên nhủ, xoay người nói với
chú Lâm: “Chú Lâm, nhờ chú giúp con lấy cho ông nội ly nước ấm.”
“Tôi đã biết, thưa cậu.” Chú Lâm liền xoay người sai người làm đi lấy nước,
đồng thời cũng tham gia vào đội ngũ khuyên nhủ, lo lắng cho người bạn
già mà ông đi theo hầu hơn nửa đời người: “Ông chủ, cô chủ và cậu chủ
đều đã lớn hết rồi, bọn họ có thể tự giải quyết, ông cứ yên tâm giao lại cho bọn nhỏ đi, vì loại đàn bà này mà tức giận làm hư thân thể của
mình, chẳng đáng đâu.”
“Ông nội, có phải ả đàn bà xấu xa này chọc tức ông không? Ông đừng giận mà gây hại cho sức khỏe của mình, tụi con
giúp ông dạy dỗ ả.” Lâm Đinh Đinh thấy ông tức giận đến vậy, cô càng ước gì có thể đem ả đuổi ra khỏi nhà, Lâm Đinh Đinh liếc Lương Vân Nhi, cô
biết con đàn bà này nhất định không phải là thứ tốt đẹp gì, ở nhà bọn cô làm mưa làm gió còn chưa tính, bây giờ còn chọc tức ông nội, nếu thân
thể ông nội có chuyện gì, cô nhất định xử đẹp con ả này.
“Ông nội, con sẽ giải quyết.” Lâm Nhã Nguyệt cam đoan.
“Ông nội, trước uống miếng nước đi, từ từ thôi.” Lâm Tâm Nguyệt nhận ly nước ấm, đưa cho ông cụ, cẩn thận dặn dò. Sau đó, nghiêm túc hỏi quản gia
Lâm, rất có dáng vẻ của một nữ hoàng: “Chú Lâm, chú nói đi, cuối cùng có chuyện gì?”
“Cô chủ, người đàn bà này, ả, ả lại… ly nước trái
cây của cậu chủ…” Chú Lâm muốn nói lại thôi, ánh mắt tức giận nhìn Lương Vân Nhi, cắn răng kêu to: “Cái đồ vô, vô…aiz, người đàn này bỏ thuốc
kích dục vào ly nước trái cây của cậu chủ.” Nếu không phải kiêng kị Lâm
Nhã Nguyệt có mặt ở đây, có lẽ chú Lâm đã nói ra những lời khó nghe.
“Cái gì?” Lâm Tâm Nguyệt và Lâm Đinh Đinh mở to hai mắt, kinh ngạc kêu lên,
không dám tin nhì Lương Vân Nhi, ả ta có phải rất ‘dũng cảm’ hay không,
Cổ Trạch Sâm cũng kinh ngạc nhìn người đàn bà đang trầm mặc kia. Lần thứ hai, đáy mắt Lâm Nhã Nguyệt tràn ngập sát khí, thậm chí còn có chút đau xót, nếu không phải anh ta còn chút lí trí, có lẽ anh ta đã giết chết
con đàn bà này rồi, có phải tất cả phụ nữ đều như vậy hay không? Vì đạt
được mục đích mà không từ mọi thủ đoạn, tựa như cái kẻ đã sinh ra anh?
Nếu ánh mắt có thể giết người, chắc chắn Lương Vân Nhi đã chết đến không thể đầu thai.
“Người đàn bà này đúng là rất ghê tởm mà, ả có
biết xấu hổ không? Loại chuyện này cũng làm ra được ư? ả, ả quá là vô
sỉ! Ả dám có ý định muốn cưỡng bức…” Lâm Đinh Đinh phản ứng lại, lập tức nổi giận, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào Lương Vân Nhi, bộ dạng y
hệt người đàn bà chanh chua.
“Đinh Đinh.” Lâm Tâm Nguyệt nghe Lâm Đinh ĐInh chửi mắng, cô liền gọi Lâm Đinh Đinh, có thể mặc kệ cảm nhận
của Lương Vân Nhi, nhưng không thể không quan tâm đến anh hai, nghiêng
đầu nhìn vẻ mặt không cảm xúc của anh hai, cô thở dài. Hiện tại, cô đã
hiểu rõ vì sao ông nội và anh hai có biểu tình như vậy, vì ả ta phạm vào điều cấm kỵ của nhà họ Lâm, giẫm đạp lên giới hạn cuối cùng của nhà họ
Lâm, nhưng mà cưỡng bức? Đinh Đinh, em quá mạnh mẽ rồi! ==|||
Nghe Lâm Tâm Nguyệt kêu, Lâm Đinh Đinh mới phát hiện mình vừa nói cái gì,
vội che miệng, không tự chủ được lùi về sau, rụt cổ, ánh mắt lo sợ nhìn
vẻ mặt không cảm xúc của Lâm Nhã Nguyệt, không nhịn được khóc thầm trong tim, tiêu rồi, tiêu rồi, nói sai rồi! Tại sao lại nói anh hai bị cưỡng
bức chứ, đàn ông đều rất mạnh mẽ, lại rất sĩ diện. Tại sao cô lại không
quản cái mồm này chứ, anh àaaaa ~ Là đau khổ hay là tức giận, anh làm ơn cho em một chút phản ứng đi! Sống hay chết, anh liền nói một tiếng
thôi, như vậy em gái của anh cũng không cần khổ ép nữa.
Lâm Tâm
Nguyệt và Cổ Trạch Sâm liền hiểu vì sao trên bàn chỉ một ly nước trái
cây để đó. Đó là bằng chứng phạm tội của Lương Vân Nhi, ly nước còn
nguyên chứng tỏ Lâm Nhã Nguyệt chưa có uống, không biết là may mắn hay
là bất hạnh nữa. Lâm Tâm Nguyệt hoài nghi IQ của người đàn bà này bằng
âm, sao lại có thể bày ra trò trẻ con như vậy? Lẽ nào, ả không biết
chuyện này sẽ hủy hoại cả đời ả sao?
Lâm Đinh Đinh cũng nhìn ly
nước trái cây, cúi đầu, giống như tự lẩm bẩm: “May mắn ả không thành
công, nếu ả thành chị hai của mình, e là mình tiêu đời.”
Mặc dù,
Lâm Đinh Đinh nói rất nhỏ, nhưng mọi người ở đây đều nghe rõ, Lâm Tâm
Nguyệt bất đắc dĩ đỡ trán, con bé này xác định không có tới đây quấy
rối? Cổ Trạch Sâm ở bên cạnh cũng không khỏi cười trộm, bất đắc dĩ lắc
đầu, em gái của bà xã mình đúng là kẻ dở hơi.
Lâm Nhã Nguyệt nghe Lâm Đinh Đinh lẩm bẩm, nhất thời đầy sổ đầy vạch đen, con bé này đúng
là em gái của mình ư? Vì sao lại thiếu dây thần kính như thế chứ? Ông
nội Lâm và chú Lâm đều duy trì vẻ mặt im lặng là vàng, con bé này càng
ngày càng không có quy củ, lời như vậy cũng nói được, có phải cưng chiều nó quá mức rồi không? Mọi nghĩ lễ phép tắc nó học đâu hết rồi? Để tránh cho việc nó ra ngoài làm trò cười cho thiên hạ, bắt nó học lại mọi lễ
nghi mới được. Lâm Đinh Đinh xui xẻo, cái mồm hại cái thân không chỉ có
bạn học Dương Dật Thăng.
Bầu không khí áp bức bị lời nói của Lâm
Đinh Đinh phá vỡ, bầu không khí giương cung bạc kiếm biến mất, tất cả
mọi người đều bất đắc dĩ lắc đầu. Chỉ có Lương Vân Nhi vẫn trầm mặc
không nói, dường như mọi chuyện đều không liên quan đến ả.
“Khụ,
khụ, Lương tiểu thư, cô có biết cô đang làm chuyện gì không? Chúng tôi
nể tình ông nội cô nên để cô ở lại nhà mình, nhân nhượng vì tình nghĩa,
nhưng cô lại không có nguyên tắc. Trước, cô tùy hứng điêu ngoa chưa
tính, bây giờ lại còn làm ra chuyện như vậy. Lương tiểu thư, chúng tôi
có quyền gọi cảnh sát, tố cáo cô.” Lâm Tâm Nguyệt miễn cướng đè ép sự
bất đắc dĩ trong lòng xuống, trừng mắt nhìn con bé nói xằng xiên kia,
phớt lờ ánh mắt của con bé, vội ho lên một tiếng, nhắc nhở những người
còn đang phiền lòng vì không biết giải quyết thế nào, nghiêm túc nói
từng chữ với Lương Vân Nhi, hi vọng cô ả điêu ngoa này có thể hiểu rõ
tình cảnh của mình.
“Không cần nói gì với ả hết, anh sẽ để cho ả
biết, Lâm Nhã Nguyệt anh không phải là thằng ngu. Cho rằng dùng cách này có thể trói buộc anh, anh nhất định cho ả trả giá lớn, để ả nhớ kĩ
người nào có thể chọc, người nào tuyệt đối không thể chọc.” Âm thanh
lạnh như băng của Lâm Nhã Nguyệt vang bên tai Lương Vân Nhi, Lương Vân
Nhi chậm rãi ngẩng đầu, mặt không biểu tình nhìn về phía anh, cảm nhận
được ánh mắt của anh không hề có một chút dịu dàng, chỉ có căm hận.
“Tại sao? Tại sao em làm nhiều chuyện vì anh như vậy, anh vẫn không hề liếc
nhìn em dù chỉ một lần?” Lương Vân Nhi đứng phắt dậy, chất vấn Lâm Nhã
Nguyệt. Đáp lại ả chỉ là ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Nhã Nguyệt, Lương Vân
Nhi chưa bao giờ bị người ta nhìn như vậy, từ nhỏ tất cả mọi người đều
nuông chiều, yêu thương ả. Nhưng, từ khi gặp Lâm Nhã Nguyệt, cái gì ả
cũng không đúng, rõ ràng ả đã hạ thấp chính mình, tạm thời nhân nhượng
vì lợi ích sau này. Tại sao anh đều không thấy?
“Cái này của cô phải gọi là mặt dày mày dạn, sống chết bám theo.”Lâm Đinh Đinh hừ lạnh.
“Mày nói cái gì?” Lâm Đinh ĐInh kích thích thần kinh nhạy cảm của LƯơng Vân NHi,bất chợt ả tới gần bọn người Lâm Tâm Nguyệt, hai mắt trợn to, thẹn
quá thành giận, Lâm Đinh Đinh liền trốn sau lưng Lâm Tâm Nguyệt, Cổ
Trạch Sâm di chuyển tới trước che chắn cho Lâm Tâm Nguyệt, mặt Lâm Nhã
Nguyệt âm u, hai mắt nhìn chăm chú vào ả, chỉ cần ả có hành động anh lập tức khống chế ả. Ánh mắt vẩn đục kèm theo điên cuồng của Lương Vân Nhi
nhìn chung quanh, giọng nói tràn đầy phẫn hận, cảm xúc khó khống chế,
ngón tay chỉ từng người: “Mày, mày, mày, bọn mày thật sự nghĩ rằng tao
không biết chuyện bọn mày làm sao? Nếu không vì Nhã Nguyệt, tao có cần
cố gắng nuốt giận như vậy không? Chịu đựng trò đùa của bọn mày, chịu
đựng tụi bây sỉ nhục, đều do tụi mày, nhất định do tui mày nói xấu tao
trước mặt Nhã Nguyệt, Nhã Nguyệt mới không hiểu rõ, đều là tụi mày!!!
Nhã Nguyệt là của tao! Là của tao! Chỉ có tao mới xứng đôi với Nhã
Nguyệt!”“Nhất là mày!” Ánh
mắt Lương Vân Nhi rơi vào trên người Lâm Tâm Nguyệt, hung hăng nói: “Mọi người đều nói mày rất tài giỏi, không chỉ giỏi giang trong công việc,
còn gả cho một người chồng tốt, mày đã lập gia đình, lại rất hạnh phúc,
mày trở về làm cái gì? Đừng nghĩ Nhã Nguyệt thương yêu mày, mày có thể
đối xử với tao như vậy, đúng là do con đà bà hư hỏng sinh ra, cũng xấu
xa như con mẹ của mày!”
Lương Vân Nhi vừa nói xong, mọi người đều dùng ánh mắt như dao trừng ả.
“Tôi thấy cô mới là người đàn bà hư hỏng, hơn nữa còn là loại xấu xa không
thể trị, đến bây giờ cũng không biết mình sai, cô có tư cách gì mà kiếm
chuyện với Tâm Nguyệt.” Cổ Trạch Sâm nghiến răng nói, bà xã của anh ngay cả một lời nói nặng anh cũng không nỡ, bảo bối anh cưng chiều như vậy,
sao có thể để cho người ngoài phê bình như vậy? Xem ra ả ta không muốn
sống nữa rồi.
Nhưng, Lương Vân Nhi lại không có nhận ra, lời ả
như lên án lại như lẩm bẩm: “Không phải mẹ của Nhã Nguyệt cũng làm như
vậy ư? Chỉ cần mình và Nhã Nguyệt có quan hệ với nhau, sẽ không có ai
tách rời chúng ta, không có ai.”
Lâm Tâm Nguyệt không ngờ có một
ngày cô gặp phải một một nhân vật não tàn như thế này. Năng lực ảo tưởng phong phú! Hiện tại đã là thế kỉ 21 rồi, cho dù ả có quan hệ với anh
hai, anh hai cũng không nhất định phải cưới ả, huống chi ả lại phạm vào
cấm kị của nhà họ Lâm.
Lương Vân Nhi hoàn toàn không biết mình đã rơi vào ma chướng, Cổ Trạch Sâm và Lâm Tâm Nguyệt liếc nhau, Cổ Trạch
Sâm chậm rãi di chuyển tới Lương Vân Nhi, đáy mắt hiện lên ánh sáng,
thừa dịp ả không chú ý, dùng tay đập vào gáy ả, Lương Vân Nhi liền hôn
mê, về phần độ nặng nhẹ bao nhiêu thì không ai biết. Ai kêu ả không biết sống chết đắc tội với bác sĩ Cổ của chúng ta, lời của Lương Vân Nhi
khiến lòng người trầm xuống, thấy Lương Vân Nhi té xỉu trên đất, đáy mắt Lâm Nhã Nguyệt hiện lên tia ác độc.
Lâm Tâm Nguyệt nhìn Lương
Vân Nhi té xỉu dưới đất, có chút suy nghĩ, tại sao ả biết được chuyện
của năm đó? Còn có câu nói kia của ả có ý gì? Cái gì gọi là con gái của
người đàn bà xấu sinh ra cũng xấu xa như vậy. Còn nữa, mẹ của anh hai
chưa từng ở chung một chỗ với ba, nhưng tại sao ả lại cho rằng chỉ cần ả thành công là có thể ở cùng với anh hai, Lâm Tâm Nguyệt quay đầu nhìn
ly nước trái cái, đáy mắt dần ngưng trọng, chuyện này xảy ra lần thứ
hai, là trùng hợp hay là âm mưu?
“Cái đó, chúng ta có cần gọi
cảnh sát không?” Lâm Đinh Đinh chớp mắt liếc nhìn bên phải, thấy bộ dạng nặng nề của mọi người, hít sâu một hơi, hơi giơ tay, cẩn thận dò hỏi.
“Dù sao ả cũng là cháu gái duy nhất của ông Lương, thôi, Tiểu Lâm, đem ả
trả đi đi, nhớ coi chừng cho kĩ, ngày mai kêu ông Lương qua đón về.” Ông nội Lâm mệt mỏi thở dài.
“Dạ, ông chủ.”
“Liền bỏ qua như
vậy sao.” Lâm Đinh Đinh mím môi, tức giận thì thào, nhưng bị ánh mắt sắc bén như dao của Lâm Tâm Nguyệt làm nghẹn họng, câm nín như con dê non.
“Con lên lầu trước.” Lâm Nhã Nguyệt nhìn Lương Vân Nhi, ánh mắt lạnh lùng khiến người ta run sợ.
“Anh.” Lâm Tâm Nguyệt lo lắng nhìn anh.
“Không sao.” Lâm Nhã Nguyệt giống như bình thường, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cô, một mình tiêu sái lên lầu nhưng nhìn bóng lưng của anh rất cô đơn, xem ra
anh hai vẫn còn để ý sự kiện kia.
Cổ Trạch Sâm nhẹ nhàng ôm vai
Lâm Tâm Nguyệt, ánh mắt hai người giao nhau, Lâm Tâm Nguyệt đưa tay đặt
lên bàn tay ôm vai mình, cảm kích nhìn anh, mỉm cười.
Lâm Tâm
Nguyệt xoay người nhìn vẻ mặt trắng bệch, ẩn chứa đau khổ và hối hận của ông cụ, buông tay Cổ Trạch Sâm, đi tới ngồi chồm hổm trước mặt ông:
“Ông nội, hôm nay ông cũng mệt rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa, nghỉ ngơi
sớm một chút đi.”
Nhìn cháu gái bảo bối của mình, ông cụ cố nén
đâu khổ trong lòng, giọng khàn khàn, tự trách: “Tâm Nguyệt, có phải kiếp trước ông nội đã tạo nghiệt hay không? Cho nên, kiếp này ông trời mới
trừng phạt ông như vậy. Tại sao? Nếu tối hôm nay, Nhã Nguyệt không cảnh
giác, phát hiện ra ly nước kia có vấn đề, có phải bi kịch năm đó sẽ được tái diễn không? Ông biết thằng bé Nhã Nguyệt vẫn không bỏ được chuyện
năm đó. Nếu như không phải ông nhẹ dạ giữ Lương Vân Nhi lại, sẽ không có chuyện này, ông có lỗi với Nhã Nguyệt, là ông khiến cho các con khó
chịu.”
“Ông nội, chuyện hôm nay là ngoài ý muốn, không có ai muốn như vậy hết, ông không cần phải tự trách.”
“Tâm Nguyệt, không cần lo cho ông, ông nội chỉ càu nhàu như vậy thôi, ông đã chống đỡ nhiều năm như vậy, làm sao bị đánh gục được chứ. Hiện tại, ông lo lắng cho Nhã Nguyệt, nó luôn giấu mọi chuyện trong lòng, con đi xem
nó một chút, nó nghe lời con nhất.” Ông nội nhận được ánh mắt lo lắng
của cháu gái bảo bối, xốc lại tinh thần, làm bộ thoải mái, nhưng nhớ tới cháu của chính mình, lo lắng và đau khổ trong mắt không thể giấu được.
“Con biết rồi, ông nội, để chú Lâm dìu ông đi nghỉ nha.”
“Được, khuya rồi, các con cũng ở lại nghỉ một đêm đi.”
“Dạ, ông nội.”
…
…
Lâm Nhã Nguyệt về phòng, trong mắt tràn đầy tức giận, bởi vì ở trước mặt
ông nội và em gái nên anh cố nén sự tức giận trong lòng mình. Hiện tại
anh không cần, anh không phải người không có cảm xúc, chỉ vì anh có thói quen khống chế tâm trạng của mình. Nhưng, không có nghĩa là anh để mặc
cho người ta tùy ý xúc phạm, còn dám nói em gái bảo bối của anh như vậy, anh nhất định phải cho ả biết danh hiệu ‘Quân vương mặt lạnh’ không
phải giả. Mặc dù, ông nội nói quên đi, nhưng chỉ đêm nay mà thôi, vì từ
ngày mai, Lương Vân Nhi nhất định chịu xúi quẩy.
Cốc, cốc, cốc.
Lâm Tâm Nguyệt đứng cạnh cửa, gõ cánh cửa mà Lâm Nhã Nguyệt chưa có
đóng, cắt đứt dòng suy nghĩ của anh, trên mặt cười dịu dàng, Lâm Nhã
Nguyệt ngẩng đầu Lâm Tâm Nguyệt, ánh mắt tràn đầy ấm áp.
“Em vào được không?” Lâm Tâm Nguyệt biết trước còn cố hỏi.
“Vào đi, con bé này, chẳng lẽ anh hai còn có thể đuổi em ra ngoài.” Lâm Nhã
Nguyệt nhìn em gái mình, ánh mắt lạnh như băng mang theo ánh sáng nhu
hòa, hoàn toàn không có sát khí như khi nãy.
“Chỉ biết anh hai là tốt nhất.” Lâm Tâm Nguyệt trước mặt Lâm Nhã Nguyệt luôn giống như đứa
trẻ, lập tức đi vào ôm cánh tay anh làm nũng, trong nhà này, chỉ có cô
là không sợ Lâm Nhã Nguyệt tức giận.
“Tối nay, khiến em không
vui.” Lâm Nhã Nguyệt nhìn em gái nhỏ bé mình che chờ từ nhỏ tới lớn, rõ
ràng từng hứa phải bảo vệ con bé, nhưng lại để người ta đâm chọc vào vết thẹo của con bé, để nó nhớ lại chuyện năm đó, may mắn, may mắn con bé
đã quên, bằng không nó phải chịu tổn thương lần nữa. Lâm Nhã Nguyệt siết chặt tay, càng nghĩ càng muốn giết chết con đàn bà ngu xuẩn kia.
“Anh hai, nói gì lạ vậy, em rất tốt, thật á.” Lâm Tâm Nguyệt trợn mắt, cố
gắng khiến Lâm Nhã Nguyệt tin cô, dáng vẻ ‘em không sao’: “Lại nói,
người không vui chính là anh.”
“Không phải anh đã nói không có chuyện gì rồi à.” Ánh mắt Lâm Nhã Nguyệt liếc trái liếc phải, nhưng vẻ mặt không hề biết đổi.
“Nói dối.” Lâm Tâm Nguyệt nghiêm túc nhìn anh: “Anh quên em làm nghề gì à?
Tuy cái mặt của anh vẫn giống bạn nhỏ cương thi, nhưng em gái anh vẫn có chút bản lĩnh nha, em là em gái của anh, sao lại không biết tâm tình
của anh, huống chi, mọi chuyện đã qua lâu rồi, em và ông nội, ông ba,
bác hai đều đã buông xuống, vì sao anh không thể.”
“Anh hai, trái tim của mỗi người rất nhỏ. Anh xem anh, vừa phải lo cho người nhà, vừa
lo cho công ty, mặt khác còn phải chừa không gian cho vợ và con tương
lai của anh, cho nên, chẳng còn nơi để chứa hồi ức cũ đâu.” Lâm Tâm
Nguyệt chỉ chỉ vào trái tim Lâm Nhã Nguyệt, nghịch ngợm nói.
“Con bé này!” Lâm Nhã Nguyệt thở dài, bất đắc dĩ véo mũi cô: “Anh hiểu ý của em, em không cần lo, anh không sao đâu.”
“Anh nói đó, em đây mỏi mắt chờ mong, để xem anh có làm được hay không…” Lâm Tâm Nguyệt nở nụ cười xấu xa, giống hệt con hồ ly giảo hoạt.
“Làm không được thì sao?” Lâm Nhã Nguyệt mắt chứa đầy ý cười, tới gần trêu đùa cô.
“Em phạt anh dẫn em đi ăn tất cả những cửa hàng bánh ngọt trên thế giới.”
“Oa! Vậy anh không phải sẽ chịu thiệt sao?”
“Cái gì?” Lâm Tâm Nguyệt vung quả đấm lên đe dọa.
“Ha ha, tối nay, các em đều ở lại à?”
“Ừm, đêm nay không về, tối nay em và Sâm ở nhờ không đi.”
“Vậy anh phải suy nghĩ một chút, có nên thu tiền thuê nhà không, lấy tiền dẫn em đi ăn tất cả các món ngọt trên toàn thế giới.”
“Anh, anh không thể đối xử với em gái mình như vậy!!!”
“Ha ha…”
Tiếng cười ấm áp vang vọng trong toàn căn nhà, hình như muốn làm mây đen trên bầu trời nhà họ Lâm tản đi hết.
Sáng ngày hôm sau, Lương Vân Nhi ôm túi đi khỏi, lần này, ả không còn khả
năng bước vào nhà họ Lâm lần nữa. Lâm Tâm Nguyệt nghĩ, mọi chuyện đều
kết thúc, nhà họ Lâm khôi phục bầu không khí ấm áp trước đây, nhưng trăm ngàn lần cô không ngờ được, đây chỉ là mới bắt đầu.
Lúc Lương
Vân Nhi đi, đúng lúc Lâm Tâm Nguyệt muốn đi vào trường đại học giảng
bài. Bên trường đại học hi vọng, cô có thể dốc lòng giảng dạy một chút
cách vận dụng tâm lí học kết hợp với kĩ thuật pháp chứng. Trước kia, cô
cũng thường nhận được lời mời như vậy, nên cô không do dự mà nhận lời,
nhưng không ngờ cô lại gặp một người cô không thể tưởng tượng được.
Khi Lâm Tâm Nguyệt kết thúc khóa học ra về, cô bị ai đó kêu lại, xoay người nhìn kĩ lại, ánh mắt cô kinh ngạc và sáng rực lên.