Giờ phút này, Lâm Tâm Nguyệt rất nghi ngờ bản thân có mệnh trời sinh vất vả hay không, ngày đầu tiên đi làm lại, ghế ngồi chưa nóng thì âm thanh
tin nhắn vang lên, báo có án mạng, nhanh chóng cầm thùng dụng cụ đi theo bọn người Cao Ngạn Bác tới hiện trường. Nhìn hài cốt được đào lên, cô
cảm thấy vận khí của mình thật là tốt… Ít nhất, không cần thấy máu me
dầm dề trong ngày đầu tiên đi làm lại.
Mã Quốc Anh nhận được điện thoại liền dẫn nhóm Thẩm Hùng chạy tới hiện trường, bọn họ đang lấy lời khai của người phát hiện bộ hài cốt, mà lần này nhóm Thẩm Hùng cam tâm
tình nguyện theo sau cô ấy.
Một câu ‘tôi đi chôn xác’ của người
phát hiện bộ hài cốt làm mọi người có mặt giật mình, may mắn anh ta còn
thêm một câu bổ sung ‘tôi đi chôn xác con chó của tôi.’
Anh bạn,
lần sau làm ơn nói nguyên chỉnh một câu giùm đi! Trái tim của chúng tôi
rất mong manh, không chịu nổi kinh hách đâu, cẩn thận bọn tôi sơ ý đem
anh bắt vì tội danh giết người đó – Đây là âm thanh của tổ trọng án.
Lâm Tâm Nguyệt nghe xong lời anh ta nói, vẻ ngoài vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng cười ngất.
Lâm Tâm Nguyệt nhìn quanh phát hiện Cao Ngạn Bác đang thảo luận về đất với
Dương Dật Thăng, còn có Lâm Đinh Đinh và Lương Tiểu Cương đứng bên cạnh
không biết nên làm gì. Lâm Tâm Nguyệt thu hồi suy nghĩ của mình, ung
dung đi tới bên người Lâm Đinh Đinh và Lương Tiểu Cương. Bắt đầu nghiêm
túc chỉ dạy bọn họ nên xử lí vụ án này như thế nào, để bọn họ biết cách
giải quyết khi gặp vụ án tương tự.
“Tiểu Cương, Đinh Đinh, thông
thường chúng ta phát hiện hài cốt như vụ án này, ngoại trừ phải thu thập vật tùy thân của người chết, còn phải lấy bùn đất và thực vật chung
quanh bộ hài cốt về xét nghiệm. Lúc thu thập thực vật phải cẩn thận,
tuyệt đối không được rễ cây bị hư hại, bởi vì dựa vào rễ cây sinh trưởng gần hài cốt người chết, chúng ta có thể biết được thời gian cụ thể chôn xác.”
“Đã biết chị / chị Tâm Nguyệt.” Lâm Đinh Đinh và Lương
Tiểu Cương đồng thanh đáp, sau đó hai người cẩn thận thu thập thực vật ở chung quanh.
“Ivan, em giúp anh một tay.” Lâm Tâm Nguyệt đi tới
cùng Dương Dật Thăng thu thập vật chứng, tuy rằng nghĩ ngơi một thời
gian dài, nhưng động tác của Lâm Tâm Nguyệt không chút nào mới lạ. Nếu
Lâm Tâm Nguyệt nhớ rõ nội dung trong phim, thì cô sẽ biết thân phận của
bộ hài cốt này, đồng thời cũng biết vụ án này liên lụy đến hai người cô
quan tâm, còn dính dáng đến bản thân cô nữa.
Tổ pháp chứng thu
thập chứng cứ xong liền chào hỏi một tiếng với Mã Quốc Anh, sau đó trở
về tổ pháp chứng, đem những gì mình thu thập được đi xét nghiệm. Nhưng
vật chứng thu thập được quá ít, ngoại trừ đất và thực vật chung quanh
nơi chôn xác, cũng chỉ có quần áo và giày của nạn nhân.
Lấy thực
vật tìm được đưa đến tổ xét nghiệm thực vật để bọn họ giám định năm cụ
thể. Còn đôi giày thì đưa đến nơi chế tạo và bán nó, sau đó, căn cứ vào
những vật chứng này Cao Ngạn Bác đưa ra thời gian chôn xác khoảng năm
1992 tới 1993. Bên phía Cổ Trạch Sâm, anh chuẩn bị đem đầu của bộ hài
cốt qua Dr. Leung, nhờ ông tạo mô hình cho hộp xương sọ của người chết,
sau đó đem răng gắn lên, lợi dụng kĩ thuật chỉnh hình làm dung mạo người chết phục hồi như cũ.
Tuy rằng hôm nay, nhận được vụ án lớn, còn tồn tại nhiều nghi vấn, nhưng không ảnh hưởng gì đến việc tổ trọng án
và tổ pháp chứng chúc mừng Lâm Tâm Nguyệt đi làm lại.
---ooo---
Quán bar Cao Đương.
“Cạn ly.” Âm thanh ting toong của miệng ly va chạm vào nhau giống như âm
nhạc vui sướng tưng từng truyền đạt đáy lòng mỗi người. Khiến mọi người
tạm thời quên đi bực dọc vì vụ án, mỗi người ngồi thành một vòng trên sô pha đều vui vẻ, cười dịu dàng, thỏa mãn nhìn đồng bạn cùng nhau kề vai
chiến đấu.
Có một nhóm bạn thật lòng quan tâm cô, lúc gian nan
khích lệ cô, cùng cô kề vai sát cánh chiến đấu, đây là may mắn của Lâm
Tâm Nguyệt cô. Lâm Tâm Nguyệt nhấp một hớp rượu đỏ, mặt mày mỉm cười
nhìn nhóm bạn. Cổ Trạch Sâm một tay cần ly rượu, vẻ mặt cực kì ôn hòa,
khóe mắt mang theo ý cười ngồi bên cạnh nhìn Lâm Tâm Nguyệt, còn rất tự
giác đem món cô thích đưa tới trước mặt cô, khóe miệng lộ nụ cười nuông
chiều.
“Tâm Nguyệt, mấy lời sến súa, Thẩm Hùng tôi không nói ra
được. Nhưng tôi có thể khẳng định chúng tôi rất vui khi cô trở về đội,
một lần nữa cùng nhau cố gắng làm việc, hoan nghênh cô trở lại.” Thẩm
Hùng nhấp một ngụm rượu đỏ, lại giơ ly rượu đỏ lên thẳng thắn nói với
Lâm Tâm Nguyệt, tổ trọng án cũng kích động tranh nhau nói chào mừng Lâm
Tâm Nguyệt trở về, thấy Lâm Tâm Nguyệt giơ ly đáp lại, Thẩm Hùng cười hì hí hướng về Lương Tiểu Nhu và Mã Quốc Anh ngồi song song với Lâm Tâm
Nguyệt, bộ dạng mang theo một chút cảm kích, lớn tiếng nói: “Tôi muốn
mượn cơ hội này, cám ơn hai madam, chuyện khiếu nại lần trước, rất cám
ơn sự giúp đỡ của hai vị, hi vọng madam Mã tiếp tục dẫn dắt chúng tôi
phá nhiều vụ án lớn nữa, tôi uống ly này trước!” Thẩm Hùng đem ly rượu
uống ừng ực cạn sạch.
Bởi vì vụ án khiếu nại lần trước, ấn tượng
của bọn Thẩm Hùng với madam Mã có thay đổi. Đáy lòng thật sự bội phục cô ấy. Có vài người không thể nhìn bề ngoài, chỉ cần khi gặp chuyện mới có thể hiểu rõ đối phương, giống như Mã Quốc Anh bề ngoài giả vờ lạnh như
băng, bên trong lại nhiệt tình như lửa. Chỉ có người hiểu rõ cô, mới
biết bên dưới lớp mặt nạ lạnh băng đó, chính là lòng nhiệt tình quan tâm cấp dưới, bảo vệ người nhà, nhưng cô ấy không bao giờ biểu lộ ra.
“Anh nói cứ như hát vậy, uống rượu như anh làm sao nếm được mùi vị của rượu? Kính nhờ anh đừng có lãng phí rượu ngon nữa.” Thẩm Hùng uống rượu như
bò uống nước, Mạc Thục Viện nhìn anh đem rượu ngon lãng phí hết liền đen mặt, bắt đầu dạy dỗ anh.
“Hiện tại là thời gian vui chơi, xin cô đừng có làm cụt hứng như vậy nhá!” Đặt ly rượu xuống, vẻ mặt Thẩm Hùng
khắc rõ mấy chữ ‘tôi chịu cô hết nổi’, anh không hiểu nổi vì sao người
phụ nữ này luôn chỉa mũi nhọn vào anh thế nhỉ?
“Lần trước không
biết ai oán giận bất bình trước mặt chúng tôi, mới vài ngày không gặp,
sao thay đổi nhiều quá vậy?”Mạc Thục Viện dùng ánh mắt khinh bỉ liếc
Thẩm Hùng, không có ý tốt nói: “Madam Mã, cô cũng đừng bỏ qua cho anh ta dễ dàng như vậy.” Mạc Thục Viện nói với Mã Quốc Anh, nhưng mọi người
nhìn thấy ý cười trong mắt của cô, biết rằng cô chỉ trêu ghẹo Thẩm Hùng.
“Ồ, tôi cũng có hứng thú biết Thẩm Hùng đã oán trách gì tôi.” Đáy mắt Mã
Quốc Anh nhè nhẹ mang theo giảo hoạt, rất nghiêm túc nhìn chằm chằm Thẩm Hùng. Nhìn chòng chọc khiến Thẩm Hùng đổ mồ hôi lạnh, cười gượng hai
tiếng, đột nhiên Mã Quốc Anh đổi giọng điệu, khóe miệng hơi nhếch lên,
cười nhạt: “Nhưng mà Thẩm Hùng là cảnh sát tốt, tôi tin tưởng sau này
anh ta không oán trách gì tôi nữa, chắc chắn còn giúp tôi phá nhiều vụ
án hơn.”
“Đó là đương nhiên, tôi đã nói madam Mã là người rộng
lượng làm sao so đó những chuyện như thế này.” Thẩm Hùng nghe madam Mã
nói, thở phào nhẹ nhõm, vỗ mạnh vào bắp chân, thay bộ dạng lúng túng
thành nịnh bợ: “Không giống một số người, luôn thích so đo với người
khác.” Thẩm Hùng trừng Mạc Thục Viện hại mình rơi vào cảnh lung túng.
Quay đầu nhìn madam Mã cười nịnh nọt à nịnh nọt, làm cho nhân viên tổ
trọng án không kiềm được âm thầm khinh bỉ hắn.
“Sếp, nói thật… anh cười rất nịnh…nịnh nọt.”
“Còn hù dọa người khác nữa, sếp, anh đừng cười như vậy nữa, thật mất mặt.”
“Mấy cái đứa này, muốn ăn đòn à? Cọp không phát uy, các người tưởng là mèo
Kitty hả?” Thẩm Hùng tiện tay quăng cho mỗi người một cái gối, để cho
bọn họ câm miệng, đáng tiếc bọn họ quá quen thuộc nhau, chút uy hiếp ấy
không có tác dụng.
“Oa, sếp ra oai rồi.” Sờ sờ bản thân không bị
hao tổn gì, bọn họ tiếp tục ôm gối, cười không chút nào phúc hậu, phớt
lờ sự uy hiếp của Thẩm Hùng. Nhìn Thẩm Hùng không có bao nhiêu uy nghiêm trong mắt cấp dưới, nhưng từ cách bọn họ đùa giỡn dễ nhận ra tất cả đều có tình cảm sâu sắc với nhau, bởi vì vững vàng cho nên kiêng kỵ mà đùa
giỡn, có thể yên tâm đem sau lưng mình giao cho đối phương.
Những người khác nhìn bọn họ đùa giỡn với nhau đều bật cười, Mã Quốc Anh cũng bình thản nở nụ cười, mặc dù chỉ hơi nhếch môi, lại khiến cho người ta
có cảm giác như gió xuân thổi, đột nhiên cô cảm thấy lúc trước mình xin
chuyển sang tổ này là quyết định đúng, có thể quen được bọn họ, nếu có
thể tiếp tục như vậy cũng không tệ lắm.
“Sếp, em thấy ngoài cám ơn hai madam, sếp còn phải cám ơn một người.” Tâm Di nói, nháy mắt to với Thẩm Hùng, nghịch ngợm trêu.
“Tôi còn phải cám ơn ai nữa?” Thẩm Hùng mơ hồ, dừng lại động tác đùa giỡn, nghi hoặc nhìn Tâm Di, chờ cô giải thích.
“Chính là Yvonne, nếu không phải Yvonne bói ra anh có quý nhân giúp đỡ, nên anh mới yên tâm ngồi chờ kết quả.”
“Đúng đó, sếp…” Đám nhãi ranh tổ trọng án bắt đầu nhao nhao.
“Ngừng, đợi một chút…” Thẩm Hùng giơ tay lên ra hiệu bọn họ im lặng, nhìn qua
người nào đó vẫn đắc ý thản nhiên như cũ, Thẩm Hùng vì mặt mũi của mình, đánh chết anh cũng không thừa nhận Mạc Thục Viện có giúp anh, ngửa đầu
mạnh miệng cãi lại: “Đây chỉ là trùng hợp thôi.”
“Nếu anh không
tin, vậy thì thử lại lần nữa đi. Xem có phải tôi đoán trùng hợp hay
không?” Mạc Thục Viện nhìn Thẩm Hùng vì sỉ diện không chịu thừa nhận,
trực tiếp lấy bộ bài Torat ra, đặt lên bàn, khiêu khích nhìn Thẩm Hùng, ý bảo anh rút một lá.
“Tôi không sao, còn rút cái gì mà rút?” Thẩm Hùng hừ lạnh, nghiêng đầu qua một bên, không nhìn Mạc Thục Viện, anh
mới không có đần như vậy, ngu gì tự mình đưa lên cửa để người ta chế
giễu.
“Anh sợ hả? Nếu như vậy thì thôi đi, tôi cũng không ép anh làm gì.” Mạc Thục Viện nhún vai, giả vờ thất vọng lấy bộ bài về.
“Ai nói tôi sợ tới thì tới.” Thẩm Hùng trực tiếp ngồi vào bên cạnh Mạc Thục Viện, nhanh chóng rút một lá bài quăng cho cô, vẻ mặt coi như không
sao, nhưng ánh mắt lại không ngừng liếc về lá bài mình vừa lật. Mạc Thục Viện trực tiếp lật lá bài lên, trong mắt lóe lên tinh quang, kế đó
không có đùa giỡn, miễn là có dùng là được. Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch
Sâm thấy vậy đều che miệng cười trộm, chờ xem trò vui.
“Vậy anh muốn hỏi cái gì?”
“Sự nghiệp.”
“Nếu là sự nghiệp thì rất nhanh anh sẽ được lên chức.”
“Yvonne, vậy chuyện tình cảm thì làm sao?” Mắt Tâm Di lòe lòe tò mò, đám người nhiều chuyện ngồi bên cạnh đều dựng tai lên nghe.
“Lá bài này là sự nghiệp và tình yêu đều có.” Mạc Thục Viện rất vui lòng
thỏa mãn sự hiếu kì của đám nhiều chuyện này, đáng tiếc lá bài này không tinh yêu của Thẩm Hùng chính là cô.
“Oa, sếp ơi, anh sắp có mùa xuân rồi.” Tâm Di kích động hô lên.
“Cái gì mùa xuân với mùa hạ, cô nghĩ tôi giống cô à, tối ngày chỉ nghĩ tới
chuyện tình cảm trai gái, tôi là nam tử hán đại trượng phu luôn lấy sự
nghiệp làm đầu nhá!” Thẩm Hùng lung ta lung túng cất cao giọng, ánh mắt
liếc lung tung, tùy tiện cầm ly rượu lên uống, lại bị Mạc Thục Viện giật lấy.
“Nè, cô làm gì vậy?”
“Cái này là của tôi, bên kia mới là của anh.” Mạc Thục Viện chỉ vào vị trí anh vừa dể ly rượu của mình xuống.
“À, xin lỗi.” Thẩm Hùng xấu hổ cười khan, lập tức trở về vị trí cũ, coi như không có chuyện gì tiếp tục uống rượu, anh đang thấy may mắn vì đèn ở
đâu hơi mờ, không ai nhìn thấy cảnh anh đỏ mặt tới vành tai, đáng tiếc
bên cạnh anh toàn là những nhân vật sợ thiên hạ không loạn.
“Tâm
Nguyệt, cô xem hành vi của Thẩm Hùng có phải là biểu hiện xấu hổ không?” Cao Ngạn Bác cười giảo hoạt, gần đây anh rất có hứng thú với tâm lí
học, khiêm tốn xin chỉ giáo, vẻ mặt thành thật ham học hỏi, đem Thẩm
Hùng làm ví dụ điển hình. Lương Tiểu Nhu ngồi bên cạnh Cao Ngạn Bác
quăng cho Thẩm Hùng ánh mắt tự cầu nhiều phúc đi chàng trai.
Động tác của Thẩm Hùng cứng đờ, thành khẩn nhìn Lâm Tâm Nguyệt, Tâm Nguyệt, cái gì cô cũng không thấy, đúng không?
“Mắt không tự chủ đảo vòng, giọng nói đề cao, vẻ mặt khẩn trương, cố ý nói
sang chuyện khác, đúng là chột dạ, biểu hiện hành vi xấu hổ.” Lâm Tâm
Nguyệt phớt lờ dáng vẻ đáng thương của Thẩm Hùng, không chút ý tốt
nhướng mày cười nói, sau đó khoanh tay, bộ dạng vô tội dựa vào lòng Cổ
Trạch Sâm.
“Thì ra sếp mắc cỡ.”
“Không ngờ Thẩm Hùng cũng biết xấu hổ.”
…
Cả đám người thật sự không có tình yêu đối với đồng nghiệp, chuyện này có
cái gì hay mà thảo luận chứ - Nỗi lòng của nhân vật bị mọi người trêu
ghẹo.
“Yvonne, tôi cũng muốn xem, tôi muốn biết khi nào bạch mã
hoàng tử của tôi xuất hiện.” Tâm Di hưng phấn dựa sát vào Mạc Thục Viện, hai tay nắm chặt, vẻ mặt đầy mong chờ.
“Bạch mã hoàng tử của cô
chưa có sinh ra, cô đừng có hi vọng nhiều.” Bọn Mạc Chính Khang lập tức
dời mục tiêu trêu đùa sang Tâm Di.
“Muốn chết hả?” Tâm Di nghe
như vậy, nụ cười trên môi liền tắt ngấm, lập tức dùng hai mắt phóng phi
đao, nhét cho bọn họ mấy hạt đậu phộng, vui vẻ phủi tay tiếp tục chuyện
bói toán.
“Yvonne, em cũng muốn bói, cho em một phần với.” Lâm Đinh Đinh bĩu môi, cười hì hì, ôm cánh tay Mạc Thục Viện.
“Không phải chứ? Đinh Đinh cô cũng muốn bói, Thẩm Hùng và Tâm Di hỏi chuyện sự nghiệp và tình cảm. Còn cô hai thứ đều có đủ, muốn sự nghiệp cô trực
tiếp hỏi sếp Cao là được, như vậy càng đảm bảo hơn. Về chuyện tình cảm,
chẳng phải cô đã có Tiểu Cương rồi ư, còn cầu gì nữa?” Dương Dật Thăng
khó hiểu nhìn cô gái có tính cách hoạt bát này, ánh mắt lơ đãng lướt qua Lương Tiểu Cương, cười rất xấu xa: “Không lẽ cô muốn xem khi nào thì
Tiểu Cương cầu hôn cô hả? Hay là, dự định đá Tiểu Cương, đi tìm tình yêu mới?”
“Ê, Ivan, anh đừng có phá hoại chuyện tình cảm giữa chúng
em, bằng không em không để anh yên đâu.” Lương Tiểu Cương ôm lấy bả vai
Lâm Đinh Đinh, hùng hổ nói với Dương Dật Thăng.
“Em thấy Ivan
đang buồn chán, hay là nghe lời chị Connie, tìm một đối tượng cho anh
làm bạn nhỉ?” Lâm Tâm Nguyệt cười híp mắt phượng, môi anh đào cong lên
duyên dáng, dịu dàng đề nghị.
Nụ cười trên môi Dương Dật Thăng
cứng đờ, anh suýt chút nữa quên bên cạnh còn có một tên cuồng nuông
chiều em gái, nhớ lầ trước bị bọn họ giật dây, cô thật sự giúp anh giới
thiệu rất nhiều cô bạn gái, sáng sớm chiều tối, dạng gì cũng có, mỗi
ngày thay một kiểu khiến anh mấy ngày liền không dám ra khỏi cửa. Bây
giờ nhớ lại khiến lòng anh lạnh ngắt.
Dương Dật Thăng ngượng
ngùng sờ sờ mũi, rất biết điều chuyển sang chuyện khác: “Đinh Đinh còn
chưa nói, cô muốn Yvonne bói chuyện gì?”
Mắt phượng Lâm Tâm Nguyệt khẽ trừng anh, Dương Dật Thăng lập tức ngồi ngay ngắn, lần này cho qua.
Dương Dật Thăng âm thầm lau mồ hôi lạnh, cuối cùng cũng không cần bị đen, còn cái thằng anh em không có lương tâm nào đó, anh đã sớm không còn trong mong gì rồi, anh ta không trợ Trụ làm ngược, bỏ đá xuống giếng, anh
liền niệm a di đà phật rồi.
“Em muốn nhờ Yvonne bói xem, ả đàn bà điêu ngoa tùy hứng kiêm lòng dạ độc ác kia chừng nào thì cút khỏi nhà
họ Lâm.” Lâm Đinh Đinh nghe Dương Dật Thăng hỏi, mặt liền như bánh bao,
mím môi, oán giận.
“Ả đàn bà điêu ngoa tùy hứng kiêm lòng dạ độc ác?” Sự chú ý của mọi người bị câu nói này hấp dẫn.
“Chính là cô ả đang ở nhờ nhà bọn em, cô ả vừa thấy anh hai liền bám dính lấy, hoàn toàn không chút giáo dưỡng, khi ở bên Mĩ, cô ả đã để ý anh hai
trong một lần tham gia vũ hội, sau đó quấn lấy anh hai. Còn đuổi theo
tới tận Hong Kong, nếu không phải ông của cô ả là bạn thân của ông nội,
em đã tống cổ cô ta ra khỏi nhà từ sớm rồi. Ghê tởm nhất chính là những
cô gái đến nhà cô ta đều nói là hạng đàn bà không ra gì, lần trước em và chị Tâm Nguyệt trở về cũng bị mắng như vậy. Đáng ghét muốn chết.”
“Thật sao, sao không nói với anh?” Cổ Trạch Sâm cau mày nhìn cô gái trong
lòng mình, trong mắt chứa đựng sự tức giận, người anh yêu nhất bị một kẻ không liên quan mắng là người không ra gì, anh không nổi giận mới là
lạ, ngay cả đáy mắt Dương Dật Thăng cũng hiện lên ánh sáng lạnh.
“Chính là lần trước em đem qua sang tặng ông và anh hai, đã gặp cô ta, đã
không sao rồi.” Lâm Tâm Nguyệt cầm tay Cổ Trạch Sâm, an ủi.
“Lần sau anh cùng em trở về.” Trong lời nói mang theo kiên định khó nhận nhận ra.
“Ừ.”
“Còn có bọn tôi nữa, muốn có vệ sĩ cứ việc gọi một tiếng.” Thẩm Hùng cầm ly
rượu đứng lên, cười nói: “Vì Tâm Nguyệt và Đinh Đinh sớm đuổi cổ người
đàn bà đáng ghét kia ra khỏi cửa, cạn ly.”
“Cạn ly.”
“Cám
ơn mọi người.” Lâm Tâm Nguyệt vừa cầm ly rượu định uống, đã bị Cổ Trạch
Sâm ngăn lại, ánh mắt ánh nuông chiều lại có chút không đồng ý.
“Thân thể em vừa khỏe lại, không được uống nhiều rượu.”
“Đúng đó, uống nước hoa quả đi, rất có ích.” Dương Dật Thăng đem mâm nước trái cây đưa qua Lâm Tâm Nguyệt, để cho cô lựa chọn.
“Ồ.”
Mã Quốc Anh nhấp một ngụm rượu, nhìn bức tranh trước mặt có chút suy nghĩ.