Sưởi Ấm Trái Tim Anh

Chương 55: Hạnh phúc và bi thương (1)




Bầu trời đêm đen nhánh, không có ánh sao trang điểm, cỏ vẻ có chút đơn điệu, ngay cả ánh trăng thường treo trên không trung cũng không có, khiến cho người ta cảm thấy phiền chán.

Sự việc ngày hôm nay xảy ra quá nhanh, làm Lâm Tâm Nguyệt trở tay không kịp, khi Lâm Tâm Nguyệt biết phần 1 của bộ phim kết thúc, cô liền biết nội dung phần 2 của bộ phim rất nhanh sẽ đến. Cho nên cô rất lo sợ, không chút nào yên lòng nổi, tuy là cô không nhớ rõ sự việc, nhưng cô biết nội dung trong phần hai của bộ phim, người nhà của anh, bạn bè của anh, thậm chí ngay cả người anh yêu nhất cũng rời đi.

Ngày hôm nay, sau khi tan sở, Lâm Tâm Nguyệt chào tạm biệt chồng chưa cưới xong liền vội vội vàng vàng chạy về nhà họ Lâm, miễn cưỡng tươi cười hỏi thăm ông nội và quản gia Lâm, lại mang vẻ mặt bất an trở về phòng mình, không chút để ý tới ánh mắt quan tâm lo lắng ở phía sau.

Lâm Tâm Nguyệt về phòng lập tức khóa cửa cẩn thận, lấy quyển sổ ghi chép bị cô nhét trong hộc tủ thấp nhất ra, để trên bàn. Lâm Tâm Nguyệt ngồi trên ghế căng thẳng nhìn chằm chằm quyển sổ một lúc. Trong sổ ghi chép, trừ trang đầu viết chi chít các chữ số, những trang khác đều trống rỗng.

Đối với người khác, mấy con số này là một đống bát nháo, nhưng đối với Lâm Tâm Nguyệt, cái này ẩn chứa bí mật rất lớn của cô, thật ra… Lâm Tâm Nguyệt dùng mấy chữ số kì lạ này để ghi lại nội dung của bằng chứng 2.

Mười lăm năm trước, Lâm Tâm Nguyệt đi đến nước Mĩ, thật sự tiếp nhận nơi đây, tiếp nhận người nhà của mình. Cô lo lắng mình sẽ dần quên mất nội dung bộ phim, đặc biệt là nội dung của phần 2, bời vì từng người thân của cô sẽ rời đi. Cô muốn thay đổi số phận, nhưng cô biết bản thân cô không thể đem nội dung viết hết ra giấy, một khi viết xuống, nó chính là vật chứng, mặc kệ cô che giấu như thế nào, cũng có ngày bị phát hiện, đến lúc đó những gì cô quý trọng cũng có thể đánh mất, cô không dánh mạo hiểm đánh cược.

Vì vậy, cô đem phần nội dung sợ mình quên viết xuống giấy như phương pháp cô và anh trai ở kiếp trước hay dùng để gạt bà mẹ bạo lực của cô. Chính là cách truyền tin bằng mật mã chữ số. Trên thế giới này, e là chỉ có một mình Lâm Tâm Nguyệt mới hiểu những chữ số này.

Lâm Tâm Nguyệt đem chữ số trên giấy ‘phiên dịch’, kết quả khiến lòng cô chìm xuống đáy biển:

Đinh Đinh – Bom – Chết.

Chồng của Bái Bái – ung thư – cướp – nhảy lầu tự sát – chết.

Tiểu Nhu – bom – mất thính giác tay bị tàn phế.

Trạch Sâm, Dật Thăng – chuẩn bị hôn lễ - bom – Dật Thăng hôn mê.

Lâm Tâm Nguyệt chậm rãi nhớ lại, tuy rằng chỉ có một chút, những cũng đủ khiến lòng bàn tay của cô lạnh run, kinh hồn khiếp vía.

Trước đây xem phim, nhìn thấy từng nhân vật rời đi, cùng lắm cô chỉ cười tiếc hận rồi cho qua, nhưng bây giờ chính mình trải qua hoàn cảnh này, cô mới hiểu được nỗi chua xót, thống khổ bên trong. Hiện tại, vừa nghĩ tới chuyện bọn họ sẽ rời cô ra đi, trái tim Lâm Tâm Nguyệt không nhịn được đau nhói, bọn họ đều là người thân, bạn bè quan trọng của cô. Làm sao cô có thể thờ ơ nhìn họ rời đi.

Không, tuyệt đối không! Vận mệnh của người khác, cô còn sửa được, họ là người cô muốn bảo vệ, cho dù dùng mọi thủ đoạn, dốc hết sức, cô nhất đinh phải bảo hộ họ thật tốt, không để bất kì ai cướp đi, dù là thần chết!

Sự bất an, ngưng trọng dần dần rút khỏi đáy mắt Lâm Tâm Nguyệt, đẩy ra sương mù, trở nên kiên định rất nhiều.

Lâm Tâm Nguyệt đem mật mã và giải mã tiêu hủy hết, ngay cả mảnh vụn cũng không có, không hổ danh là chuyên gia pháp chứng, một chút vết tích cũng không có để lại.

Bầu trời đem, trăng sao lặng lẽ hiện ra, ánh sáng lấp lánh. Ánh sao nho nhỏ lung linh tô điểm cho ánh sáng ngọc của trăng tròn.

Bên này, bạn nhỏ Lâm Tâm Nguyệt hạ quyết tâm gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, một lòng cứu vớt muôn dân, khụ, nói lộn rồi, là quyết tâm bảo hộ người nhà. Dưới lầu, đôi chủ tớ cáo già lại lo lắng Lâm Tâm Nguyệt bị ức hiếp (?) hay là mắc chứng e sợ trước hôn nhân (?). Cứ thế, nhà họ Lâm bình yên trôi qua một đêm.

Ngày hôm sau, khi ông nội Lâm và quản gia Lâm nhìn thấy người mà tối hôm qua bọn họ còn lo lắng, hôm nay lại vội vã, nhất kinh nhất sạ (N: câu này không hiểu) đi làm. Không khỏi bùi ngùi: Bọn họ già rồi, không theo kịp nhịp điệu của lớp trẻ bây giờ. Mà Lâm Tâm Nguyệt tối qua đã nghĩ thông suốt, hiện tại đang vui vẻ hoạt bát hoàn toàn không biết cô vô tình đả kích tâm hồn nhỏ bé của hai người già nào đó.

Lâm Tâm Nguyệt vừa đến tổ pháp chứng liền giống bọn người Cao Ngạn Bác đem vật chứng tìm được ở hiện trường đi xét nghiệm. Phân tích mẫu máu và đối chiếu sơ đồ DNA, bận rộn đến mức hận không thể phân thân ra.

Sáng sớm, Lương Tiểu Nhu đã bị tổ trọng án và phòng chống tội phạm ma túy ‘mời uống trà’. Không ngờ vừa đến đó cô liền gặp phải nữ thanh tra dũng mãnh nhưng không gây thiện cả cho cô - Mã Quốc Anh.

Cấp trên của Mã Quốc Anh đơn thuần chỉ khoe khoang tổ trọng án phòng chống tội phạm ma túy của bọn họ có bao nhiêu lớn, phổ biến như thế nào, bên trên có bao nhiêu quan tâm, muốn hợp tác với phía Lương Tiểu Nhu, thay vì nói là hợp tác còn không bằng nói ra lệnh, khiến cấp trên của Lương Tiểu Nhu nuốt cục tức vào bụng, đây là thái độ muốn hợp tác của các người à? Một chút thành ý cũng không có, mặt khác lại yêu cầu chúng tôi làm thế này thế nọ, vậy tự các người làm đi.

“Hi vọng lúc madam Lương điều tra vụ án, có tiến bộ gì thì nói cho chúng tôi biết một tiếng, nếu như điều tra được lão đại đứng đằng sau, nhất định phải nói với cho chúng tôi biết, tránh bứt dây động rừng.” Mã Quốc ANh cao ngạo nhếch môi cười nói.

“Như vậy tôi cũng hi vọng madam Mã giao tài liệu về Vương Chính Hồng cho chúng tôi.” Lương Tiểu Nhu quay về Mã Quốc ANh nói, bánh ít đi thì bánh quy lại, rất công bằng, đáng tiếc người ta không bằng lòng.

“Xin lỗi, tài liệu của chúng tôi luôn luôn được bảo mật, không thể làm gì khác hơn được, các người vất vả rồi, cảm ơn.”

Mã Quốc Anh nói xong chọc Lương Tiểu Nhu tức giận muốn giơ chân, nụ cười trên khuôn mặt không thể duy trì nữa, cái này đừng nói là ấn tượng tốt, lần này thật sự Lương Tiểu Nhu chỉ có ác cảm với Mã Quốc Anh.

Lương Tiểu Nhu ôm một bụng tức trở về, Thẩm Hung lại như con ong mật kêu vo ve, khiến cô càng buồn bực hơn, suýt chút nữa không nhịn được đập chết con ong mật đáng ghét này.

Lúc này, Diệp Chí Văn bị hôn mê cũng đã tỉnh, bọn Lương Tiểu Nhu lập tức đến lấy khẩu cung của hắn, cho hắn nhìn ảnh chụp của hai người chết, nhưng Diệp Chí Văn lại nói hắn không quen người nào hết, hắn chỉ đi tìm chìa khóa bị đánh rơi mới trúng đạn bị thương thôi.

Bộ pháp chứng và pháp y phát hiện trong dạ dày Vương Chính Hồng ẩn dấu một kí thuốc phiện, trong túi Trần Tử Thành tìm được thuốc phiện, đồng thời biết được Diệp Chí Văn chỉ xui xẻo mới bị dính đạn, người hung thủ muốn giết chính là Trần Tử Thành.

Đang lúc mọi người còn bàn chuyện vụ án, ba Lương Tiểu Nhu gọi điện tới thúc giục về nhà ăn cơm, làm Lương Tiểu Nhu sợ tới nước quẳng điện thoại qua cho Cao Ngạn Bác. Vì tất cả đều có phần nghe, cho nên toàn bộ nhân viên của tổ trọng án và pháp chứng vui vui vẻ vẻ kéo nhau đến nhà sếp Cao ăn chực.

Nhà của Cao Ngạn Bác.

Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm trốn trong phòng xem ảnh chụp áo cưới mà Lâm Nhã Nguyệt gửi cho bọn họ, đây là hàng mẫu bọn họ đã chọn, Lâm Nhã Nguyệt còn làm thêm vài bộ nữa, để cho Lâm Tâm Nguyệt thay đổi, mĩ danh là: Em gái của Lâm Nhã Nguyệt kết hôn làm sao có thể mặc một bộ áo cưới được chứ, cộng thêm có sự giúp đỡ của Nam Cung Phong, đôi cô dâu chú rể Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm hoàn toàn phủi tay mặc kệ, im lặng tiếp nhận.

Lâm Tâm Nguyệt thầm ói ở trong lòng: Kết hôn chỉ trong một ngày thôi, lấy đâu ra nhiều thời gian để bản đại tiểu thư đi thay quần áo hả, cũng không phải một bộ, hai cái tên cuồng em gái này rốt cuộc có thưởng thức hay không? Vả lại, một bộ đã đủ mắc, các người còn quy định nhiều bộ như vậy, chẳng lẽ có tiền thì ngon lắm à, có tiền là có thể phá của như vậy sao.

Phun thì phun, nhưng Lâm Tâm Nguyệt biết các anh trai đều rất yêu thương cô, hi vọng em gái bảo bối của mình có một lần hôn lễ hoàn mỹ và hạnh phúc, nghĩ như vậy, nhất thời cô liền cảm thấy ngọt ngào.

“Sâm, áo cưới này thật xinh đẹp nha!” Con ngươi tỏa sáng của Lâm Tâm Nguyệt nhìn áo cưới, cảm thán, không hổ là tác phẩm do nhà thiết kế nổi tiếng vẽ ra.

“Đúng vậy, ngày hôm đó em nhất định sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất.” Cổ Trạch Sâm đứng phía sau Lâm Tâm Nguyệt, ôm cô. Anh cảm thấy hai cái tên cuồng em gái kia cuối cùng cũng làm được một chuyện tốt, nể tình bọn họ khiến cho bà xã tương lai của anh vui vẻ, anh không tính toán chuyện bọn họ lùi ngày kết hôn của anh, dịu dàng nhìn vợ yêu đang cười đắc ý.

“Thật sự?” Lâm Tâm Nguyệt ngẩng đầu lên, ngước mắt sáng ngời nhìn anh, hạnh phúc nhoẻn miệng cười.

“Thật.” Cổ Trạch Sâm ôm ấp Lâm Tâm Nguyệt, kiên định nói: Trong lòng anh, em chính là cô dâu xinh đẹp nhất thế giới, anh cũng sẽ làm cho em trở thành cô dâu hạnh phúc nhất.

“Được rồi, anh hai nói, mấy ngày nữa sẽ đem áo cưới đưa về đây, chúng ta có thể mặc thử.”

“Phải không?”

“Ừ, chúng ta nói với Tiểu Nhu một tiếng mới được, à đem mấy tấm ảnh này cho bọn họ xem nữa.”

“Ừm.”

Trong phòng khách, cả đám người ngồi vây quanh trên sô pha, bác Thông vui vẻ đem đặc sản từ Trung Sơn về, Lương Tiểu Nhu và Cao Ngạn Bác nhìn một đống thuốc bổ trước mắt mà âu sầu.

“Bác Thông, các người mua nhiều thuốc như vậy để làm gì, kỷ tử, nhân sâm mọi thứ đều có.” Lương Tiểu Nhu vừa đếm những món thuốc bổ kia, vừa cười nói với bác Thông: “Bác Thông, con thật sự không biết nói gì tổ hợp Long Thông hai người, người không biết còn tưởng rằng hai người đi buôn lậu đó nha.”

“Đúng vậy, ba, bọn con muốn ba đi Trung Sơn hưởng phúc. Hơn nữa, mấy thứ này ở Hồng Kong đều có, mỗi lần trở về y như là dọn nhà vậy.” Cao Ngạn Bác ở bên cạnh phụ họa với bạn gái mình.

“Vậy thì sao? Những thứ này ở đại lục vừa lớn lại vừa rẻ, ở Hong Kong đâu có thể mua được.” Bác Thông lập tức phản bác, còn cầm thuốc lên đưa cho bọn người Cao Ngạn Bác nhìn, chứng minh mình không có nói láo: “Ba và ba của Tiểu Nhu thường trở về Hong Kong, đương nhiên mua nhiều cho mấy đứa, để Tiểu Nhu hầm canh cho con uống.”

“Bác Thông thật là bất công, trong lòng bác chỉ có Tiểu Nhu, không có con và Sâm.” Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm xem ảnh áo cưới xong liền đi ra, vừa vặn nghe lời bác Thông nói, Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm dựa sát vào nhau ngồi trên ghế số pha, giả bộ đau buồn.

“Chị Tâm Nguyệt, chúng ta đúng là người cùng cảnh ngộ, bác Thông với ba của em chỉ thiên vị cho chị hai.” Lương Tiểu Cương làm bộ đáng thương nói, hai con ngươi vòng vo, nịnh hót với bác Thông: “Bác Thông, chị hai bận rộn như vậy, nhất định không có thời gian nấu canh, con cũng biết nấu chút ít, con lấy một chút mang về có được không ạ?” Lương Tiểu Cương vươn tay muốn đem mấy thứ thuốc bổ cầm về, liếc mắt thấy Cao Ngạn Bác cười như hoa ngăn lại.

“Cậu nghĩ cũng đừng có nghĩ, cậu tưởng tôi không biết trong đầu cậu đang suy nghĩ chuyện gì à, tôi nhìn một cái liền biết cậu mang mấy thứ này về nấu cho Đinh Đinh ăn thì có.”

“Ha ha…” Mọi người lập tức cười ồ lên, đáng tiếc bây giờ da mặt Lương Tiểu Cương đã dày lên rất nhiều, không còn động một chút liền đỏ mặt như ngày xưa kia nữa, khiến mọi người không nhịn được tiếc hận bạn nhỏ Tiểu Cương hay mắc cỡ của ngay xưa một đi không trở lại.

Lâm Đinh Đinh bĩu môi, đánh nhẹ Lương Tiểu Cương một cái, vẻ mặt thanh xuân đáng yêu, nghiêng đầu nhìn chỗ khác mặc kệ Lương Tiểu Cương, Lương Tiểu Cương chả thèm đếm xỉa tới việc mọi người trêu chọc, bận bịu dỗ ngọt bạn gái, chọc mọi người cười vang.

“Được rồi, chị, hai người trốn trong phòng thầm thì to nhỏ chuyện gì nãy giờ vậy.” Lâm Đinh Đinh không để ý tới vẻ mặt lấy lòng của Lương Tiểu Cương, tò mò hỏi Lâm Tâm Nguyệt.

“Vừa rồi anh trai đại gia của chúng ta cho chị xem mấy tấm ảnh áo cưới thôi.”

“Thật không, chị, có đẹp không, mau cho em coi với.” Lâm Đinh Đinh tính tình vốn nóng nảy, vừa nghe áo cưới đã may xong lập tức muốn xem.

“Em khỏi cần gấp gáp làm gì, mấy ngày nữa anh hai sẽ gửi về cho chúng ta, đến lúc đó em muốn ngắm như thế nào cũng được. Bây giờ chỉ có ảnh chụp cho em coi đỡ nghiền thôi.” Lâm Tâm Nguyệt đem ảnh chụp cho mọi người xem: “Thế nhưng khi đó Tiểu Nhu đúng là không có thời gian nấu canh, cô phải làm dâu phụ cho tôi, phải đi thử áo cưới với tôi nhá.”

“Oa! Áo cưới đẹp quá! Mắt thẩm mĩ của chị đúng là số một. Ảnh chụp đã đẹp thế này rồi, chị mặc vô nhất định rất hấp dẫn nha, như vậy em phải nhìn kĩ mới được, lúc đó chị đừng có đau lòng áo cưới à nha.” Lâm Đinh Đinh tinh nghịch nói.

“Chị của cô có ánh mắt kén chọn mà, nhìn lễ phục phù dâu cô ấy chọn cho tôi liền biết.”

“Nếu ánh mắt cô ấy không tốt, làm sao có thể trong muôn ngàn người chọn được tôi chứ.” Cổ Trạch Sâm ôm eo Lâm Tâm Nguyệt tự hào nói.

“Ánh mắt của anh cũng không tệ.” Lâm Tâm Nguyệt nhìn Cổ Trạch Sâm, kiêu ngạo nói.

“Ai nha, thật buồn nôn, nổi hết da gà rồi.” Thẩm Hung làm bộ khoa trương chà sát cánh tay, cố ý run lập cập, giống như bị tê dại rồi.

“Hai người bọn họ luôn lấy buồn nôn làm tình thú mà, người đáng thương nhất là tôi mới đúng. Hai người này ở lầu trên, mỗi ngày đều xuống nhà tôi ăn chực. Ngày ngày buồn nôn chết tôi.” Cao Ngạn Bác nhạo báng bọn họ, trong mắt đều là lên án, quay đầu nghiêm túc nhìn Lâm Tâm Nguyệt: “Tôi biết nhất định là hai người cố ý mua nhà trên tôi một lầu là vì muốn mỗi ngày đến chọc tôi buồn nôn, đúng không?”

“Sếp Cao, tôi là người như vậy à?” Lâm Tâm Nguyệt nháy đôi mắt trong veo nhìn Cao Ngạn Bác.

“Đương nhiên không phải.” Cao Ngạn Bác cười rất xán lạn, nói kiên định, nhưng không chờ Lâm Tâm Nguyệt vui vẻ xong, câu tiếp theo liền khiến mặt Lâm Tâm Nguyệt xị xuống như bánh bao: “Mới là lạ đó, cô chính là kiểu người như thế.”

“Hứ, tôi mới không phải như thế, tôi thấy anh sống ở nơi này, mỗi ngày sắc mặt đều hồng nhuận, thân thể mập mạp, còn tìm được bạn gái tốt như Tiểu Nhu, cho nên phong thủy địa lí ở đây rất tốt, vì vậy tôi và Sâm mới quyết định dọn đến nơi này, phải không Sâm?”

“Anh ở chỗ này lâu rồi, đúng là rất tốt, không phải anh là một ví dụ sao?” Cổ Trạch Sâm rất thành thật gật đầu.

“Sau này, ai muốn mua nhà, thì hãy mua nhà gần chỗ ở của anh Bác ha ha…” Những người khác đều bị hai người chọc cười.

Cao Ngạn Bác nhịn không được lườm qua, không nể tình khinh bỉ, cậu là cái tên thê nô, tai họa của cậu nói cái gì, cậu cũng gật đầu nói đúng.

Lúc này, ba Lương Tiểu Nhu và bác Thông cùng nhau bưng canh bọn họ vất vả hầm một ngày nay lên bồi dưỡng cho mọi người, Lương Tiểu Nhu giúp ba mình xuống bếp bưng mấy chén canh khác lên.

Đúng lúc này, Cao Ngạn Bác nói anh muốn qua nước Anh học Đồ thị sóng âm trong ba tháng, vừa vặn Lương Tiểu Nhu trong phòng bếp bị ba mình hối thúc chuyện hôn sự đi ra nghe thấy, trong lòng có chút chua chát.

Cao Ngạc Bác vừa nói xong lập tức bị mọi người phản đối, gương mặt mang ý cười của ba Lương và bác Thông đều trầm xuống.

Lương Tiểu Nhu đem nỗi buồn giấu đi, lập tức mỉm cười ủng hộ Cao Ngạn Bác đi Anh học, nhưng chỉ có đáy lòng cô mới biết bản thân khổ sở biết bao, thử hỏi có cô gái nào không hi vọng kết hôn với người mình yêu, cô gái kiên cường ra sao thì cũng luôn khát vọng có một gia đình thuộc về mình. Lương Tiểu Nhu nhìn bạn thân chuẩn bị kết hôn, làm sao cô không them muốn? Cô cũng muốn Cao Ngạn Bác có thể cầu hôn cô, đối với nỗi khổ tâm của ba mình, làm sao không khó chịu được.

Lâm Tâm Nguyệt thấy Lương Tiểu Nhu cười buồn, cô cũng hi vọng bạn thân mình được hạnh phúc, nhoẻn miệng cười, có chút nghịch ngợm dụ dỗ Cao Ngạn Bác: “Sếp Cao, nếu anh thực sự không hi vọng tôi và Sâm đến ăn chực lại nói lời sến súa khiến anh buồn nôn, tôi có biện pháp tốt nè, nghe không?”

“Biện pháp gì hả, Lâm đại tiểu thư?”

“Anh kết hôn với Tiểu Nhu, như vậy hai cái bóng đèn như chúng tôi sẽ tự động thối lui, tôi không ngại anh và Tiểu Nhu kết hôn chung một ngày với chúng tôi đâu.” Lâm Tâm Nguyệt đề nghị.

Lâm Tâm Nguyệt vừa đề nghị, hai bác Long, Thông đều tán thưởng giơ ngón tay cái với cô. Cười đến thấy răng không thấy mắt. Lương Tiểu Nhu cảm kích nhìn cô.

Đáng tiếc, Cao Ngạn Bác người ta không biết điều, mọi người đều bó tay.

Đêm khuya, mọi người đều lục tục trở về. Cao Ngạn Bác và Lương Tiểu Nhu hai người cùng nhau năn nỉ hai ông cha của mình để Cao Ngạn Bác đi Anh học, Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm ngọt ngào về tổ ấm của họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.