Tên tôi là Nam
Cung Phong, là người thừa kế duy nhất của nhà Nam Cung, trong miệng
người khác tôi là đứa con cưng của trời, là học sinh xuất sắc trong mắt
thầy cô, là thiên tài trong mắt mọi người, đồng thời là bạch mã hoàng tử của các cô gái.
Từ nhỏ tôi liền hiểu rõ, sinh ra trong nhà Nam
Cung, từ bé tôi liền bị chụp cái mũ họ Nam Cung, tôi mất đi mọi quyền
lợi lựa chọn, thậm chí ngay cả quyền lựa chọn người mình yêu cũng không
có, càng không có quyền thích bất cứ món gì, không có ai biết được tôi
ao ước mình là con của gia đình bình thường cỡ nào, cái lại tự do tự tại đó, muốn khóc liền khóc, muốn cười liền cười, cuộc sống kia là thứ nằm
mơ tôi cũng không dám nghĩ đến, ngay cả cảm giác được cha mẹ an ủi, quở
trách cũng là thứ xa xỉ. Mỗi ngày ngoại trừ học chính là học, quanh năm
suốt tháng thời gian được gặp cha mẹ chỉ đếm trên đầu ngón tay, người
bên cạnh đều vì thân phận của tôi nến mới đến gần, thậm chí một người
bạn thật tình để tâm sự cũng không có.
Tôi đã từng đấu tranh,
từng giãy giụa, từng cầu xin, nhưng cuối cùng chỉ có thể buông tha. Từ
đó về sau, trước mặt người khác tôi luôn mang mặt nạ, một mặt nạ ôn hòa
ưu nhã.
Cho tới lúc tôi gặp được cậu ta, người bạn thân duy nhất
của tôi, người duy nhất hiểu được tôi – đại thiếu gia Lâm Nhã Nguyệt của tập đoàn Lâm thị. Lần đầu tiên gặp, tên kia bị tôi chế nhạo một trận,
không ngờ cậu ta liếc mắt một cái liền nhìn ra sự ngụy trang của tôi,
đâm rách mặt nạ của tôi, có lẽ đúng như người ta nói vật họp theo loài,
cậu ta cũng như tôi mang theo mặt nạ đối mặt với đời sống, nhưng cậu ta
may mắn hơn tôi, cậu ta có một gia đình ấm áp, có người nhà quan tâm.
Không ngờ hai chúng tôi lại trở thành bạn thân của nhau.
Ban đầu, tôi còn nghĩ Lâm Nhã Nguyệt cũng là người máu lạnh vô tình giống tôi,
nhưng tôi phát hiện mình sai rồi. cậu ta không phải là người thật sự vô
tình, vì cậu ta đem ấm áp cho người nhà, đem dịu dàng cho em gái cậu ta. Tôi quen cậu ấy sáu năm, hầu như ngày nào cậu ta cũng gọi điện thoại
cho em gái rất đúng giờ, hỏi han ân cần từng li từng tí, lần đầu nhìn
thấy dáng vẻ đó của cậu ta, tôi còn tưởng cậu bạn mình bị người ta đánh
tráo rồi. Từ đó, tôi có thêm một hứng thú, đó chính là xem Lâm Nhã
Nguyệt biến sắc.
Sau khi quen Lâm Nhã Nguyệt lâu hơn, tôi được
nghe rất nhiều chuyện về em gái cậu ta, bất tri bất giác tôi đối với cô
em gái chưa từng gặp mặt này có chút hứng thú. Tôi muốn nhìn xem cô gái
kia có bộ dạng như thế nào mà cậu bạn tôi lại coi như bảo bối cưng chiều như vậy. Có đôi lúc tôi nghĩ, nếu như ngày đó tôi không nảy sinh hứng
thú với cô, có lẽ hôm nay tôi sẽ không phải chịu đau khổ như vậy đúng
không.
Lần đầu tiên gặp mặt của tôi và cô ấy là ở trường đại học, cô vẫn cho rằng tôi và anh trai cô là bạn thời đại học, nhưng thật ra
chúng tôi quen nhau từ rất lâu rồi.
Lâm Tâm nguyệt là cô gái duy
nhất khiến tôi nhớ nhung, cô rất xinh đẹp cũng rất kiên cường nhưng cũng có lúc mơ hồ. Ban đầu tôi chỉ nghĩ trêu chọc cô một chút, mỗi lần nhìn
thấy dáng vẻ xù lông của cô, tôi thấy rất thú vị. Không ngờ dần dần bị
cô hấp dẫn, ánh mắt không thể dời đi được. Tôi rất thích nhìn vẻ mặt tức giận của cô, rất thích cùng cô ngắm vẻ mặt biến sắc của Lâm Nhã Nguyệt, rất thích được đi chơi cùng với cô, cùng cô gây gổ, cùng ở một chỗ với
cô làm tôi quên đi trách nhiệm của mình, thân phận của mình, khi đó tôi
chỉ là Nam Cung Phong. Cảm giác ở cùng cô rất bình yên, rất ấm áp. Tôi
cho rằng tôi có thể ở bên cạnh cô mãi mãi.
Chuyện tôi thích cô bị Lâm Nhã Nguyệt phát hiện, tôi biết Lâm Nhã Nguyệt là thằng cuồng em
gái, mỗi khi đụng tới chuyện em gái của cậu ta, cậu ta liền mất bình
tĩnh. Bị cậu ta đánh cũng không phải là chuyện bất ngờ, nhưng tôi không
nghĩ tới tôi bị đánh không phải vì tôi thích Tâm Nguyệt, mà bởi vì tôi
không có năng lực bảo vệ cô ấy, bởi vì bối cảnh của tôi sẽ khiến cô ấy
bị tổn thương, cậu ta nói không sai, bây giờ tôi không có bất kì quyền
lợi nào, cho nên vì cô tôi liều mạng học tập, tranh giành cướp đoạt, chỉ hi vọng sớm có năng lực bảo vệ cô, người con gái tôi trân trọng nhất.
Để trở thành người xứng đôi với truyền kỳ pháp chứng như cô, tôi cố gắng
chuyên tâm nghiên cứu y học, trở thành thiên tài y học, chân chính thành người thừa kế của Nam Cung gia, lúc này tôi thật sự được tự do, có năng lực bảo vệ cô, có thể đường đường chính chính theo đuổi cô.
Nhưng ông trời thích đem tôi ra để chơi đùa, Nhã Nguyệt cho tôi biết cô muốn
trở thành nhân viên pháp chứng là vì một người đàn ông khác, lời hẹn ước của mười mấy năm trước.
Khi đo trong lòng tôi rất khó chịu, nhưng thấy nụ cười rạng rỡ trên mặt cô, có oán giận hay đau khổ gì cũng biến mất.
Cô quay về Hong Kong, gặp người đàn ông kia, tuy không cam lòng nhưng
không để cô trở về, cả đời này cô cũng không quên được người kia, nếu
như tôi biết cũng vì vậy mà tôi vĩnh viễn mất đi cô, tôi tuyệt đối sẽ
không để cô quay về đó.
Cô nhờ tôi đến cứu người, tôi rất vui vẻ, vì cô tin tưởng nên mới tìm tôi. Nào ngờ cô nhờ tôi là vì người đàn ông kia, cuối cùng tôi vẫn đồng ý, tôi không muốn khiến cô thất vọng. Hơn
nữa, tôi muốn vì mình tranh giành một lần.
Tôi biết tên người đàn ông kia là Cổ Trạch Sâm, một bác sĩ pháp y xuất sắc, lần đầu giao phong tôi thua! Nếu như không phải là tình địch của nhau, tôi nhất định rất
tán thưởng cậu ta. Có thể là sợ sự xuất hiện của tôi nên mới thúc đẩy
quan hệ của bọn họ tiến triển nhanh hơn, dù biết Tâm Nguyệt không muốn
tổn thương tôi, nhưng tôi vẫn không muốn buông tay.
Tôi nhìn bọn
họ hôn nhau, thật hận không thể xông lên giết chết tên đàn ông kia,
nhưng nụ cười hạnh phúc của Tâm Nguyệt khiến tôi lùi bước. Tôi chưa bao
giờ nhìn thấy nụ cười này của cô, thế nhưng khi nhìn hai người bọn họ ở
cùng một chỗ, cùng nắm tay nhau lòng tôi đều chua xót. Tôi hận không thể đem hai người họ chia cắt ra, nhưng lí trí mach bảo tôi không thể làm
như vậy, làm như vậy không khác gì khiến Tâm Nguyệt bị tổn thương.
Nghe lời nói của ông nội Lâm, biết rõ đó chỉ là lời nói vui đùa của ông, tôi vẫn thấy rất vui, nhưng nghe lời nói kiên định của Tâm Nguyệt, trong
lòng tôi ngập tràn lửa giận, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì người đàn
ông kia chẳng hề làm gì lại có thể có được cô, mười mấy năm qua người
bên cạnh làm bạn của cô chính là tôi, vì sao, vì sao, tôi rốt cuộc có
chỗ nào không bằng tên kia, vì sao cô không cho tôi cơ hội được cạnh
tranh công bằng?
Tôi tự hỏi rất nhiều lần những vẫn không tìm
được đáp án, một giây kia tôi gần như hóa điên, thiếu chút nữa đã gây ra chuyện tổn thương sâu sắc tới cô. Một cú đánh kia, giúp tôi thanh tỉnh, rốt cuộc tôi đang làm gì vậy? Không phải tôi từng hứa bảo vệ cô sao,
tôi tại sao lại có thể làm tổn thương cô?
Dù cô có chọn người
khác, tôi vẫn cảm ơn ông trời để tôi gặp được cô, là cô dạy tôi cười
thật lòng, là cô khiến tôi tìm được giá trị tồn tại của mình. Tuy là
không có biện pháp buông tha, không có biện pháp đem cô xóa bỏ khỏi trái tim tôi một cách dễ dàng, nhưng tôi sẽ không làm chuyện tổn thương cô,
tôi chúc phúc cho cô, dùng thân phận người anh bảo vệ cô, lẳng lặng bảo
vệ nụ cười hạnh phúc của cô.