Sủng Vợ Ngọt Ngào: Nhặt Được Cô Vợ Đáng Yêu

Chương 14-2: Yêu quý mạng sống, rời xa cầm thú (2)




Sau khi Hoắc Chấn Dương đảm nhiệm CEO, liền ở lại mấy căn chung cưa ở bên ngoài, đã lâu không về nhà, nếu Gia Ý ở lại nhà lớn, Hoắc Chấn Dương cũng có thể về nhà ở, đây mới là tâm nguyện của ông cụ.

“Không cần, cha, con đã sắp xếp chỗ ở cho Gia Ý.” Hoắc Chấn Dương nhàn nhạt nói.

Hoắc Thiên Phái biết con trai vẫn không muốn dọn về Hoắc Viên, thở dài, cũng không nói cái gì.

Gia Ý thấy ông cụ như rất mất mát, chớp lông mi một chút, ngọt ngào an ủi: “Bác trai, không có việc gì, qua mấy ngày nữa cháu lại cùng Chấn Dương đến thăm bác.”

“Được a, bé ngoan.” Hoắc Thiên Phái xốc lại tinh thần, càng nhìn càng thích cô gái này.

Tuy rằng thoạt nhìn cô gái này còn nhỏ tuổi, nhưng chỉ cần Chấn Dương thích, tuổi tác không phải vấn đề.

Có lẽ gia thế của cô gái này kém Hoắc gia một chút, nhưng có thể làm đứa con trai kiêu ngạo biết kiềm chế tính tình là đủ rồi.

Phải biết rằng, nhiều năm rồi Chấn Dương chưa thừa nhận người bạn gái chính thức nào với người ngoài, càng không dẫn cô gái nào về nhà, thậm chí Hoắc lão gia đã từng cho rằng đứa con trai này là đồng tính luyến ái.

Cho nên, cô gái này xuất hiện, thật sự có ý nghĩa rất lớn với Hoắc lão gia.

Huống hồ, thoạt nhìn cô gái này, tuyệt đối có gia giáo, không phải là loại thiếu nữ bất lương.

Con cái hào môn chân chính lúc chọn bạn gái, ngưỡng cửa lớn nhất là tính tình cùng nhân phẩm của cô gái. Mà không phải tiền tài của nhà gái.

Nghĩ đến đây, Hoắc Thiên Phái quay đầu, nói với con trai: “Chấn Dương, con phải đối xử tốt với La tiểu thư.”

Gia Ý nở nụ cười: “Bác trai cứ gọi cháu là Gia Ý, cứ La tiểu thư La tiểu thư, quá xa lạ.”

“Được, Gia Ý.” Hoắc Thiên Phái cười đến không khép miệng được.

Hoắc Chấn Dương thấy cô trò chuyện với cha rất vui vẻ, sắc mặt lại âm trầm, kéo tay cô lên xe thể thao, rời khỏi Hoắc Viên.

Thành phố G là thành phố vùng duyên hải phồn hoa nhất, buổi đêm vừa mới vừa mới bắt đầu.

Rượu vang đỏ vừa rồi có tác dụng chậm, lúc trước Gia Ý không thấy gì, lúc này mới cảm giác được khuôn mặt nóng lên đỏ bừng, âm thầm tìm chốt mở cửa sổ xe, không tìm được, chỉ có thể vô cùng đáng thương dán mặt lên cửa sổ xe ở bên cạnh.

Bỗng nhiên, cửa sổ xe chậm rãi trượt xuống, gió đêm mát lạnh sảng khoái thổi quét vào, thoải mái hơn rất nhiều.

Gia Ý nhìn thoáng qua người đàn ông ngồi ở ghế điều khiển đang lái xe, là anh mở cửa sổ, trong lòng không khỏi khẽ động, hóa ra lúc nào anh cũng chú ý tới mình sao?

“Tửu lượng kém còn uống rượu.” Giọng người đàn ông không nóng không lạnh.

“Kỳ thật, bác trai chỉ muốn uống với anh một ly.” Gia Ý quay đầu lại nhìn anh.

Hoắc Chấn Dương không nói chuyện, vẫn nhìn thẳng về phía trước, sườn mặt sắc sảo điêu luyện, tuấn mỹ như được điêu khắc, môi mỏng hơi mím lại, đẹp trai đến mức làm người ta hít thở không thông, chỉ là đôi mắt lạnh lẽo, lại giống như hồ sâu ngàn năm lạnh chết người, từng câu từng chữ, tràn đầy sự lạnh lẽo: “Đủ rồi, mẹ nó cô thì biết cái gì!”

Gia Ý còn chưa nhận ra sự nguy hiểm đang lại gần, nuốt nước bọt, cố gắng trấn an sự tàn bạo của người đàn ông, khuyên nhủ: “Dù sao bác trai cũng là cha của anh, anh đừng lãnh đạm với bác ấy như vậy……”

Xe phanh gấp một cái, tiếng động chói tai vang lên trong đêm muộn, trên con đường lớn đèn đuốc sáng trưng, chiếc xe thể thao tiêu soái trôi chảy thay đổi phương hướng, lao nhanh về phía con đường nhỏ rợp bóng cây ở bên cạnh, sau đó dừng lại!

Tránh khỏi đám người, hoàn cảnh bốn phía yên tĩnh lại, dải cây rậm rạp xanh tươi, tựa như một tấm bình phong thiên nhiên, che kín mít chiếc xe cùng hai người bên trong xe, làm người đi qua đường hoàn toàn nhìn không thấy.

“Anh, anh muốn làm gì?” Gia Ý tỉnh rượu vài phần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.