Phòng khách, bầu không khí căng chặt.
“Cô là người cùng lên báo với Chấn Dương?” Diêu Trân Như không chút nào che dấu sự khinh thường, lại nhìn thoáng qua người đàn ông ở sô pha bên kia, vậy mà lại mang đứa con gái quê mùa này về nhà, là sợ lão gia không tức chết sao, thật tốt quá!
Gia Ý đã phát hiện, vị phu nhân được bảo dưỡng thoả đáng trước mặt không phải mẹ ruột của Hoắc Chấn Dương, thì ra là mẹ kế của Hoắc Chấn Dương.
Hoắc lão gia còn chưa xuất hiện, một mình Diêu Trân Như đã xuống lầu.
“Đúng vậy.” Gia Ý trả lời.
“A,” Diêu Trân Như không tiện nói thẳng Hoắc Chấn Dương, cố ý chỉ cây dâu mắng cây hòe nói với Gia Ý, “Cô cho rằng Hoắc Viên là chợ bán thức ăn à, người nào cũng có thể tiến vào sao? Mấy năm nay, có rất nhiều cô gái muốn quyến rũ Chấn Dương nhà tôi…… Vị tiểu thư này, cô cảm thấy cô có tư cách gì chứ? Lão gia nhà tôi còn đang nổi giận vì việc cô và Chấn Dương bị chụp lén, vậy mà bây giờ còn có mặt mũi ngênh ngang vào nhà, đưa tới cửa, con gái bây giờ điều thấp hèn vậy sao?”
Khuôn mặt Hoắc Chấn Dương lạnh nhạt, ngửa mặt dựa vào sô pha, đôi tay đặt lên tay vịn, chân dài hơi vểnh lên, ngón tay nhẹ gõ gõ lên mặt lụa, dù chưa nói chuyện, khóe miệng lại hiện ra tia cười lạnh không dễ phát hiện.
Gia Ý âm thầm liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, người đàn ông này xảy ra chuyện gì vậy! Kéo mình đến đây để mình bị mắng sao? Anh đường đường là Thái Tử gia, tổng tài tập đoàn lớn, đương nhiên mẹ kế của anh không dám mắng anh, chỉ có thể mắng mình a.
Diêu Trân Như thấy cô gái này không nói chuyện, tưởng là chột dạ, càng đắc ý: “Cô gái gia đình tử tế, nghe thấy chủ nhà nói như vậy, đã sớm xấu hổ đến tự rời đi, da mặt cô thật là dày. Sao nào, nhất quyết đợi lão gia đến tự mình đuổi cô sao?”
Sô pha đối diện, người đàn ông dừng tay lại, cuối cùng lạnh lùng mở miệng: “Người tôi đưa về, ai dám đuổi đi? Người họ Hoắc không còn làm chủ được cái nhà này à.”
Diêu Trân Như ngẩn ra, ồn ào đứng lên, chợt nghe được tiếng bước chân quen thuộc đi vào từ bên ngoài, biết lão gia tới, lập tức thay đổi sắc mặt, giọng điệu bi thương, lớn tiếng nói: “Chấn Dương, con nói gì vậy? Tốt xấu gì dì cũng là mẹ kế của con, lại nói, dì cũng chỉ muốn tốt cho con a, cô gái này đâu phải loại người tốt đẹp gì? Con ở bên ngoài tiêu tiền chơi đùa là được rồi, đưa cô ta về nhà, là muốn chọc cha con tức chết sao?”
Hoắc Chấn Dương liếc mắt nhìn Diêu Trân Như đang diễn trò: “Thật ngại quá, cô ấy không phải mấy cô gái tùy tiện ở bên ngoài. Hôm nay tôi đưa cô ấy về nhà, là muốn nói với cha một tiếng, đây là bạn gái của tôi,” Nói xong lại giơ tay ôm lấy Gia Ý, giọng điệu bông đùa, “Sao nào? Tôi và bạn gái của tôi bị chụp ảnh, là việc không thể lộ ra ngoài sao?”
Hoắc Thiên Phái vốn dĩ nghe Diêu Trân Như nói xong, sắc mặt có chút khó coi, lại nghe thấy con trai nói lời này, sắc mặt thả lỏng, lại có vài phần vui sướng, đã nhiều năm như vậy con trai cũng chưa có bạn gái chính thức, bây giờ nếu mang về nhà, vậy khẳng định là nghiêm túc.
“Chấn Dương, vì sao con không nói sớm!” Hoắc Thiên Phái bước vào.
“Không phải đang nói sao.” Hoắc Chấn Dương cầm tay Gia Ý, khuôn mặt xoay qua nhìn thẳng vào cô gái, giống như đang nhìn chăm chú một bảo vật, giọng điệu lưu luyến mà ôn nhu, làm Gia Ý rùng mình một cái, so với bạo quân mấy ngày trước còn ném mình lên trên giường, động một chút liền xé quần áo đúng là hai người khác nhau.
Gia Ý càng không nghĩ tới Hoắc lão gia đang đứng trước mặt lại là ông lão vừa rồi mình gặp được ở phòng trồng hoa, theo bản năng ngây người.
“Tốt, tốt!” Hoắc Thiên Phái không còn một chút tức giận nào, thậm chí có chút kích động.