Sủng Vật Yêu Tinh

Quyển 2 - Chương 2




Có lẽ, vẫn là có một người.

Nghĩ tới người đó, cơ thể hơi hơi thả lỏng chút, thở dài một hơi.

“Các khanh gia còn ai dâng sớ không?” Mắt hổ uy nghiêm đảo qua, toàn thể thần tử câm như hến.

Đừng nghĩ sao các đại thần không có gan nói thẳng, ở đây ai cũng đều là người có chỉ số thông minh cao, chỉ dùng đến việc trị quốc, không ngu gì mà chạy tới làm vật hi sinh. Hiện tại không phải thời điểm làm chim đầu đàn, cùng dã thú đang lên cơn này lý luận là cố ý muốn chết, tất cả mọi người đều đã có vợ con. Trong ngày không may này, tốt nhất là nên nhẫn nhẫn đi.

Có lẽ Vương chính là tuổi trẻ bồng bột, nói không chừng ngày mai hắn sẽ trở lại như cũ. Trước đó không phải đã có vài ngày khó hiểu không lâm triều đó sao, sau rồi không phải lại bình thường rồi sao?

“Vương thượng.” Sau điện đột nhiên truyền đến tiếng kêu nho nhỏ.

Không hợp cấp bậc lễ nghĩa lắm, nhưng không quan hệ. Mọi người thở phào, có thể kêu hắn đi thì tốt rồi, cho dù không thể kêu đi, làm giảm bớt áp lực cũng được a.

Duẫn Hạo quay đầu lại nhìn một chút. Bàn tay to vung lên — “Không còn ai dâng tấu nữa, vậy bãi triều.” — rồi xoay người hùng hổ bước đi.

Hô, tất cả đều thở hắt ra, vuốt mồ hôi. Vài kẻ lảo đảo đứng không vững, phải dựa vào người khác, may mà có viện binh đến, nếu không chống đỡ không nổi nữa.



“Y thế nào?” Duẫn Hạo đi một chút liền hướng cung nữ vừa rồi gọi hắn kéo ra hỏi.

“Tham kiến vương thượng.” Cung nữ kính cẩn hành lễ.

“Mộc Bình, ngươi đừng nhiều lời nữa, nói mau” Hắn lo lắng nhìn chằm chằm nàng.

Mộc Bình là thị nữ bên người của Duẫn Hạo, từ nhỏ đã ở bên hắn hầu hạ, là một nữ tử thông minh và cẩn thận. Tại Trung bị nhốt ở căn phòng đó đã ba ngày, hầu hết thời gian đều nằm mê man, nhưng đến thời điểm thanh tỉnh lại vô cùng bài xích sự tiếp cận của Duẫn Hạo, Duẫn Hạo đành phải phái Mộc Bình tới chăm sóc y.

“Ai, ngươi làm ta tức chết, quên đi, ta sẽ tự mình đi xem.” Ở trước mặt thị nữ cùng nhau lớn lên từ bé nên không cần che dấu ra vẻ gì hết. Giờ phút này Duẫn Hạo không phải là Vương Thượng, chỉ là một kẻ ngốc không biết làm sao với tình yêu mù quáng trước mắt.

“Ai, vương thượng.” Mộc Bình giữ chặt ống tay áo Duẫn Hạo.“Y tỉnh rồi, ngài đừng đi.”.

“Nga. Ta không đi, ta chỉ đứng ở xa nhìn là tốt rồi.” Vừa nói vừa luống cuống tay chân đổi triều phục trên người. Ba ngày rồi, tiểu yêu tinh vẫn im lặng, không quậy không nháo, không ăn cái gì, mà cũng chẳng cho người ta tới gần.

Càng như vậy lại càng làm cho người ta lo lắng. Khác thường, rất khác thường. Duẫn Hạo khi quyết định trói Tại Trung đã nghĩ tới có lẽ y sẽ làm nũng hoặc thương tâm mà khóc lóc ăn vạ, chính là không ngờ tới, cái gì cũng không có, tiểu yêu tinh chỉ ngoan ngoãn nằm ở trên giường, động cũng rất ít động. Y là làm sao vậy?

“Tại Trung thế nào? Tinh thần được không? Có ăn cái gì không? Có nói cái gì không?” Dù đang hướng ngự hoa viên đi nhanh, vẫn là nghĩ muốn biết chút ít tình huống của y sớm hơn.

“Vương thượng, Mộc Bình cả gan nói một câu. Nếu ngài thật sự thương y thì hãy để y rời đi.” Mộc Bình tiến nhanh lên, đứng ở trước mặt Duẫn Hạo ngăn lại, quỳ xuống cầu khẩn.

“Lớn mật.” Duẫn Hạo lỗ mãng phất tay áo, đường vòng mà đi.

“Vương thượng.” Mộc Bình vội đứng dậy đuổi theo, cũng không dám nói thêm câu nữa.

Vương thượng là một người trọng tình cảm, nhưng mà riêng chuyện tình đối với Kim công tử, hắn giống như mất hết lý trí. Từ khi người nọ tiến vào cung, Vương thượng đã dần thay đổi, trở nên ôn nhu rất nhiều, nhưng theo đó sự chiếm hữu lại càng đáng sợ.

Ngày trước Vương chỉ khoanh tay tươi cười một cái cũng đủ khiến lũ cung nữ mê mẩn, không ít kẻ ở trong lòng vụng trộm nuôi mộng đẹp, cho dù biết Vương đang si mê một vị tuyệt sắc công tử, đáy lòng vẫn như cũ tồn tại chút ít vọng tưởng, đặc biệt là sau vụ hậu cung kia, ước muốn được trèo cao lại ngày càng mãnh liệt.

Mộc Bình không giống với các nàng lạc quan như vậy, Vương đối với Kim công tử một lòng một dạ, đối với hắn ôm mộng tưởng là điều không thể.

Kim công tử tiến cung đã hơn tháng, số người chân chính nhìn được y có thể đếm trên đầu ngón tay, cùng y tiếp xúc trừ bỏ Vương và một vài thị nữ bên người, những người khác tới gần đều sẽ bị trọng phạt.

Kim công tử phá nát long sàn, Vương không những không trách cứ mà chỉ chăm chăm lo xem y có bị đau chân hay không, rồi lại xét đến việc chỉ có Vương hậu mới có thể ở trong tẩm cung, rồi việc Vương vì y mà giải tán hết hậu cung…

Những chuyện đó, đối một vị vương mà nói, cũng không phải chuyện tốt. Là một tiểu cung nữ tự nhiên không quyền lực nói cái gì, chỉ có thể ở trong lòng âm thầm lo lắng.

Kim công tử không biết đã làm gì để bị Vương đối xử như vậy, khiến cho Kim công tử ủy khuất, vương thượng không vui, lại liên lụy đến tất cả mọi người. Cung nữ nội thị không ai dám đến gần Vương, các đại thần triều đình cũng sống không yên ổn, đã có rất nhiều đại thần sai người đến hỏi thăm Vương là làm sao vậy.

Chuyện của Vương chính là chuyện của thiên hạ, Vương không vui, người trong thiên hạ ai có thể sống yên bình. Mà Vương và kẻ đó ai cũng cứng đầu, quật cường không chịu xuống nước, một người không ai dám khuyên, một người không ai có thể khuyên. Cứ như vậy, làm thế nào mới giải quyết xong việc này?

Ở một hành lang gấp khúc bên hồ sen, cách cái đình không xa, là nơi vừa tầm để Duẫn Hạo có thể đứng lén nhìn bảo bối mà không sợ y phát hiện ra. Ba ngày qua, trừ bỏ vào triều xử lý chính sự, nơi này cơ hồ trở thành nơi ở của Duẫn Hạo. Xa xa, thân thể đơn bạc ngồi ở giữa giường, cằm đặt trên đầu gối, đầu cúi gằm, tóc dài rủ xuống che nửa khuôn mặt, không cần xem cũng biết y lại đang ngẩn người. Ba ngày nay Tại Trung không phải mê man thì chính là ngồi ngẩn người ra như vậy, Duẫn Hạo cơ hồ điên rồi. Này tiểu yêu tinh chết tiệt! Y thực sự biết cách bức người khác phát điên.

Duẫn Hạo lo lắng đến đau lòng, thực không chịu nổi cái bộ dạng này của Tại Trung. Nghĩ muốn hạ mình nhận sai, chính là đã làm đến cái tình trạng này rồi, hắn thật không dám đi, sợ nhìn đến ánh mắt tràn ngập hận ý của y, sợ nghe thấy y nói phải rời khỏi. Hiện tại, nếu Tại Trung đòi đi, khẳng định là Duẫn Hạo sẽ lại nổi giận với y, mà nếu thực để cho y ly khai, chỉ sợ Tại Trung vĩnh viễn sẽ không trở lại nữa.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Tiểu yêu tinh của ta.

Ba ngày, đã muốn ba ngày. Người ở trước mắt mà ôm không thể ôm, thân không thể thân, Duẫn Hạo không biết chính mình còn có thể nhẫn lại bao lâu nữa. Hận nghĩ muốn vồ đến bóp nát y, thế nhưng mỗi lần đối mặt, liền tự giác nín thở như sợ y sẽ bừng tỉnh. Sợ nhìn thấy đôi mắt mở to mờ mịt của y rọi vào mình, sợ y theo bản năng sẽ đẩy mình ra.

“Tại Trung hôm nay vẫn có bộ dáng đó sao?” Nắm chặt lan can, mắt chăm chú nhìn, ngay cả chớp cũng không chớp đến một cái.

“Đúng vậy.” Mộc Bình đứng bên Vương nhìn sang bên kia, thực sự là một cảnh đẹp.

Gió nhẹ thổi qua khẽ lay động mái tóc đen dài, để lộ ra dung nhan khuynh nước khuynh thành, thần sắc mê ly, lông mi nhíu lại ẩn chứa nỗi buồn.

Giờ khắc này, Mộc Bình trong lòng thầm hận vương thượng, người như vậy, hắn cũng làm tổn thương được.

Giờ khắc này, Duẫn Hạo cũng hận chính mình, từ khi nào tiểu yêu tinh thực thuần khiết vô tư đó đã trở nên u sầu như vậy, nhìn bộ dáng buồn bã của y, trái tim rất nhanh co rút lại, khó chịu cơ hồ hô hấp không nổi nữa.



Sau giờ ngọ, ánh mặt trời ấm áp, gió nhẹ thổi. Tại một tiểu cung điện, có hai thiếu niên xinh đẹp nhàn nhã nằm trên cỏ, một thanh tú một tuấn tú. Thiếu niên thanh tú đầu gối lên trên đùi thiếu niên tuấn tú, tay vân vê vạt áo người nọ, “Hữu Thiên, Tại Trung ca như thế nào vẫn chưa tới?”.

“Tú Tú, vấn đề này ngươi hỏi mấy trăm lần rồi. Hỏi nữa ta liền giận a!” Đôi tay của Tuấn Tú vo viên vạt áo đến nhàu nhĩ, giống như con mèo nhỏ nghịch ngợm trêu đùa Hữu Thiên.

Tuấn Tú trở mình một cái, ôm lấy thắt lưng hắn, “Hữu Thiên, Tại Trung ca cũng là yêu tinh sao? Y thật là đẹp.”

“Tú Tú!” Hữu Thiên tức giận nhéo tai y, tay không dùng sức, chỉ như chạm nhẹ vào, cái tai nhỏ xinh có thể nhìn thấy rõ lông tơ mịn mịn, rất là đáng yêu.

“Hì hì.” Tuấn Tú không để ý tới hắn, lúc lắc đầu, còn nói,“Ai, Hữu Thiên, ngươi nói Tại Trung ca có phải là hoa yêu hay không. Xinh đẹp như vậy…”

“Ngươi sai lầm rồi, y không phải hoa yêu ôn nhu xinh đẹp, y là xà yêu âm hiểm giả dối.” Hữu Thiên ác độc ở sau lưng người khác nói bậy, trên mặt lại là loại biểu tình ôn nhu thành khẩn.

“Ngươi gạt người.” Tuấn Tú đẩy Hữu Thiên một phen, từ trên đùi hắn nhảy xuống. “Tại Trung ca cho dù là xà yêu cũng là yêu tinh xinh đẹp nhất trên đời, ngươi mới là âm hiểm giảo hoạt.” Nổi giận nghĩ muốn xoay người bỏ đi, lại cảm thấy mình vừa rồi có hơi nặng lời, liền quay đầu nhìn xem, Hữu Thiên đang cúi đầu. Ai, quả nhiên vừa rồi hơi nặng lời, Hữu Thiên cái gì cũng tốt, chính là quá mức mẫn cảm dễ dàng bị thương tổn.

Tuấn Tú mềm lòng ngồi xổm bên người hắn, “Hữu Thiên, thực xin lỗi.”.

Hữu Thiên không nói lời nào.

“Hữu Thiên, ta múa cho ngươi xem a?” Cẩn thận dụ dỗ.

Hữu Thiên vẫn không nói lời nào.

“Ta đây hát cho ngươi nghe vậy?” Thử cái này xem.

Hữu Thiên quay đầu sang chỗ khác.

“Kia, ta đây hôn nhẹ ngươi.” Mặt đỏ hồng.

Hữu Thiên ngẩng đầu lên, hồ ly híp mắt lại, môi khẽ nhếch lên, khóe miệng cất giấu ý cười.

Tuấn Tú cũng cẩn thận chìa ra đôi môi hồng hồng.

“Hừ.” Duẫn Hạo xem hai người bọn hắn thân thân mật mật, trong lòng buồn nôn muốn chết, này hồ yêu chết tiệt, hãm hại khiến ta hao tổn tinh thần, hắn thì ngược lại ở trong này phong lưu khoái hoạt. Duẫn Hạo trừng mắt nhìn Hữu Thiên giống như muốn lăng trì hắn.

Tuấn Tú sợ tới mức run lên, ngã ở trên người Hữu Thiên, Hữu Thiên áp sát thắt lưng Tuấn Tú, rất nhanh ôm y vào trong lòng.

Tuấn Tú luống cuống tay chân đẩy hắn ra, mặt đỏ lên giống như quả đào. Hữu Thiên nhìn thấy đáng yêu quá, không chịu nổi há mồm cắn một ngụm.

“Hữu Thiên!” Tuấn Tú vội vàng đứng lên, đỏ mặt chạy.

Hữu Thiên cười tủm tỉm nhìn theo, “Tú tú, ngươi đem vạt áo của ta đi đâu thế?”

Tuấn Tú bối rối xoè tay nhìn, làm gì có vạt áo nào, trong lòng tức giận mắng hắn, không để ý nên phía trên đầu đụng vào cửa, phía dưới chân cũng bị vấp phải bậc, ngã vào trong phòng.

“Ha ha……” Hữu Thiên ở trên cỏ lăn lộn cười.

Duẫn Hạo nỗi lòng lo lắng, ở trong cung mọi nơi đều loạn cả lên, muốn tìm cho mình một nơi yên tĩnh có thể bình ổn tâm thần. Chả hiểu sao lại đi đến chỗ tiểu cung điện xa xôi này, vừa hay gặp được đôi tình nhân ngọt ngào đang dựa sát vào nhau thân mật như muốn khiêu khích hắn. Hai người kia, nhanh như vậy đã có thể vui vẻ! Nếu không phải vì bọn họ, ta cùng Tại Trung cũng sẽ như vậy. Trong lòng lại càng không thoải mái, cố ý phát ra tiếng kinh thường đôi tình nhân đang vui đùa ầm ĩ kia.

Duẫn Hạo lạnh lùng đánh giá hồ yêu đang lăn lộ trên mặt đất, “Nhìn dáng vẻ của ngươi tựa hồ không cần người đến chữa bệnh thì phải”.

Hữu Thiên ngồi thoải mái dạng hai chân ra, cười như không cười nhìn Duẫn Hạo đang nổi điên mà nói “Dáng vẻ của ngươi tựa hồ không được tốt lắm…” Ánh mắt đảo quanh, vẻ mặt quan tâm, “Như thế nào? Bị Tại Trung ca đá xuống giường?”.

Duẫn Hạo trừng mắt với bộ dáng như đang xem kịch vui của Hữu Thiên, hận không thể tiến lên một cước đạp chết hắn.

“Ai, dừng dừng dừng.” Hữu Thiên thân thủ so đo, cười đến đáng yêu, “Tại Trung ca không phải đã nói ngươi không được đến gần ta sao? Không nghe lời, cẩn thận y cả đời không để ý tới ngươi nga.”

Hồ yêu đáng chết! Duẫn Hạo trong lòng oán hận, âm thầm mắng một câu, nhưng vẫn nghe lời không tiến đến gần Hữu Thiên nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.