Sủng Vật Yêu Tinh

Quyển 2 - Chương 12




Sáng sớm mông lung, cả người tiểu yêu tinh rũ rượi nằm trong lòng Duẫn Hạo, dùng thanh âm mềm mại đáng yêu lại có chút khàn khàn nhỏ giọng nói, “Ta đã nghĩ, mình chết đến nơi rồi”. Duẫn Hạo xót xa thay y vén những sợi tóc loà xoà trước trán lên, tuy nhiên tay kia lại không khống chế được lén lút hướng phía dưới sờ nắn.

“Không được”. Tại Trung bắt lấy tay hắn, kéo đến đặt tại cái eo nhỏ nhắn của mình, ““Nơi này rất mỏi, xoa bóp nó đi”.

“Hảo, đều nghe lời ngươi, tiểu yêu tinh bảo bối của ta”. Ai đó ăn no xong lập tức chùi miệng dỗ ngon dỗ ngọt, ngoan ngoãn đem bảo bối ôm vào lòng nhẹ nhàng xoa bóp thắt lưng bủn rủn.

Tiểu yêu tinh mệt muốn chết tức giận trừng hắn một cái, cũng lười chẳng muốn đôi co nữa, tựa đầu vào trong ngực Duẫn Hạo nặng nề ngủ.



Bên ngoài ánh mặt trời rực rỡ chiếu sáng, sắc trời khá đẹp, nhiệt độ không khí cũng vừa phải, không quá cao, Duẫn Hạo ngồi trong thư phòng, trên tay cầm một quyển sách mà bấy giờ hắn có liếc cũng không liếc đến một cái. Sự yên lặng cùng hình ảnh nhàn nhã này khác hẳn với mây đen u ám giăng đầy trong đầu hắn. Này đều do tiểu yêu tinh kia quá mức làm càn, đem hắn đường đường là Trịnh Vương cao quý phải ở một mình trong phòng, còn y tự mình cùng hồ yêu kia đi chơi suốt một đêm, đến bây giờ vẫn chưa trở về. Càng tức giận chính là Trịnh Vương hắn đã đích thân đi tìm, vậy mà y cũng không thèm quan tâm tới lý lẽ, trực tiếp đuổi hắn trở về.

Vì thế, Trịnh Vương vừa có được tâm tình vui vẻ không lâu lại đã bắt đầu ôm một bụng nghẹn khí, trong lòng oán hận nghiến răng muốn đem tiểu yêu tinh kia xách về hung hăng dạy dỗ một trận, dám không biết điều để mặc hắn ở đây mà đi gian díu với kẻ khác. Cũng tại hắn, ai bảo chính mình đã đáp ứng với y rằng toàn bộ sẽ nghe lời y? Có thời điểm không thể nghe, có thời điểm cũng không thể không nghe, nếu đem tiểu yêu tinh chọc giận nữa thì người chịu khổ lại là mình. Nhưng này, thế không có nghĩa là chính mình không thể sinh khí. Vì thế…

“Duẫn Hạo, ta đã trở về.” Tại Trung nhảy vào phòng, vô cùng cao hứng nhào về phía Duẫn Hạo, tuy nhiên lại bị hắn lạnh lùng đẩy ra.

“Duẫn Hạo a……” Tại Trung vờ mếu máo, kéo dài thanh âm gọi hắn.

Duẫn Hạo mí mắt cũng không nâng một chút, tiếp tục nhìn sách.

Thấy hắn thực sinh khí, Tại Trung lặng lẽ nâng cánh tay hắn đặt lên vai mình, sau đó rúc vào lòng hắn, đem mặt dán tại ngực Duẫn Hạo, hai tay ôm thắt lưng hắn, nhẹ nhàng nói: “Duẫn Hạo, ta nhớ ngươi a”.

Duẫn Hạo lạnh lùng hừ một tiếng, thờ ơ đưa tay lật một trang sách, vẫn không để ý tới y. Nhưng trong đáy mắt lại hiện lên một chút vui vẻ, tâm tình trở nên tốt hơn chút chút.

“Hạo, thực xin lỗi. Ta không bao giờ … bỏ ngươi lại một mình nữa”. Tại Trung ở trong lòng hắn không ngừng cọ cọ nói ngọt.

Duẫn Hạo trên mặt muốn banh ra nữa cũng không nổi, một phen ôm y hỏi, “Hôm nay như thế nào lại ngoan vậy?”

“Ta muốn đến Thánh địa chơi”. Tại Trung lập tức nói ngay, tuyệt không quanh co lòng vòng.

Hừ, nguyên lai ngươi nhu thuận thế thật đúng là có nguyên nhân. Vuốt ve mặt y, Thánh địa có thể nói là nơi làm cho hai người hiểu được tâm ý của nhau, như vậy đến đó kỉ niệm một chút cũng đúng. “Hảo, hôm nào ta mang ngươi đi”.

“Hữu Thiên cùng Tuấn Tú cũng đi”.

“Không được.”

Tại Trung nhìn khuôn mặt cứng nhắc lạnh lùng của Duẫn Hạo, sao đó lại thấy hắn toàn tâm toàn ý xem sách, hoàn toàn coi mình như không khí. Tiểu yêu tinh lập tức đem hai tay đặt bên hông Duẫn Hạo quấn chặt, vẻ mặt vô tội quấy nhiễu hắn, Duẫn Hạo để mặc y làm loạn, vẫn lặng lẽ lật giở quyển sách.

“Duẫn Hạo, ngươi có biết chúng ta muốn đi Thánh địa để làm gì không?” Đợi một lúc lâu sau không thấy Duẫn Hạo phản ứng, Tại Trung trở mình xoay người đem tựa vào ngực hắn, kéo tay hắn đặt ở bên hông mình, khẽ hỏi.

“Tìm Thánh linh thạch”.

“Vậy ngươi biết chúng ta tìm Thánh linh thạch làm chi không”?

“Giải độc”.

“Ngươi có biết chúng ta giải độc như thế nào không?”

“Dùng máu”.

“Ngươi đều đã biết thế, vậy mà còn không cho chúng ta đi!” Tại Trung vừa đưa tay ôm chặt cổ Duẫn Hạo, vừa mở to đôi mắt trong veo thuần khiết đáng yêu nhìn hắn.

“Hừ!” Duẫn Hạo lại hừ lạnh một tiếng. Hắn đương nhiên đã sớm biết, Hữu Thiên cùng Tuấn Tú đến đây không lâu, hắn đã biết mục đích của hồ yêu kia.

Để hoàn toàn giải độc cho Tuấn Tú, Hữu Thiên chỉ có cách duy nhất là dùng máu của chính mình, thế nhưng đây vốn là một việc rất mạo hiểm, huống chi bọn họ là máu của yêu cùng máu của nhân trao đổi, đến lúc đó sẽ phát sinh chuyện gì không ai có thể nói trước được. Bởi vậy bọn họ không còn cách nào khác là phải tìm được một linh vật thủ hộ yêu tinh giúp sức, mà Thánh linh thạch là thánh phẩm có linh lực tối cao trong truyền thuyết, Hữu Thiên đương nhiên không thể bỏ qua. Nhưng đó cũng là báu vật trấn quốc đặt tại Thánh địa của Trịnh quốc bao lâu nay, mà Thánh địa kia trừ bỏ quốc vương Trịnh quốc cùng quốc sư ra, ai cũng không thể vào, ai cũng không được phép tiến đến.

Cái gì mưu phản? Đó chỉ là thủ đoạn cực đoan mà Hữu Thiên dùng để đường hoàng có mặt trong hoàng cung của Trịnh quốc mà thôi, tất nhiên mục đích chính là để tiếp cận Thánh linh thạch. Kỳ thật, trận chiến này thực chất đều là vở kịch mà ba người nào đó vì mục đích của bản thân đã bắt tay nhau bày ra.

Hữu Thiên vì muốn tiếp cận Thánh linh thạch đã cùng Hi Triệt hiệp nghị. Hi Triệt thừa dịp tiến cống bỗng mất tích, thứ nhất là làm cho y thoát khỏi thân phận hoàng tộc mà khôi phục sự tự do của mình. Thứ hai là để cho Hữu Thiên có cớ kích động các tiểu quốc xung quanh phát động chiến tranh, giúp cho Hữu Thiên có cơ hội tiến vào Trịnh quốc, chờ thời cơ tìm Thánh linh thạch.

Hi Triệt vì Hàn Canh nên đã cùng Duẫn Hạo có hiệp nghị, rằng y sẽ phụ trách tạo xích mích gây ra chiến tranh, để cho Duẫn Hạo có lý do quang minh chính đại đem quân đi xâm chiến các quốc gia khác, với điều kiện là không được làm thương tổn dù chỉ một người của Kim quốc, hơn nữa phải để cho Hàn Canh đi theo y một năm.

Duẫn Hạo đương nhiên đồng ý.

Hắn vốn đang lo làm sao có thể đi thôn tính các nước khác mà không khiến lòng dân quá phẫn nộ, giờ Hi Triệt tạo điều kiện sao có thể từ chối. Mà Hàn Canh cho dù có cùng Hi Triệt bỏ đi, chắc chắn cũng không thể rũ bỏ hoàn toàn quan hệ với Trịnh quốc, huống chi điều kiện kia chỉ là một năm. Về phần mục đích của Hữu Thiên, Duẫn Hạo tuy là đã biết, nhưng không nghĩ sẽ để hắn thực hiện thành công, cho nên cũng nhắm mắt làm ngơ để Hữu Thiên thực hiện kế hoạch.

“Duẫn Hạo…… Ngươi cho phép chúng ta đi đi”. Khuôn mặt trắng mịn của Tại Trung dán trên mặt Duẫn Hạo, đôi mắt yêu mị nhìn xoáy vào hắn dụ dỗ.

“Không được”. Hắn không muốn Thánh địa của Trịnh quốc có kẻ khác tiến vào.

“Duẫn Hạo a……” Tại Trung quyến rũ chớp chớp hàng mi cong thật cong, dài thật dài của mình, thanh âm muốn bao nhiêu ngọt có bấy nhiêu ngọt.

Duẫn Hạo toàn thân rét run, chấn động đến độ nhất thời nổi da gà, tuy nhiên vẫn kiên cường như trước không để ý tới tiểu yêu tinh.

Tại Trung giận, mạnh mẽ ngồi dựng lên, một cước đạp Duẫn Hạo, còn dã man trên người hắn đay nghiến, “Không cho thì thôi, ngươi đồ quỷ hẹp hòi!” Nói xong, nhảy xuống, xoay người bước đi.

Vừa ra khỏi cửa liền lập tức xoay người hướng vào bên trong phòng thăm dò, Duẫn Hạo vẫn an an ổn ổn ngồi kia, những tia nắng mặt trời xuyên qua khe cửa sổ soi rõ gương mặt hắn, muốn bao nhiêu nhàn nhã chính là có bấy nhiêu nhàn nhã.

Tại Trung lại chậm rãi thong thả bước vào, thân mình ngã vào lòng Duẫn Hạo, hai tay hai chân bám chặt vào hắn, không để hắn đẩy mình ra ngoài.

Duẫn Hạo đẩy ra không thành công, nói “Ngươi không phải nói thôi sao?”

Tại Trung nói không lại, rúc vào ngực hắn uỷ khuất lầm bầm.

Duẫn Hạo liếc mắt nhìn tiểu yêu tinh xấu tính trong lòng hỏi, “Ngươi không phải xà yêu sao? Như thế nào lại giống con chó nhỏ vậy”. (=.=)

Tại Trung đơn giản nắm một bàn tay Duẫn Hạo đưa lên miệng cắn cắn. Duẫn Hạo bị y cắn, lòng bàn tay có chút ngứa, đột nhiên lại nhớ tới ngày ấy tiểu yêu tinh đã chủ động, tâm liền nhộn nhạo ngứa ngáy theo, vờ bâng quơ nói, “Cho các ngươi đi cũng được”.

“Thật sự?” Tại Trung lập tức như nở hoa trong lòng, mặt mày rạng rỡ nhìn Duẫn Hạo.

Khóe miệng Duẫn Hạo gợi lên một nụ cười xấu xa, ghé vào tai Tại Trung nhẹ giọng nói: “Chỉ cần ngươi đem chuyện ngày ấy làm lại thật tốt một lần, ta lập tức cho phép các ngươi đến đó”.

“Chuyện gì?” Tiểu yêu tinh mê hoặc nhìn sắc mặt mờ ám của Trịnh vương.

Duẫn Hạo vươn tay cầm lấy một quyển sách trên bàn, sau đó đem đến trước mặt Tại Trung, lật một trang ra chỉ cho y xem, “Đó, chính là cái này”.

Tại Trung tập trung nhìn vào, trên mặt nhanh chóng trướng hồng, giơ tay ném quyển sách Duẫn Hạo đang mở đi, rống lên, “Không làm!” Sau đó từ trên người hắn lăn xuống, cũng không muốn đến gần lần nữa. (_ __” anh cho em nó xem cái zì zạ)

Duẫn Hạo thấy quyển sách bí kíp bị ném bay mất, rất không hài lòng buông một câu, “Ngươi không phải vì Hữu Thiên cái gì cũng chịu làm sao?”

Tại Trung nghe khẩu khí nói chuyện của Duẫn Hạo, lập tức cười mị mắt, trở lại ôm cổ hắn. “Sao cơ? Ta chỉ vì duy nhất Duẫn Hạo mới có thể cái gì cũng chịu làm thôi”.

Nhìn tiểu yêu tinh tươi cười đến sáng lạn cùng thanh âm ngọt ngào mê hoặc, cơn tức của Duẫn Hạo cho dù có lớn thế nào cũng không cánh mà bay. Bất đắc dĩ nhìn tiểu yêu tinh này, lúc thì ngoan cố làm cho người ta muốn tức chết, chốc lát lại trở nên ngọt ngào khiến người ta không thể không say mê. Rõ ràng vừa mới căm hận nghĩ muốn đem y cắn chết, giờ phút này lại một tay ôm y đưa vào lòng, “Ăn cái gì mà miệng ngọt như vậy?”

“Không. Hữu Thiên dạy ta nói”. Tại Trung rất đắc ý khoe. “Còn có rất nhiều điều nữa, ngươi muốn nghe hay không?”

Duẫn Hạo nghe vậy lập tức sinh khí, một tay đẩy y ra. “Ngươi tối hôm qua cùng hắn đầu dựa đầu vai kề vai ngồi trên nóc nhà toàn là nói những lời tình tứ như thế?”

“Ngươi làm sao mà biết được? Ngươi nhìn lén chúng ta”.

“Hừ.” Duẫn Hạo phất áo rời đi, bực tức không thèm nhìn mặt tiểu yêu tinh.

“Quỷ hẹp hòi”. Tại Trung trừng mắt nhìn Duẫn Hạo lạnh lùng bước đi, “Hữu Thiên còn nói ngươi nghe xong sẽ cao hứng. Hắn lại gạt ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.