Sủng Trong Lòng Bàn Tay

Chương 51




Editor: Masha

Lục Bình chỉ là hạ nhân, cho nên không được vào tướng phủ, liền ở chỗ người gác cổng ngây người nửa ngày, nói chuyện phiếm với các thủ vệ. Hắn nghe từ thủ vệ nói mấy năm nay bên người Tể tướng đừng nói là  một thiếp thất, ngay cả thị nữ còn không có, vẫn luôn giữ mình trong sạch.

Lục Bình cảm thấy không thể tưởng tượng. Tể tướng địa vị cao, nữ tử nhào vào trong lòng khẳng định không ít, tướng gia thật sự chưa từng động tâm với ai?

Giữa trưa hắn cùng những người gác cổng cùng nhau dùng cơm, có người tới nói cho hắn Hạ Sơ Lam và Hạ Diễn muốn về, bảo hắn đi trước lấy xe ngựa.

Lục Bình lấy xe ngựa, an vị ở ngoài cửa phủ chờ. Quả nhiên, không bao lâu, hai tỷ đệ Hạ Sơ Lam hai liền đi ra.

“Cô nương, chúng ta về chỗ tam lão gia sao?” Lục Bình dìu hai người lên xe ngựa, sau đó hỏi.

Hạ Sơ Lam nói: “Về đi.”

Xe ngựa chạy ra Dụ Dân Phường, bầu không khí trang nghiêm và cao quý lại thay đổi thành phố phường ầm ĩ, tức khắc cảm thấy nhẹ nhàng rất nhiều. Hạ Sơ Lam vừa rồi ở trước mặt mọi người nỗ lực trấn định, kỳ thật là không biết làm sao. Trước mắt trong xe ngựa chỉ có một mình Hạ Diễn, nàng sờ sờ mặt mình vẫn chưa hết nóng, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nàng lớn như vậy, còn chưa từng thân cận với ai như thế.

Nàng càng không nghĩ đến hắn sẽ chủ động thân nàng, tuy rằng chỉ là hơi hơi chạm vào khóe miệng, giống như chuồn chuồn lướt nước, nàng thậm chí cũng chưa phản ứng lại. Nhưng một khắc kia, hơi thở ấm áp của hắn đều phun trên mặt nàng, hương vị đàn hương bây giờ vẫn chưa tan đi. Lúc ấy nàng không biết nên làm sao, chỉ có thể trước chạy ra.

Người nọ, thật chưa từng theo đuổi nữ nhi sao? Hay là trời sinh đã am hiểu khống chế nhân tâm, cho dù là đủ loại quan lại trên triều đình hay là nàng, tất cả đều đối với hắn cúi đầu xưng thần. Người nam nhân này, mặt ngoài ôn hòa vô hại, trong xương cốt lại lộ ra cổ khí thế mạnh mẽ như chẻ tre. Nàng mơ mơ hồ hồ đã bại trận.

Trước kia nàng cảm thấy không có gì mà một người không giải quyết được, cho nên gặp được tình huống không ổn cũng cắn răng kiên trì. Kỳ thật nàng cũng có thời điểm bất lực, chỉ là bên cạnh nàng chưa từng có người nào cường đại cho phép nàng mềm yếu.

Ở trước mặt hắn, nàng tựa hồ không cần ngụy trang kiên cường như vậy.

“Tỷ tỷ, tỷ cãi nhau với tiên sinh sao?” Hạ Diễn đã nhận ra điểm bất thường, tò mò hỏi, “Có phải tiên sinh không thích con thỏ tỷ đưa hay không?”

Hạ Sơ Lam phục hồi tinh thần lại, trả lời: “Không phải, hắn hẳn là thích.”

“Kia vì sao lúc vừa rồi ăn cơm, tỷ không hề nói gì với người? Ta cảm thấy người đang quan sát tỷ.” Hạ Diễn nghiêm túc nói.

Hạ Sơ Lam cười nói: “Tiểu hài tử quản nhiều như vậy làm gì?”

Hạ Diễn cảm thấy từ sau khi cậu muốn khảo bổ thí, quan hệ giữa tỷ tỷ và cậu thân cận hơn rất nhiều, trong lòng cao hứng, dịch qua ngồi xuống bên cạnh Hạ Sơ Lam: “Trở về chúng ta nói chuyện với tam thúc sao? Tam thúc có cho rằng mình có thể thăng quan đều là nhờ tỷ tỷ?”

Hạ Sơ Lam nghĩ nghĩ nói: “Chờ đệ vào Thái Học, ta lại tìm cơ hội nói với tam thúc. Ta sẽ ở đô thành lâu chút.”

Hạ Diễn đương nhiên cao hứng tỷ tỷ có thể lưu lại. Rốt cuộc mỗi tháng Thái Học có bốn ngày có thể ra ngoài, đến lúc đó cậu có thể cùng tỷ tỷ đi thăm tiên sinh.

Hạ Sơ Lam cũng không biết nói như thế nào với tam thúc. Nàng và Cố Hành Giản nhận thức nhau thời gian ngắn ngủi, càng chưa nói tới thập phần hiểu biết lẫn nhau, cũng không biết thích hợp hay không, nói gả cưới có hơi đột ngột. Nhưng cảm tình có đôi khi chính là một sự xúc động, thích đó là thích. Nhân sinh ngắn ngủn mấy chục năm, trong giây lát đầu đã bạc, không có nhiều thời gian để lãng phí.

Nếu không thích hợp, hòa li tái giá thì tốt rồi. Dù sao cũng không phải chuyện gì mới mẻ.

Chờ đến nơi, Hạ Bách Thanh và Liễu thị còn ở trong sân thu thập. Liễu thị nhìn thấy Hạ Sơ Lam cùng Hạ Diễn đã trở lại, vội tiến lên hỏi: “Các ngươi sao lại đi lâu như vậy, đã ăn cơm trưa chưa?”

Hạ Diễn ngoan ngoãn đáp: “Tam thẩm, chúng con đã ăn rồi.”

“Ăn rồi thì tốt.” Liễu thị cũng không hỏi nhiều. Với bà mà nói, Hạ Sơ Lam không phải nữ hài tử bình thường, làm việc rất có chủ kiến, không cần trưởng bối bọn họ đi theo nhọc lòng. Người trở về bình yên là được.

Hạ Sơ Lam không thấy Hạ Tĩnh Nguyệt, liền hỏi Liễu thị: “Ngũ muội đi nơi nào?”

Liễu thị cười trả lời: “Nàng a, kiềm chế không được, đến giao lộ đi xem náo nhiệt.” Tiểu nha đầu mười bốn tuổi, đúng là thời điểm ham chơi. Vợ chồng Hạ Bách Thanh phương diện này cũng không quản thúc nàng nhiều lắm.

Lúc này có người gõ cửa, người trong viện đều sửng sốt một chút. Bọn họ vừa đến, không biết là người phương nào tới cửa bái phỏng? Hạ Sơ Lam bảo Lục Bình đi mở cửa, mình thì lôi kéo Hạ Diễn tránh đến hậu viện, nghe phía trước có người vào, cao giọng đàm tiếu, là thanh âm nam tử. Tam thúc hình như thỉnh hắn vào nhà chính, hẳn là người quen biết. Hạ Sơ Lam cũng không để ý, nàng cảm thấy hơi mệt, cùng Hạ Diễn từng người trở về phòng nghỉ ngơi.

Nàng ở phòng của Hạ Tĩnh Nguyệt, nàng ấy ngày thường luyện tập cầm kỳ thư họa, còn rất tinh tế thả hương hợp và cắm hoa, trong bình cắm hoa linh lan, hương thơm từng trận, trong khuê phòng thực lịch sự tao nhã. Trên giường kỳ thật có thể ngủ hai người, nhưng Hạ Sơ Lam bảo Tư An dọn chăn đến trên giường sập, tự mình cởi quần áo. Đại khái là trên đường mệt nhọc, nàng thực nhanh liền ngủ rồi.

Một giấc ngủ này tới tận khi chạng vạng, nàng mở to mắt, hoàng hôn ấm áp chiếu vào chăn, thân mình đã thoải mái nhiều. Tư An ngồi bên cạnh thêu thùa may vá, Hạ Tĩnh Nguyệt cũng đã trở lại, tay chống cằm đang ngẩn người.

“Giờ nào rồi?” Hạ Sơ Lam đứng dậy hỏi.

“Cuối giờ Thân.” Tư An đem quần áo của nàng tới, giúp nàng thay. Hạ Tĩnh Nguyệt mới hồi phục tinh thần lại: “Tam tỷ tỷ tỉnh.”

Hạ Sơ Lam thấy nàng không thích hợp, hỏi: “Muội làm sao vậy?”

Tư An lanh mồm lanh miệng, thay Hạ Tĩnh Nguyệt nói: “Tam lão gia mới thăng quan, liền có đồng liêu cũ tới cửa làm mai. Đối phương là Quán Các tu soạn, chưa có công danh trong người, nhưng năm nay muốn thi khoa cử. Chưa đến hai mươi tuổi, xuất thân thư hương thế gia, gần đây được Cố tướng tuyển đi hầu hạ bút mực. Tam lão gia hình như rất vừa lòng.” Nói đến Cố tướng, Tư An lược qua thực nhanh, sợ bị Hạ Tĩnh Nguyệt nghe ra được gì dị thường.

Hạ Sơ Lam suy nghĩ, chẳng lẽ là người trẻ tuổi tú khí hôm nay nhìn thấy ở Sưởng hiên? Tuy rằng có hơi lỗ mãng vô tri, nhưng nhìn qua rất đơn thuần. Huống chi Quán Các tu soạn cũng không phải là ai cũng có thể làm, hẳn là tổ tiên có ân ấm, thêm tự thân tài hoa, mới có thể đi vào.

Thân gia trong sạch, tài hoa hơn người, tuổi cũng cùng Hạ Tĩnh Nguyệt xứng đôi. Nhưng xem bộ dáng Hạ Tĩnh Nguyệt, rõ ràng có hơi mâu thuẫn. Hạ Sơ Lam hỏi thử: “Muội có người yêu thích có phải hay không?”

Hạ Tĩnh Nguyệt theo bản năng lắc đầu. Nói ra, Tam tỷ tỷ nhất định sẽ cho rằng nàng điên rồi. Người kia cách bọn họ thật sự quá xa xôi. Hơn nữa cũng chưa nói tới thích, chỉ là vạn phần ngưỡng mộ, giống như ngưỡng mộ Tào Tử Kiến cùng Đông Pha cư sĩ mà thôi.

Với nàng mà nói, có thể gặp mặt người kia, nói với hắn mấy câu như vậy là đủ rồi. Nàng quá hèn mọn, không đáng nhắc tới, sẽ không đi mơ tưởng người như vậy.

“Không, không có. Chỉ là cha mẹ tuy vừa lòng, muội lại chưa thấy qua đối phương, cảm thấy trong lòng không yên.” Hạ Tĩnh Nguyệt cũng là nữ tử rất có chủ kiến, dù sao cũng là người chưa bao giờ gặp qua, muốn chính mình nhìn qua mới có thể yên tâm. Nếu không lại giống như quan phác, toàn bằng vận khí.

“Này có khó gì? Muội nếu thẹn thùng, liền tìm người hẹn hắn tới nói chuyện, muội tránh ở bên cạnh thấy rõ ràng không phải sao?” Hạ Sơ Lam dứt khoát nói.

Hạ Tĩnh Nguyệt ngẫm lại cũng đúng, lập tức có tinh thần: “Muội đi nói với cha.”

***

Cố Tứ nương tử chạy gấp trở về, muốn lập tức trở về phòng tắm gội. Nhưng thị nữ nói lão phu nhân cho mời, nàng chỉ phải đi qua một chuyến.

Vừa vào cửa liền nhìn thấy trên mặt đất trên bàn tất cả đều là bức họa và danh thiếp. Ả nói: “Nương, người làm gì vậy?”

“Tố Lan, tới giúp đệ đệ con nhìn xem, chọn cô nương nhà ai làm thê tử hảo?” Lão phu nhân vẫy tay nói.

Cố Tố Lan cho rằng mình nghe lầm: “Cái vụn băng kia nguyện ý cưới vợ?” Nàng không giống Cố Cư Kính, phi thường không thích Cố Hành Giản. Thời điểm mới vừa nhận về nhà, hắn liền đối bọn họ thực lãnh đạm, căn bản không giống người một nhà, nhiều năm như vậy cũng chưa từng hòa hoãn qua.

Lão phu nhân nhíu mày nói: “Đó là đệ đệ con, con nói gì vậy?”

Cố Tố Lan ngồi xuống, cầm lấy trái cây trên bàn trà ăn: “Nương, con khuyên người đừng nhọc lòng, người nọ sẽ không cảm kích. Chỉ có nhị ca mới xem hắn như bảo bối, mấy năm nay hắn cho chúng ta được cái gì? Còn không phải do hắn là Tể tướng địa vị cao, không muốn nhận chúng ta là thân thích sao.”

Cố Tố Lan cùng Cố Hành Giản đã kết hiềm khích. Trước kia lúc Cố gia chưa phát tích, ả thích một thư sinh đồng hương. Thư sinh kia trong nhà thanh bần, vài lần thi khoa cử đều không trúng, buồn bực không vui, sau lại nhiễm tật xấu thích đánh bạc, Cố Tố Lan vẫn luôn lấy tiền trong nhà trợ cấp hắn. Thư sinh mắt thấy Cố gia càng ngày càng tốt, đánh cuộc cũng càng lớn, còn trong tình huống thua đỏ mắt, đánh gãy tay một nha nội.

Thư sinh sau bị bắt, trong nhà nha nội hướng quan phủ tạo áp lực, hắn bị phán lưu đày nơi cằn cỗi khắc nghiệt, quỳ cầu Cố Tố Lan cứu hắn. Khi đó Cố Hành Giản còn chưa phải Tể tướng, nhưng giữ chức quan không nhỏ, chỉ cần hắn nguyện ý mở miệng, thư sinh vẫn có thể lưu tại đô thành. Nhưng dù Cố Tố Lan nói toạc miệng, Cố Hành Giản cũng không dao động. Cuối cùng thư sinh bệnh chết ở nơi lưu đày.

Cố Tố Lan từ đây thành quả phụ, dưới gối cũng không có con cái. Ả đối với chuyện thư sinh canh cánh trong lòng, hơn nữa Cố Cư Kính sinh ý càng làm càng lớn, giàu nhất một vùng, ả cũng cưỡi lừa xem kịch vui. Đến nay còn ăn vạ Cố gia, dựa vào Cố Cư Kính dưỡng, không cần phụng dưỡng cha mẹ chồng, cũng không có chị em dâu tiểu cô rộn lòng, cũng cảm thấy khá tốt.

Ả hôm nay đi tham gia nhã tập của Trung Nghĩa bá phu nhân. Kỳ thật từ nhỏ ả chưa từng đọc qua thi thư, đâu biết nhã tập là gì, thuần túy là đi tham gia náo nhiệt, giết thời gian. Thuận tiện mặc váy mới, thêm đồ trang sức mới mua, phong cảnh một phen.

Lão phu nhân biết xưa nay ả cùng Cố Hành Giản không hợp, kêu ả tới chọn, bất quá là bởi vì ả rất quen thuộc thế gia quý nữ trong kinh, nhiều ít có thể cho ý kiến.

Cố Tố Lan không chút để ý chọn mấy cái, cũng tính hoàn thành nhiệm vụ, sau đó liền đứng dậy nói: “Nương, hôm nay con mệt mỏi, đi về trước nghỉ ngơi.”

Lão phu nhân biết tâm tư ả căn bản không ở nơi này, cũng lười nhiều lời, để ả đi về. Lại vẫy tay gọi tới một thị nữ, đem những bức họa Cố Tố Lan chọn nhất nhất cuốn lại, đặt vào trong lòng bức họa: “Ngươi đem những bức họa này đều đưa đến tướng phủ đi, để tướng gia chọn một cái. Nói với hắn nếu mười ngày sau không cho ta một kết quả, ta liền tuyệt thực.”

Thị nữ kia hoảng sợ, ngốc tại chỗ không dám động. Này chẳng phải là uy hiếp Tể tướng?

Lão phu nhân trừng nàng: “Thất thần làm gì, còn không mau đi?”

Thị nữ không dám chậm trễ, vẻ mặt khổ sở, nhặt đồ lên đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.