Sủng Thê Như Mệnh

Chương 249




Chờ sau khi A Uyển nghe Tạ quản sự nói xong, nàng cũng sợ ngây người.

Không ngờ thật sự có người thợ tài ba khéo léo nghiên cứu ra được thứ đồ chơi như thuốc súng này, thậm chí còn thay đổi loại hình thiết kế ban đầu nàng nghĩ ra. Có điều đây là lần đầu tiên trong đời Tạ quản sự biết được uy lực của thuốc súng, cũng không nói được rõ ràng, cả A Uyển nghe cũng mơ mơ màng màng.

“Thế tử phi, ta đưa một vị thợ thủ công trong đó đến đây, nếu ngài muốn biết rõ ràng hơn thì có thể truyền hắn đến hỏi chuyện.” Tạ quản sự nói, tuy rằng hắn không biết những thứ nổ mạnh, uy lực kinh người kia được tạo ra như thế nào, nhưng cũng biết có uy lực của chúng, nếu dùng trong quân…

Nghĩ đến đây, da đầu Tạ quản sự lại tê dại, khi nhìn về phía nữ tử đang ngồi ngay ngắn trên thượng vị thì chỉ cảm thấy khủng bố.

Lúc trước hắn được chọn ra từ bao nhiêu quản sự như vậy, tiện đà bị phái đến Bắc Địa, trong lòng cũng không phải là không có ý kiến. Vốn dĩ cũng chỉ cho rằng Thế tử phi trẻ tuổi không hiểu chuyện mới mang bạc hồi môn của mình đến Bắc Địa mua đất xây thôn trang, ai cũng không xem trọng hành vi của nàng, chỉ nói nàng là phụ nhân nội trạch, không hiểu sự đời, thấy phương Bắc hoang vắng liền mua đất xây thôn trang ở chỗ này. Tuy rằng trong lòng hắn cũng không tán đồng, nhưng chủ tử có lệnh, cũng chỉ đành làm hết phận sự mà đến đây hết lòng quy hoạch, nếu ngày nào đó không thành, cũng để cho chủ tử hết hy vọng, đừng lãng phí của hồi môn nữa.

Nhưng ai biết, Tạ quản sự đến nơi mới biết được tuy rằng khí hậu Bắc Địa ác liệt, nhưng có rất nhiều chỗ thổ địa vô cùng phì nhiêu, thích hợp gieo trồng một số loại lương thực chịu rét. Điều đáng tiếc duy nhất chính là, nơi này quá gần các bộ lạc thảo nguyên, mùa đông mỗi năm đều phải bị những nam nhân bộ lạc đó cưỡi ngựa xuôi Nam gây sự, thôn trang được xây ở chỗ này, cũng quá không an toàn. Chắc rằng những nhà quyền quý đó cũng hiểu rõ hoàn cảnh vùng Bắc Đia này như thế nào, chỉ riêng việc ở biên cảnh đã thường xuyên có chiến sự, nếu mà bố trí sản nghiệp ở chỗ này thì chung quy vẫn mất nhiều hơn được, vậy nên mới không ai nguyện ý phí bạc ở đây như Thế tử phi.

Chuyện càng khiến cho Tạ quản sự cảm thấy bất ngờ hơn chính là, cùng lắm mới chỉ hơn một năm thôi, Hoàng thượng đã phái Thế tử Thụy vương đến thành Minh Thủy làm quan trông coi, khiến hắn thấy được kỳ ngộ trong đó, vậy nên càng dụng tâm kinh doanh mấy thôn trang ở Bắc Địa này cho tốt, làm ra chút thành tích.

Không những thế, ngoài việc quản lý mấy thôn trang đó ra, Tạ quản sự còn nhận được một nhiệm vụ bí mật, đến dân gian thu nạp rất nhiều thợ tài ba thợ khéo tay, an trí bọn họ ở một thôn trang nhất hẻo lánh Gia Lăng Quan, thôn trang kia hợp với một đỉnh núi, dựa theo sự phân phó của chủ tử, bắt đầu xây nhà ở trong núi, cho những thợ thủ công đó đều ở trong căn phòng kia nghiên cứu một đồ vật nhỏ do chủ tử sao chép ở một quyển sách, cũng phải vây đỉnh núi kia lại, không được để ai tiếp cận.

Trăm dặm chung quanh đỉnh núi kia đều không có ai cư trú, cũng vì địa thế nơi đó gập ghềnh mà hoang vu, ngày thường ít có người qua lại, vậy nên bên kia đã xảy ra chuyện gì thì cũng sẽ không khiến người ta chú ý quá.

Mấy năm nay, Tạ quản sự thường nghe quản sự thôn trang bên Gia Lăng Quan kia hồi báo rằng thỉnh thoảng sẽ nghe được tiếng nổ mạnh đáng sợ, cũng thường có thợ thủ công bị thương, trong lòng hắn cũng không hiểu rốt cuộc là đang làm cái gì, chỉ có thể mở miệng trấn an, tự mình chạy tới thăm vài lần, phát hiện tuy rằng những thợ thủ công đó bị thương, nhưng bởi vì tiền an ủi và đãi ngộ của bọn họ quá tốt nên cũng không sinh ý niệm rút lui gì, ngược lại đều vô cùng tích cực mà tham dự nghiên cứu. Hơn nữa điều may mắn chính là, chắc rằng quyển sách kia đã kỹ càng tỉ mỉ liệt kê ra rất nhiều chuyện phải chú ý, lại phái người chuyên môn theo dõi, các thợ thủ công cũng không dám tùy tiện thí nghiệm, cẩn thận hành động dựa theo những gì quyển sách đó phân phó, ngược lại không có ai bị thiệt mạng.

Nhìn nữ tử đang ngồi ngay ngắn bên trên, Tạ quản sự chậm rãi cúi đầu, trong lòng không thể không thầm khen một tiếng, cảm thấy tuy rằng vị Thế tử phi này không rên một tiếng, nhưng lại sớm mà nắm giữ mọi chuyện trong tay, khiến mọi chuyện phát triển theo phương hướng  dự đoán, càng nghĩ kỹ càng thấy kinh khủng.

Chỉ là tế tư quá sâu, trong lòng Tạ quản sự lại có một trận lửa nóng.

Hắn không sợ ở bên cạnh một chủ tử biết xử sự, chỉ sợ phải bên cạnh một chủ tử chỉ muốn giữ mình không có bản lĩnh. Bây giờ hắn còn trẻ, cũng có tham vọng của bản thân, muốn xuất đầu lộ diện, mà việc chủ tử giao cho hắn, không thể nghi ngờ đã khiến hắn nhìn ra lợi hại trong đó. Chỉ cần hắn thức thời thông minh một ít, không chỉ không cần lo lắng bị diệt khẩu, ngược lại tương lai sẽ có lợi thật lớn.

Tạ quản sự rũ mắt, chờ nữ tử phía trên mở miệng.

Sau một lúc lâu mới nghe nàng nói: “Tạ quản sự vất vả rồi, trước tiên ngươi cứ ở trong phủ, nghỉ cho tốt đi.” Nói xong liền gọi Thanh Hoàn đang chờ ngoài cửa vào, sai nàng đem dẫn Tạ quản sự đi nghỉ tạm, thuận tiện chuẩn bị tốt một bàn tiệc rượu hầu hạ.

Tạ quản sự cảm tạ ân điển rồi đi theo nha hoàn xuống.

Trên đường đến khách viện, trên gương mặt nghiêm túc của Tạ quản sự hiếm khi lộ ra một chút tươi cười, nói với Thanh Hoàn đang dẫn đường: “Lại phải làm phiền Thanh Hoàn cô nương rồi.”

Thanh Hoàn cong môi cười với hắn, bên má hơi lộ ra hai cái lúm đồng tiền, cười nói: “Tạ quản sự khách khí rồi, nô tỳ cũng chỉ là nghe theo lệnh của Thế tử phi mà thôi.” Cũng không nói thêm gì nữa.

Mỗi lần Tạ quản sự tới thành Minh Thủy, mười lần thì có năm lần là Thanh Hoàn ra mặt đưa hắn đến khách viện, có thể nói chuyện mấy câu với Thanh Hoàn. Chỉ là hai người, một là đại nha hoàn bên người nữ chủ nhân, một là quản sự thôn trang, bình thường cũng không có chuyện gì phải lui tới, vậy nên mới xa lạ khách khí một chút, cũng không có chỗ nào quá phận.

Chờ đến khách viện, Thanh Hoàn phúc thân với hắn rồi đi phân phó người chuẩn bị nước ấm rửa mặt và quần áo sạch sẽ, đồng thời lại tự mình đến phòng bếp phân phó đầu bếp sửa soạn một bàn rượu đồ ăn ngon đưa đến đây.

Chờ nàng bận rộn xong, khi trở lại khách viện liền thấy Tạ quản sự đã rửa mặt xong, mặc một bộ áo suông màu xanh đá áo ngồi bên bàn, khi thấy nàng dẫn theo nha hoàng bưng rượu và thức ăn tiến vào thì vội vàng đứng dậy cảm tạ.

“Tạ quản sự không cần khách khí, ngài dùng bữa trước đi, một lát nữa nghĩ ngơi giải tỏa cho tốt.”

Chỉ huy bọn nha hoàn sắp xếp rượu và thức ăn lên trên bàn, Thanh Hoàn hành lễ với Tạ quản sự rồi muốn cáo từ rời đi.

“Mong Thanh Hoàn cô nương chờ một lát đã.” Tạ quản sự đột nhiên mở miệng nói.

Thanh Hoàn xoay người nhìn hắn, mỉm cười ý bảo hắn mở miệng.

Nha hoàn có thể được tuyển đến hầu hạ bên người con gái của Công chúa, đầu tiên là nhan sắc không tồi. Thanh Hoàn kiều mỹ tiếu lệ, khi mỉm cười thì một đôi má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, thêm vài phần xinh đẹp, đặc biệt là phần khí độ kia, không phải thứ nữ nhi nhà bình thường có thể so được, không nói ra còn tưởng rằng đó là tiểu thư quan gia. Tạ quản sự nhìn mà trong lòng rung động, vuốt cây trâm bạch ngọc trong tay áo đã bị hắn vuốt ve không biết bao nhiêu lần kia một hồi, tâm tư xoay chuyển rất nhanh rồi đưa cây trâm ra.

Sắc mặt hắn như thường cười nói: “Ta đến phủ đã nhiều lần, đều được Thanh Hoàn cô nương chiếu cố, trong lòng Tạ mỗ vô cùng cảm kích, đây không phải thứ gì quá tốt, chỉ là cảm tạ sự chiếu cố của Thanh Hoàn cô nương. Không chỉ có cô nương, vài vị cô nương khác cũng có lễ vật.” Chỉ là không phải hắn tự mình đưa mà thôi.

Mặt Thanh Hoàn đỏ bừng, tuy là nàng thông minh linh hoạt nhưng cũng bị hành động giống như cầu thân này của Tạ quản sự làm cho chân tay luống cuống. Hắn lại còn quan tâm đến thể diện của nàng, nói vô cùng dễ nghe, đến cả lễ vật của đám Thanh Nhã cũng đã chuẩn bị rồi, nếu như nàng nhận lấy, đó là ngầm đồng ý lời cầu thân của hắn, sợ là vừa quay đầu hắn liền đến chỗ Thế tử phi cầu thú. Nếu như nàng không nhận thì cũng không quan trọng, cùng làm thì hắn là một quản sự muốn lấy lòng nha hoàn bên người Thế tử phi mà thôi, mấy nha hoàn cũng đều nhận được lễ vật, cũng không tính là vượt rào.

Không ngờ tâm tư hắn lại kín đáo như thế, khiến nàng nhận không ổn, không nhận cũng không ổn, trong lúc nhất thời có hơi thất thố.

Sau một lúc lâu, Thanh Hoàn hơi nghiêm mặt, thi lễ với hắn rồi mới nói: “Vậy thì ta đa tạ Tạ quản sự, chỉ là phiền Tạ quản sự đưa lễ vật chuẩn bị cho bọn tỷ muội cho ta mang luôn đi, cũng đỡ khiến người khác phải đi thêm một chuyến.”

Tạ quản sự sửng sốt, sau đó thì cười khổ, phát hiện mình bị nha đầu này thắng một nước cờ. Lại nhìn vành tai ửng đỏ của nàng, trong lòng dâng lên tình ý vô hạn, cười cười tiến vào nội thất lấy một cái tráp hồng sơn khắc hoa ra, đưa cho nàng.

Sau khi tiếp nhận cái tráp, Thanh Hoàn ra vẻ như không có việc gì mà lại hành lễ với hắn rồi lui ra ngoài.

******

Sau khi Tạ quản sự lui xuống, tâm tình A Uyển có chút kích động, căn bản ngồi không yên, bắt đầu đi tới đi lui trong nhà, bình phục lại tâm tình.

Tâm tình của nàng rất phức tạp, cũng không biết quyết định lúc trước của chính mình có đúng hay không, thế cho nên hiện tại đồ nàng muốn được nghiên cứu ra rồi, nhưng lòng nàng lại bắt đầu lo lắng.

Hiện tại là thời đại vũ khí lạnh, thuốc súng còn chưa dùng trên chiến trường, thậm chí theo như nàng cho người tra xét, người nước ngoài trên thế giới cũng không có xuất hiện thứ thuốc súng dùng cho quân sự này, tuy rằng trình độ khoa học kỹ thuật của người nước ngoài so tiến bộ hơn một chút so với Đại Hạ, nhưng đa số là nghiên cứu trên lĩnh vực sinh hoạt thường ngày của người dân, vẫn chưa có người chuyên môn nghiên cứu thuốc súng. Một khi việc này mở đầu, sẽ dẫn tới kết quả gì nàng cũng có thể dự đoán ra, không khỏi có hơi do dự.

Trong lúc nhất thời, nàng lưỡng lự.

Chờ bà vú ôm con trai đến đây theo lệ thường, A Uyển mới phát hiện mình đã đi tới lui trong phòng nửa canh giờ.

A Uyển tiếp nhận con trai, thấy bé vốn đang híp mắt nửa ngủ nửa tỉnh, nhưng vì thay đổi người bế nên lập tức tròn xoe đôi mắt, bộ dáng đáng yêu này khiến nàng nhịn không được mà cười thơm thơm hắn, không nghĩ chuyện khác nữa, vào nội thất đút bé uống sữa.

Lượng sữa của nàng ít, căn bản không đủ cho tiểu gia hỏa uống, sau khi uống xong vẫn không đủ no liền bắt đầu kêu như mèo nhỏ. A Uyển ôm bé rồi thơm thơm lên mặt, thơm mãi đến khi bé mếu máo thì mới gọi bà vú tiến vào đút cho bé.

Chờ Tiểu Trường Cực uống no rồi, A Uyển mới ôm hắn đến trên giường sát cửa sổ đất, chính mình thì ngồi ở bên cạnh, vừa đùa với thằng bé vừa nghĩ chuyện lúc trước, lòng lại loạn lên mãi đến khi nha hoàn tới bẩm, Vệ Huyên đã trở lại.

Tinh thần A Uyển chấn động, vội vội ngẩng đầu lên nhìn qua, rất nhanh liền thấy mành được tiểu nha đầu vén lên, Vệ Huyên mặc một bộ áo gấm dày màu đỏ sẫm đi đến.

Khi Vệ Huyên tiến vào thì nhìn thấy A Uyển lại ôm cái cục nợ kia trong lòng thì không vui lắm, nhưng thật ra cũng đã quen việc mấy ngày nay A Uyển đều ôm con trai bên người, hận không thể tự mình chăm sóc, khiến mỗi ngày hắn đến đều phải đối mặt với tiểu quỷ này. Nhưng mà hôm nay A Uyển cũng không đặt hơn phân nửa tâm tư trên người con trai, dùng một loại thần sắc chờ đợi khó hiểu nhìn hắn.

Trong lòng Vệ Huyên khẽ động, trên mặt lại không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, vào tịnh phòng rửa mặt rồi thay một thân y phục rộng thùng thình ra, ngồi xuống cạnh A Uyển, tiếp nhận chén trà nha hoàn mới trình lên.

A Uyển nhìn Tiểu Trường Cực đang híp mắt muốn ngủ, nhẹ nhàng vỗ về thân mình bé, thấy bé ngủ rồi mới gọi bà vú ôm  bé xuống.

Chờ hài tử vừa đi, A Uyển liền sáp lại gần Vệ Huyên, do dự nhìn hắn.

“Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?” Vệ Huyên kéo tay nàng, hiếm khi thấy dáng vẻ do dự thế này của nàng, không khỏi nghĩ nhiều thêm, trong lòng hơi âm u, trên mặt lại rất hòa khí nói: “Bất kể là có chuyện gì thì đều có ta chống đỡ, nàng không cần lo lắng.” Sau đó hắn đột ngột chuyển giọng, ngữ khí hơi lạnh lùng: “Nếu như nàng còn nhắc đi nhắc lại chuyện muốn đi thành Dương, vậy thì bỏ đi.”

A Uyển thật sự bị tốc độ chuyển ngữ khí của hắn làm cho dở khóc dở cười, thấy chung quanh không có nha đầu nào, tâm tình kích động trong lòng vẫn chưa bình phục, không biết tại sao lại nổi lên xúc động, vội vàng nhào tới.

Vệ Huyên suýt nữa đã nàng nhào đến mà trực tiếp ngã lên giường, vội vã đỡ lấy eo nàng, nhìn kỹ mặt nàng, trong lòng lại rầu rĩ, vội ôm lấy nàng.

“A Huyên, chàng và thiếp nói chuyện đi.” A Uyển nhìn hắn rất nghiêm túc, “Lòng thiếp cũng đang do dự, không biết phải làm thế nào mới tốt, sau khi chàng nghe xong thì phải cẩn thận ngẫm nghĩ rồi hẵng quyết định.”

Vệ Huyên thấy nàng thận trọng như thế, trong lòng đã bắt đầu nghĩ đi nghĩ lại mọi việc, nhưng vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, ngoài miệng thì rất thận trọng nói: “Nàng nói xem.”

A Uyển ấp ủ cảm xúc, nói việc hôm nay Tạ quản sự bẩm báo với nàn cho hắn nghe, hơn nữa còn nói hết chuyện bốn năm trước nàng sai Tạ quản sự đến Bắc Địa mua đất xây dựng thôn trang, hơn nữa còn bí mật xây dựng một xưởng nghiên cứu hỏa dược. Sau khi nói hết thì mang vẻ mặt chờ đợi mà nhìn hắn, muốn nghe nghe ý tưởng của hắn.

Đột nhiên nghe xong, Vệ Huyên cũng sợ ngây người, sau đó lại nhìn ánh mắt nàng, không khỏi có chút khác thường.

Lúc này tâm trạng Vệ Huyên khó có thể bình phục trong sóng to gió lớn, bởi  vì có kinh nghiệm trọng sinh, vừa rồi hắn mới có thể nhìn thấu bí mật hai đời của A Uyển, cả hai kiếp nàng đều là một vị khách từ thế giới khác, thậm chí có đôi khi còn nhận ra được từ trong lời nàng thốt ra lúc lơ đãng, nơi kiếp trước của nàng hơn hẳn Đại Hạ, thậm chí là một thế giới càng thêm kỳ lạ hơn so với Đại Hạ, vậy nên mới có thể để một người với thân phận nữ nhi như nàng cũng có thể nhận biết được nhiều thứ như vậy, giống như một thi sĩ bác học, chuyện gì đều có thể nói được.

A Uyển như vậy thật sự khiến hắn vừa yêu vừa mừng lạị vừa sợ, sợ nàng còn nhớ thương thế giới kia, cho nên hắn vẫn luôn làm bộ không phát hiện ra bí mật của nàng.

Mà hiện tại, A Uyển lại lần nữa cho hắn một sự kinh hỉ, thật là vừa mừng vừa sợ.

Thông minh như hắn, thêm cả trải nghiệm hai đời này, tất nhiên hắn biết hậu quả một khi thuốc súng này ra đời theo lời A Uyển, chỉ hơi vô ý một chút thôi cũng sẽ gây ra hậu quả khó lường trước được, thậm chí cả phản ứng của bên phía kinh thành cũng khiến hắn không thể không phòng.

Vệ Huyên lập tức nói: “Để ta ngẫm lại việc này đã, nàng không cần lo lắng, giao cho ta là được.”

Rõ ràng chỉ là một ma ốm đến cả sinh con cũng bị khó sinh, trước nay chưa từng được mọi người đánh giá cao, không ngờ lực sát thương của nàng lại lớn như vậy, khiến tư vị trong lòng Vệ Huyên thật sự khó tả.

Hắn thề, cả hai đời hắn đều muốn bắt lấy nàng thậm chí muốn giam cầm nàng, tuyệt đối không liên quan đến chuyện nàng có lực sát thương này, thuần túy chỉ bởi vì hắn có một loại ái mộ cố chấp với nàng mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.