Chương 44
Editor: Vermouth
Tỉnh lại trong lúc ngủ mơ, A Uyển cảm giác mình giống như gặp ác mộng, bị bóng đè, thân thể rất nặng, rất thống khổ.
Chờ nàng mở to mắt, ngơ ngác nhìn nóc màn đơn giản trên đỉnh đầu mới phát hiện mình bây giờ đang ở trong phòng nhỏ chùa Khô Đàm cung cấp cho khách hành hương nghỉ ngơi, cuối xuân nhiệt độ trong núi không cao lắm, rất thích hợp để ngủ, nhưng mà tiểu quỷ ngủ ở bên cạnh nàng giống như con bạch tuộc tám chân tứ chi đều quấn lấy cơ thể của nàng, quả thực là hiện thực bám người, trong mộng cũng bám người.
Chẳng trách nàng gặp ác mộng.
"Biểu đệ, mau dậy đi!" A Uyển véo má tiểu quỷ, gọi hắn dậy, bị hắn cuốn lấy cực kỳ khó chịu.
Vệ Huyên cũng vừa mới tỉnh, tuy tính cảnh giác của hắn không tệ, lúc một mình không thể ngủ quá sâu nhưng chỉ cần ở bên cạnh A Uyển, hắn luôn ngủ ngon, hơn nữa cơ thể bây giờ là một thằng nhóc, thoáng cái là có thể ngủ say. Lúc bị A Uyển véo má gọi tỉnh, hắn còn có hơi buồn ngủ, mắt díu lại bò dậy theo, bộ dạng dụi mắt vô cùng trẻ con.
A Uyển thấy thế thì vươn tay vuốt lại tóc cho hắn, không ngờ tiểu quỷ này lại được nước lấn tới, ghé mặt lại cọ vào giữa cổ nàng, cái đầu xù giống như con cún nhỏ dụi người, vô cùng trẻ con. Trông thấy bộ dạng này của hắn, A Uyển chỉ coi hắn là một đứa trẻ, có lẽ coi nàng thành nữ trưởng bối cho nên rất quấn nàng.
Sờ sờ đầu hắn, A Uyển nghĩ thầm, đoán rằng chờ hắn lớn lên một chút, hiểu rõ tỷ tỷ không thể nào làm thê tử của hắn, có lẽ sẽ không cố chấp như vậy nữa.
Ừ, là dấu hiệu tốt!
Thanh Yên trông chừng ngoài cửa ước chừng giờ nghỉ trưa của các tiểu chủ tử sắp kết thúc nên đã sớm bảo vú già đi theo chuẩn bị sẵn nước ấm và khăn mặt sạch sẽ, nghe thấy động tĩnh bên trong thì bưng nước sạch vào hầu hạ các chủ tử rời giường.
Bởi vì ở bên ngoài nên cũng không cần chú ý nhiều lắm, chẳng mấy chốc đã xử lý xong bản thân, A Uyển bưng cốc nước ấm lên nhấp một ngụm, hỏi thăm ba tỷ muội Mạnh gia ở đâu, nghe nói lúc trước cũng đều đã đi nghỉ ngơi, hiện giờ hẳn là dậy rồi, bèn đứng dậy đi tìm các nàng.
Vừa ra cửa thì trông thấy Mạnh Hân cũng đang từ sương phòng đi ra, theo phía sau nàng là Mạnh Vân và Mạnh Nhược bước đi chậm rãi.
Lúc nhìn thấy A Uyển, Mạnh Hân phấn chấn chạy tới, "Chúng ta tới sau núi xem tiểu cữu có bắt được hạc tiên hay không đi."
A Uyển nhìn ra hướng sau núi chùa Khô Đàm theo trực giác, có thể nhìn thấy núi xanh chập trùng ở phía xa xa, từ xa đến gần, là một cái cây cao lớn, bóng cây xanh tươi, một cơn gió thổi qua có thể nghe được tiếng lá hò reo trong núi, cả trái tim cũng lặng lại theo đó. Chỉ là cảnh vật trông đẹp mắt nhưng A Uyển biết sức mình, thân thể nhỏ bé này của nàng vẫn nên không đi xem náo nhiệt thì tốt hơn.
Nàng còn chưa từ chối, Mạnh Vân đã hung dữ ngăn tiểu cô nương lại, "Muội là cô nương gia, đừng nhảy đông nhảy tây như thế, nếu mẫu thân biết, cẩn thận nàng phạt muội."
Mạnh Nhược thấy mặt tiểu muội phồng lên, buồn cười kéo nàng ấy đến trước mặt an ủi, để cho tiểu muội tính trẻ con ôm lấy eo nàng làm nũng.
Lúc này, một tiểu hòa thượng chạy tới, nói với Vệ Huyên: "Thí chủ, ở bên ngoài thị vệ của ngài tìm ngài, Vinh Vương điện hạ xảy ra chuyện rồi ạ."
Sắc mặt mọi người thay đổi, tất cả lo lắng hỏi: "Làm sao vậy?"
Tiểu hòa thượng lắc đầu, hắn chỉ phụ trách truyền lời, cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Trên mặt Vệ Huyên lại không có vẻ lo lắng, nói với A Uyển: "Nàng cứ yên tâm ở lại chỗ này, lát nữa nếu ta không trở về, nàng cùng các cô mẫu về phủ trước, không cần chờ ta. Không có chuyện gì đâu, ta đi trước xem một chút." Vốn muốn cùng A Uyển trở về, nhưng Vinh vương xảy ra chuyện, khiến cho kế hoạch của hắn bị hỏng, Vệ Huyên có chút không vui, trong lòng đã nghĩ đến nếu nhìn thấy Vinh vương ngu xuẩn kia nên giày vò hắn ta như thế nào đây.
A Uyển bị giọng nói bình tĩnh và hiểu chuyện của hắn làm cho sửng sốt, chờ hắn đi xa mới phản ứng lại. Hắn là một đứa trẻ, một đứa trẻ đi làm cái gì? Có thể làm gì chứ? Trong lòng có hơi tức giận, giữa rừng núi nhiều sâu bọ rắn độc, là nơi một đứa bé như hắn nên đi ư?
"Hắn cũng là một đứa trẻ, hắn đi làm cái gì vậy?" Mạnh Hân tò mò hỏi.
A Uyển nhăn mày, trong lòng càng ngày càng mất hứng.
Tỷ muội Mạnh Nhược biết A Uyển và Vệ Huyên có tình cảm tốt, thấy nàng nhíu mày, sợ nàng lo lắng, bèn nói: "Bên cạnh hắn có mấy thị vệ trong cung, không sao đâu, A Uyển không cần phải lo lắng." Mạnh Nhược sờ đầu tiểu biểu muội, để cho nàng bớt lo lắng.
A Uyển nhấp môi, có điều trong lòng vẫn lo lắng, cũng không còn lòng dạ đi dạo, bèn cùng tỷ muội Mạnh gia đi tìm tỷ muội Trưởng Công chúa Khang Bình đang nghe kinh Phật ở tiền điện.
May mắn lúc này Phàm Đại sư cũng đã giảng kinh xong, các nữ quyến các phủ đến chùa nghe kinh Phật lục tục rời đi, lúc bọn A Uyển đi tìm người thì được tiểu hòa thượng dẫn đường cho biết là Trưởng Công chúa Khang Bình đang nói chuyện với mấy vị Hầu phu nhân ở hương phòng, bốn người vội qua tìm các nàng.
Đi vào một gian hương phòng, vừa vào cửa đã trông thấy nhóm phụ nhân ăn mặc hoa lệ quý phái ở trong phòng, đang nói chuyện phiếm với Trưởng Công chúa Khang Bình, cười nói duyên dáng, cả phòng phục trang đẹp đẽ, nói rất nhiều lời nịnh nọt với Trưởng Công chúa Khang Bình. Trưởng Công chúa Khang Nghi ngồi bên cạnh cười mỉm, thỉnh thoảng cũng nói vài câu với người khác nhưng Trưởng Công chúa Khang Bình vẫn là trung tâm.
Trông thấy mấy cô nương tiến vào, Trưởng Công chúa Khang Bình cười nói: "Mấy con khỉ con các ngươi đi đâu chơi vậy? Mau tới bái kiến các vị phu nhân."
Mạnh Nhược dẫn theo các muội muội tiến lên thỉnh an các vị phu nhân ở đây, nơi này không chỉ có Quận Vương phi hoàng tộc, còn có phu nhân thế gia quyền quý trong kinh, trượng phu của các nàng đều là nhân vật quan trọng trong triều, gia thế hiển hách, bằng không thì cũng không thể cùng ngồi nói chuyện với Trưởng Công chúa Khang Bình như thế, nói cười trò chuyện hòa thuận vui vẻ.
A Uyển cảm giác sau khi mình đi vào bị ánh mắt của mấy phu nhân nhìn kỹ nhiều lần, nàng vẫn kiên trì tiến lên thỉnh an, may mắn vì ở bên ngoài, hai vị Trưởng Công chúa ngồi đây nên cho dù các nàng hiếu kỳ, trên mặt cũng không lộ ra, chỉ cười nhẹ nhàng mà thôi.
Cũng không trách các nàng hiếu kỳ, từ Trung Thu năm trước sau khi Trưởng Công chúa Khang Nghi về kinh, Vệ Huyên rảnh ra là chạy tới phủ Trưởng Công chúa Khang Nghi, chuyện thậm chí đánh cả hai vị Công chúa trong cung vì Quận chúa Thọ An đã lan truyền khắp nơi ở trong kinh, cũng khiến cho các nàng rất tò mò Quận chúa Thọ An bệnh tật ốm yếu không sống được đến thành niên trong truyền thuyết làm sao lung lạc được tiểu ma đầu cái gì cũng không sợ kia. Đáng tiếc sức khỏe A Uyển không tốt, sau khi trở về ngoại trừ tiến cung thỉnh an Thái hậu ra thì luôn ru rú ở trong phủ không bước chân ra khỏi cửa, quả thực chỉ nghe tên không thấy người, khiến cho người ta vô cùng tò mò.
Hiện tại xem ra, không khỏi có chút thất vọng. So sánh với ba tỷ muội Mạnh gia thanh tú mỹ lệ, Quận chúa Thọ An không chỉ vẻ ngoài bệnh tật, hơn nữa gầy yếu hơn những cô bé cùng tuổi rất nhiều, không có gì nổi bật cả. So sánh với nàng, Quận chúa Phúc An đứng ở bên cạnh nàng ngọt ngào động lòng người, hoạt bát lanh lợi, nháy mắt trông nàng càng kém hơn.
Tiểu cô nương gầy yếu bệnh tật như vậy, cũng không biết sao Vệ Huyên kia lại để ý? Thật là kỳ lạ.
Cho dù các vị phu nhân ở đây khi nhìn thấy A Uyển lập tức xem thường trong lòng, trên mặt lại không tỏ vẻ gì, thấy A Uyển tiến lên thỉnh an, đều tốt bụng cho quà gặp mặt. Chỉ có Vương phi Tĩnh Nam quận ngồi ở bên cạnh Trưởng Công chúa Khang Nghi cười rất thật lòng, ôm A Uyển nói: "Một thời gian ngắn không thấy, nhìn sắc mặt Thọ An của chúng ta có mấy phần huyết sắc rồi, hẳn là lớn thêm chút nữa là khỏe rồi."
A Uyển ngẩng đầu cười với nàng, trả lời lại một tiếng mềm mại.
Trưởng Công chúa Khang Nghi thấy sắc mặt con gái không tệ, cũng cực kỳ tán thành lời của tỷ muội tốt.
Ba tỷ muội Mạnh gia rất quen các phu nhân ở đây, thỉnh an xong thì bám lấy Trưởng Công chúa Khang Bình.
Trưởng Công chúa Khang Bình trông thấy sắc mặt con gái khác thường, con gái út cũng liên tục nhìn A Uyển, biết các nàng tới tìm là có chuyện, lập tức nói: "Được rồi, không còn sớm nữa, chúng ta phải về phủ, ngày khác sẽ trò chuyện với các vị."
Nghe nàng nói như vậy, mọi người cũng thức thời, dồn dập đứng dậy đưa tiễn.
Trưởng Công chúa Khang Nghi ở bên ngoài trước giờ luôn theo Trưởng Công chúa Khang Bình, sau khi nghe xong cũng dắt A Uyển đứng dậy cáo từ mọi người.
Chờ ra khỏi hương phòng không lâu, tỷ muội Mạnh gia nói chuyện Vinh vương cho Trưởng Công chúa Khang Bình.
"Hồ đồ!" Mặt Trưởng Công chúa Khang Bình trầm xuống, "Thập Ngũ đệ bản tính thuần lương, còn trẻ người non dạ, chắc chắn có người xúi giục hắn tới đây tìm hạc tiên gì đó. Hạc Sơn tuy phong cảnh đẹp nhưng địa thế trong núi sâu lại có phần hiểm trở, một đứa trẻ sống an nhàn sung sướng như hắn sao có thể vào trong đó mạo hiểm?"
Trưởng Công chúa Khang Bình trách mắng rồi bảo người hầu dẫn theo thị vệ phủ Công chúa ra phía sau núi chùa Khô Đàm xem tình hình.
A Uyển nắm tay mẹ Công chúa, nghe Trưởng Công chúa Khang Bình nói vậy, trong lòng hơi ưu tư, cảm thấy Vinh vương không phải là bị tiểu quỷ lừa tới ư? Cũng không biết Vệ Huyên lừa hắn tới như thế nào, rõ ràng Vinh vương trông cũng không ngốc, sao lại làm ra việc ngu ngốc dẫn theo một đám công tử bột chạy đi tìm hạc tiên.
Danh tiếng Hạc Sơn đã không thể khảo cứu, có người nói bởi vì ngọn núi như một con hạc tiên ngửa cái cổ xinh đẹp nên lấy tên Hạc Sơn; cũng có người nói nơi này là nơi cư ngụ của tiên nhân thượng cổ, có hạc tiên ẩn hiện nên đặt tên là Hạc Sơn; lại có người nói, từng trông thấy hạc tiên trong núi, mỗi người nói một kiểu, khó biết thật giả. Tuy rằng thường xuyên nghe nói có người già muốn lên Hạc Sơn tìm hạc tiên nhưng lần nào cũng tay không trở về, chỉ là câu chuyện truyền miệng, không người nào sẽ tin tưởng, dần dà, không người đến nữa, nhưng ai ngờ rằng hôm nay Vinh vương lại bị lừa đến.
Tuy thân mẫu Vinh vương thân phận thấp nhưng hắn rốt cuộc là đệ đệ ra đời lúc Văn Đức Đế đăng cơ, nuôi lớn như con trai, ít nhiều cũng có tình cảm, nếu hắn xảy ra chuyện ở Hạc Sơn, Văn Đức Đế chắc chắn sẽ giận dữ, đến lúc đó người đi theo chắc chắn sẽ bị liên lụy, ngay cả Vệ Huyên lừa Vinh vương chỉ sợ cũng không thoát tội...
A Uyển có chút rối rắm, đến lúc đó có phải phải xem Văn Đức Đế rốt cuộc thương người nào hơn không? Là thương tiểu đệ một tay nuôi lớn như con trai hơn hay là thương cháu trai cũng nuôi dưỡng ở trong cung, chuyện này thật sự khó mà nói được.
Mấy người ngồi ở trong sương phòng chờ khoảng hai khắc đồng hồ thì có thị vệ trở về, đồng thời cũng mang tin tức Vinh vương bình an vô sự trở về.
Trưởng Công chúa Khang Bình nghi ngờ nói: "Không có việc gì?"
Thị vệ bẩm báo: "Đúng vậy, nghe nói là lúc trước Vinh vương chạy nhanh quá, tùy tùng phía sau không nhìn thấy rõ, ngài không cẩn thận ngã vào khe núi, bởi vì ngài ngã rồi ngất đi, cho nên người ngoài cho rằng ngài mất tích, về sau Thế tử Thụy vương đến, chẳng mấy chốc đã tìm được ngài ấy, sau khi dùng nước làm ngài ấy tỉnh lại thì không sao rồi."
Trưởng Công chúa Khang Bình nghe xong không biết nên khóc hay cười: "Ngã ngất đi? Ngoại trừ ngất đi ra có bị thương chỗ nào không?"
"Dạ không, Vinh vương điện hạ được Phật tổ phù hộ, bình an vô sự, bây giờ lại dẫn các công tử lên núi tiếp tục tìm hạc tiên."
Dù là mọi người đã chuẩn bị tâm lý nhưng nghe được đáp án như thế, thật sự muốn thổ huyết, thế mà lúc trước các nàng còn lo lắng cho hắn. Trưởng Công chúa Khang Bình đỡ trán, tay áo rộng che nửa mặt của nàng, cũng không biết nàng bây giờ đang có vẻ mặt gì nhưng chắc chắn không tốt lắm.
Thị vệ cũng biết đáp án này của mình chắc chắn có thể khiến người ta tức chết, cho nên trả lời xong liền cúi đầu thấp, tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Một lúc lâu sau, Trưởng Công chúa Khang Bình ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Thập Ngũ đệ ngày thường là đứa trẻ ngoan khiêm tốn chăm học, từ bao giờ trở nên ham chơi như vậy? Thôi thôi, kệ bọn hắn đi, chúng ta về phủ." Trưởng Công chúa Khang Bình cũng lười để ý, tự hắn muốn tìm trách, đừng trách người làm tỷ tỷ nàng không quan tâm.
Trưởng Công chúa Khang Nghi ôn nhu nói: "Có lẽ ngày thường trong cung bị gò bó quá, qua mấy năm nữa hắn xuất cung xây phủ, đến lúc đó hẳn là sẽ hiểu chuyện hơn nhiều." Cũng là tỷ tỷ, lời này cũng chỉ có Trưởng Công chúa Khang Nghi có thể nói, về phần trong lòng nàng nghĩ thế nào, chỉ có mình nàng biết.
Nghe nói Vinh vương bình an vô sự, Trưởng Công chúa Khang Bình không ở lại nữa, đi cáo từ trụ trì chùa Khô Đàm rồi về phủ.
Lên xe ngựa, Mạnh Hân líu rít nói: "Tiểu cữu thật sự may mắn, cũng chỉ bị ngã rồi ngất xỉu chút không bị thương gì, chẳng lẽ thật sự là Phật tổ phù hộ sao? Có điều, hắn thật sự có thể tìm được hạc tiên ư? Ta cũng rất muốn nuôi hạc tiên, A Uyển, nếu tiểu cữu thật sự tặng cho ngươi một con hạc tiên, đến lúc đó ngươi phải cho ta nuôi mấy ngày nha ~~"
A Uyển: "..." Tiểu cô nương quá hồn nhiên, bỗng cảm thấy không nên cho nàng ấy biết hiện thực tàn khốc.
"Đồ đần, làm gì có hạc tiên nào!" Mạnh Vân không khách khí đả kích tiểu muội, "Tiểu cữu không đáng tin, về sau cách xa hắn một chút."
"Vì sao?" Mạnh Hân ngơ ngác hỏi.
Mạnh Vân nhìn rèm xe lắc lư, bên ngoài hai bên là đường núi, người đi đường cực ít, nàng hạ thấp thanh âm nói: "Lúc tiểu cữu sinh ra, Phàm Đại sư được mời vào cung giảng kinh Phật cho Thái hậu, lúc ấy hắn nhìn thấy tiểu cữu được cung nữ ôm thì nói với Hoàng cữu cữu, nói tiểu cữu vốn là người trời chuyển thế, người trời cao chiếu cố, số mệnh cả đời cực tốt, vận mệnh vương triều chúng ta cột ở trên người hắn."
A Uyển: "..."
Mạnh Nhược: "..."
Mạnh Hân: "..."
A Uyển suýt chút nữa ngã xuống trong gió, câu chuyện rốt cuộc bị bẻ lái đi đâu vậy? Người trời chuyển thế? Có thể bị một tiểu quỷ bảy tuổi lừa đi tìm hạc tiên, chẳng lẽ không phải đồ ngốc chuyển thế sao? Hơn nữa, tình tiết cẩu huyết này, chỉ sợ Hoàng đế giấu kín vô cùng, một tiểu cô nương như nàng ấy làm sao biết được? Lẽ nào không phải bịa chuyện sao?
"Gạt người!" Mạnh Hân ngơ ngác nói, "Trước giờ muội chưa bao giờ nghe nói, Nhị tỷ chắc chắn gạt người. Đại tỷ, tỷ từng nghe nói chưa?"
Mạnh Nhược lắc đầu, "Chưa từng nghe nói, Nhị muội muội đừng nói bật, nếu truyền đi, ngay cả mẫu thân cũng không bảo vệ được muội đâu." Nói xong, không khỏi có chút thầm lo lắng, cô nương thuần lương thùy mị gần như là lớn tiếng trách mắng, đồng thời cảnh cáo các muội muội không được phép nói ra ngoài.
A Uyển biết lợi hại, tất nhiên sẽ không nói lung tung; Mạnh Hân quen nghe các tỷ tỷ, tuy thích lải nhải nhưng lời không thể nói, đánh chết nàng cũng không nói, là tiểu cô nương ngay thẳng.
Mạnh Vẫn lại vẫn rất bình tĩnh như cũ, "Không gạt người, chuyện này là ta nghe lén Hoàng cữu cữu nói với Thái hậu lúc tiến cung khi còn bé, vô cùng chính xác. Có điều việc này quả thực không thể nói cho người ngoài, nếu người ngoài biết được thì có hại cho chúng ta, các muội nên nghe đại tỷ."
Mạnh Hân và A Uyển gật đầu lần nữa.
Biết được bí mật này không thể tiết lộ này, Mạnh Hân hưng phấn đến mức khuôn mặt hồng hồng, bẻ đầu ngón tay nói: "Chẳng trách Hoàng cữu cữu và Thái hậu đối xử tốt với tiểu cữu cữu như vậy, cho dù thân mẫu sinh ra hắn xuất thân thấp cũng không để ý, sớm phong hắn làm Vinh vương. Hơn nữa, nghe nói từ nhỏ đến lớn hắn gặp phải một chút nguy hiểm nhưng cuối cùng đều sẽ biến nguy thành an, là một người cực kỳ may mắn."
A Uyển nhìn trời, nàng vẫn cảm thấy chuyện số mệnh này hư vô mờ ảo, nếu Vinh vương thật sự có số mệnh như vậy, chỉ sợ Hoàng đế là người đầu tiên không tha cho hắn, trừ khi còn có cái gì không thể nói ra. Hơn nữa, hiện nay Vệ Huyên rõ ràng có mối quan hệ thân thiết với Vinh vương, cũng không biết có bị liên lụy hay không.
A Uyển thở dài, bỗng cảm thấy mình thật sự có thêm một Hùng đệ đệ [*] khiến cho người ta lo lắng!
[*] Hùng là gấu, ý nói có một đứa em trai to khỏe, tính cách khó bảo.
****
Ngay lúc A Uyển quan tâm đứa trẻ khó bảo nào đó, đứa trẻ khó bảo đã cùng Vinh vương xưng huynh gọi đệ, hai huynh đệ tốt.
Nhìn một lớn một nhỏ đi vào trong núi sâu, mấy công tử bột đi theo phía sau mồ hôi chảy đầy mặt, rất muốn nói với bọn họ rằng, các ngươi là thúc cháu, đừng bởi vì tuổi tác gần mà tưởng là huynh đệ thật!
Hơn nữa, hôm nay bọn họ rốt cuộc cũng thấy được lực sát thương của Tiểu Bá Vương hoành hành trong cung, quả nhiên là kinh người, ngay cả Vinh vương cũng tin phục hắn không thôi, vậy mà thật sự nghe hắn tiếp tục đi tìm hạc tiên.
Hạc tiên cái gì, chẳng lẽ không phải thứ chỉ có trong lời đồn sao? Lấy đâu ra thứ đó chứ? Chẳng lẽ hôm nay bọn hắn không tìm được hạc tiên thì không được về nhà?
Đừng như vậy chứ! Trưởng bối của bọn hắn biết sẽ đánh chết bọn hắn!