Chương 9
Tác giả: Quyết Tuyệt
Edit: Kaorurits
“Anh tin tưởng em.” Ngôn Cảnh Tắc nghe Tưởng Bình Tu nói, kiên định bảo lại, thuận tiện còn hôn Tưởng Bình Tu một ngụm —— Tưởng Bình Tu như thế, thật sự rất đáng yêu.
Tưởng Bình Tu lập tức liền đỏ mặt, cậu theo bản năng muốn né tránh, nhưng lại không bỏ được.
Ngôn Cảnh Tắc thấy thế cười rộ lên, xoa xoa tóc cậu, lại nói với cậu tính toán kế tiếp của mình.
Hắn lần này không chuẩn bị trở về ăn tết, nhưng chờ đến Tết Âm Lịch, hắn sẽ trở về một chuyến, cho cha mẹ mình một ít tiền, an bài việc đi học cho em trai em gái.
Hắn là người xuyên tới, đối với cha mẹ nguyên chủ tình cảm cũng không quá sâu, ăn Tết càng muốn ở cạnh Tưởng Bình Tu. Nhưng hắn cũng sẽ không như nguyên chủ, đối với người nhà, gia đình làm như không thấy.
Mặc kệ là đối với hắn hay em trai em gái, hoặc là đối với Tưởng Bình Tu, đi học đều có thể thay đổi nhân sinh… Hắn cần phải để bọn họ đi học lên cao.
Tưởng Bình Tu nghe xong tính toán của Ngôn Cảnh Tắc, khiếp sợ mà nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc.
Cậu kỳ thật đã sớm nghĩ tới chuyện ăn Tết thế nào.
Cậu không nghĩ sẽ về thôn ăn Tết, cậu vẫn nhớ rõ lúc hàng xóm xới đất xới luôn cả đất nhà cậu, rồi ngang ngược nói là đất của họ; cũng nhớ rõ trong thôn có người ném đồ rồi để trước cửa, đổ tội ăn trộm cho nãi nãi cậu; càng nhớ rõ bọn con nít ngang tuổi bắt nạt cậu như thế nào.
Nhưng cậu vẫn luôn cho rằng, Ngôn Cảnh Tắc sẽ trở về ăn tết.
Hiện tại sinh hoạt quá hạnh phúc, chỉ cần nghĩ đến phải cùng Ngôn Cảnh Tắc tách ra, phải giống trước đây cô đơn ăn Tết với nãi nãi, trong lòng cậu rất khó chịu, dứt khoát không hỏi chuyện ăn Tết của Ngôn Cảnh Tắc, kết quả… Ngôn Cảnh Tắc không về?
Tưởng Bình Tu thanh âm có chút phát run: “Anh… anh muốn ăn Tết cùng với em sao?"
"Em là tức phụ nhi của anh, anh không ăn Tết với em thì với ai?" Ngôn Cảnh Tắc cười nói.
Tưởng Bình Tu lại đỏ mặt, tim đập càng lúc càng nhanh.
Cậu cảm thấy cả đời này, hôm nay là ngày hạnh phúc nhất!
Ngày hôm sau, Tưởng Bình Tu lúc đi làm mang theo sách giáo khoa sơ trung môn Ngữ Văn.
Cậu căn bản sơ trung không tốt, sách Toán và tiếng Anh xem cũng không hiểu, chỉ có Ngữ Văn là có thể tự học, mới tính nhìn trước một chút, muốn học lại gì được thì học.
Thời điểm buổi sáng, trong tiệm mọi người đều không vội, Tưởng Bình Tu muốn đọc sách một chút, lại có hơi ngượng ngùng… Lúc cậu rối rắm, lại nghĩ đến Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc chính là sinh viên, nếu cậu chỉ tốt nghiệp sơ trung, làm sao xứng đôi với Ngôn Cảnh Tắc?
Hơn nữa… Đại học có nhiều người đẹp học vấn cao, Ngôn Cảnh Tắc nếu thích người khác thì phải làm sao?
Trước đó, Ngôn Cảnh Tắc đã chuẩn bị tâm lý là Ngôn Cảnh Tắc không cần mình nữa, chuẩn bị vứt bỏ mình, nếu Ngôn Cảnh Tắc muốn chia tay cậu, cậu sẽ lập tức rời đi.
Nhưng hiện tại đã không giống vậy nữa.
Cậu hiện tại không muốn buông Ngôn Cảnh Tắc ra dù chỉ một chút.
Nếu bây giờ Ngôn Cảnh Tắc muốn chia tay cậu…
Chỉ là suy nghĩ thôi, Tưởng Bình Tu cũng khó mà chịu được, hốc mắt cũng đỏ bừng.
Cậu không thể không có Ngôn Cảnh Tắc.
Cậu phải làm một người xứng đôi với Ngôn Cảnh Tắc.
Nghĩ như vậy, Tưởng Bình Tu lập tức đem sách Ngữ Văn ra.
“Bình Tu, nhóc đang xem cái gì đó?” Tiểu Trương là người đầu tiên chú ý tới Tưởng Bình Tu đang xem sách, liền đi đến bên cạnh cầm lấy bìa sách: "Ngữ Văn sơ trung? Nhóc mày xem Ngữ Văn sơ trung chi vậy?”
"Anh em… Anh em để em tiếp tục đi học." Tưởng Bình Tu dùng sức một chút, đoạt sách từ trên tay tiểu Trương về.
"Đi học? Mày học lên nổi sao?" Tiểu Trương nói: "Hơn nữa đi học phải tốn bao nhiêu tiền, bao nhiêu thời gian? Còn không bằng dùng bảy tám năm đó kiếm tiền… Bây giờ người tốt nghiệp đại học, đi làm một tháng cũng có khi chỉ có ba bốn ngàn thôi, tụi mình cũng có đi học đâu? Bảy năm học nghề cũng có khi kiếm được tới hai mươi vạn ấy chứ."
Tiểu Trương nói rất lớn tiếng, hấp dẫn lực chú ý của Vương ca và Trần sư phó lại đây.
Vương ca cười ha ha: “Bình Tu chú mày muốn đi học à? Cố lên! Sau này đi thi đại học, làm sinh viên!”
Trần sư phó lại là trừng mắt liếc Tiểu Trương một cái: “Tiểu Trương mày nói bậy bạ gì đó? Đi học kiểu nào cũng tốt! Người tốt nghiệp đại học dù chỉ một tháng ba bốn ngàn thôi, nhưng dù gì cũng làm hành chính, ngồi văn phòng, còn có thể bảo hiểm lương hưu… Chúng ta có sao?"
Tiểu Trương có chút không phục: “Có ông chủ kia mới tốt nghiệp tiểu học thôi, làm công cho ổng toàn sinh viên đấy thôi!"
"Nhưng mà ông chủ đó sống ở cái năm mọi người đều nghèo, không có điều kiện đi học, nếu mà những người đó sinh ở thời buổi bây giờ, có thể đi học được, ngu gì không học đại học?" Trần sư phó nói, lịa nhìn về phía Tưởng Bình Tu: "Tiểu Tưởng, con cũng nên đi học cho tốt, tuổi này của con thì nên đi học, dù có không thi đại học thì học một nghề kĩ thuật gì đó cũng tốt, chúng ta sửa xe cũng phải có chứng chỉ."
Tưởng Bình Tu nghiêm túc gật đầu: “Dạ!” Cậu nhất định phải chăm chỉ học tập, thi đậu đại học!
Tưởng Bình Tu học tập càng lúc càng nghiêm túc, có thời gian rảnh rỗi là đọc sách.
Nhưng mà, trộm học hành trong lúc làm việc làm cậu thấy rất ngại, nên thậm chí còn làm việc nhiều hơn. Nhưng mà làm nhiều thì nghỉ ít, muốn có thời gian xem một tờ giấy một bài thơ cũng không đủ.
Tình hình thế này đúng là không thể học tập được… Nếu cậu muốn thi đại học thì phải như Ngôn Cảnh Tắc nói, chuyên tâm học tập.
Giữa trưa lúc bà chủ lại đây, Tưởng Bình Tu hít sáu một hơi, lắp bắp mà nói chuyện mình muốn từ chức.
Bà chủ lúc đầu còn muốn khuyên Tưởng Bình Tu ở lại, nhưng sau đó lại nghe nói Tưởng Bình Tu muốn đi học, liền không khuyên nữa, nhưng bảo Tưởng Bình Tu làm đến mười lăm tháng giêng, chờ họ tuyển thêm nhân viên mới thì hẵng từ chức.
Thời điểm ăn Tết người ta rửa xe rất nhiều, giá rửa xe còn tăng lên, cho nên dù là năm mới thì bà chủ cũng không nghĩ đến chuyện đóng cửa.
Tưởng Bình Tu đồng ý.
Đến tối Ngôn Cảnh Tắc mới biết chuyện này, cười cười không phản đối.
Tiệm rửa xe kia, một ngày nhân công làm hết mười ba tiếng đồng hồ, dù nhân viên có đang ăn cơm hay gì, có người tới rửa xe liền phải lập tức đi làm, thu nhập lại không cao, tiền lương một tháng hiện tại thêm 500 nữa cũng là hơn 3000 thôi, cũng không phải chỗ làm tốt, hơn nữa căn bản cũng không có hợp đồng gì… Dù Tưởng Bình Tu có đi ngay cũng chẳng sao.
Tưởng Bình Tu rất thích cửa hàng đó, hiện giờ nói đến chuyện từ chức, Tưởng Bình Tu ngôn ngữ khó khăn còn thấy có lỗi với bà chủ…
Nếu vậy thì cậu làm đến mười lăm tháng giêng cũng không sao.
Ở nhà Ngôn Cảnh Tắc ở quê không có điện thoại, nhưng trong thôn thì có điện thoại.
Năm trước, Ngôn Cảnh Tắc gọi điện về, nói mình nghỉ đông muốn ở lại làm thêm, vé xe lại đắt, nên hoãn mấy ngày, chờ âm lịch lại về.
Sau đó, hắn liền bắt đầu đi dạy mấy đứa nhỏ học thêm, ở nhà lên mạng làm việc, không ngừng kiếm tiền sinh hoạt.
Năm nay trừ tịch cách hai tháng mười một ngày.
Lớp phụ đạo trước Tết mấy ngày sẽ không mở nữa, mà khi lớp phụ đạo đóng cửa, Ngôn Cảnh Tắc chuyên tâm lên mạng kiếm tiền.
Trong lúc ăn Tết có rất nhiều người đều nghĩ là sẽ nghỉ ngơi, nhưng thật ra công việc kiếm tiền rất nhiều, nhưng mà ngồi trước máy tính đến hơi đau eo.
Ngôn Cảnh Tắc rất bận, nhưng mà lúc hắn bận rộn làm việc, Tưởng nãi nãi đều sẽ mở tiếng TV xuống mức thấp nhất.
Đối với chuyện này lão thái thái cũng không rõ lắm, Ngôn Cảnh Tắc ngồi máy tính gõ gõ đánh đánh, sao có thể kiếm ra tiền, nhưng bà vẫn cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc rất lợi hại như cũ, bội phục Ngôn Cảnh Tắc không thôi.
Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc ngẫu nhiên nghỉ ngơi một chút, bà còn lập tức đi nấu một bát canh trứng gà, cho Ngôn Cảnh Tắc ăn tẩm bổ cơ thể.
Thả trứng gà đường đỏ vào canh nóng hôi hổi, Ngôn Cảnh Tắc lần nào cũng vô cùng nể tình ăn sạch.
Tuy rằng đây là món dành cho mấy bà ở cữ ăn ở quê bọn họ, nhưng lao động trí óc cũng yêu cầu bổ sung đường, hắn uống canh trứng nước đường thật ra cũng khá tốt.
Đây chính là tâm ý của lão thái thái.
Hôm nay trừ tịch, tiệm rửa xe chỉ mở một buổi sáng, nhìn thời gian không sai lắm, Ngôn Cảnh Tắc đạp xe ra ngoài, đón Tưởng Bình Tu về nhà.
Trong tiệm thưởng cho nhân viên quà Tết là một bao táo đỏ, một bao hạt dưa, một bao đậu phộng và hồ du, mấy thứ này đèu không đáng bao nhiêu tiền, nhưng Tưởng Bình Tu là lần đầu tiên được tặng quà Tết, vô cùng vui sướng.
Cậu đem những món quà Tết đó đặt trên rổ trước xe đạp, ngồi sau xe Ngôn Cảnh Tắc, dọc đường đi còn không quên trả bài học.
Lão sư ở thôn Tiểu Sơn xa xôi dạy tiếng phổ thông thật ra không chuẩn, cậu lúc nói chuyện đều dính âm lưỡi, giọng mũi trước sau linh tinh, đều hoàn toàn không phân biệt được, Ngôn Cảnh Tắc nghe được sai chỗ nào liền nhắc nhở cậu.
Ngay từ đầu thật ra tiếng phổ thông của nguyên chủ cũng không chuẩn, nhưng khi hắn lên cao trung đã bắt đầu sửa, hiện giờ sửa được rồi, còn có thể dạy người khác.
Trừ tịch trên đường phố không có người, bọn họ vừa chậm rãi đẹp xe dọc theo lối đi xe hai bánh, vừa chạy vừa nói chuyện, đều không cảm thấy lạnh.
Lúc về đến nhà, liền thấy Tưởng nãi nãi đang làm sủi cảo.
Lớp da bánh đong đưa trên tay bà, rât nhanh mà biến thành từng viên sủi cảo, lấp đầy trái tim bọn họ.
Bọn họ làm sủi cảo, còn hầm một con gà, nấu một nồi thịt kho tàu, làm thịt viên, chưng một con cá, có có đủ loại rau củ thượng vàng hạ cám, cơm tất niên hôm nay cũng rất phong phú.
Ngôn Cảnh Tắc chỉ có ký ức của nguyên chủ, mà bữa cơm này, có thể nói là phong phú nhất trong trí nhớ nguyên chủ, Tưởng Bình Tu và Tưởng nãi nãi càng không cần phải nói, bọn họ trước kia ăn sủi cảo thường không có đủ điều kiện làm nhân toàn thịt.
Tưởng Bình Tu trước đó không kiếm được tiền, bọn họ cũng khó mà ăn thịt được, sau đó Tưởng Bình Tu kiếm được tiền rồi, sinh hoạt mới tốt lên được một chút -- Tuy rằng nói Tưởng Bình Tu đem hơn phân nửa tiền cho Ngôn Cảnh Tắc, nhưng vẫn cho nãi nãi mình một ít tiền.
Tối hôm nay, ba người bọn họ đều ăn nhiều một cách đặc biệt. Sau khi ăn xong, lại cùng Tưởng nãi nãi ở trong phòng xem chương trình cuối năm, Tưởng nãi nãi nhìn thời gian rồi lấy ra hai cái bao lì xì, cho Ngôn Cảnh Tắc và Tưởng Bình Tu mỗi người một cái, mỗi cái đều có hai trăm đồng tiền.
Đây là tấm lòng của lão thái thái, Ngôn Cảnh Tắc nhận lấy, suy nghĩ đến việc mấy ngày sau dẫn lão thái thái đi dạo phố.
Mùi vị năm mới ở thành phố lớn cũng không nồng đượm lắm, như tiệm rửa xe của Tưởng Bình Tu vẫn luôn hoạt động đến trừ tịch, mùng một nghỉ ngơi được một ngày, rồi lại mở cửa tiếp bình thường, nhiều cửa hàng khác năm mới cũng không nghỉ.
Siêu thị này nọ, Tết cũng buôn bán như thường.
Mùng một năm mới, Ngôn Cảnh Tắc mang Tưởng Bình Tu đi dạo ở một trung tâm mua sắm lớn của thành phố.
Ngày thứ hai lúc Tưởng Bình Tu đi làm lại, hắn lại mang lão thái thái đi bệnh viện kiểm tra thân thể.
Thân thể lão thái thái khá tốt, do trước đây không ăn thịt cá nhiều, huyết áp gì đó đặc biệt tốt, cố gắng chăm sóc sức khỏe thì sống thêm hai ba mươi năm nữa cũng không thành vấn đề.
Ngôn Cảnh Tắc rất cao hứng, lại dẫn lão thái thái đi vườn bách thú một lần, thuận tiện kể cho bà nghe một ít chuyện lạ đó đây.
Ví dụ như hiện nay y học phát triển, phụ nữ có thể biến thành đàn ông, lại nói ở nước ngoài đàn ông với đàn ông, phụ nữ với phụ nữ cũng có thể kết hôn.
Lão thái thái nghe được thì cực kì sửng sốt, nhìn trên điện thoại Ngôn Cảnh Tắc có video và hình ảnh, càng kinh ngạc cảm thán không thôi.
Ở cạnh lão thái thái hai ngày, Ngôn Cảnh Tắc lại tiếp tục bắt đầu làm việc.
Hắn vẫn luôn làm việc đến ngày thứ bảy, mới lần nữa bước lên lộ trình về quê.
Hắn đến sáng hôm nay, ngày thứ tám, mang theo bao lớn bao nhỏ về tới thôn.
Em trai hắn đang ở cổng thôn cầm gậy gỗ chơi trò chơi với người ta, thấy hắn, đứa nhỏ bèn chạy nhanh về nhà: "Ca ca đã về! Ca đã về rồi!"
Lúc Ngôn Cảnh Tắc đi về đến nhà, tất cả mọi người Ngôn gia đều đang chờ hắn.
Tuy nói nguyên chủ từ đáy lòng chướng mắt gia đình này, bình thường ở nhà dầu mắm gì cũng không giúp được được một chút, nhưng nguyên chủ học tập thật sự rất tốt, có thể nói toàn thôn đều công nhận là người có tiền đồ nhất, hơn nữa hắn áp bức Tưởng Bình Tu lấy tiền rồi nên cũng không đòi tiền người trong nhà.
Mặc kệ là người Ngôn gia hay những người khác trong thôn, ấn tượng với nguyên chủ lúc này vẫn là vô cùng tốt.
Cha Ngôn mẹ Ngôn nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc, trên mặt liền cười như nở hoa, Ngôn nhị muội và Ngôn tiểu đệ cũng sùng bái đầy mặt, cũng chỉ có Ngôn đại muội trên mặt vẫn có khó chịu, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn mà gọi ca ca.
"Con ăn cơm chưa?" cha Ngôn hỏi.
“Con chưa ăn.” Ngôn Cảnh Tắc cười nói.
Cha Ngôn lập tức nói: "Cả nhà vừa lúc muốn ăn cơm. Đại muội, con lấy đùi gà đi hâm nóng đi!"
Ngôn đại muội bĩu môi, mang theo Ngôn nhị muội vào phòng bếp, rất nhanh bên trong liền truyền ra hơi nóng. Một lát sau, các nàng mang một ít đồ ăn ra.
Đồ ăn thật đơn sơ, món ăn mặn cũng chỉ có một ít thịt nhợt nhạt và một cái đùi gà, Ngôn phụ đem đùi gà đưa cho Ngôn Cảnh Tắc, cười nói: “Lão đại, Tết ăn đùi gà, con với em trai mỗi người một cái, cha vẫn luôn giữ lại cho con, bỏ vào thùng đá, chắc chắn không hư đâu!"
Ngôn Cảnh Tắc nhìn đùi gà kia, tâm tình có hơi phức tạp.
Nguyên chủ đối với người nhà là có oán hận.
Hắn cảm thấy gia đình đã nuôi dưỡng mình quá tệ, cũng tức giận vì nhà nghèo như vậy, cha Ngôn mẹ Ngôn còn liều mạng sinh em bé.
Rõ ràng chỉ là một đứa con là hắn thôi, như vậy sinh hoạt trong nhà có thể tốt hơn rất nhiều, nhưng cha Ngôn cảm thấy chỉ có một đứa con là không an tâm, một hai phải sinh thêm một thằng con trai… Cuối cùng tổng cộng sinh bốn đứa… Trong nhà bốn đứa con, mỗi ngày làm sao sống tốt?
Lòng nguyên chủ tràn đầy oán niệm.
Ngôn Cảnh Tắc hiện giờ thật ra đối với cha mẹ và các em không có ác cảm.
Cha Ngôn mẹ Ngôn đúng là không phải cha mẹ quá tốt, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Bọn họ chưa từng rờ đi cái thôn nhỏ mà mình cư trú này, kiến thức tất nhiên nông cạn, sinh con dưỡng già là tư tưởng đã ăn sâu bén rễ, nhưng dù bọn họ ngu muội, cũng không quá có lỗi với con cái.
Tỷ như ăn tết ăn thịt gà, tuy rằng cha Ngôn mẹ Ngôn trọng nam khinh nữ, đùi gà đưa cho hai đứa con trai ăn, nhưng hai đứa con gái cũng đại khái ăn được phần trên con gà, chính bọn họ lại chỉ ăn phần bên ngoài, gần phau câu hoặc đầu mà thôi.
Ngôn Cảnh Tắc đem đùi gà cho nhị muội đang giương mắt trông mong nhìn hắn, dựa theo ký ức thì thấy trong nhà này, người bị bỏ lơ nhất là nhị muội.
"Con đem đùi gà cho nó làm gì?" Cha Ngôn nhíu mày, Ngôn tiểu đệ cũng có hơi không vui, làm cho Ngôn nhị muội nơm nớp lo sợ, nhìn chằm chằm đùi gà không dám nhúc nhích.
"Con học đại học mỗi ngày đều có