Chương 24
Tác giả: Quyết Tuyệt
Edit: Kaorurits
Trình An Tu đi văn phòng trước, không tìm được người, lại đi văn phòng hiệu trưởng, sau đó liền thấy được Bộc Trí và Trang Cao Hàng sắc mặt khó coi từ văn phòng hiệu trưởng ra tới.
Bộc Trí hung tợn mà nhìn Trình An Tu liếc mắt một cái: “Trình An Tu, cậu có bản lĩnh quá nhỉ!”
Trang Cao Hàng thật ra chưa nói lời tàn nhẫn gì, nhưng ánh mắt y, so với ánh mắt Bộc Trí càng làm cho người cảm thấy không thoải mái.
Mà chờ Trang Cao Hàng cùng Bộc Trí hai người ra tới, những người khác cũng liền nối đuôi nhau mà ra.
Trước tiên ra tới, là lão sư ngữ văn bụ bẫm, hắn liếc mắt nhìn Trình An Tu một cái, cười nói: “An Tu à, trò phải cùng bạn trai nhỏ chia ra hai lớp rồi."
Trình An Tu sửng sốt, sau đó liền nhìn đến dì cả mình đi theo ra tới: “Lão Lưu, thầy nói bậy gì đó!”
“Tôi chỉ là đùa một chút, ha ha.” Lưu lão sư dạy ngữ văn cười tủm tỉm mà đi.
Dì cả Trình An Tu chờ ông đi rồi, mới nhìn về phía Trình An Tu: “An Tu, sự tình được giải quyết rồi, không có việc gì, con yên tâm.”
Đang nói, hiệu trưởng bọn họ cũng ra tới.
Ngôn Cảnh Tắc vừa thấy đến Trình An Tu, liền cợt nhả mà nói: “An Tu, chúng ta hai người biến thành Ngưu Lang Chức Nữ rồi...”
Vẫn luôn luyến tiếc chạm vào con trai dù chỉ một chút, cha Ngôn nhịn không được đánh một cú vào vai con trai mình: “Tiểu tử thúi, mày nói bậy gì đó!”
Giờ phút này, con của ông vậy mà còn đùa giỡn người ta như vậy!
Nghĩ như vậy, cha Ngôn mẹ Ngôn mang theo xin lỗi nhìn về phía Trình An Tu.
Trình An Tu nghe được Ngôn Cảnh Tắc nói, tim đập liền trở nên nhanh, lại có điểm sốt ruột: “Rốt cuộc sao lại thế này?” Bọn họ phải tách ra hai lớp khác nhau?
Lần này xảy ra chuyện, lão sư hoàn toàn không tìm cậu, khẳng định là Ngôn Cảnh Tắc đem sự tình ôm toàn bộ vào người, hiện tại…
Trình An Tu sốt ruột, biểu tình liền lạnh hơn, ngón tay cái gắt gao mà siết trên ngón trỏ.
Ngôn Cảnh Tắc vội nói: “Nhưng mà cậu yên tâm, tôi sẽ còn trở về!”
Trình An Tu định nói gì đó, lúc này, cha Trình ra tới: "An Tu! Đi theo ta!"
Trình An Tu nhìn về phía phụ thân mình.
Bọn họ hai cha con, rất hiểu biết lẫn nhau, cậu biết cha nổi giận, cậu cũng có việc muốn nói với phụ thân.
Trình An Tu liếc mắt nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái, theo cha mình rời đi.
Cha Ngôn mẹ Ngôn lúc này mới nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: "Con cùng cha mẹ về không?"
“Không, con không về.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Con phải chăm chỉ học tập, mỗi ngày hướng về phía trước.”
Cha Ngôn mẹ Ngôn: “……” con trai bọn họ nếu chăm chỉ học tập mới quái ấy, đứa nhỏ này từ nhỏ đã không thích học hành, cấp hai lên cấp ba có nỗ lực một trận, nhưng cũng chỉ mấy tháng, xác định thi lên không quá kém liền tiêu tiền, bảo không vào Nhất Trung thì không đi học gì nữa.
Mà con trai bọn họ lên Nhất Trung, xác thật tiêu tiền, còn tiêu rất nhiều, sau lại phân lớp còn thêm trên trăm vạn nện xuống.
“Cha mẹ, hai người đi về trước đi, con về phòng học.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Cha mẹ Ngôn có điểm lo lắng: “Con như vậy trở về, có thể bị bạn học cười không, con…”
Ngôn Cảnh Tắc tà khí cười: “Bọn họ dám chê cười con?”
Cha Ngôn mẹ Ngôn: “……”
Ngôn Cảnh Tắc khuyên Ngôn phụ Ngôn mẫu đi, liền hướng phòng học đi đến.
Lớp một sau khi Trình An Tu đi, cùng nhau giao lưu một chút tin tức, mọi người đều đã biết đã xảy ra chuyện gì, thế cho nên lúc Trang Cao Hàng cùng Bộc Trí trở về, ánh mắt mọi người trong lớp nhìn bọn họ đều có chút quái quái.
Ở tuổi này của bọn họ, ngầm trêu cợt người này nọ là rất bình thường, hành vi của Ngôn Cảnh Tắc , kì thực bọn họ có thể lý giải.
Nhưng thật ra hai người Bộc Trí cùng Trang Cao Hàng, thế mà lại bán đứng Ngôn Cảnh Tắc, đem lời nói vui đùa của Ngôn Cảnh Tắc phát đi nơi nơi…
Bọn họ ai chưa ngầm oán giận lão sư qua, oán giận trường học qua, còn ngầm nói qua Trình An Tu là tính lãnh đạm gì đó… Nếu là bằng hữu bọn họ đem những lời này đó chụp hình ra phát đi nơi nơi...
Đương nhiên, bọn họ đối với Bộc Trí cùng Trang Cao Hàng có ý kiến lớn hơn nữa, còn có nguyên nhân khác.
Ngôn Cảnh Tắc ở lớp một, vốn dĩ chính là một người cùng những người khác không hợp nhau, cả ngày ồn ào mọi chuyện, đừng nói Ngôn Cảnh Tắc chỉ là làm động tác nhỏ ngầm bố trí Trình An Tu, chẳng sợ Ngôn Cảnh Tắc đánh Trình An Tu, bọn họ cũng đều sẽ không cảm thấy kỳ quái chỗ nào.
Nhưng Trang Cao Hàng cùng Bộc Trí, bọn họ bình thường rất tuân thủ kỷ luật, hiện tại tản ra lời đồn như vậy, khiến cho người khó có thể tiếp nhận nổi.
Thái độ các bạn học biến hóa, Trang Cao Hàng tự nhiên là cảm nhận được, sau khi cảm nhận được, sắc mặt của y liền có điểm khó coi.
Hôm nay việc này phát triển, có hơi ngoài dự kiến của y.
Không, sự tình ngày hôm qua, cũng đã ra ngoài dự kiến.
Trước kia, rất nhiều chuyện đều không cần y nói, Ngôn Cảnh Tắc liền sẽ giúp y giải quyết tốt. Liền nói ngày hôm qua ở sinh nhật Ngôn Cảnh Tắc, chuyện hãm hại Trình An Tu, kỳ thật y chỉ là ám chỉ một chút, hao người Ngôn Cảnh Tắc cùng Bộc Trí, liền suy nghĩ làm như thế nào mới tốt.
Không nghĩ tới chuyện đến trước mắt, thế nhưng lại rẽ sang hướng khác.
Ngôn Cảnh Tắc thế mà lại còn nói, hắn thích Trình An Tu!
Nghĩ đến lời nói của Ngôn Cảnh Tắc, Trang Cao Hàng liền tức giận cực kỳ.
Y đã tính toán hôm qua ở sinh nhật Ngôn Cảnh Tắc sau khi nhục nhã Trình An Tu xong, lập tức liền đem thư tình Trình An Tu viết, còn có đánh giá của Ngôn Cảnh Tắc với Trình An Tu phát tán. Sau đó chuyện trong bữa tiệc bị ngâm nước nóng, y cũng không thay đổi quyết định này của mình, hôm qua về nhà, khiến người ta đi nói chuyện về Trình An Tu dây dưa Ngôn Cảnh Tắc.
Y đây là muốn giáo huấn Trình An Tu, cũng là muốn giáo huấn Ngôn Cảnh Tắc, y tin tưởng chuyện này vừa ra tới, Ngôn Cảnh Tắc khẳng định giải thích không rõ, Trình An Tu hẳn là cũng sẽ hận Ngôn Cảnh Tắc.
Càng miễn bàn hơn, y còn gọi điện thoại tới cho cha mẹ Ngôn Cảnh Tắc.
Y đã sớm biết, Ngôn Cảnh Tắc thích y, nhưng chưa từng tính toán đáp lại qua, bởi vì nếu thật sự làm như vậy, cha mẹ y khẳng định sẽ đánh gãy chân y, mà cha mẹ Ngôn Cảnh Tắc lại sủng ái Ngôn Cảnh Tắc, khẳng định cũng sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh.
Y cảm thấy, buổi sáng hôm nay, y có thể xem trò hay một hồi.
Nhưng mà sự thật hoàn toàn tương phản.
Ngôn Cảnh Tắc thế nhưng lại nghĩ ra biện pháp giúp Trình An Tu biện giải!
Ngôn Cảnh Tắc còn đem tất cả sự tình đều ôm tới trên người hắn!
Đến cuối cùng, Trình An Tu cùng Ngôn Cảnh Tắc hai người một chút chuyện đều không có, còn y, thế nhưng bị đuổi ra khỏi lớp một.
Trang Cao Hàng ánh mắt lạnh hơn.
Ngôn Cảnh Tắc chính là lúc này trở về.
“Ngôn Cảnh Tắc, Trình An Tu rất có bản lĩnh, câu mày phản bội bọn tao!” Bộc Trí nói.
Bộc Trí vẫn luôn cảm thấy, huynh đệ mới là quan trọng nhất, đáng nói là Cảnh Tắc phản bội bọn họ!
“Đúng vậy, cậu ấy yêu tao yêu đến không tự thoát ra được, tao khẳng định phải đối với cậu ấy tốt một chút." Ngôn Cảnh Tắc nói, lại lạnh lùng mà nhìn về phía Bộc Trí: “Bộc Trí, Trang Cao Hàng, tôi không có chỗ nào có lỗi với các người đi? Bình thường các người ăn nhậu chơi bời, có phải đều là tôi cấp tiền hay không? Kết quả các người làm như vậy với tôi!”
Ngôn Cảnh Tắc đầy mặt phẫn nộ mà nhìn hai người này: “Tôi đi theo các người tới lớp một, các người tính toán đủ không muốn cho tôi vào cùng, hôm qua có chỗ mâu thuẫn, các người liền đem đoạn chat trong group nhỏ chụp cho người khác xem, các người còn là người không?"
Bộc Trí căn bản sẽ không theo người biện giải, dưới cơn buồn bực, liền hướng tới Ngôn Cảnh Tắc quơ nắm tay.
Ngôn Cảnh Tắc vội vàng hướng bên cạnh trốn: “Mày ngày hôm qua đã đánh tao, hôm nay còn muốn đánh tao?”
Học sinh trong lớp vội vàng đi lên khuyên can, Trang Cao Hàng cũng kéo lại Bộc Trí, còn đối Ngôn Cảnh Tắc nói: “Thực xin lỗi, việc này là chúng ta sai, nhưng chúng ta cũng không nghĩ tới, sẽ bị nhiều người nhìn đến như vậy.”
Ngôn Cảnh Tắc vốn đang nghĩ lại nói cái gì nhằm vào hai người tiếp đây, nhưng Trang Cao Hàng trực tiếp thừa nhận còn xin lỗi, hắn thật ra lại vô pháp nói thêm cái gì.
Đồng thời hắn cũng không thể không thừa nhận, Trang Cao Hàng so với Bộc Trí khó đối phó hơn.
Trong phòng học lại an tĩnh lại, chỉ còn lại âm thanh Trang Cao Hàng cùng Bộc Trí thu dọn cái bàn, mà học sinh trong lớp, hiện tại trong lòng một đám còn đang khiếp sợ.
Ngôn Cảnh Tắc bình thường đối với Trang Cao Hàng cùng Bộc Trí, thật sự rất tốt, kết quả này hai người không muốn cho Ngôn Cảnh Tắc ngồi cùng bàn thì thôi, còn bởi vì một chút mâu thuẫn nhỏ, liền làm ra loại chuyện này…
Còn Bộc Trí ngay từ đầu nói Trình An Tu câu dẫn Ngôn Cảnh Tắc… Bởi vì Ngôn Cảnh Tắc sau lại bồi thêm một câu "Trình An Tu yêu tôi đến không thể tự kềm chế", người ta ngược lại không tin.
Nếu thật có loại chuyện này, Ngôn Cảnh Tắc khẳng định giấu diếm, sao có thể nói ra như vậy?
Chủ nhiệm lớp 11/2 chính là giáo viên Ngữ Văn - Lưu lão sư.
Lưu lão sư cầm một ấm cẩu kỷ sâm Mỹ hai tầng bằng bình pha lê cách nhiệt đi vào lớp một, làm học sinh lớp một an tĩnh lại, lại đưa Trang Cao Hàng và Bộc Trí sang lớp hai.
Bộc Trí sức lực rất lớn, động tác cũng thực lưu loát, không chỉ rất nhanh đem bàn mình dọn đi, còn giúp Trang Cao Hàng dọn đi cái bàn.
Nhưng Ngôn Cảnh Tắc không thu dọn bàn.
Lưu lão sư hỏi: “Trò sao còn không đi?”
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Con bị bằng hữu phản bội, tâm linh đã chịu thương tổn, muốn hoãn lại một chút ạ.” Dù sao có thể lại trong chốc lát, là trong chốc lát.
Cái loại tuyến đường tà khí này của nguyên chủ hắn đi không được, nhân cơ hội này đi tuyến đường ngốc nghếch vậy!
Lưu lão sư nói: “Trò không đi cũng phải đi, nếu là còn nghĩ đến lớp một, phải chăm chỉ học tập… Dù có không vào được, tốt xấu gì cũng có hi vọng.”
Ngôn Cảnh Tắc nói: “……” Tất cả mọi người đều cảm thấy, hắn đi rồi thì trở về không được nữa đúng không?
Bọn họ thật là không hiểu biết gì về hắn hết!
Ngôn Cảnh Tắc lấy ra vở ngữ văn, liền bắt đầu đọc.
Hắn tối hôm qua cũng đã phát hiện, mình đã gặp qua là không quên được, hiện tại sách Ngữ Văn này hắn đọc một lần, toàn bộ nội dung đọc được đều ghi tạc vào đầu.
Hiện tại cách cuối học kỳ không còn bao lâu, hắn có thể rất nhanh trở lại!
Lớp một hôm nay tiết thứ nhất là tiết Ngữ Văn, hiện tại đã hỏng, căn bản không lên lớp được, mà lúc này, Trình An Tu cùng cha mình đang ở trên sân thể dục của trường nói chuyện.
Ngày mùa đông, trời thật sự lạnh, ngọn gió lướt qua mặt như lưỡi dao nhỏ cắt qua.
Cha Trình nhìn về phía con trai mình: "Những thư tình đó rốt cuộc là như thế nào?"
“Là con viết ạ.” Trình An Tu nói.
“Còn những cái lung tung rối loạn kia?” cha Trình hỏi.
“……mấy cái kia không phải con viết.”
Cha Trình hít sâu mấy hơi: "Con thật sự thích Ngôn Cảnh Tắc? Con thích con trai?”
Trình An Tu khẳng định gật gật đầu: “Bọn con đã sớm ở bên nhau.”
Cha Trình thiếu chút nữa bị suyễn thỏe không lên.
Trình An Tu nói: “Cha, thực xin lỗi.”
Cha Trình nói: "Con biết con đường này có bao nhiêu khó đi không? Còn có, con thích ai mà không được? Thế nhưng lại thích Ngôn Cảnh Tắc, con xem nó với với bạn nó về con như thế nào!"
“Cậu ấy chỉ là khoác lác……”
“Người bình thường dù có khoác lác, cũng sẽ không nói như vậy về người mình thích.” cha Trình nói, chính mình nhi tử thích Ngôn Cảnh Tắc, con trai mình thích Ngôn Cảnh Tắc, nhưng trong mắt Ngôn Cảnh Tắc, con ông chỉ sợ không là cái gì!
"Cậu ấy trước kia có thể không thích con, nhưng hiện tại khẳng định là thích con." Trình An Tu nói.
Cha Trình nghe được con trai nói, cũng nghĩ đến chuyện sáng nay, trước đó Ngôn Cảnh Tắc rõ ràng là giúp con ông giải vây.
"Mẹ con nếu biết chuyện này, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho con." cha Trình nói.
Trình An Tu trầm mặc, cha cậu còn đỡ, mẹ cậu thoạt nhìn ôn hòa, nhưng kì thật tính tình càng kém hơn.
"Mặc kệ ra sao, mấy đứa thu liễm một chút cho ta, chuyện yêu đương không thể để người khác biết!" cha Trình nói. Tình cảm của người trẻ tuổi, càng phản đối bọn họ càng chống đối, cha Trình trước tiên định mặc kệ, nhưng suy nghĩ cho tương lai hai đứa nhỏ, khẳng định không thể để người khác biết: "Ta đã chuyển Ngôn Cảnh Tắc sang lớp mười, con học hành cho tốt vào! Nếu thành tích của con rớt, ta liền liên hệ cha mẹ Ngôn Cảnh Tắc, nói chuyện hai đứa yêu nhau cho bọn họ. Cha mẹ Ngôn Cảnh Tắc chỉ có một đứa con trai, trong nhà còn đại gia nghiệp như vậy phải kế thừa, nếu bọn họ biết các con yêu nhau thật sự, nhất định sẽ đưa Ngôn Cảnh Tắc ra nước ngoài!"
Đem Ngôn Cảnh Tắc cùng Trình An Tu hai người tách ra hai lớp, lại bảo con trai học tập cho tốt, hai người không còn cơ hội bên nhau, thời gian dài, cảm tình cũng sẽ phai nhạt.
Chờ bọn họ tốt nghiệp cao trung, càng là không phải lo gì nữa!
Thành tích Ngôn Cảnh Tắc này muốn thi đậu đại học chính quy còn khó, hơn phân nửa sẽ xuất ngoại, mà con ông có thể vào đại học tốt nhất...
Hai người này về sau sẽ không có giao thoa!
Cha Trình nghĩ vậy, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trình An Tu nghe vậy, cũng có chút lo lắng.
Ngôn Cảnh Tắc trước đó không phải thực thích cậu, ngày hôm qua cậu đi đưa bánh kem cho Ngôn Cảnh Tắc, hai người mới ngọt ngào một chút, hiện tại nếu phải tách ra… Ngôn Cảnh Tắc có thể thích người khác hay không?
“Con trở về học đi.” cha Trình nói: “Bất luận như thế nào, thành tích không thể rớt!”
Lúc Trình An Tu trở phòng học, tiết một còn mấy phút nữa tan học, Lưu lão sư nhìn mọi người tự học, mà Ngôn Cảnh Tắc đi học luôn không nghiêm túc, vậy mà lại đang rất nghiêm túc xem sách.
Nhìn thấy Trình An Tu, Lưu lão sư hướng tới cậu gật gật đầu, cho cậu tiến vào phòng học ngồi xuống.
Mà sau khi Trình An Tu ngồi xuống, Ngôn Cảnh Tắc liền đưa từng tờ giấy quyển vở sang: "Tôi đêm qua phải viết tràn cuôan vở này cả đêm không ngủ, cánh tay đều tê rần hết cả!"
Quyển vở kia chính là quyển hôm qua đến nay viết cả đêm, hắn làm chuyện tốt, đương nhiên không thể im lặng mà làm, chung quy là muốn cho người khác biết.
Càng quan trọng là, nguyên chủ và bạn bè tốt đánh giá Trình An Tu như vậy, thật sự rất tổn thương người… Hắn hy vọng Trình An Tu có thể xem hắn nỗ lực cứu vãn như thế nào mà đừng nóng giận.
Trình An Tu liếc mắt nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái, mở ra vở kia.
Trình An Tu: “……” Cậu buổi sáng đã thấy được một chút, không nghĩ tới Ngôn Cảnh Tắc thế nhưng còn viết nhiều thứ lung tung rối loạn như