Gió thổi nhẹ, nàng thật sự không biết làm thơ, thơ của nàng là thể loại tự do, không theo khuôn khổ, có đọc thì họ chính kiến cũng không hiểu, còn nói về khuôn khổ nàng lại thật sự thấy nhàm chán, với lối thơ theo khuôn khổ thật sự những từ ngữ cảm thấy thật gò bó với từng dòng từng từ, nói về bộc tả hết ý của bài thơ, nàng thật không tài ba như các vị “tiên bối” ngày xưa, có thể làm bài thơ để lại muôn đời như thế.
Gió lay, tiếng đàn chấm dứt, nàng nhận lấy ly rượu trong tay người hầu uống hết, mắt mọi người cũng đã chuyển hướng về phía nhị ca cùng tam ca nàng, còn hai người kia vẫn giữ nguyên nét mặt từ tốn ghi lên giấy, nhưng một tiếng vang lên
_công tử, người chỉ mới
Ánh mắt mọi người lại quay sang nhìn tên bộc người hầu, lại hiểu ý theo ánh mắt nhìn về phía Nguyệt Hoa Tuyết
_tiểu huynh đệ này có nhẻ không còn chịu được nữa rồi, thôi thôi xin mọi người miễn cho_Sở Dương Thiếu trên chiếc ghế gỗ giữa đình nói vọng lại
_Ân thôi thì bỏ qua thôi_một người khác nói thêm vào trong giọng có chút gì đó thương tiếc
_Như thế sao được………_một người khác nói vào nhưng ngay lập tức bị ánh mắt của nhiều người bắn lại, hắn còn quá nhỏ để uống thêm rượu a~ rượu đã không tốt cho sức khoẻ vậy tại sao không chừa cho hắn một con đường sống?_vậy thôi vậy….
_đúng thế, không nên thất lễ như thế_giọng nói trong trẻo lanh lảnh như cái chuông gió vang lên, Tuyết bước tới bàn hai huyng nàng, gật nhẹ đâu trong ánh mắt ngạc nhiên của họ, rồi quay sang nhìn về hướng mọi người_ta sẽ làm thơ, nếu tới đây chỉ để uống rượu rồi nghe đàn phải thật mất hứng đúng không? Với lại trong hội chỉ có mình ta bị phạt uống rượu rồi các huynh ta phải làm thơ có hay không thật buồn tẻ?
Đúng vậy lời nói này tuy nhẹ nhàng nhưng hàm xúc không nhất thiết phải có, trước giờ hội thơ không theo trật tự rải đều cho mọi người tự ngâm tự sướng thơ mà mình nghĩ, tự đối đáp, nhưng hôm nay chỉ có một người trúng thuỷ bình nhiều nhất, và chỉ có một người bị phạt uống rượu, dù kẻ ngốc cũng biết đây là các vị thiếu gia trên kia đánh chủ ý vào người này, nhưng tại sao lại đánh chủ ý, đây như một trò trêu chọc có thể không ai biết
_vậy muốn làm thơ tại sao vị công tử này lại chịu phạt rượu, chính hắn cũng uống đấy thôi_một giọng nữ vang lên.
ÁNh mắt khó chịu của mọi người liên quay sang nàng, ở nơi này họ không ưa nhìn nhất là các nữ tử tới nơi này, họ thật thấy khó chịu khi có một nữ tử lại ở đây xen vào chuyện của họ
(CHạng Vạng: các huynh ấy mà biết tỷ tỷ Nguyệt Hoa Tuyết là nữ chắc cái tự trọng cao hơn trời của họ kia chắc chắng sẽ đạp nát đến thê lương như thế nào ^.^)
_......_Tuyết quay sang nhìn cười nhẹ với vị tiểu thư kia, nàng có thể goi là ưa nhìn, có thể hay không chỉ nhắc đến một câu lại bị nhiều ánh mắt lẫn phái nam lẫn nữ nhìn như thế? Với lại dù sao người ta cũng tới nới này xem các ngươi thể hiện, không biết chừng sau này lại có thể giúp các ngươi “nổi tiếng” có cần như thế không?_vị cô nương này nói đúng, nếu tại hạ đã làm thơ thì không nên uống nhưng uống rượu thì không làm vậy ta uống y rượu này chỉ mong thay thế người trên kia, Lăng công tử-nói đoạn lại chỉ tay lên trên bệ đá, trước giờ con người kia vẫn không di chuyển, ngay cả khi mọi người đã vào trong đình.
Theo tay nàng chỉ, vị công tử, lạnh nhạt kia không ngờ lại là LĂng Lạc Trần nổi tiếng thơ hay cầm giỏi, nhưng chỉ mới là tiểu tử chưa đến tuổi cập kê hắn ta vẫn ôm đàn đó lạnh nhạt ngồi đó tay khẽ xoa nhẹ phím đàn, nghe lời nói của nàng hắn lại ngẩn lên nhìn nàng: “cho hỏi tại sao lại uống giúp ta?”
_........_oa mắt hắn đẹp quá con ngư màu bạc, đẹp quá đi, nè nè tóc bạc măt hổ phách này tên này……..thật soái nha....nhưng có điều sao thấy yếu đuối dữ vậy?_những người đến đây có ai mà không thi, tại sao ngươi lại ngồi trên kia mà chỉ ngồi đàn thôi, hay, này hay là ta làm một bài thơ ngươi nhờ đó sáng tác ra thành nhạc? Được không?
_ồ………_mọi người bất ngờ thật sự bất ngờ nha~ tiểu đệ này trước giờ chỉ biết uống rượu chịu phạt lại bây giờ nói thi với Lăng công tử nổi tiếng tài hoa, này này có lượng sức mình không chứ?
_ngươi muốn thi với ta?
_không phải thi chỉ là so tài, nghe nói Lăng công tử thật có tài cầm ca, ta chỉ muốn xem thôi._cười nhẹ bước đến bên bậc đá
_thật có dịp mới thấy Lăng huynh đệ ra tài, vậy hôm nay mới tận mắt thấy_Sở Dương Thiếu trên đài không những ngồi im mà “nhào” vào góp vui
_đúng thế…đúng thế_mọi người theo đó cũng cao hứng mà gật đầu
_.... .........ân……..tuy nhiên khi ta sáng tác xong thì đổi vị trí, được hay không? Nhưng chỉ một lần so tài cao thấp.
_ân_tốt thôi thơ nàng không biết, nhưng âm điệu nàng biết, đánh cầm rất dễ đánh với lại trong đầu nàng còn có một kho chuyện cùng tiểu thuyết cổ trang để dựng lên nhạc với lại cũng chẳng sao lấy đại một chút gì đó của mấy tác giả, mặt dày gọi họ là sư phụ thì chẳng ai ghi ngờ