Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 9: Người kia là ai?




“Khụ..khụ…” Long Vân Thấm không đành lòng đem tưởng tượng kia quên đi, đem nam tử trong hoàn cảnh kia cùng người trước mắt liên hệ với nhau, càng nghĩ càng thấy bấn loạn a.

Vì sao Nhiếp Chính vương luôn lạnh lùng bất cẩu ngôn tiếu (tiết kiệm lời nói ), vì sao Nhiếp Chính vương đối với nữ sắc đạm bạc như nước?

Bởi vì trong nội tâm hắn luôn có một con qúai thú bị vây hãm không ngừng kêu gào, mỗi một hành động đều là tiếng hò hét dưới đáy lòng vọng lại, đám nữ nhân kia muốn đến gần đều đã bị hơi thở hàn băng của hắn đông chết! (Lời tác giả nha, tỉ chưa biết cái này đâu a)

Long Vân Thấm cười có chút khoa trương , ánh mắt quỷ dị đánh giá Lăng Triệt : “Nghe nói Nhiếp Chính vương năm nay là hai mươi sáu tuổi.”

Lăng Triệt bị Long Vân Thấm nhìn mặc danh kì diệu, vẫn như trước bình đạm trả lời : “Không sai.”

Sau đó liền không nói thêm gì nữa.



Lăng Triệt trong lòng nghi hoặc nhìn bóng dáng Long Vân Thấm rời đi, trên tay nàng cầm chính là bình hoa đào nhưỡng của hắn. Như lúc trước đứng ở một nơi bí mật gần đó, lúc nàng đến như thế nào làm bộ nữ tử trấn định hắn đều nhìn được, mà hiện tại một mình trên con đường nhỏ nàng đang cười run rẩy hết cả người. Thi thoảng nàng còn quay đầu lại xem xét tình huống, mím môi cười làm cho hắn ‘sợ hãi’ không thôi. (Anh đừng nghĩ chị có vấn đề nha).

Hắn cúi đầu nhìn lại y phục của mình, y bào đỏ tươi vô cùng chỉnh tề , cổ tay áo thêu một chút mẫu đơn nở rộ phi thường hoàn mĩ. Y phục không có vấn đề không lẽ nào bởi vì..tuổi của hắn.

Lăng Triệt ở bên trong nội điện đi qua đi lại, Long Vân Thấm không phải là ám chỉ hắn tuổi quá lớn chứ? Nhưng mà như vậy biểu thị cho việc gì?

Trong Vân Tiêu điện, Nhiếp Chính vương nghĩ mãi không ra.

Trong nội điện Trọng Hoa cung, Long Vân Thấm đem hoa đào nhưỡng đặt trên thạch bích, an tâm hưởng thụ giờ khắc yên tĩnh này. Một lát sau ánh mắt nàng nhìn về phía xa xăm, nàng đến nơi này lâu như vậy hình như có một việc chưa bao giờ hỏi , cung điện của Hoàng Hậu nương nương nhưng là ở nơi nào a?

Nàng nghĩ phải mau mau đi xem xét một chuyến, đáy lòng nàng bỗnh nhiên hò hét như vậy, Long Vân Thấm luôn tin tưởng vào nội tâm của mình.

“Công chúa điện hạ muốn đến Tiêu Lan điện?” Xuân Lan trong lòng ngỡ ngàng , trên mặt biểu hiện một bộ dáng không thể tin, công chúa điện hạ chưa bao giờ đề cập đến Tiêu Lan điện. Từ khi Hoàng Hậu cách thế đến bây gờ, công chúa đều không có lại bước vào đó dù chỉ một lần. Xuân Lan đã từng nghĩ, công chúa sợ hãi nhớ lại thời gian trước kia nên không dám đi, sau này nàng biết đó không phải là nguyên nhân nhưng cũng không dám tự mình đi hỏi công chúa.

Hiện tại công chúa đột nhiên tự thân nhắc tới, Xuân Lan nhịn không được muốn hỏi nguyên nhân vì sao, nhưng cuối cùng cũng nhịn đi xuống

“Thế nào? Không được?”

Xuân Lan lập tức lắc đầu, đến khóe mắt đều mang theo vui sướng, “Công chúa điện hạ nguyện ý đến Tiêu Lan điện, nô tì lập tức vì người dẫn đường, Tiêu Lan điện từ đó đến nay đều để trống không dùng, tuy rằng có người quét dọn nhưng là cũng có chút…” Người đi trà lạnh, mặc dù sinh tiền Hoàng hậu được Hoàng thượng vô cùng sủng ái, nhưng là Hoàng Hậu tạ thế cũng đã qua mười năm, có thể tồn tại một cái Tiêu Lan điện đã là vô cùng khó. Hoa Lan nhớ đến Hoàng Hậu trong lòng không khỏi thổn thức, trong hoàng cung này không thiếu nhất chính là nữ nhân.

Lonh Vân Thấm lần này ai cũng không mang theo, nàng để Xuân Lan dẫn đường, hai người cứ như vậy đi đến Tiêu Lan điện.

Một đường xuyên qua Ngự hoa viên, lại đi qua rất nhiều đường hướng về Tây hoàng cung, hai bên đường quả nhiên kiến trúc ngày càng tiêu điều, dọc đường đều tồn tại từng trận gió thổi mạnh, làm tâm người ta tự nhiên sinh ra cảm gíc nặng nề.

Nơi này từng là cung điện của Chính cung Hoàng Hậu nắm giữ lục cung, tự nhiên Hoàng Hậu cách thế , nơi này đều không còn lại bao nhiêu người, thạch bích lát đường có chút trơn, thậm chí có từng mảng rêu xanh kéo dài.

“Công chúa, đường này ít người lui tới, công chúa chú ý dưới chân.” Xuân Lan quay đầu lại nhắc nhở, sau đó tiếp tục ở phía trước dẫn đường cho nàng.

Long Vân Thấm đáp nhẹ một tiếng, nàng nhìn cung điện trước mắt, đâu còn một chút đẹp đẽ quý giá hay như một thời huy hoàng kia, cây cối không người cắt tỉa sinh trưởng thác loạn. Trước đại điện chống lên hai cây ngô đồng cao ngất, một nhánh cây lớn còn xuyên thấu qua tường bao lưu ly, không còn nửa điểm sắc thái.

Nó đã từng là cung điện của tiên Hoàng Hậu a, hiện tại nói là lãnh cung đều không sai biệt lắm.

Long Vân Thấm trong ngực có chút buồn, không biết cỗ cảm xúc này là từ đâu tới đây, nó đè nặng làm nàng hít thở có chút không nổi, bước chân không chịu khống chế đi về phía trước, nàng lưu Xuân Lan đứng tại bên ngoài, bản thân một người đẩy ra cửa điện.

Đứng ở chính giữa Tiêu Lan điện, nhìn mỗi một chỗ bài trí trong điện, Long Hạo Thiên không cho cung nhân di động nửa phần, hiện tại bất quá là có thêm một tầng bụi dày mà thôi. Xoay người hướng ra phía ngoài, nàng nhìn thấy hồ nhỏ bên cạnh con đường đi đến đây, hồng liên đã sớm héo rũ chìm sâu xuống đất bùn, mà này nước bùng cũng không sai biệt khô cạn. Bên cạnh chỗ núi giả còn có một ít nước chảy qua, nhưng lại ít đến đáng thương.

Đi một chút nhìn quanh nơi này, Long Vân Thấm đều là theo tiếng gọi của nội tâm mà đi, theo chính điện chuyển qua thiên điện, đầu óc không ngừng mà hiện ra một ít mảnh nhỏ kí ức, mơ hồ hỗn loạn, tựa như có điều gì rất trịnh yếu nhưng càng cố nhớ đến, đầu nàng lại đau càng lợi hại.

Quên đi, dù sao cũng chỉ là đến xem qua, xem như giải quyết xong tâm nguyện của chủ nhân thân thể này, nàng cảm nhận được cổ cảm giác mãnh liệt trong nội tâm đã tiêu tan đi, Long Vân Thấm tính toán trở về. Nhưng là chưa đi được mấy bước chợt nghe đến một ít thanh âm vụn nhỏ. Hướng tới nơi phát thanh âm đi tới, Long Vân Thấm chạy nhanh tìm thấy một địa phương âm u, nội tâm nàng nghi hoặc không thôi : “Cung điện của Tiên Hậu , còn có ai sẽ tới?”

Tiếng bước chân cuối cùng dừng lại, ngay tại nơi cách nàng một khoảng chừng hơn mười thước.Long Vân Thấm có thể cảm nhận được người kia, một người, hơn nữa đó là nữ nhân.

Thân ảnh đó thật lâu không động.

“Chủ tử, nơi này không phải địa phương người nên đến.”

Long Vân Thấm cả kinh, lại nhìn hướng kia , nơi đó nhưng đã nhiều ra một cái bóng, mà thanh âm kia là của một cái lão nhân : “Nàng đã chết mười năm, người còn muốn tìm ai báo thù nữa? Cái gì gọi là có cừu tất báo, chủ tử người còn muốn tìm nữ nhi nàng trả thù sao, đương kim hoàng thượng nhưng là đối với nữ oa kia thật sủng ái…”

--- ------

Hơn một canh giờ trôi qua, thẳng đến khi nàng xác định hai ngươi kia đã rời đi mới từ chỗ tối đi ra, những lời vừa rồi làm cho nàng khiếp sợ không thôi. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới hôm nay nhất thời muốn đi nhìn cung điện đổ nát của Hoàng hậu, cư nhiên hội ngộ việc này.

Nghe những lời lão nhân kia nói , người luôn im lặng không mở lời kia đối với Hoàng Hậu có cừu oán, hơn nữa thù này rất sâu, Hoàng Hậu đã chết quá mười ănm, người này tâm lí vẫn còn thống hận, đang tính tìm nàng xuống tay sao?

Lòng bàn tay Long Vân Thấm đổ một tầng mồ hôi lạnh, cảm giác bản thân đang ở trong tình cảnh ngày càng nguy hiểm. Người kia từ đầu đến cuối đều không nói một tiếng, nàng căn bản vô phương biết là ai, hiện thời nàng thậm chí không biết người mình cần đề phòng là ai a.

Nhưng là nàng tin tưởng một điểm, nữ nhân kia hẳn là người trong cung, hơn nữa còn vô cùng có khả năng là phi tần của Long Hạo Thiên.

Long Vân Thấm ngẩng đầu nhìn trời cao, vội vàng rời đi, nàng hiện tại muốn biết một số việc năm đó, ví dư Hoàng Hậu năm đó quan hệ với ai tốt, với ai căng thẳng… Tránh cho nàng chưa kịp đề phòng vô duyên bị người ám toán. Thật vất vả mới trọng sinh, nàng không nghĩ đến mình sẽ chết đi một cách không minh bạch.

Mà ngay tại thời điểm Long Vân Thấm rời đi Tiêu Lan điện, ở một sườn điện khác cũng có một ảo ảnh rời đi, yên tĩnh không một tiếng động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.