Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 3: Đối diện Nhiếp Chính vương




Thu Cúc đang chia thức ăn bên cạnh bàn nghe thấy âm thanh của Hạ Vũ cũng nhất thời cứng đờ, sợ hãi nhìn Long Vân Thấm, càng nhìn trong lòng càng run sợ, cuối cùng không tự chủ được quỳ sụp xuống, cái gì cũng không dám nói.

Long Vân Thấm nhìn hai người quỳ trên mặt đất, lại nhìn Xuân Lan như cũ bộ dáng nửa quỳ trầm ổn. Trọng Hoa cung tứ đại cung nữ, lấy bốn mùa gọi tên Xuân Lan, Hạ Vũ, Thu Cúc, Đông Mai. Mà người nhiều tuổi nhất chính là Xuân Lan, cũng là người ổn trọng nhất, ví như hiện tại nàng cũng là đang quỳ nhưng là không như hai người kia run run.

Nàng bất quá là cố ý lộ ra một tia uy nghiêm.

“Đứng lên đi.”

“Tạ công chúa.”

Hạ Vũ cùng Thu Cúc nhanh nhanh đứng dậy, Xuân Lan cũng chầm chậm đứng thẳng thân mình, một bữa tối hôm nay trôi qua như thường lệ không nhanh không chậm, lại cố ý để lại trong lòng ba cung nữ một chút run sợ.

Dùng thiện đã xong, Long Vân Thấm chỉ lưu lại Xuân Lan trong phòng.

“Công chúa?” Xuân Lan nhìn bóng lưng công chúa một hồi lâu đèu không thấy chút động tĩnh, không khỏi nghi ngờ mở miệng.

Đại công chúa Nam Phong quốc, ngoại giới đều đồn thổi nàng yếu đuối vô năng, nhưng là theo như Xuân Lan nhìn nhận nàng bình thường nói chuyện quái gở chắc chắn có nhiều nguyên cớ, nàng chưa bao giờ thật sự tin tưởng, đường đường đại công chúa - nữ nhi ruột của chính cung Hoàng Hậu , là người yếu đuối, hiện tại hơi thở của nàng cũng đều toát ra một ý vị thấm thúy nói không nên lời, đặc biệt là quang mang hiện rõ trong ánh mắt kia, chỗ nào cùng công chúa trước kia giống nhau?

Xuân Lan không biết tại sao Long Vân Thấm có dự thay đổi đột ngột như vậy, cũng không dám hỏi nhiều cái gì, các nàng bất quá cũng chỉ là thân phận cung nữ nhỏ nhoi không thể lắm miệng được.

“Xuân Lan, nếu bản cung nhớ không sai, trước kia ngươi chính là người từng hầu hạ bên người mẫu hậu ….” Đi theo hầu hạ nàng thân cận có bốn người, bốn người đều có xuất thân không giống nhau, mà nàng thực sự biết được Xuân Lan này trước kia từng hầu hạ mẫu thân ‘nàng’. Sau khi Hoàng Hậu qua đời Long Hạo Thiên phái người đưa nàng đến Trọng Hoa cung, bởi vì như thế nàng hiện tại dám lưu lại Xuân Lan trong này, ít nhất nàng tin tưởng Xuân Lan sẽ không gây bất lợi cho nàng.

“Là, công chúa, Xuân Lan trước kia đích thức hầu hạ Hoàng Hậu nương nương.”

“Ngươi khi nào thì đến Trọng Hoa cung?”

“Hồi công chúa, không sai biệt lắm đã qua mười năm.” Xuân Lan không dám ngẩng đầu, nhưng nàng cảm nhận đực rõ ràng có một đạo tầm mắt như có như không dừng ở trên người nàng, làm cho nàng thấy được cả người run rẩy, công chúa là đang xem kĩ nàng!

Rất lâu sau đó, Long Vân Thấm đột nhiên khẽ cười : “Bản cung biết mấy năm nay ngươi đều tận tâm hầu hạ, ở bên người mẫu hậu cũng vậy mà bên người ta cũng thế. Bản cung không cần biết hiện tại người muốn như thế nào nhưng một khi ngươi trung với bản cung, bản cung tuyệt đối không bạc đãi ngươi. Nhưng nếu phát hiện ngươi có một chút dị tâm…”

Xuân Lan phù phù quỳ xuống đất : “Nô tì không dám.”

“Là không dám hay là sẽ không?” Long Vân Thấm cực không thích hai chữ không dám này, này đại biểu vẫn có khả năng phản bội lại chủ nhân, hiện thời bên người nàng một cái người có thể tin tưởng đều không có, đầu tiên nàng phải ngăn chặn tất cả những người có dị tâm ở bên cạnh, đấu ngoại trước phải lo an nội, Trọng Hoa cung của nàng không cho phép tồn tại người này.

(Không dám ý nàng nói là vì sợ quyền uy nên mới là không dám, còn sẽ không là xuất phát từ nội tâm, dù là trong hoàn cảnh nào cũng sẽ không phản bội. Dị tâm là người có tâm tư bất chính, không sạch sẽ. )

Xuân Lan kinh ngạc mở lớn mắt nhìn Long Vân Thấm, cuối cùng nàng trịnh trọng gật đầu : " Nô tì hiện tại liền thề, tuyệt đối sẽ không phản bội công chúa, nếu như vi phạm lời thề này nguyện bị thiên lối trừng phạt đến chết. "

Long Vân Thấm nghe vậy vừa lòng gật đầu, cổ nhân đều coi trọng lời thề, dám nói như vậy nàng đều có khả năng tin tưởng được,tuy rằng sẽ không dám tin tưởng thực sự một trăm phần trăm.

" Xuân Lan, bản cung hỏi ngươi, ngươi biết gì nói đó là được. Ba cái cung nữ còn lại đều đến từ nơi nào, trước đây có từng hầu hạ qua những chủ nhân nào ? "

Xuân Lan trầm tư một lúc liền hiểu ra vấn đề, nàng biết tại sao Long Vân Thấm lại hỏi như vậy, lập tức lựa chọn trọng điểm mà nói : " Hồi công chúa, Hạ Vũ trước đây là người bên Ngự Thiện phòng, bởi vì trù nghệ xuất sắc mà được công chúa nhìn trúng , nàng đến Trọng Hoa cung ở bốn năm trước đây. Thu Cúc nguyên bản là người hầu hạ của Lệ Phi nương nương, bởi vì vô ý đắc tọi Lệ Phi nương nương mà bị biếm vào Hoán Y cục, năm trước công chúa đi Hoán Y cục thấy nàng đáng thương nên liền để nàng hầu hạ. Về phần Đông Mai, nàng luôn đi theo bên người Vương thái y học nghệ, nàng xuất thân y gia, hiện tại luôn luôn là người chăm sóc sức khỏe công chúa. "

Long Van Thấm gật đầu, trong lòng minh bạch, thoạt nhìn như vậy Hạ Vũ cùng Đông Mai có thể coi như xuất thân trong sạch, về phần Thu Cúc, là hầu hạ qua Lệ Phi?

Lệ Phi, mẫu phi nhị hoàng tử.

" Chuyện hôm nay bản cung khồn muốn có người thứ ba biết đến ! " Dứt lời Long Vân Thấm khoát khoát tay, làm cho Xuân Lan lui xuống. Mà nàng cũng chính mình đến sau bình phong, rút đi quần áo hoa phục rườm rà trên người tiến vào trong ổ chăn, lòng nặng trịch đi vào trong giấc ngủ.

……

Sáng sớm hôm sau, Long Vân Thấm tỉnh lại lúc trời còn tờ mờ sáng.

Bởi vì nàng không thích có cung nữ quấy rầy nên trong điện hiện tại không có ai. Nàng xốc chăn đi xuống giường, theo y phục được chuẩn bị sẵn trên bình phong mặc lung tung lên người rồi tùy hứng đi một chút ra phòng ngoài, mở ra mặt sau cánh cửa sổ. Sáng sớm sương mờ lượn lờ, cảnh trí Trọng Hoa cung bị vây quanh một mảnh mông lung, nàng có thể mơ hồ nhìn thấy quỳnh lâu điện ngọc đối diện, tầng tầng lớp lớp cung điện lầu các xa xa , cùng Trọng Hoa cung của nàng cách không ít khoảng cách, bất quá trong hoàng cung rộng lớn như vậy, chút khoảng cách này liền vẫn tính là rất gần đi.

Chỉ trong một lát, mặt trời mọc tảng sáng, một chút ánh nắng chiếu xuống xuyên qua từng tầng mây dày đặc, chiếu xuống đại địa , cũng làm cho nàng nhìn rõ cái địa phương mờ ảo lúc trước, nhưng mà…một góc cung điện đều là ngập tràn màu sắc hồng nhạt kia làm cho nàng kinh ngạc, theo góc nhìn của nàng bây giờ, chính là nhìn đến một nửa khung cảnh kia chính là hoa đào nở rộ.

" … "

Một từng đào nở rộ, từng đám từng đám gắt gao kề nhau, làm cho cành cây nặng trịch buông xuống , càng là theo hướng tới chỗ nàng kéo dài đến. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy qua hoa đào lan tràn tựa như hoa thường xuân này. Nhất thời trong lòng nổi lên tâm tư, nàng thân thủ kiễng kiễng với với, muốn thử hái đi một nhánh hoa đào như thế nào !

Ấm áp thơm ngát !

Nữ tử y phục phân tán ngồi trên khung cửa sổ, một đầu tóc đen mềm mại buông thả trên đầu vai, cánh tay trắng ngần vươn ra ngoài , khuôn mặt nàng tràn đầy ý cười, chỉ vì không ngừng mong muốn hái đươc hoa đào mà cố gắng.

Lăng Triệt đi đến đầu hành lang gấp khúc, liền nhìn đến một bức cảnh đẹp, mà nữ tử đẹp như tranh vẽ kia chính là người mấy ngày trước muốn nhìn lén hắn Nam Hoàng quốc công chúa, Long Vân Thấm.

Hoàn toàn không có si mê, lúc này trong mắt Long Vân Thấm trong suốt như nước, sạch sẽ làm trong lòng người run sợ, phảng phất như một chút mây trắng thánh khiết trong thiên địa tối tăm. Lăng Triệt chưa bao giờ nghĩ tới, Long Vân Thấm còn có bộ mặt như vậy, giống như tinh linh xinh đẹp thoát tục !

Có thể là ánh mắt Lăng Triệt quá mức trực tiếp, Long Vân Thấm vốn đang thả mình trong vẻ đẹp bất tận của vườn đào đột nhiên hoàn hồn vì một ánh mắt nóng rực, phút chốc nàng ngẩng đầu, vừa vặn chống lại ánh mắt của nam tử đối diện.

....

Nàng như vậy cả kinh, tươi cười trên khóe miệng còn chưa tan hết… Trong lòng lại bắt đầu hối hận không thôi, làm sao có thể là hắn ! Cung điện đối diện nàng cư nhiên là nơi của Nhiếp Chính vương ?

Đáng chết ! Là do nàng so sót !

Long Vân Thấm không tiếng động quay đầu, đóng sầm lại cửa sổ , nàng nhưng là không sợ mà nhảy từ trên cao xuống đất trở lại trên giường, yên lặng nhớ kĩ, không nhìn hắn, nàng không có nhìn thấy hắn…

Lăng Triệt nhìn đến Long Vân Thấm trong phút chốc thay đổi sắc mặt , từ mỉm cười đến kinh ngạc, cuối cùng là nhảy xuống từ trên cửa sổ cao . Hết thảy cơ hồ chỉ sảy trong chớp mắt, cũng dường như hành động theo bản năng vậy, giống như nàng đối diện không phải là hắn mà là mãnh thú thủy quái vô cùng đáng ghét.

Thần sắc Lăng Triệt lóe lên, tâm tình không rõ nguyên do trở nên phấn chấn, sáng sớm đến Vân Tiêu điện xử lí chính sự, quả nhiên là tới đúng chỗi a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.