Sủng Lâu Sẽ Thành Hôn

Chương 26




Buổi tối, Hề Tuyết quay ban đêm nên hai người rất khuya mới ngủ, sáng sớm, Cố Duy Nhất ngủ chưa được ba giờ đã bị một cuộc điện thoại đánh thức, mơ màng nghe máy, đầu bên kia truyền đến tiếng rống của Trịnh Kinh, "Cố Duy Nhất, tôi muốn cô trông chừng Hứa Trạch Dật chứ không bảo các người tạo scandal, cô giải thích xem blog đó đến cùng là thế nào?"

Cố Duy Nhất còn chưa tỉnh, "Blog gì?"

Trịnh Kinh "ầm" một tiếng tắt điện thoại.

Lần này Cố Duy Nhất hoàn toàn thanh tỉnh, mở mắt tiêu hóa lời nói của Trịnh Kinh, cầm điện thoại mở blog.

Mới vừa mở lên đã choáng váng, dưới bài đăng gần nhất của cô có mười mấy vạn bình luận, tin nhắn riêng cũng nhiều vô cùng, Cố Duy Nhất không hiểu mở ra xem thử, mắng cô cũng có, chúc phúc cũng có, cảnh cáo cũng có. Hồi lâu Cố Duy Nhất mới nhớ ra phải tìm hiểu chuyện gì, mở blog Hứa Trạch Dật, thấy bài đăng bảy giờ sáng này, hai từ đơn giản "My Love", cùng với ảnh chụp hai người ở hành lang ngày hôm qua, hắn đẩy cô vào tường, góc độ chụp ảnh thực sự chuyên nghiệp, vừa nhìn giống như đang hôn.

"Nhất Nhất, Nhất Nhất..." Hề Tuyết bên ngoài đập cửa, Cố Duy Nhất xuống giường đeo dép chạy ra mở cửa phòng, Hề Tuyết suýt ngã vào trong.

Bất chấp bản thân, Hề Tuyết đưa di động, "Nhất Nhất, cậu có thấy..."

"...Blog sao?"

"Là cậu cùng..."

"...Hứa Trạch Dật "

"Rốt cuộc..."

"...Chuyện gì xảy ra vậy?"

Hề Tuyết trừng mắt, "Cố Duy Nhất, cậu có để cho tớ nói xong không?"

Cố Duy Nhất thay đồ, nghiến răng nghiến lợi, "Cậu nói đi."

Hề Tuyết, "..."

Hề Tuyết nhảy lên lên giường, vẻ mặt bát quái nhìn cô, "Nhất Nhất, nói mau, cậu và Hứa Trạch Dật đến cùng là xảy rachuyện gì, cậu và hắn thực sự ở cùng một chỗ? Ban ngày ở trong hành lang, cứ như vậy củi khô lửa bốc?"

Trong cơn giận dữ, Cố Duy Nhất trút giận lên đống quần áo, Hề Tuyết thấy bộ quần áo kia sắp bị Cố Duy Nhất xé rách, theo bản năng lui về sau tránh, chẹp miệng, Nhất Nhất như vậy có chút dọa người.

Cố Duy Nhất mặc lại quần áo, hít sâu vài hơi, cố làm cho mình tỉnh táo lại, sau đó ra cửa tìm tên đầu sỏ gây chuyện.

Phòng Hứa Trạch Dật ở ngay tầng này, đối diện phòng Hề Tuyết, Cố Duy Nhất định gõ cửa, cửa phòng đã mở ra, Hứa Trạch Dật đứng bên cửa, vẻ mặt xán lạn, "Em đến rồi."

Cố Duy Nhất nhìn hắn, "Hứa - Trạch - Dật, anh đến cùng muốn làm gì?"

Hứa Trạch Dật tay chống trên tường, nhướn mày nhìn cô, "Tôi đã nói rồi, Tôi muốn theo đuổi em."

Cố Duy Nhất cười lạnh, "Theo đuổi tôi? Lời này của anh là muốn gạt kẻ ngốc sao?"

"Em nói em ngốc?" Hứa Trạch Dật cười.

Cố Duy Nhất không có tâm tình cùng hắn chơi chữ, gương mặt lạnh lùng, "Anh đến cùng có mục đích gì, đại nam nhân, đừng làm ra vẻ cô gái nhỏ khiến người khác xem thường."

Hứa Trạch Dật cũng không đem vẻ trào phúng của Cố Duy Nhất để ở trong lòng, "Cố Duy Nhất, em không cần gây sự với tôi, em có thích tôi hay không là chuyện của em, tôi theo đuổi em hay không là chuyện cả tôi, em có thể không thích tôi nhưng cũng không thể ngăn được hành động của tôi?"

Người này thật sự là nói gì cũng không vào, Cố Duy Nhất giận quá hóa cười, "Được, Hứa Trạch Dật, tôi đúng là không thể ngăn được hành động của anh, nhưng tôi muốn nói với anh một câu, nếu anh dám làm điều gì bất lợi đối với anh tôi, tôi nhất định sẽ khiến anh hối hận." Cô không ngốc, thái độ Hứa Trạch Dật trước sau khác nhau quá rõ ràng, bắt đầu từ lúc gặp Ngôn Mộc, cô từ đầu tới cuối không tin con mắt của đại minh tinh này đối với cô có ý gì, có lẽ hắn muốn lợi dụng cô để có được cái gì đó từ chỗ Ngôn Mộc.

Quả nhiên, nghe cô nói, mặt Hứa Trạch Dật bỗng chốc thay đổi, người cũng đứng thẳng lên, con mắt nhìn chằm chằm vào cô, "Em có ý gì?"

"Anh nói tôi có ý gì?" Cố Duy Nhất nhìn phản ứng của hắn, càng thêm khẳng định chuyện này nhất định cùng Ngôn Mộc có quan hệ.

Hứa Trạch Dật nhìn cô mấy giây, sau đó khôi phục trạng thái vui vẻ, "Hiện tại người dân cả nước đều biết em là bạn gái của tôi, em còn muốn phủ nhận sao?"

Cố Duy Nhất lười cùng tên đầu óc không bình thường nói nhảm, nhưng trong lòng lại chậm rãi tích tụ, dựa vào cái gì một tiểu cô nương chưa yêu đương bao giờ bị hắn sắp đặt? Còn ở lúc cô mới vừa rõ ràng tâm ý bản thân, nhiều người biết chuyện cô cùng Hứa Trạch Dật như thế, cô hết đường chối cãi, cho dù thanh minh thì ai tin? Còn bị mắng thảm như vậy, cô đã chọc tới ai?

Càng nghĩ càng tức, Cố Duy Nhất hung hăng đá vào bắp chân Hứa Trạch Dật sau đó xoay người rời đi, hai ngày liên tiếp Hứa Trạch Dật bị thương ở hai chỗ, khuôn mặt dữ tợn, nhìn bóng lưng Cố Duy Nhất rống to, "Cố Duy Nhất, tôi nói cho em biết, tôi phải theo đuổi em."

Cố Duy Nhất xoay người trong nháy mắt liền thấy ở cuối hành lang, một người cầm máy ảnh chụp hình hai người, Cố Duy Nhất nhíu mày, "Anh là ai?"

Hứa Trạch Dật nghe được, nhảy lò cò đi ra, nhìn thấy người nọ, "Làm cái gì đấy?"

Người nọ nghe tiếng nhanh chóng xoay người chạy, Cố Duy Nhất biết nhất định là phóng viên đọc được bài đăng trên blog chạy đến thám thính tin tức.

Hung hăng trợn mắt nhìn Hứa Trạch Dật một cái, Cố Duy Nhất thở phì phò trở lại phòng, cố gắng làm cho mình trấn định lại, không nên tức đến mức đầu óc bất tỉnh, lăn qua lăn lại một lúc lâu. Hề Tuyết đã đến studio, hai người vừa đến cửa đã thấy rất nhiều phóng viên, Cố Duy Nhất xám xịt trở về phòng. Nói thế nào Hứa Trạch Dật cũng là đại minh tinh bốn năm ngàn vạn fan, một ít tin tức nhỏ cũng khiến nhiều người chú ý, huống chi là tin lớn công bố chuyện tình cảm như vậy.

Hề Tuyết không thể ở cùng cô, chỉ có thể mang theo trợ lý đi studio trước, để Cố Duy Nhất ở trong phòng trọ ngây ngốc. Cô đi lại vài vòng cũng trấn tĩnh trở lại. Bây giờ nhất định phải liên lạc với Trịnh Kinh, để Hứa Trạch Dật tự mình thanh minh, nói mọi chuyện đều là đùa vui, dù sao cô cũng không phải danh nhân gì cả, sức ảnh hưởng cũng thấp, nói gì cũng không có tác dụng, sẽ bị người ta coi là mượn danh Hứa Trạch Dật nổi tiếng, kỹ nữ tâm cơ. Còn phóng viên vừa rồi chụp ảnh hai người không biết sẽ viết như thế nào, hiện tại cô làm gì cũng không được, trừ phi là chính Hứa Trạch Dật làm.

Gọi điện thoại cho Trịnh Kinh, tâm tình hắn cũng khá vững vàng, nghe Cố Duy Nhất nói xong, "Tôi đã nghĩ tới biện pháp này, chỉ là tôi gọi điện thoại cho Hứa Trạch Dật, cô cũng biết hắn là người cố chấp, hắn không muốn làm, người khác nói gì cũng vô dụng, không bằng đợi chuyện hạ nhiệt, fan quên mất thì ổn rồi. Cô xem, scandal thời gian trước của hắn và Doãn Huyên Huyên không phải cũng giải quyết xong sao? Hiện tại ai còn nhớ rõ Doãn Huyên Huyên?"

Sắc mặt Cố Duy Nhất biến thành màu đen, "Không giống nhau. Chuyện của Huyên Huyên chính là do Hứa Trạch Dật tự đứng ra thanh minh, lần này là hắn đăng bài công khai, lực ảnh hưởng có thể giống nhau được sao?"

Trịnh Kinh cười, "Nhất Nhất, tôi thấy Tiểu Dật không tồi, mặt mũi sáng sủa, đối với cô thâm tình, là tình nhân trong mộng của không biết bao nhiêu người, ai cũng muốn gả cho hắn, cô coi như là nhặt được bảo bối rồi!"

Cố Duy Nhất đã hiểu, Trịnh Kinh không có ý định quản chuyện này, hít một hơi thật sâu, Cố Duy Nhất tâm bình khí hòa, "Nếu đã như vậy, không làm phiền anh nữa, nhưng tôi cũng muốn nói cho anh, nhiều người muốn gả cho hắn, tôi cũng không thấy lạ, chính mình gây chuyện lại liên lụy đến người khác, các người không muốn quản, vậy tự tôi sẽ nghĩ biện pháp. Thầy Trịnh, chuyện này tôi nói cho anh biết trước một tiếng, Hứa Trạch Dật đi đến ngày hôm nay cũng không dễ, nếu có ngày hắn thân bại danh liệt, đến lúc đó anh và hắn cũng đừng hối hận."

Cố Duy Nhất nói xong, mặc kệ Trịnh Kinh gọi lập tức tắt máy.

Cố Duy Nhất ngồi trên giường nhíu mày, vừa rồi giọng điệu cô giống như một trang hảo hán, Trịnh Kinh mặc kệ chuyện này thì cô cũng không thể giống hắn, coi cô không ra gì mà khi dễ cô. Nhưng cô tuyệt đối không chịu trách nhiệm chuyện này.

Cố Duy Nhất cầm lấy điện thoại xem sự tình phát triển đến mức nào, lại thêm một tin mới xuất hiện "Tiểu thiên vương Hứa Trạch Dật cùng tiểu quản lý ở chung một phòng khách sạn", phía dưới là ảnh cô đi ra từ phòng Hứa Trạch Dật, hắn mặc áo lót đi theo sau.

Cố Duy Nhất cảm giác như khí huyết sôi trào, cô rất muốn đem lời vừa nói với Trịnh Kinh thực hiện, khiến Hứa Trạch Dật thân bại danh liệt.

Ngay lúc đó, điện thoại vang lên, Cố Duy Nhất tức giận nhìn qua, là Ngôn Mộc.

Cố Duy Nhất cả kinh, giống như có một chậu nước lạnh dập tắt lửa giận trong lòng, không biết có nên nghe hay không. Gây chuyện lớn như vậy, cô cảm thấy mình có lý nhưng lại không thể nói rõ.

Điện thoại vang lên một lúc, ngắt, sau đó lại tiếp tục. Lúc này, Cố Duy Nhất mới nghe máy, lắp bắp, "Dạ, anh..." Chẳng biết tại sao, trong giọng nói mang theo ủy khuất.

Bên kia điện thoại thời gian lâu không lên tiếng, Cố Duy Nhất đột nhiên cảm thấy cực kỳ uất ức, nước mắt suýt nữa rơi xuống.

"Anh đã gọi điện cho người đến khách sạn đón em, vé máy bay đã đặt xong, lập tức trở về, anh đến sân bay đón em." Thanh âm Ngôn Mộc trầm thấp, giống như ẩn nhẫn cái gì đó.

"Hả?" Cố Duy Nhất ngẩn ra.

"Thế nào, không muốn về?" Giọng nói Ngôn Mộc mang theo sự lạnh lùng rõ ràng.

"...Không phải là, chỉ là ngoài khách sạn toàn là phóng viên, em không ra được." Thanh âm Cố Duy Nhất có chút bất đắc dĩ.

"Anh đã sắp xếp xong hết, em không cần lo."

"Ừm." Cố Duy Nhất nhỏ giọng đáp.

Lại trầm mặc một lúc lâu, trong điện thoại truyền đến hô hấp của Ngôn Mộc, một hồi lâu sau, giọng nói ôn hòa vang lên, "Không cần lo lắng gì hết, mọi chuyện để anh."

Nghe vậy, Cố Duy Nhất đột nhiên cảm thấy tất cả uất ức đều không cánh mà bay, tâm tình trong nháy mắt tốt lên, ngay cả ánh mặt trời ngoài cửa sổ cũng mang theo nhiều màu sắc.

Vang dội đáp lời, "Cám ơn anh." Tâm tình cô trầm ổn lại, cảm giác này vô cùng ấm áp, cho dù cách nhau hàng trăm km, cô đều cảm thấy anh ở bên cô, chưa bao giờ rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.