Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế

Chương 15: Quan sát




Trời tối, Đỗ Trọng đem mình dịch dung thành bộ dạng của Dư Thiếu Bình, nhưng màu tóc bạc và con ngươi màu tím lại có chút phiền phúc, tóc rất phiền toái, Đỗ Trọng trực tiếp dùng mỹ quan để che giấu tóc, về phần con ngươi thì dễ dàng hơn, Đỗ Trọng vốn tính uống một loại dược, có thể tạm thời làm biến đổi màu sắc con ngươi, nhưng loại dược này lại có hại với thân thể. Mộ Phi Chỉ ngăn Đỗ Trọng lại: "Nếu đêm nay Dư Thiếu Bình vượt qua nguy hiếm đến ám sát ngươi, vậy đối với người sau màn mà nói, hắn đã là đồ bỏ đi, ngươi chỉ cần thành thật giả ngốc, thì sẽ không có chuyện gì, ta sẽ không để ngươi phải đợi lâu. A Vu, lần này chúng ta thật sự nên trở về ngủ rồi." Mộ Phi Chỉ nói xong, cũng không ôm lấy Thẩm Hành Vu, mà trực tiếp xoay người bế nàng lên, từ trong cửa sổ bay ra ngoài.

Ngày thứ hai, Mộ Phi Chỉ mang theo Thẩm Hành Vu và Hắc Ưng đến trấn lớn cách quân xa doanh không xa, Thẩm Hành Vu và Mộ Phi Chỉ đều dịch dung, tuy vẫn là bộ dạng thiếu gia nhà giàu, nhưng dáng vẻ đã thay đổi rất nhiều, hơn nữa Thẩm Hành Vu còn mặc một thân nam trang, chỉ có Hắc Ưng không có dịch dung, chưa có ai nhìn thấy diện mạo của hắn, vì để che dấu tai mắt người ngoài, hắn thường chỉ mặc một áo choàng màu đen, đeo mặt nạ bạc.

"Này, Mộ Phi Chỉ, chúng ta thật sự đi kỹ viện sao?" Thẩm Hành Vu hỏi Mộ Phi Chỉ, trong giọng nói không nghe ra được bất kỳ cảm xúc gì.

"Hai người chúng ta sẽ bảo hộ nàng, nàng không cần lo lắng." Mộ Phi Chỉ chỉ nghĩ nàng sợ hãi, dù sao đây cũng là Hoài Nam, nữ nhân đi đến kỹ viện quả thật là ít lại càng ít, đó là nơi nghênh đón nam nhân đến lưu luyến thanh sắc.

"Thật tốt quá, từ khi hành nghề y đến giờ, đã muốn đi vào trong đó dạo, bên trong không thiếu người bệnh, nhưng sư phụ luôn không cho đi, sau này đến phủ thái tử, nhóm hoàng tử này ba ngày hai bữa lại đi ăn mặn, ai, nhịn lâu như vậy rốt cuộc ta cũng có thể đi vào nhìn rồi." Giọng điệu của Thẩm Hành Vu đột nhiên lên cao, tâm tình hưng phấn không sao nói hết ra được.

Hắc Ưng ở bên cạnh khóe miệng run rẩy, may mắn có áo choàng che khuất mặt hắn, bằng không, nếu bị Mộ Phi Chỉ nhìn thấy, sẽ một đao chém chết hắn.

Sắc mặt Mộ Phi Chỉ xanh mét, hắn bắt lấy cổ tay của Thẩm Hành Vu, không để ý nàng kêu đau, kéo nàng đến bên cạnh mình, trong giọng nói mang theo vài phần cảnh cáo: "Thành thật đi theo bên cạnh ta."

Khi nói chuyện, ba người đã đến kỹ viện Xuân Hương các, đứng xa xa nhìn, chỉ thấy một nữ nhân mập mạp son phấn thật dày đang đứng trước cửa Xuân Hương các, nàng dựa vào khung cửa, nhàm chán cắn hạt dưa, khăn đỏ bị nàng nhét ở đai lưng, Thẩm Hành Vu nhìn bộ dạng vắng vẻ của nơi này, không khỏi thở dài, xem ra Xuân Hương các này làm ăn không tốt, vậy các cô nương bên trong chẳng phải sẽ chết đói sao?

"Các vị quan gia, cô nương dạng nào ở Xuân Hương các chúng tôi cũng có, mời tiến vào nhìn một chút?" Tú bà này nhìn thấy đám người Mộ Phi Chỉ, vừa phun bỏ hạt dưa ra bên ngoài, vừa rút khăn đỏ ở thắt lưng ra đi đến gần Mộ Phi Chỉ. Theo bước chân đến gần của nàng, một cỗ mùi son phấn dày đặc cũng truyền đến chóp mũi bọn họ.

"Mùi hương trên người nàng vẫn dễ ngửi hơn." Mộ Phi Chỉ đột nhiên nghiêng đầu, nói nhỏ vào tai Thẩm Hành Vu. Thẩm Hành Vu liền véo lên cánh tay hắn một cái.

"Hai vị quan gia, không phải các ngươi đến nhầm nơi chứ, hoa nương sống lâu như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy đoạn tụ đẹp mắt như vậy,." Ánh mắt hoa nương nhìn chằm chằm hai người bọn họ, trong lòng âm thầm tán thương nói: Mặc dù tuấn lãng, nhưng lại là đoạn tụ. Bộ dạng chàng chàng thiếp thiếp đứng trước cửa Xuân Hương các, thật là có chút châm chọc.

"Hắn tới tìm vui, chúng ta đến quan sát, thế nào? Hoa nương không cho? Cha ta là địa chủ có tiếng ở Lâm thành, đến đây vui chỗ vui, hoa nương sẽ không đuổi chúng ta đi chứ?" Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu vào trong ngực, sau đó ném một thỏi bạc tới trong tay hoa nương, hoàn toàn không để ý gì đến bộ mặt đen thui của Thẩm Hành Vu và Hắc Ưng, chỉ dùng biểu cảm để tỏ rõ: Tất nhiên gia là con trai của địa chủ, có tiền, tùy hứng!

"Nào có, nào có. Vị quan gia này, từ nơi khác đến sao? Thích cô nương phóng đãng sao?" Hoa nương nhìn thấy bạc liền vui vẻ ra mặt, sau đó quay sang hỏi Hắc Ưng.

Hắc Ưng không thể nhịn được nữa, hận không thể lập tức chém lão bà trước mắt thành hai khúc.

"Đúng." Mộ Phi Chỉ trực tiếp trả lời thay Hắc Ưng.

"Năm đó Hoa nương là người phóng đãng nhất, nếu không phải giờ đã lớn tuổi, nhất định cũng có thể chăm sóc vị quan gia này." Hoa nương nhét ngân phiếu vào đai lưng, sau đó xoay người dẫn ba người đi vào bên trong.

Tay Thẩm Hành Vu luôn bị Mộ Phi Chỉ nắm chặt, thời điểm ba người tiến vào, bộ dạng bên trong tiêu điều giống hệt như ngoài cửa, có lẽ có suy nghĩ chủ quan, Thẩm Hành Vu nhìn các cô nương nằm sấp bên cạnh lan can nhàm chán cắn hạt dưa, cảm thấy mặt các nàng cực kỳ xám xịt, hoàn toàn không diễm lệ giống như trong tưởng tượng.

Có lẽ lâu rồi không có ai đến đây. Khi đám người Mộ Phi Chỉ đi vào, lập tức hấp dẫn ánh mắt của các cô nương.

"A, thật là tuấn tú." Có người nhịn không được hô to.

"Hoa Mai, xuống dưới tiếp khách." Hoa nương gọi cô nương hồng y ở trên lầu một.

Người trên lầu lập tức quay đầu lại, thấy ba nam nhân đứng dưới lầu nhìn mình, mắt nàng lập tức sáng ngời, gắng gượng kiêu ngạo đi xuống lầu.

"Phục vụ cho tốt, ba vị quan gia này đều là khách quý." Hoa nương dặn dò Hoa Mai.

Hoa Mai cười xinh đẹp, gật đầu. Sau đó liền đưa tay túm chặt tay áo Hắc Ưng, dẫn hắn lên trên lầu.

Hắc Ưng không vừa ý, quay đầu nhìn lại, chỉ tư nhà mình vốn không để ý, ài!

Đến phòng, Hoa Mai còn chưa kịp châm lư hương, đã bị người đánh vào sau gáy một cái. Sau khi người hôn mê, Hắc Ưng lập tức nhảy ra xa, giống như gặp quỷ.

"Hắc Ưng, ngươi đi tìm hiểu một chút, A Vu, nàng đổi quần áo ngoài của người kia." Mộ Phi Chỉ cởi ngoại bào của mình ra trải lên trên nhuyễn tháp, lúc này mới ngồi xuống.

Một khắc sau.

Hắc Ưng đã trở lại, tra xét xung quanh, không có địa phương bí mật nào, kĩ viện này hoang vắng giống như bên ngoài.

Thẩm Hành Vu cởi ngoại bào của Hoa Mai ra, sau đó đặt mông ngồi lên áo khoác của Mộ Phi Chỉ.

"Kế tiếp chúng ta sẽ làm gì?" Nàng hỏi.

"Đi ra ngoài." Mộ Phi Chỉ đáp.

Ba người từ sau cửa sổ bay ra ngoài, khi dừng lại ở cửa sau, vừa vặn nhìn thấy một nam tử to lớn từ bên trong đi ra, người nọ dường như uống say, lẩm bẩm nói: "Cái địa phương này, còn không bằng Câu Lan viện ở trong thôn nhỏ."

"Câu lan viện!" Hai mắt Thẩm Hành Vu sáng lên, đồng thời cực kỳ ăn ý cùng Mộ Phi Chỉ liếc mắt nhìn nhau một cái.

Chẳng lẽ,d Câu Lan viện mới là trọng điểm, nhóm thám tử quân doanh không phải cũng tiêu khiển ở nơi đó, bởi vậy mới bị trúng độc. Nhưng, tại sao quân xa doanh lại có quan hệ với Câu Lan viện, nước ở sau lưng sâu bao nhiêu, không ai có thể biết được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.