Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế

Chương 12: Chuyện kỳ lạ trong quân cơ doanh




Động tác của Thẩm Hành Vu rất nhanh, ghi chi tiết phương thuốc của mình, sau đó đưa cho Đỗ Trọng, hai người cùng bốc thuốc.

“Sài hồ hai đồng, Úc kim bốn đồng, xích thược bốn đồng, đương quy ba đồng, xuyên khung ba đồng, huyền hồ bốn đồng..., ngươi lại đưa những thuốc này chung với giải dược để lưu thông khí huyết, gân cốt linh hoạt, rất ít gặp nhưng lại hữu dụng.” Đỗ Trọng cầm phương thuốc vừa đi vừa suy tính phân lượng, bỏ vào chậu gỗ theo phân lượng.

“Những người kia dãi nắng dầm mưa, nhiều hơn mấy vị thuốc chỉ lợi không hại.” Thẩm Hành Vu xách chậu gỗ vào trong viện nấu thuốc, đề phòng có người động tay chân trong thuốc, nàng chỉ có thể tự mình ra tay.

...

Một lúc lâu sau, thuốc sắc đã xong, Thẩm Hành Vu đang định chia thuốc thành hai phần, hai người chia nhau đi đút thì hiệu suất sẽ cao hơn một chút, dù sao cũng có hơn tám trăm người. Nhưng mà Đỗ Trọng lại ngăn lại, hắn đứng trong viện, nhìn đống thuốc đen sì đã đun xong, cười ha ha: “Ngươi mang thuốc đi theo phía sau ta, trong quá trình đưa khó tránh khỏi việc gặp phải cái gì đó.” Nói xong, Đỗ Trọng tự đắc đi ở phía trước, còn lại Thẩm Hành Vu và một thùng thuốc nặng muốn chết.

Sau khi tới những gian phòng kia, đã có người chuẩn bị tốt bát sứ đã qua kiểm tra, Đỗ Trọng để cho Thẩm Hành Vu đi ở phía trước cho những người kia uống thuốc, hắn đi theo phía sau.

Thẩm Hành Vu biết rõ Đỗ Trọng làm việc có chút kỳ lạ nhưng cũng không hỏi gì nhiều, chỉ tự mình đi cứu những người kia, lấy thuốc trong thùng đổ vào trong bát sứ của những người kia.

Đỗ Trọng đi theo sau Thẩm Hành Vu, cẩn thận nhìn những người gần như che kín toàn thân, hắn đi tới đi lui, đột nhiên ngừng lại trước mặt một người, hắn xoay người, nhìn về phía người bọc kín toàn thân, đột nhiên đưa tay mình ra, vỗ bả vai người nọ, âm dương quái khí nói: “Hạnh ngộ.”

Người nọ phát ra âm thanh trầm đục, sau đó toàn thân bắt đầu tê tê, cuối cùng té xuống.

Thẩm Hành Vu đi phía trước nghe thấy có điều khác thường, lúc quay đầu đã có mấy người ngã xuống, nàng nhìn Đỗ Trọng, chỉ thấy hắn vẫn như không có việc gì đi tới. Lúc này nàng mới quay đầu trở lại, nhưng mà trong đầu đang suy đoán, có khi nào Đỗ Trọng đi theo phía sau là vì kiểm tra cái gì, những người này cũng che mặt, mặc quần áo giống nhau, có người ngoài trà trộn vào thì không phải không thể. Nghĩ tới điều đó, Thẩm Hành Vu không nói gì, vẫn đổ thuốc theo quy định.

Hai người không ai quấy rầy ai, nhưng vì người ít nên đến buổi tối hai người mới xong. Ban đầu Đỗ Trọng còn có tính nhẫn nại nói hạnh ngộ với những người đó, cuối cùng dứt khoát không chào hỏi, một cây ngân châm đâm vào cổ người kia, gần như là một chiêu chế địch.

Lúc đi ra sân, Thẩm Hành Vu hỏi hắn: “Những người kia trà trộn vào sao?”

“Đúng vậy, ha ha.” Đỗ Trọng duỗi lưng một cái, khi trời tối hắn bắt đầu nhớ đến cái quan tài của mình.

“Khi còn bé, sư phụ đem vài chục loại dược thảo và đóa hoa mùi thơm để ta ngửi, vì để ta có được khứu giác mẫn cảm. Mới đầu ta cũng không phát hiện căn cứ sư thúc làm như vậy, nhưng khi ta đi qua càng nhiều người, ta phát hiện khứu giác trên người cũng vỡ ra. Hầu hết trên người đều không có vị, nhưng có một vài lại mang theo mùi đất nhàn nhạt, ta nghĩ những người mang theo hương bùn đất chính là trà trộn vào. Làm thám tử, trên người có bất kỳ mùi gì làm cho người phân biệt được đều vô cùng nguy hiể, sư thúc, ta nói có đúng không?” Thẩm Hành Vu nói phát hiện của bản thân cho Đỗ Trọng nghe.

Đỗ Trọng ngáp một cái, không có tinh thần nói: “Không sai.” Sau đó khoát tay áo với Thẩm Hành Vu, đi tới gian phòng Dư Thiếu Bình chuẩn bị cho hắn, bởi vì sáng sớm mai còn phải một lần thuốc nữa, cho nên hai người phải ở đây một đêm.

Thấy Đỗ Trọng không có tinh thần, Thẩm Hành Vu đột nhiên cũng cảm thấy mệt nhọc, nàng cũng không quản người nọ có thấy hay không, sau khi khoát khoát tay thì chạy tới gian phòng của mình ở đối diện.

“A!” Thẩm Hành Vu vừa tiến vào đột nhiên kêu lên, bởi vì có người đang nằm nghiêng trên giường, mặc dù đang mặc quần áo thị vệ nhưng khuôn mặt yêu nghiệt này, không phải Mộ Phi Chỉ thì là ai.

“Sao ngươi lại ở chỗ này?” Thẩm Hành Vu vỗ vỗ bộ ngực mình, quả thực nàng suýt bị hắn hù chết, đường đường là Hoài Nam Vương mà buổi tối khuya còn mặc như vậy, chắc là hắn lén đi vào.

“Buổi tối không ôm nàng ta không ngủ được.” Mộ Phi Chỉ ngồi dậy, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, ý bảo Thẩm Hành Vu ngồi vào bên cạnh hắn.

“Vậy hai mấy năm trước ngươi cũng đều mất ngủ sao?” Thẩm Hành Vu trợn trắng mắt, nam nhân này nói dối cũng không cần suy nghĩ hả?

“Đúng vậy, cho nên những năm này ta mới sống không bằng chết.” Mộ Phi Chỉ cười nói, ánh mắt thâm thúy không hề rời khỏi người Thẩm Hành Vu.

“Ít nói nhảm.” Cả ngày mệt mỏi, Thẩm Hành Vu không nhìn Mộ Phi Chỉ mà cởi giày bò lên giường, kéo chăn mền vào trong góc ngủ.

Mộ Phi Chỉ vô cùng cam tâm tình nguyện, nhấc chăn lên lăn tới, thuần thục ôm Thẩm Hành Vu vào trong ngực.

“Đừng nháo.” Thẩm Hành Vu đang muốn đẩy hắn nhưng tay cũng bị pmc bao lấy.”

“Ngoan ngoãn ngủ đi, sáng mai còn có trò hay để xem đấy!” Đây là câu nói sau cùng mà Thẩm Hành Vu mơ hồ nghe thấy trước khi ngủ say.

....

Rạng sáng hôm sau, Thẩm Hành Vu bị từng tiếng vang bên ngoài đánh thức, cả người nàng còn đang bị Mộ Phi Chỉ ôm trong ngực, muốn động cũng không được.

“Ôm chặt lấy ta.” Mộ Phi Chỉ đột nhiên nói bên tai nàng một câu như vậy, sau đó nàng cảm thấy thân thể hơi nghiêng về bên phải, ván giường khẽ động, hai người cũng lăn xuống dưới. Theo bản năng, Thẩm Hành Vu ôm lấy Mộ Phi Chỉ.

“Bên ngoài làm sao vậy.” Thì ra dưới cái ván giường còn có một ám thất. Hai người lăn xuống dưới đã có một cái giường êm, Thẩm Hành Vu hơi lui người một chút, nói với Mộ Phi Chỉ.

Mộ Phi Chỉ suỵt một tiếng: “Đừng nói chuyện, trò hay bắt đầu rồi.”

Ngay lúc hai người trốn dưới ám thất ở dưới giường thì trong gian phòng đối diện Đỗ Trọng nằm trong phòng tối của hắn ngủ.

Thì ra, tối hôm qua khi trở về phòng hắn đã ấn xuống cơ quan, cả đêm ngủ trong phòng tối, cho nên khi sáng sớm, phòng của hắn bị một đám tử sĩ vây quanh, điên cuồng bắn tên vào trong tới mức cái ghế cũng thành con nhím, thì hắn vẫn an toàn ngủ say.

Động tĩnh của đám tử sĩ kia vẫn động tới thủ vệ của Quân cơ doanh, đám thủ vệ vây khôn lấy đám tử sĩ, bắt đầu đại chiến bắn tên, tiếc là đám tử sĩ kia vốn không có ý định còn sống trở về, cả một đám lệch cổ ra chết.

Viện của Đỗ Trọng và Thẩm Hành Vu đã thành công dẫn tới hơn nửa thủ vệ của Quân cơ doanh, cho nên không ai phát giác, bên ngoài đại viện của hơn tám trăm người, trng một xó xỉnh hẻo lạnh, có người lén lén lút lút đứng lên, thử hướng gió rồi chất một đống củi, lúc lửa bắt đầu bốc lên, hắn vẩy rất nhiều thuốc lên. Củi này vốn không dễ dàng cháy, cho nên dù bị đốt cũng không bốc lửa, mà là khói đặc không ngừng bốc lên, thuốc kia xen lẫn với khói đặc theo cơn gió thổi vào trong viện của hơn tám trăm người bệnh.

Một phút đồng hồ sau, Dư Thiếu Bình nhận được tin tức, hơn tám trăm người trong đại viện đều chết hết, thất khiếu chảy máu, cả người kịch độc, không ai sống sót.

(Thất khiếu: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi và miệng)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.