Sự Trở Về Của Chiến Thần

Chương 18: Anh lấy đâu ra sức mạnh




Sau khi nói xong, trong mắt Lâm Nhã thậm chí còn có chút nước mắt.

Cô ta nhìn Lâm Bình, vừa cảm thấy thương xót, cũng rất hận anh!

Sau đó cô ta quay đầu rời đi.

“Lâm Nhã…”

Lâm Bình gọi.

“Anh không xứng gọi tên của tôi, chúng ta không phải người cùng một thế giới.”

Lâm Nhã không quay đầu lại, nhanh chóng rời đi.

Giống như ở bên cạnh Lâm Bình nhiều một giây, đều là sỉ nhục đối với cô ta.

Lâm Bình nắm chặt tay, sau đó chậm rãi buông lỏng ra.

“Em nói rất đúng, chúng ta thật sự đã không còn là người cùng một thế giới.”

Đôi mắt Lâm Bình hơi phức tạp.

Từ khi anh vào tù, hay là nói bắt đầu từ ngày anh nhập ngũ, bọn họ thật sự không còn là người cùng đường rồi.

Vị trí khác biệt, trách nhiệm cũng khác nhau.

Những thứ bọn họ phải đối mặt, quả thật là hai thế giới!

Mà ở bên kia, Lý Nguyên Tùng dẫn theo mọi người tới phòng VIP đã đặt sẵn, sắp xếp mọi người đi vào xong, anh ta không lập tức đi vào phòng VỊP.

Trái lại gọi một cuộc điện thoại đi.

Rất nhanh có một nhân viên phục vụ xuất hiện, dẫn anh ta đi tới phòng VỊP ở chỗ sâu nhất tên là “phòng đế vương”.

Trong phòng VIP, trên chiếc ghế sofa thoải mái, đang ngồi một người đàn ông trung niên bụng phệ, mặt bóng loáng.

Trong lòng ông ta, bên trái bên phải, mỗi bên ôm một cô gái khoảng hơn hai mươi tuổi, quyến rũ thành thục.

Một người phụ nữ đang rót rượu cho ông †a, một người khác thì cầm micro, để người đàn ông trung niên này khàn giọng gào thét.

Nhưng thấy Lý Nguyên Tùng đi vào, người đàn ông trung niên ra hiệu tắt nhạc, buông hai người phụ nữ trong lòng ra: “Người anh em, đã lâu không thấy cậu “Anh Thành, đúng là đã lâu không gặp rồi, em nghe nói bây giờ anh Thành đã thành lão đại của Thiên Thai rồi, cho nên cố ý tới đây chúc mừng anh.”

Lý Nguyên Tùng bước nhanh tới phía trước, bắt tay anh Thành.

“Đây là do anh Long thưởng thức.” Người trung niên mập mạp này cười hì hì nói.

“Bây giờ là anh Long tiếp nhận khu vực của anh Hoàng sao?”

Lý Nguyên Tùng hơi tò mò, Lưu Trọng Hoàng chết, anh ta biết chuyện này ầm ï rất lớn ở thành phố Hải Châu, có lời đồn nói là có liên quan tới nhà họ Đường.

Nhưng anh ta chỉ biết da lông mà thôi, về chuyện liên quan tới gia tộc quyền thế ở thành phố Hải Châu như nhà họ Đường, anh ta không tiếp xúc được tới tầng kia.

“Người anh em, cậu nên ăn nói cẩn thận, bây giờ đâu còn anh Hoàng gì nữa, chỉ còn anh Long Người đàn ông trung niên mập mạp nhíu mày nói.

“Ha ha, đúng thế đúng thế, nhưng mà ở trong lòng em, chỉ nhận thức mỗi anh Thành anh thôi!”

Trên gương mặt Lý Nguyên Tùng tràn ngập tươi cười.

Một người nếu muốn lăn lộn trong xã hội, vậy thì phải qua lại với hai giới trắng đen.

Như vậy mới có thể đứng vững chân, cũng thuận tiện làm được rất nhiều chuyện.

Mà anh Thành ở trước mặt này, tên đầy đủ là Ngô Thành, là người bạn trong giới xã hội đen Lý Nguyên Tùng quen, là người dám liều mạng lại tàn nhẫn.

Tuy sâu trong lòng Lý Nguyên Tùng rất không vừa mắt với đám người thô bỉ này, nhưng vấn luôn duy trì mối quan hệ tốt đẹp.

“Những lời này, người anh em nên ăn nói cẩn thận!”

Tuy Ngô Thành nói như vậy, nhưng trên mặt lộ rõ vui sướng.

Rõ ràng là vô cùng hài lòng về những lời Lý Nguyên Tùng nói.

“Hôm nay người anh em cứ chơi thoải mái, tôi mời!”

Ngô Thành vung tay lên, sau đó nói.

“Sao có thể để anh Thành tốn kém được, em tới đây để chúc mừng anh mà.” Lý Nguyên Tùng lắc đầu cười, sau đó dời đề tài: “Anh Thành, hôm nay em tới đây gặp được một người phụ nữ rất xinh lại ngon nữa, anh có hứng thú không?”

“Ai thế?”

Lông mày Ngô Thành nhíu lại, ông ta rất thích.

Lý Nguyên Tùng có thể qua lại với ông ta, là vì từng giới thiệu mấy người phụ nữ xinh đẹp cho ông ta, khiến ông ta vô cùng hài lòng, cho nên mới coi Lý Nguyên Tùng là bạn.

Nếu Lý Nguyên Tùng chủ động giới thiệu cho ông ta, như vậy chắc chắn là cực phẩm rồi.

Ông ta không khỏi hơi động lòng.

“Một tổng giám đốc của công ty nhỏ, bao nuôi “trai bao”, dáng người rất khá, tuyệt đối không chê vào đâu được, nếu anh gặp cô ta, anh tuyệt đối sẽ hài lòng, quan trọng là không có ai chống lưng, dễ ra tay hơn.”

“Nếu tới tay, đúng lúc có thể coi là chúc mừng anh Thành tiếp nhận Thiên Thai!”

Lý Nguyên Tùng mặt mày hớn hở nói.

Giao tiếp với hạng người gì, thì dùng gương mặt kiểu đó.

Điểm này, anh ta biết rất rõ.

“Người anh em, tôi rất thích điểm này của cậu.”

Ngô Thành cười ha ha nói.

Lại nói chuyện với nhau một lát, Lý Nguyên Tùng mới rời khỏi đây, trở về phòng VỊP của mình.

Lúc này Lâm Nhã đã trở lại.

Nhìn thấy Lý Nguyên Tùng, lúc này mới tiến vào, cô ta tò mò hỏi: “Nguyên Tùng, anh đi đâu thế?”

Sau khi thấy Lâm Nhã, trong mắt Lý Nguyên Tùng hiện lên chút u ám, sau đó lập tức cười nói: “Vừa mới đi toilet một lát.”

“Bên phía Lâm Bình là sao vậy?”

Lý Nguyên Tùng quan tâm hỏi.

“Chúng ta đi chơi đi, đừng để ý tới anh ta làm gì.” Tâm trạng của Lâm Nhã không được tốt lắm.

“Dù thế nào đó cũng là anh trai của em mà, chúng ta không thể nhìn anh ấy lầm đường lỡ bước như vậy được?” Lý Nguyên Tùng vội vàng nói: “Như vậy đi Lâm Nhã, chúng ta đi gọi anh ấy tới đây, nói chuyện một lát, khuyên anh ấy một phen, bảo anh ấy kiếm một công việc hẳn hoi mà làm.”

“Lúc trước là anh không đúng, nếu anh ấy là anh trai của em, cho dù đối với người khác ở công ty là không công bằng cũng không sao, anh sẽ sắp xếp cho anh ấy công việc của nhân viên chính thức, bảo anh ấy chăm chỉ làm việc, người một nhà chúng ta, chuyện gì cũng có thể yên tâm.”

Nghe thấy thế, Lâm Nhã nhìn về phía Lý Nguyên Tùng, trong đôi mắt cô ta càng có nhiều dịu dàng hơn.

Từ khi Lâm Bình trở về, không biết vì sao, trong lòng cô ta luôn mơ hồ bài xích Lý Nguyên Tùng.

Lúc này nhìn Lý Nguyên Tùng, vậy mà anh †a không so đo thái độ ác liệt của Lâm Bình đối với anh ta lúc trước, còn suy nghĩ thay Lâm Bình như vậy, trong lòng cô ta không khỏi áy náy.

Đồng thời cô ta cũng cảm thấy hạnh phúc, có cảm giác như sắp bay lên.

Quả nhiên là cô ta không nhìn nhầm người.

Hiện giờ so sánh Lâm Bình với Lý Nguyên Tùng, trong lòng Lâm Nhã càng thất vọng hơn.

“Được, mọi chuyện đều nghe theo anh.”

Lâm Nhã thở dài, gật đầu.

Nếu chuyện Lâm Bình làm “trai bao” bị cha biết rõ, không biết cha sẽ đau lòng cỡ nào.

Lâm Nhã cảm thấy, nếu có thể kéo Lâm Bình quay về con đường chính đạo, đối với ai cũng tốt cả.

Lúc này, hai người cùng tìm được đám Lâm Bình ở phòng VỊP.

Đẩy cửa ra.

Lúc này Tô Phi Tuyết đang ôm micro, vui vẻ hát bài nhạc thiếu nhi.

Nhìn thấy hai người đột nhiên xuất hiện, Tô Phi Tuyết ngừng hát, Tô Uyên thấy thế, cũng dừng nhạc lại.

“Chị, hai người tìm ai thế?”

Tô Phi Tuyết nhìn về phía Lâm Nhã, đáng yêu hỏi, nhưng lại xem nhẹ Lý Nguyên Tùng.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Lý Nguyên Tùng, cô bé đã không thích rồi.

“Em gái nhỏ, chị tìm cha… Eml”

Lâm Nhã có chút không được tự nhiên nói.

Lý Nguyên Tùng cũng chào hỏi với Tô Uyên một tiếng.

Lúc này Tô Phi Tuyết đang ôm micro, vui vẻ hát bài nhạc thiếu nhỉ.

Nhìn thấy hai người đột nhiên xuất hiện, Tô Phi Tuyết ngừng hát, Tô Uyên thấy thế, cũng dừng nhạc lại.

“Chị, hai người tìm ai thế?”

Tô Phi Tuyết nhìn về phía Lâm Nhã, đáng yêu hỏi, nhưng lại xem nhẹ Lý Nguyên Tùng.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Lý Nguyên Tùng, cô bé đã không thích rồi.

“Em gái nhỏ, chị tìm cha… Eml”

Lâm Nhã có chút không được tự nhiên nói.

Lý Nguyên Tùng cũng chào hỏi với Tô Uyên một tiếng.

vậy?

Vẻ mặt Lâm Nhã lạnh lùng nói.

“Anh đã không muốn đến phòng kia nói chuyện, vậy chúng ta tới đại sảnh ngồi một lát đi.” Lý Nguyên Tùng lại nói: “Lâm Nhã đi giày cao gót, tôi sợ cô ấy đứng ở đây, sẽ rất mệt.”

Sau khi nói xong, vẻ mặt Lý Nguyên Tùng quan tâm nhìn Lâm Nhã.

Khiến trong lòng Lâm Nhã có chút cảm động.

Lâm Bình nhìn Lâm Nhã một lát, nếu đổi thành người phụ nữ khác, anh đã sớm bảo cô †a vĩnh viễn biến mất trước mắt mình rồi.

Nhưng người này là Lâm Nhã.

Lâm Bình thở dài trong lòng, sau đó dẫn đầu đi về phía đại sảnh.

Anh bước từng bước, sải bước vững vàng!

Dáng người cao thẳng, bóng dáng cao lớn!

Nhìn bóng lưng Lâm Bình, trong mắt Lý Nguyên Tùng xuất hiện chút tàn nhẫn.

“Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”

Ở trong đại sảnh, sau khi tìm một chỗ ngồi xuống, Lâm Bình lại thản nhiên nói.

“Lâm Bình, rốt cuộc là anh lấy đâu ra sức mạnh, tự cao tự đại, bộ dạng giống như không để thiên hạ này vào mắt?”

Lâm Nhã nhìn Lâm Bình, vô cùng tức giận hỏi.

Rõ ràng là Lâm Bình không đúng, Lý Nguyên Tùng còn nhận lỗi với anh, vậy mà Lâm Bình vần còn tỏ thái độ kiêu căng như Vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.