Sư Tôn Tổng Tưởng Tái Bổ Cứu Hạ

Chương 8: Đồ đệ quá ngốc bạch ngọt lộ chân tướng như thế nào




Trong phòng im ắng, nếu Lâm Tiêu lắc đầu, Lâm Thanh Thanh cũng không dám làm càn, chỉ đành phải ngồi chịu đựng, một tay chống cằm, chốc lát nhìn Quân Mặc, chốc lát nhìn Lâm Tiêu, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Lâm Tiêu từ đầu đến cuối đều đứng cách Quân Mặc không xa, khoảng cách gần gũi chỉ cần Quân Mặc khoát tay là có thể nắm chặt cổ tay hắn.

Chờ đợi này, chờ hơn nửa canh giờ.

Lâm Thanh Thanh có chút không kiềm chế được, làm nữ nhi của Thanh Tiêu chân nhân Lâm Tiêu, nàng cũng được mọi người nâng lên như Đại tiểu thư, vả lại lúc này nàng tuổi còn nhỏ, cách giai đoạn gặp biến đổi lớn hắc hóa một trời một vực, căn bản không hiểu chuyện, chỉ thấy phụ thân nhà mình đứng tựa như không có việc gì, Quân Mặc lại có Tiếu sư thúc chữa thương, đâu nghĩ tới hai người kia còn có gì không ổn?

Bởi vậy, trong chốc lát liền nghĩ tới người hôm nay chạm mặt kia.

Nàng nhịn không được nhấp môi, lộ ra một nụ cười ngọt ngào.

Lâm Tiêu trừng trị xong biển ý thức, hơi nghiêng đầu, liền thấy nụ cười trên mặt Lâm Thanh Thanh, hắn đương nhiên minh bạch nụ cười này đến từ đâu.

Làm người thừa kế hoàng triều Đại Hạ, Hiên Viên Triệt đương nhiên phải có vẻ ngoài rất loá mắt, vả lại, hắn còn là nam chính, nam chính trong ngôn tình.

Nam chính ngôn tình, bình thường chính là —— tuổi thơ khổ cực, lòng dạ cứng rắn vặn vẹo, sau đó gặp nữ chính liền hóa thành nhu hoà, làm cho nữ chính yêu thích, các loại cùng nữ chính vui vẻ với nhau, rồi hiểu lầm và gỡ bỏ hiểu lầm, tiếp tục hiểu lầm lại tiếp tục gỡ bỏ, tiếp tục thích nhau… theo thứ tự không ngừng lặp đi lặp lại.

Nhưng có một việc nhất định phải xác định đó chính là, nam chính này ở bất kỳ phương diện nào cũng phải hơn nam thứ một bậc.

Tỷ như diện mạo, tỷ như tâm cơ, tỷ như quyền thế, tỷ như tài phú… Lại tỷ như, hắn đối đãi nữ chính thế nào, người nữ chính chờ đợi cũng vẫn là hắn.

Vả lại, theo sắp đặt, Lâm Thanh Thanh lúc bé đã từng giúp Hiên Viên Triệt, hai người ngay từ đầu chính là bất đồng.

Mặc dù bên người có Đại sư huynh ôn nhu suất khí, thanh mai trúc mã làm bạn, nhưng sao có thể so sánh được với sư đệ mới mẻ đầy thần bí này? Vả lại sư đệ kia, đối với tất cả mọi người tàn nhẫn vô tình, lại chỉ tốt đối với một mình nàng.

Rốt cuộc, bên kia Tiêu Tử Diệp chậm rãi thu tay về bắt đầu ngồi thẳng, mà trên mặt Quân Mặc cũng thêm vài phần huyết sắc.

Ánh mắt của Lâm Thanh Thanh sáng lên, vui mừng nói: “Phụ thân, ngài xem sư huynh đã không có việc gì, chúng ta đi thôi. Đi chậm, vạn nhất hạt giống tốt kia bị người đoạt đi thì phải làm sao?”

“Tiểu sư muội, không nên liên tục kéo sư tôn.” Quân Mặc ôn hòa lên tiếng, nhẹ nhàng kéo tay áo Lâm Thanh Thanh, lại lập tức đem Lâm Thanh Thanh kéo ra.

Lâm Tiêu mặt không đổi sắc giật cánh tay, rũ tay xuống, dưới áo bào, đầu ngón tay tái nhợt hơi run lên.

Thật là đau dữ dội, nếu tiếp tục như vậy, hắn phỏng chừng không nhịn được phải làm một ít việc phụ thân không nên làm.

Xúc động, kiêu căng, sơ ý, vả lại còn mang theo tiêu chuẩn của nữ chính —— vì cùng nam chính nói yêu thương, hết thảy những thứ khác đều là mây bay, mà ngay cả phụ thân cũng không ngoại lệ.

“Đại sư huynh ngươi làm gì thế!” Lâm Thanh Thanh bĩu môi, có chút ủy khuất mà nhìn Quân Mặc: “Đại sư huynh ngươi vì sao hung dữ với ta? Ngươi trước kia không như vậy!”

“Ta không có, chẳng qua là sư tôn cũng vừa mới bị thương, ngươi không nên làm phiền hắn như vậy.” Quân Mặc trấn an khuyên một câu, nhẹ giọng nói: “Ta dẫn ngươi đi được rồi.”

“Ngươi không được! Hiên Viên hạt giống tốt như vậy, phụ thân đi càng nắm chắc, Đại sư huynh ngươi nghe lời ta nhất, không cần náo loạn, nhanh chóng tu dưỡng tốt, phụ thân lợi hại như vậy, sẽ không giống ngươi nói yếu như vậy đâu.” Lâm Thanh Thanh hừ một tiếng, một bàn tay đẩy tay Quân Mặc ra.

Nhìn dấu đỏ trên mu bàn tay của thiếu niên, Lâm Tiêu nhíu mày: “Thanh nhi.”

Lâm Thanh Thanh nhịn không được rụt lại một chút, hơi mở to hai mắt nhìn, cắn môi, nhấc chân đạp một cước lên đùi Quân Mặc, quay đầu bỏ chạy.

Lâm Tiêu nhìn đồ đệ ngốc bạch ngọt lộ ra cười khổ, bộ dáng lại vẫn ôn hòa, sắc mặt nhất thời lạnh vài phần.

“Sư tôn không nên tức giận.” Quân Mặc cung kính khom người, ôn thanh nói: “Sư muội tính tình tiểu hài tử, chỉ muốn sư tôn thu một đồ đệ tốt, lại không hiểu được…”

Hắn dừng một chút lời chưa nói, có chút chần chờ mà nhìn Tiêu Tử Diệp vận công bên kia, muốn nói lại thôi.

Lâm Tiêu quỷ dị mà cảm thấy mình đã hiểu lời Quân Mặc nói, nhìn mặt hắn vẫn tái nhợt, bỗng nhiên đưa tay đặt lên cổ Quân Mặc.

Đồng tử Quân Mặc phút chốc co lại, rõ ràng có phản kháng, lại một khắc trước khi tránh né cứng rắn khắc chế, tùy ý Lâm Tiêu làm hắn mê đi.

“Hừ, rốt cuộc nhịn không được?” Tiêu Tử Diệp mở mắt, cười lạnh nhìn Lâm Tiêu.

“Ngốc.” Lâm Tiêu hé môi, thản nhiên nói ra một chữ, cũng không biết đang nói Quân Mặc hay Tiêu Tử Diệp.

Tiêu Tử Diệp đương nhiên cảm thấy hắn đang nói mình, bởi vì đây gần như là thái độ bình thường trong vài thập niên qua, hai người không ưa nhau, hiển nhiên cũng mâu thuẫn gay gắt, chỉ là vì có Mạnh Thanh Vân, còn có các trưởng lão đè ép, cho nên hai người mới miễn cưỡng duy trì hòa bình ngoài mặt thôi.

“Họ Lâm ngươi nói ai đó?!” Gương mặt tuấn tú tái nhợt của Tiêu Tử Diệp nổi lên màu đỏ nhạt vì tức giận.

Lâm Tiêu không để ý đến hắn, chỉ vung ống tay áo lên đem Quân Mặc đặt trên giường, đắp chăn xong liền xoay người đi. Đi tới cửa hắn dừng lại, khoát tay, liền có thứ gì bay về phía Tiêu Tử Diệp.

Sắc mặt Tiêu Tử Diệp nhất thời biến đổi, thầm nghĩ một tiếng không xong, trong lòng kinh nghi hôm nay hết thảy đều là bẫy của Lâm Tiêu, lại dùng ám chiêu gì đến hại mình, lập tức xuất toàn lực cản “Ám khí” kia, vừa cúi đầu nhìn, mặt tái mét.

“Ngọa tào! Lâm Tiêu ngươi đồ lừa bịp! Đầu ngươi bị va vào cửa à?!” Hắn giận dữ quát, nhưng ngẩng đầu nhìn lên, đâu còn thấy Lâm Tiêu?

Nhìn viên đoán thể đan bị chân khí làm vỡ nát trong tay, Tiêu Tử Diệp quả thực đau lòng đến chết, hắn chẳng thể ngờ Lâm Tiêu không phải muốn hại hắn, mà là cho hắn một viên đan dược, vả lại còn là loại đan dược cực phẩm này.

Đoán thể đan này, cho dù là toàn bộ Huyền Chân tông một năm mới cho ra mười viên a! Thứ này lại cứ như vậy cho hắn? Còn làm hại hắn tự tay bóp nát, chưởng môn sư huynh biết, nhất định sẽ mắng chết mình! Kháo, cho dù chưởng môn sư huynh không mắng, hắn cảm thấy mình cũng sắp bị ngốc chết!

Rối rắm đến cực điểm nhìn chăm chú hồi lâu, hắn bỗng khoát tay đem đan dược bể tan tành kia toàn bộ nhét vào miệng, quay đầu bỏ chạy.

Đan bể nát cũng là đoán thể đan, chuyện này ngày sau tính sổ, bây giờ đi về bế quan mới đúng!

Hừ, trả thù lao cũng âm hiểm như vậy, Lâm Tiêu ngươi quả nhiên là tiểu nhân!

Không nói đến bên này Tiêu Tử Diệp kinh ngạc như thế nào, lại nói Quân Mặc trong phòng vừa mới an tĩnh lại, hẳn là ngủ say, liền chậm rãi mở mắt.

Nhìn gian phòng trang hoàng xa hoa của Lâm Tiêu, đáy mắt hắn hiện lên một tia sáng lấp lánh xinh đẹp, vả lại càng ngày càng sáng.

Ha.

Không thể tưởng được, hắn cho tới nay vất vả tìm cơ hội, lại nhanh như vậy liền được Lâm Tiêu tự tay đưa đến trước mặt mình!

“Sư tôn, đây chính là… chính ngươi để cho ta ở lại chỗ này…” Bên môi hắn giương lên một tia cười nhàn nhạt, trong ánh mắt tràn đầy ôn nhu, nhưng đáy mắt ám trầm, như bị giết chóc lấp đầy.

Hắn vươn tay, sờ soạng trên đầu giường, rất nhanh liền từ giá ngầm tìm được một khối ngọc bội màu xanh.

Ánh mắt của hắn thâm trầm nhìn một lúc lâu, chuẩn bị đem đồ vật thu hồi bỗng ngưng lại, nở một nụ cười cổ quái.

Yên lặng mà vận chuyển chân khí, từ đầu ngón tay ép ra một giọt máu, hắn chuyển động giọt máu, ở trên ngọc bội vẽ một ký hiệu vô cùng huyền diệu.

Làm người ta kinh ngạc chính là, sau khi ký hiệu huyết sắc kia vẽ xong, lại giống như bị ăn luôn, toàn bộ thấm vào ngọc bội, làm người ta nhìn không ra chút dấu vết.

Hắn cũng không bỏ ngọc bội vào, mà sau khi lật xem trái phải, đặt phía dưới gối đầu.

Hắn cười một tiếng thật thấp: “Ngươi đã dám để một mình ta ở tại chỗ này, như vậy thì nhất định không biết, ‘Sư tôn’ hắn chính là đem đồ vật quan trọng nhất của Quân gia chúng ta giấu ở chỗ này. Ha ha, quả nhiên, ngươi quả nhiên là…”

Vài chữ cuối cùng hắn cũng không nói ra, nhưng đôi môi mở ra hợp lại lại nói ra tám chữ làm lòng người kinh hãi.

Tá thi hoàn hồn!

Đoạt xá trọng sinh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.