Sư Tôn Tổng Tưởng Tái Bổ Cứu Hạ

Chương 47: Một con sói con




Tống Thanh Vân giống như bắt được rơm rạ cứu mạng mà gọi người mang những hắc y nhân đó đến, khiến tất cả mọi người liếc mắt, cũng làm cho tất cả mọi người tò mò, dù sao, sau khi bọn họ nghe về những hắc y nhân này, lại vì chấp pháp đường trông coi chặt chẽ, từ đầu đến cuối cũng không nhìn thấy người thật.

Mọi người theo bản năng nhìn Lâm Tiêu, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của người này tái nhợt, trên mặt không có bất luận biểu tình gì, bọn họ căn bản vô pháp từ trên mặt của hắn tìm được manh mối.

Nhưng mà, giờ khắc này, không có ai dám tuỳ tiện tin Lâm Tiêu sẽ thua bởi những kẻ gọi là hắc y nhân đó —— vừa mới bị đánh sưng mặt, giờ phút này còn cảm thấy đau.

Đại trưởng lão cũng chẳng biết sao cảm thấy bất an trong lòng, chỉ có Tống Thanh Vân không nghĩ như vậy, thậm chí còn nhàn hạ thoải mái tức giận mắng Lâm Tiêu, trong khi mắng mặt còn mang chờ mong, như hết sức khát vọng đem Lâm Tiêu cùng kéo xuống bùn lầy.

Lâm Tiêu lãnh mặt, làm ra bộ dáng nhu nhược tái nhợt, nhưng khuôn mặt than tuấn tú lại lười lộ ra nửa phần ủy khuất. Hắn có chút phiền chán nhíu mày, lỗ tai nghe lời nói ong ong của Tống Thanh Vân, chỉ cảm thấy phiền lòng bực bội.

Hắn cũng không phải người tốt tính, bị tên này huyên náo suốt một ngày, một tràng tiếp một tràng, đồ đệ ngốc cũng không biết chạy tới chỗ nào rồi, nhưng hắn còn phải ở trong này phụ trách giải quyết tên ngu ngốc này, đã sớm không kiên nhẫn đến cực điểm.

“Lâm Tiêu là một tiện…”

Mắt thấy Tống Thanh Vân càng nói càng khó nghe, con ngươi hắn chợt lóe, ngay sau đó, hắn đã xuất hiện bên người Tống Thanh Vân, nhấc chân, một cước giẫm đầu heo đáng ghét đến cực điểm kia vào vũng bùn.

“Ngô, ngươi là cái đồ…”

Tống Thanh Vân oa oa gọi bậy, vừa mới ngẩng đầu lên, lại muốn mắng chửi.

Trong mắt Lâm Tiêu tràn đầy lệ khí và nóng nảy, như mèo tinh bị chọc giận, mặc dù trên mặt không có bất luận cảm xúc gì tiết ra ngoài, nhưng hành động kia, thần sắc kia, đều thô bạo nóng nảy, như yêu thú hung tàn bị làm phiền, nhấc chân, đạp đạp đạp, chân dài hung ác, tàn bạo đến cực điểm mà đem toàn bộ nửa người trên của tên này đạp dưới đất, để Tống Thanh Vân dùng đầu tạo ra một cái hố to.

Tê!

Tất cả mọi người trợn mắt há mồm nhìn hết thảy, nhìn nhân vật giống như thượng tiên, mặt tái nhợt, thần sắc lạnh nhạt, tay áo phiêu phiêu kia, lại nhịn không được nuốt nuốt yết hầu khô khốc, chỉ cảm thấy phía sau lưng từng đợt lạnh cả người.

Loại khí chất hoàn toàn tương phản này, thật sự nhất định phải hỗn tạp trên người một người được sao?

Lâm Tiêu dĩ nhiên không biết hắn ở trong lòng mọi người lại tương phản như vậy, lạnh lùng phất tay áo một cái, trên quần áo cũng không có nếp uốn, thần sắc thản nhiên hừ lạnh một tiếng, như là vừa lòng lại như là không kiên nhẫn.

Rất cao lãnh, làm mọi người trong lòng phát lạnh, lại nhịn không được cảm thấy người này cao không thể với tới, mà mấy người Tiêu Nhu cũng suýt bị manh đến chảy máu mũi.(manh: làm cho người ta thấy đáng yêu)

Loại cảm giác sảng khoái khi miêu gia nhà mình tức giận, thật sự là ngăn cũng không ngăn được a.

Lâm Tiêu quay đầu liếc nhìn Tiêu Nhu một cái, bị ánh mắt sáng long lanh của nàng biến thành cảnh giác đến hí mắt, lạnh như băng lui về phía sau hai bước né tránh móng vuốt của nàng, quay đầu nhìn về phía giao lộ.

Nơi đó, đang có vài đệ tử sắc mặt ngưng trọng lại đây, vào đầu là một người trung niên trong tay ôm một hài tử choai choai quần áo tả tơi, sắc mặt khó coi.

Trên người hài tử kia cũng không có tu vi gì, chẳng qua là một phàm nhân bình thường, nhưng trên mặt hài tử này hận ý khắc cốt, lại làm cho những người tu tiên cũng nhịn không được xúc động.

Đến tột cùng là thù hận lớn bao nhiêu, mới có thể lộ ra thù hận khắc cốt như vậy?

“Xảy ra chuyện gì?” Mạnh Thanh Vân nhíu mày hỏi.

Đệ tử trung niên mang theo mấy người kia tới cung kính nói: “Chưởng môn sư tôn, mấy người này là đệ tử trên đường cứu được, bọn họ nói…”

Đệ tử trung niên nói đến chỗ này dừng một chút, nhìn Tống Thanh Vân và đại trưởng lão một cái mới nói: “Nói là người nhà bị Tống trưởng lão bắt, người khác trong nhà bọn họ đã bị diệt khẩu, chỉ còn lại có mười người trốn thoát. Bởi vì liên quan đến trưởng lão trong tông môn, cho nên đệ tử phải đem người dẫn theo trở về, thỉnh cầu chưởng môn sư tôn tra hỏi.”

Rõ ràng mười người trốn được, hiện giờ chỉ còn lại có một hài tử, vậy trong đó xảy ra chuyện gì, không cần nói cũng biết.

Đáng tiếc Tống Thanh Vân căn bản là nghe không được những lời này, giờ phút này hắn đã bị giẫm vào đất, cả người đều mông muội, ngoại trừ giãy dụa muốn ra, bên ngoài hết thảy đều không cảm giác được.

Mà đại trưởng lão giờ phút này sắc mặt khó coi nhìn hài tử kia, cảm giác xấu trong lòng càng ngày càng đậm, rốt cuộc nhận thấy, mình giống như đi theo phía sau Tống Thanh Vân, nghĩa vô phản cố* mà nhảy vào một cái hố to đã sớm đào xong.

*đạo nghĩa không cho phép chùn bước

Đây rốt cuộc là ai hố ai a?

Trong lòng đại trưởng lão các loại suy nghĩ quay nhanh, nhịn không được cả giận nói: “Ngươi nhìn ta làm chi?! Chẳng lẽ bổn tọa có thể nào làm chuyện bắt người hay sao?!”

Người trung niên sắc mặt quỷ dị nhìn đại trưởng lão một cái, thật nhanh cúi đầu.

Hài tử choai choai kia từ đầu đến cuối sắc mặt đều hung ác nham hiểm, thần sắc trống rỗng, khi thấy được mọi người trên đỉnh Thanh Kính, trong mắt nhất thời bộc phát hận ý và nóng nảy mãnh liệt: “Là các ngươi! Là các ngươi giết cả nhà của ta! Là các ngươi bắt đi cha ta!”

Hài tử hiển nhiên là bị y phục trên người mọi người kích thích, gào thét, vì âm thanh nóng nảy mà trong miệng đổ máu, vì ánh mắt trừng lớn mà hốc mắt nứt ra.

Trong lòng mỗi người đều không khỏi trầm xuống, nhìn hài tử như vậy, trong lòng nặng nề làm tất cả mọi người nói không ra lời.

Tống Thanh Vân chính là tại thời điểm mọi người thần sắc ngưng trầm từ hố bò ra, hắn còn chưa kịp gào thét, chỉ thấy một bóng đen từ trên trời giáng xuống, sau đó, ba hắc y nhân như là bùn nhão bị ném xuống đất.

Trong mắt Tống Thanh Vân bộc phát ra hy vọng mãnh liệt, hắn lảo đảo đứng lên, thuận tay đem một tên gần hắn nhất xách lên, ánh mắt tỏa sáng hướng mọi người kêu lên: “Nhìn! Nhìn ba người này! Ba người này chính là sát thủ ngày đó ẩn núp tại Tĩnh Tư Nhai, bọn họ chính miệng thừa nhận là Lâm Tiêu đưa bọn họ mang vào, chính là bọn họ! Ha ha, Lâm Tiêu, ha ha ha, ta xem ngụy quân tử ngươi lúc này muốn biện giải thế nào?!”

Tống Thanh Vân thật sự là rất hưng phấn, nghĩ thầm lúc này rốt cuộc có thể giẫm Lâm Tiêu dưới lòng bàn chân.

Hắn không nhìn đến trưởng lão mang theo ba người kia tới sắc mặt có bao nhiêu khó coi, cũng không nhìn đến ánh mắt mọi người giống như thấy ngốc tử, càng không nhìn đến hài tử hung ác nham hiểm kia nháy mắt nhìn đến người trong tay hắn, trong mắt liền bộc phát ra hận ý thị huyết mãnh liệt.

Hắn chỉ thấy Lâm Tiêu, trong mắt chỉ có Lâm Tiêu, chỉ có ảo cảnh tra tấn Lâm Tiêu tàn bạo.

Khi hài tử kêu thê lương bổ nhào lên, một hớp xé một miếng thịt trên cánh tay Tống Thanh Vân xuống, hắn kêu thảm một tiếng, cánh tay theo bản năng mãnh liệt vung ra, nếu không phải là động tác Lâm Tiêu nhanh, hài tử kia đại khái sẽ bị Tống Thanh Vân trực tiếp ném xuống vách núi.

Hài tử ngơ ngác nhìn Lâm Tiêu, ánh mắt thù hận điên cuồng thời điểm nhìn đến con ngươi thanh lãnh của Lâm Tiêu, chậm rãi yên tĩnh trở lại, mím môi từ trong ngực Lâm Tiêu giãy dụa xuống dưới, sau đó nhào tới người bị Tống Thanh Vân ném xuống đất, khóc hô: “Phụ thân! Phụ thân!”

Giờ phút này, có lẽ, phụ thân của nó đã không tính là người nguyên vẹn đi? Trên người tràn đầy vết thương, ánh mắt dại ra, bộ dáng ngồi phịch trên đất, chỉ như bùn nhão.

Hành động của hài tử làm tất cả mọi người minh bạch thân phận hắc y nhân kia, cũng hiểu nam nhân kia bị quất roi đến không thành bộ dáng, lại chính là thân nhân đứa nhỏ này muốn tìm.

Cho nên nói, nhìn thù hận của hài tử đối với Tống Thanh Vân, quả nhiên là Tống Thanh Vân tâm thần mất trí bắt người dưới chân núi, chỉ vì vu hại Lâm Tiêu. Đúng, đúng rồi, bọn họ nhớ rõ, lúc trước những hắc y nhân đó bị bắt, ngay từ lúc bị bắt, nháy mắt liền cắn độc tự sát bỏ mình.

Không có ai tin Tống Thanh Vân, từ đầu đến cuối, hắn vẫn luôn nói dối. Dù hắn chỉ thiên phát thệ, nói lúc ấy vài cao thủ ẩn tàng ra tay ngăn cản ba người kia tự sát, cũng không có ai tin.

Hắc y nhân kia dại ra mà ngẩng đầu lên, nhìn thiếu niên kia một cái, nước miếng giàn giụa, trên mặt không có thần trí bỗng nhiên lộ ra một tia thống khổ, sau đó liền như vậy trút hơi thở trong ngực hài tử.

Hài tử ngẩn ngơ, bỗng nhào vào thi thể người nọ khóc rống lên.

“Không được chết! Không được chết! Tại sao phải chết! Cha tại sao phải chết?!” Thanh âm hài tử khàn khàn phẫn nộ truyền đi thật xa, máu tươi trong miệng không ngừng tràn ra, làm trong lòng mỗi người đều trở nên càng thêm nặng nề.

Đáy mắt Tống Thanh Vân tràn đầy phẫn nộ, hắn vẻ mặt hung ác nham hiểm nhìn cánh tay thiếu một miếng thịt, tức giận nâng tay, rút đao, bổ tới phía đầu của hài tử.

“Dừng tay!” Đám người Tiêu Nhu cùng hét lớn.

Tống Thanh Vân nghe vậy ngược lại động tác càng nhanh, hắn chỉ cảm thấy trong lòng bạo ngược đến cực điểm, hắn muốn giết người, muốn thấy máu, tiểu tiện loại này không biết chỗ nào tới, người bên ngoài không muốn cho nó chết, hắn lại cố tình cho nó phải chết!

Đinh!

Sau một tiếng vang thanh thúy, một thanh trường kiếm chắn trước mặt hài tử.

Hài tử ngơ ngác ngẩng đầu nhìn trường kiếm gần trong gang tấc, cũng không biết từ nơi nào toát ra dũng khí, bỗng hét lớn một tiếng, đánh về phía Tống Thanh Vân, như một con sói con phát cuồng, ngao nha cắn một cái trên yết hầu Tống Thanh Vân, suýt cắn chết Tống Thanh Vân!

Lượng máu lớn tràn ra yết hầu Tống Thanh Vân, tràn đầy miệng mũi hài tử, nhưng hài tử lại gắt gao trừng mắt, đúng là liều chết bất chấp không nhả ra.

“A a a…” Tống Thanh Vân thê lương rống to lên, hai tay liều mạng đập lưng hài tử.

Lâm Tiêu vẫn luôn nhìn chăm chú vào hài tử thần sắc tối sầm lại, xoay người, thật nhanh vươn tay kéo áo hài tử đem nó xách lên. Hắn cúi đầu nhìn Tống Thanh Vân muốn nhào tới trả thù, mắt lạnh nhấc chân, phịch một tiếng đá vào lưng Tống Thanh Vân, lại đá bay ra ngoài, đụng ngã vô số bồn hoa.

“Nếu chết, báo thù cũng vô dụng.” Lâm Tiêu thần sắc lạnh lùng đem hài tử trong tay buông trên mặt đất, bàn tay to đặt trên đầu nó, ánh mắt thanh lãnh kia phảng phất nhìn thấu hết thảy: “Muốn báo thù, thì mạnh mẽ lên.”

Hài tử cả người cứng đờ, một đôi mắt tàn nhẫn kinh ngạc theo dõi quần áo Lâm Tiêu bị mình lây dính dấu tay máu, gắt gao nắm chặt nắm tay, sau đó chậm rãi cúi thấp đầu xuống, phịch một tiếng quỳ gối trước mặt Lâm Tiêu: “Cầu ngài dạy ta!”

Lâm Tiêu hí mắt nhìn hài tử trên đất, trong mắt hiện lên một tia sáng nghiền ngẫm.

Khóe mắt hắn nhìn thoáng qua người trung niên dẫn hài tử này lên, giờ phút này lại hoàn toàn không có bất luận cảm giác tồn tại gì, chậm rãi gật đầu: “Được. Từ hôm nay, ngươi liền đi theo các sư huynh đỉnh Thanh Kính tu hành.”

Hài tử kia bang bang bang dập đầu ba cái, nhỏ giọng gọi một tiếng sư tôn, sau đó thuận theo mà đứng phía sau hắn, đúng là nháy mắt từ sói con biến thành tiểu cẩu vâng lời.

Người trung niên bị cái nhìn kia của Lâm Tiêu đảo qua, vốn cảm thấy tóc gáy cả người dựng thẳng, hiện giờ nhìn đến tình cảnh này, chẳng biết tại sao, lại tự đáy lòng sinh ra một loại cảm giác không rét mà run —— chân nhân, không phải là nhìn ra cái gì… chứ?!

Chủ tử cũng không biết ở đâu tìm ra sói con này, từ nhỏ đã đem việc cha bị giết cho là tín niệm, hiện giờ “Cha” kia chết, sói con này cũng thành công hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất chủ tử dặn dò, vả lại, còn… còn lay động sư tôn của chủ tử…

Rõ ràng đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng vì sao ngược lại cảm thấy các loại không ổn rồi đó? Mình có thể bị chủ tử rút gân, lột da, cho vào nồi nấu hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.