Sư Tôn Cao Cao Tại Thượng

Chương 16: 16: Quá Khứ





Bạch Ân Phàm nói tiếp: “Rất lâu, rất lâu về trước có một vị tam hoàng tử Long tộc bởi vì mẫu thân là loài người mà bị cả Long tộc khi dễ.

Phụ vương mê luyến sắc đẹp của mẫu thân hắn nên đã cưỡng bức bà, không ngờ được lại phát sinh món nợ phong lưu là hắn.

Năm hắn năm tuổi, mẫu thân u uất thắt cổ tự tử.

Phụ vương cũng rất mực lãnh đạm với hắn.

Khắp Long cung rộng lớn, chỉ có mỗi nhị ca là đối tốt hắn.

Một lần nọ, Phượng tộc ở Đăng Trùng Sơn tổ chức thọ yến.

Phụ vương dẫn theo các hoàng tử cùng đi.

Nhị ca ngầm dặn hắn Đăng Trùng Sơn địa thế hiểm trở đừng đi loạn.

Thế nhưng nửa đêm hắn đói bụng, cộng thêm bản tính vốn nghịch ngợm nên đã tự chạy ra ngoài tìm thức ăn.

Thức ăn không tìm được đã đành, còn bị lạc đường, không biết cách làm sao để quay lại.

Cũng may, hắn gặp được một đứa trẻ Phượng tộc chạc tuổi mình.

Y tốt bụng đem đồ ăn đến cho hắn và tiễn hắn về.

Bởi vì y không thích nói chuyện, cứ luôn yên lặng nên hắn đặt cho y một biệt danh là Tiểu Mặc, còn tự nhận định từ đó y sẽ trở thành hảo hữu của hắn.
Tiểu Mặc là người hầu của đại hoàng tử Phượng tộc.

Mọi người đều nói đại hoàng tử đối xử với y không tốt, hễ tâm tình xấu liền la mắng đánh đập y cho dù y chẳng làm gì sai.

Có một lần, đại hoàng tử kia còn vô lý đến mức bắt Tiểu Mặc quỳ xuống làm ngựa cho mình cưỡi.

Hắn nhịn không được đứng ra bênh vực cho Tiểu Mặc.

Hai bên lời qua tiếng lại một hồi thì đại hoàng tử Phượng tộc lao đến đánh nhau, còn hiện ra chân thân.


Hắn đương nhiên cũng không chịu thua kém.

Một long một phượng hỗn chiến đến ta sống ngươi chết.

Hắn bị lửa phượng hoàng thiêu đốt phần đầu, còn đại hoàng tử Phượng tộc bị đuôi rồng quất đến gãy cánh.

Sau khi trở lại hình người, khuôn mặt của hắn bỏng đến mức không thể chữa lành, về phần đại hoàng tử thì tàn phế hai tay.

Phụ vương hắn hèn nhát bắt hắn đi quỳ gối nhận lỗi với Phượng vương, hắn không chịu nên bị đánh gãy xương sống.

Đối với Long tộc mà nói, xương sống cũng giống như thần cách của người trên Cửu Trùng Thiên.

Xương sống gãy đoạn, sừng rồng lẫn tư cách có thể biến thành rồng cũng mất theo.

Nói cách khác, hắn bị phế thành phàm nhân, không cách gì trở lại chân thân được.”
Nói đến đây, Bạch Ân Phàm xúc động dừng lại.

Mạc Khắc nắm lấy tay y.

Hắn hiểu được vị tam hoàng tử của Long tộc kia là ai, vì hiểu nên cũng đau xót không kém: “Sau đó thế nào?”
“Sau đó vài ngày, đại hoàng tử chết.

Là do Tiểu Mặc giết.

Bất quá vào lúc đó ai giết cũng không quan trọng.

Nhị ca âm thầm giúp hắn và Tiểu Mặc chạy trốn, còn đưa Tiểu Mặc một phương thuốc để chữa lành thương tích cho hắn.

Tuy nhiên, hai đứa trẻ mới mười hai tuổi thì có thể chạy xa bao nhiêu? Vốn là không thể chạy xa được.

Hắn và Tiểu Mặc chỉ đành đến nhân gian, mượn chốn đông người che giấu thân phận.

Vì tam hoàng tử bị thương rất nặng, hắn không thể làm nổi việc gì, nhất nhất đều do Tiểu Mặc chăm sóc hắn.

Ngay cả mặt nạ của hắn cũng là do Tiểu Mặc làm.


Nó được đẽo từ một loại gỗ tối màu sần sùi, khi hoàn chỉnh thành chiếc mặt nạ trơn bóng thì đôi tay Tiểu Mặc không đâu là không có vết thương do dao cứa.

Hắn tự nhủ với lòng rằng đó là chiếc mặt nạ đẹp nhất mà hắn từng thấy, cũng sẽ là chiếc mặt nạ đi theo hắn cả đời.
Bọn họ đã có được bảy năm vui vẻ bên nhau.

Sáng thì cùng nhau tìm củi hái thuốc, chiều về bắt cá.

Ở trong căn nhà bỏ hoang trên núi đó, bất luận mưa gió bên ngoài thế nào, luôn sẽ có tiếng cười ấm áp vang lên.

Thỉnh thoảng nhị ca cũng đến thăm họ, mang cho họ rất nhiều đồ ngon và đẹp mắt.

Đáng tiếc hạnh phúc không kéo dài, cho đến một ngày…người của Phượng tộc tìm được bọn họ.

Tiểu Mặc gửi phù truyền tin cho nhị ca của hắn đến cứu hắn, còn bản thân tự làm mồi dụ đám người Phượng tộc đi xa.

Kể từ đó, bọn họ phân ly suốt một ngàn năm.

Trong một ngàn năm đằng đẵng, có rất nhiều chuyện đã thay đổi.

Tam hoàng tử nhận ra làm phàm nhân có bao nhiêu yếu đuối và bất lực, ngay đến chính mình còn không bảo vệ nổi, lấy gì bảo vệ cho người khác.

Hắn quyết tâm tu luyện thành thần để có thể tìm lại Tiểu Mặc, có thể bảo vệ y.

Thế nhưng ngày bọn họ đoàn tụ lại không giống như những gì hắn nghĩ.

Hắn sắp phi thăng Cửu Trùng Thiên, còn người bạn thân năm nào giờ đã trở thành ma giới chi chủ, thề phải diệt sạch Cửu Trùng Thiên.

Hắn có khuyên can thế nào cũng vô ích.

Chỉ có thể từ bỏ phi thăng, lui về núi rừng sống ẩn dật, không muốn can thiệp vào chuyện tam giới nữa.”
“Vì sao Tiểu Mặc lại hận Cửu Trùng Thiên đến vậy?”
“A…” Đột nhiên có tiếng thét chói tai truyền đến.


Bạch Ân Phàm và Mạc Khắc lật đật đứng dậy, chạy theo nơi phát ra tiếng thét.
Một bạch y nam tử dáng dấp không khác Bạch Ân Phàm là mấy đang ngồi trên mỏm đá cao gảy hạc cầm, ngón tay điêu luyện, cử chỉ thanh tao, thế nhưng âm thanh phát ra lại làm cho đám người ở Côn Lôn Phái chảy máu không ngừng ở tai và mắt, duy chỉ có Tiểu Li là không bị ảnh hưởng gì.

Nó cố gắng thét lên với bọn họ: “Bịt tai lại! Bịt tai lại nhanh!”
Bạch Ân Phàm chết đứng, thụt lùi một bước, trên mặt hiện rõ biểu cảm kinh hãi.

Mạc Khắc đỡ lấy y, không hiểu cao nhân kia là ai mà khiến cho sư tôn không sợ trời, không sợ đất của hắn chấn động mạnh đến vậy.
“Tam lang!”
Bạch Ân Phàm bị tiếng gọi này lay tỉnh, lại thấy đám người Côn Lôn Phái sắp bị dồn vào đường chết, liền khôi phục tinh thần.

Y biến ra bạch ngọc cổ cầm, dùng pháp lực gảy một giai điệu, chính là giai điệu Mạc Khắc từng ngâm nga cho y nghe.

Hai luồng kình lực va chạm vào nhau, cùng lúc triệt tiêu lẫn nhau.

Bạch y nam tử dừng tay tha mạng cho những kẻ khác, nhìn sang chỗ Bạch Ân Phàm, khóe mắt dịch xuống ẩn chứa tâm sự.
Tiểu Li thấy âm thanh giết chóc đã dừng lại, không thèm để ý ai khác mà chạy ngay đến chỗ Mạc Khắc, hỏi: “Chủ nhân, người không sao chứ?”
Mạc Khắc tỉnh bơ đáp: “Không sao!”
Tiểu Li thở phào: “Ta lại lo xa rồi, chủ nhân đương nhiên không vô dụng như đám người kia.”
Bạch Ân Phàm cùng nam tử đứng nhìn nhau thật lâu vẫn không nói lời nào.

Mạc Khắc sốt ruột: “Tam…” Hắn chưa kịp gọi hết từ, liền nhớ lại nơi đây đông người, bèn chuyển cách gọi khác: “Sư tôn, người quen biết người này sao?”
Bạch Ân Phàm không trả lời, chỉ hướng Tiểu Li nói: “Tiểu Li, ngươi đưa bọn họ ra ngoài hết đi.”
Tiểu Li nhăn nhó: “Sao lại là ta nữa?”
“Đi đi!” Mạc Khắc nhìn nó ra lệnh.

Tiểu Li mếu máo, quay đầu kéo đám người bị thương của Côn Lôn Phái rời đi.

Nghiêu Chấn Bắc cảm thấy quái lạ nhìn Bạch Ân Phàm một lúc, nhưng lại không dám làm trái lời y nên vẫn phải đi theo.
Sau khi chỉ còn lại ba người trong động, Bạch Ân Phàm mới thương tâm hỏi: “Hi Hà, ngươi vẫn còn sống?”
Mạc Khắc nghe đến cái tên này cũng kinh ngạc một phen.
Bạch y nam tử nhìn y, miệt thị nói: “Ta vốn đã chết rồi, là do Đồng Vi dùng thuật thế mạng, một mạng đổi một mạng trả lại sự sống cho ta.”
“Vậy…Đồng Vi…”
“Hắn tan thành tro bụi, ngay cả một mẩu thịt, một mảnh xương cũng không lưu lại cho ta.

Trong tam giới này không còn Đồng Vi nữa, ta sống lại có ý nghĩa gì?” Hi Hà nói đến tê tái.
“Đồng Vi…”
Bạch Ân Phàm thảng thốt không nói nên câu, nước mắt đột ngột rơi xuống.

Đồng Vi bảo rằng y đừng lo lắng, đừng lo lắng chính là ý nghĩa này sao? Đồng Vi âm thầm chết đi, chuyện gì cũng không nói với y, là sợ y đau lòng.

Thế nhưng, y biết muộn màng thế này, ngay cả cơ hội gặp mặt Đồng Vi lần cuối cũng không có, lý nào lại không đau lòng hơn?

Bạch Ân Phàm tự đè nén xúc động, hỏi: “Hi Hà, ngươi rốt cuộc là đang muốn làm gì? Khi nhìn thấy Thâu Thiên Cổ Trận, ta lẽ ra nên nghĩ đám băng khổng tước đó là do ngươi nuôi.” Phải, y lẽ ra nên nghĩ điều này từ sớm, bởi vì Thâu Thiên Cổ Trận là do mẫu thân của Hi Hà tạo ra.

Vì trận pháp quá tàn ác dùng xương cốt người mà luyện nên khi thăng thiên Hi Hà đã đem bí tịch của trận pháp giao lại cho Cửu Trùng Thiên nhờ hủy diệt.

Ai ngờ được những vị thần kia lại cho rằng cổ trận này ngàn năm hiếm gặp, không nỡ bỏ đi.

Sau này nhiều lần đại bại trước Trác Luân, bọn họ còn bất đắc dĩ phải dùng đến nó.
“Đồng Vi đã không còn, ta cũng không ngu ngốc mong chàng sống lại, nhưng mà ta bắt đám người trên Cửu Trùng Thiên kia phải bồi táng cùng chàng.”
“Tại sao?”
“Đồng Vi vẫn chưa nói cho ngươi biết sao? Năm xưa là bọn họ hại chết ta.”
“Ngươi không phải tự nguyện hy sinh thân mình vì chúng sinh sao?”
Hi Hà cười dài ghê rợn: “Tự nguyện? Ta há lại vĩ đại đến vậy? Ta cùng Ngũ Thần đến Đông Hải trừ yêu.

Đám hải yêu đó đã xin hàng, nhưng Ngũ Thần tham luyến công cao, diệt trừ bọn họ không sót một ai, kể cả con non vừa mới sinh ra cũng nhẫn tâm xuống tay.

Ta thấy hành vi này quá tàn ác rồi, so với yêu ma có khác gì, muốn quay lại Cửu Trùng Thiên tố cáo bọn họ thì bị bọn họ lừa uống độc của hải yêu, rồi dùng chính Minh Hà Kiếm của ta đâm chết ta quẳng xác trôi dạt trên Đông Hải.

Sau đó bọn họ mang Minh Hà Kiếm về Cửu Trùng Thiên nói rằng ta hy sinh, giao kỷ vật lại cho Đồng Vi.

May mà trên Minh Hà Kiếm có thần thức của ta còn sót lại.

Đồng Vi dựa vào thần thức đó nhìn rõ được sự thật.

Chàng lặng lẽ rời khỏi Cửu Trùng Thiên, viện cớ ẩn dật tại Bồng Lai tìm kiếm thi thể ta, khi tìm được thì từ bỏ mạng sống vì ta.

Nếu thế, ta thà là Đồng Vi vĩnh viễn không tìm được ta còn hơn.

Nỗi đau này của ta…Ân Phàm, ngươi làm sao mà hiểu được?”
“Vì vậy ngươi muốn lập lại Thâu Thiên Cổ Trận sao? Ngươi có từng nghĩ qua cổ trận này một khi khai mở thì không chỉ có vài người bỏ mạng? Năm xưa vì để giết Trác Luân, Cửu Trùng Thiên đã hy sinh hơn một vạn thiên binh tế trận cùng y.

Lần này ngươi muốn có thêm bao nhiêu người tế trận đây?”
“Ta không quan tâm! Người chết cũng không phải là người yêu của ngươi.

Ân Phàm, kim đâm vào chính tim ngươi thì ngươi mới biết đau.

Ta có thể vì Đồng Vi mà thành thần, thì cũng có thể vì chàng mà thành ma.

Ngươi bỏ mặc ta đi.

Quay về Côn Lôn của ngươi, xem như chưa từng biết chuyện này là được.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.