Sự Tích Các Loài Hoa

Chương 22: Những bông hoa hồng vàng




Tổ quốc xưa kia của tôi là đất nước của chuyện Ngàn lẻ một đêm- Hoàng tử Huệ Dạ Hương nói rồi rung từng chiếc chuông của những bông hoa bằng một vẻ ân cần- Tôi là loài hoa được nhà thơ cao quý Hafiz ca ngợi, trong những đêm thanh tuyệt đẹp, khi mà mặt trăng cuộn tròn trong những đôi khuyên tai của các thiếu nữ. Nhưng mà, giờ đây tôi đã được cả thế giới biết đến. Khi tôi đến các vùng khác nhau, tôi đã nghe thấy rất nhiều truyền thuyết đẹp, tôi sẽ kể cho các bạn nghe một truyền thuyết và tôi sẽ cảm thấy sung sướng nếu câu chuyện của tôi làm các bạn thích thú! Trước tiên hãy nghe đã:

Ngày xửa ngày xưa, có một đôi vợ chồng nọ chỉ có một cậu con trai. Từ thời thơ ấu dịu ngọt của cậu bé, cậu đã chứng tỏ mình là một chú bé lanh lợi và không ngoan, đến nỗi làm cha của cậu hết sức ngạc nhiên khi một ngày kia cậu đề nghị cha:

- Thưa cha, giờ đây con đã trưởng thành, con muốn giúp đỡ cha kiếm sống. Hãy để con học nghề kim hoàn. Con muốn sáng tạo ra những bông hoa đẹp bằng vàng.

Người cha vui lòng nhận lời. Ông liền dẫn con trai mình đến xưởng kim hoàn của một người bạn và giao cậu cho bạn rèn giũa chăm sóc. Nhanh nhẹn và khéo léo, cậu học trò sớm vượt người thầy của mình, cậu làm được rất nhiều đồ trang sức đẹp và những nữ trang xinh xắn. Nhưng mà điều đáng ngại nhất là những bông hoa bằng vàng của cậu làm nhà vua cũng phải ngạc nhiên. Người thầy kim hoàn không ngớt lời khen ngợi cậu học trò của mình.

Một ngày kia, một du mục Ả Rập bước vào trong cửa hàng với một chiếc rổ để đầy những bông hoa huệ dạ hương tuyệt đẹp ở trên tay.

- Tôi không biết những bông hoa lạ này. Chúng thật là đẹp!- Chàng trai trẻ nói, rất lịch sự- Hãy cho phép tôi mô phỏng những bông hoa này để làm đồ trang sức bằng vàng ròng.

Người Ả Rập bật cười:

- Vô ích thôi, con trai của ta ạ! Vứt những bông hoa tươi này vào trong lửa con sẽ thấy những thứ mà con chưa bao giờ được thấy trước mặt con.

Chàng trai trẻ vòng vo, ngập ngừng với ý định phá hủy bông hoa rực rỡ này nhưng điều lạ luôn chứa đựng những điều tốt đẹp. Thật ngạc nhiên, trong ngọn lửa, những bông hoa huệ dạ hương biến thành những bông hoa sáng chói bằng vàng đỏ, thứ vàng hiếm nhất. Chàng trai không tin vào mắt mình.

- Hãy nói cho con biết bí mật của ông đi, hỡi quý ông tôn kính. Ông mang những bông hoa thần kỳ này từ đâu đến?- Chàng trai năn nỉ.

- Chàng sẽ không bao giờ đoán được điều đó đâu, chàng trai của ta- Người du mục Ả Rập trả lời- Nhưng vì chàng, ta sẽ nói cho chàng tất cả sự thật. Ở giữa một sa mạc có một khu vườn rộng trải dài những bông hoa kỳ diệu này. Người xưa khẳng định rằng khu vườn đó là của con gái Ngọc Hoàng. Dưới bóng những cây hoa, người ta nói rằng, mọc lên một tòa lâu đài bằng sương và một cầu vồng. Nhưng hỡi ôi! Không một người nào có thể đi xa hơn những bông hoa huệ dạ hương. Nếu con muốn thấy, ta sẽ dẫn con đến ngọn núi đó. Một mình, con sẽ chẳng bao giờ tìm thấy đường đến đó đâu.

Chàng trai vui vẻ nhận lời đề nghị của người Ả Rập du mục. Sáng hôm sau, chàng cưỡi lên lưng lừa và đi theo người đàn ông tiến vào trong sa mạc. Họ phải đi rất lâu. Chàng trai bắt đầu tin rằng người du mục Ả Rập già lạc đường và cảm thây tiếc là bị dẫn đi trong sự cám dỗ mạo hiểm. Đột nhiên, một ngọn núi dựng đứng hiện ra trước mặt họ. Những vách núi trơn như thủy tinh, những chú chim đại bàng trắng bay lượn vòng xung quanh ngọn núi.

- Chúng ta đã đến nơi rồi- ông lão nói- Khi con trèo lên đỉnh núi, hãy hái một bó hoa huệ dạ hương thần kỳ đó và ném xuống đây. Sau đó chúng ta sẽ chia nhau chiến lợi phẩm của chúng ta. Con phải hái thật nhanh để cho các con gái của Ngọc Hoàng không bắt được con.

Chàng trai trở nên rất buồn.

- Than ôi, thưa ông! Con sẽ không bao giờ lên đến đỉnh núi đâu. Vách núi trơn như thể là nó bằng băng vậy.- Nhưng người du mục trấn an chàng:

- Đừng sợ gì cả, con trai của ta. Ta đã đề phòng mang theo một tấm da lạc đà. Ta sẽ buộc con ở bên trong, những con đại bàng trắng sẽ mang con đến tận mây.

Đúng như lời ông lão đã nói. Khi những con đại bàng đặt con mồi xuống đỉnh núi, chàng trai liền dùng một con dao rạch tấm da lạc đà ra, những con đại bàng liền hoàng sợ và bay đi. Xung quanh chàng là hàng nghìn bông hoa lấp lánh. Người thợ kim hoàn trẻ không để mất thời gian ngắm những bông hoa đó. Chàng vội vã hái thật nhanh một bó hoa huệ dạ hương đỏ và vứt xuống chân núi, xuống chân của ông lão.

- Con phải làm thế nào để xuống bây giờ?- Chàng trai gọi đầy lo lắng. Một tiếng cười ma quỷ vọng lên để đáp lời chàng :

- Đồ điên đáng thương!- Ông già cười khẩy. Không ai có thể quay trở về từ đỉnh núi này. Ta cám ơn con vì những bông hoa thần kỳ này, con trai ngu ngốc, và ta chúc con sớm chết.

Dứt lời, người du mục Ả Rập độc ác liền quay trở về. Chàng trai trẻ rùng mình khiếp sợ. Chàng vừa nhìn thấy những chiếc sọ, những bộ hài cốt người bạc trắng vì ánh nắng mặt trời, rải rác khắp mặt đất trong những bồn hoa nở rộ. Nức nở, chàng bắt đầu chạy không phương hướng với mong muốn bằng mọi giá phải thoát khỏi nơi đáng sợ này. Đột nhiên, một giọng rên rỉ làm chàng dừng lại khi đang cuống cuồng chạy trốn.

- Hãy lại đây cứu tôi với, nếu chàng có trái tim nhân hậu!- Một chú đại bàng đực trắng bị mắc cánh vào trong những cành cây có gai. Người thợ kim hoàn trẻ chạy đến ngay lập tức để giải thoát cho đại bàng. Đột nhiên, hai chú chim khổng lồ sà xuống trước mặt chàng dùng móng quặp lấy chàng và mang chàng lên mây. Chàng trai bất hạnh ngất đi vì sợ và vì thất vọng. Khi chàng tỉnh lại, chàng cứ ngỡ là mình mơ. Chàng đang ở trong một tòa lâu đài bảy sắc kỳ diệu, nằm trên những chiếc đệm thơm ngào ngạt. Bảy cô gái trẻ đẹp nhảy múa xung quanh chàng và mỉm cười với chàng.

- Các ngươi là ai? Ta đang ở đâu?- Chàng trai hỏi trong tiếng thở dài.

- Chúng tôi là con gái của Ngọc Hoàng- Cô gái đẹp nhất trong số họ trả lời- Chàng đang ở trong lâu đài thần kỳ của chúng tôi mà không một người nào có thể vào được. Những con đại bàng trắng trung thành của chúng tôi đã mang chàng đến đây vì chàng đã giải thoát cho em út của chúng. Biết ơn chàng, chúng đã cứu sống chàng.

Sau đó, các cô gái trẻ bắt đầu đồng thanh nói, hỏi chàng để biết chàng làm gì trong khu vườn kỳ diệu đó. Chẳng giấu họ điều gì, chàng thợ kim hoàn kể cho họ nghe ông già độc ác đã lừa chàng thế nào.

- Chúng tôi biết con người độc ác đó- Các cô gái thổ lộ cùng chàng- Mỗi năm, hắn dẫn đến đây một con người bất hạnh như chàng vậy và yêu cầu anh ta đi lấy cắp những bông hoa huệ dạ hương thần kỳ trong vườn của chúng tôi trên đỉnh núi. Mỗi bông hoa huệ dạ hương chứa đựng một năm cuộc đời của chúng tôi. Khi người đàn ông bất hạnh làm xong việc, lão già liền bỏ anh ta lại giữa nanh vuốt của thần chết.

Chàng thợ kim hoàn trẻ liền quỳ xuống.

- Hãy tha lỗi cho tôi, các con gái của Ngọc Hoàng. Tôi không biết những bông hoa huệ dạ hương tượng trưng cho các người. Tôi không ngờ rằng mỗi bông hoa bị hái lại rút ngắn đi một năm tuổi của các người.

Những cô gái trẻ phá lên cười.

- Đừng rên rỉ nữa. Những bông hoa của chúng tôi được tính đến hàng nghìn năm, chính xác bằng số tuổi thọ của chúng tôi. Vậy thì một bông hoa, ít hay nhiều không phải là điều quan trọng lắm và chúng tôi còn rất trẻ.- Người con gái đẹp nhất nói.- Tuy nhiên, kẻ độc ác phải bị trừng phạt. Hãy ở lại đây với chúng tôi trong cung điện này đến khi con quỷ ấy trở lại. Chàng sẽ dùng con dao thần của chúng tôi để giết hắn.

Chàng trai trẻ vui lòng ở lại. Chàng đem lòng yêu cô gái duyên dáng nhất trong số các con gái của Ngọc Hoàng đến nỗi năm thứ hai đã đến như trong giấc mơ đẹp. Một ngày kia, người yêu của chàng nói với chàng:

- Thời cơ đã đến, chúng ta phải chia tay. Hãy cầm lấy con dao thần của em và hãy nhớ rõ những gì em sẽ nói với chàng đây. Lão già này không phải là một người đơn giản. Trái tim của con lừa đập trong lồng ngực lão và trái tim thật của lão được giấu trong thân thể của một con lừa. Nếu chàng muốn được sống, hãy đâm vào con lừa của lão.

Chàng trai chào tạm biệt, nước mắt lưng tròng:

- Ta yêu nàng.- Chàng thầm thì với cô gái. Cô gái trẻ mỉm cười.

- Đừng quên lời hứa của chàng. Kẻ độc ác phải bị trừng trị.- Nàng nói. Sau đó, nàng liền gọi một con chim đại bàng trắng đến và ra lệnh cho đại bàng mang chàng thợ kim hoàn xuống chân núi. Khi nhìn thấy chàng trai, lão già tái mặt:

- Ta biết, ta đáng bị trừng phạt vì sự phản bội. Con có quyền trả thù ta, vậy thì hãy đâm ta đi, hãy đâm vào trái tim ta bằng lưỡi dao của con!- Lão già kêu lên rồi phanh ngực ra. Không để cho hắn lừa mình, nhớ lại lời khuyên của người yêu chàng trai đâm thẳng mũi dao vào ức của chú lừa. Cùng lúc ấy, lão già sụp xuống. Người thợ kim hoàn giải thích cho người bạn đường của lão du mục số phận của anh ta nếu anh ta trèo lên đỉnh núi, sau đó hai người cùng nhau trở về nhà.

Bố mẹ và người thầy dạy kim hoàn của chàng mở rộng vòng tay đón chàng. Nhưng mà, từ khi trở về, một nỗi buồn vô tận luôn ngự trị trong ánh mắt chàng mà người thân yêu của chàng không thể xua tan được. Một ngày nọ, một chú chim đại bàng trắng khổng lồ từ trên mây đậu xuống, trên lưng đại bàng là cô con gái xinh đẹp nhất của Ngọc Hoàng, nàng ôm một bó hoa huệ dạ hương đỏ. Nàng quỳ xuống trước chàng trai đang run lên vì vui sướng rồi thầm thì với chàng:

- Em không thể sống thiếu chàng. Người cha đáng kính của em đã đã cho phép em được ở bên chàng. Hãy cầm lấy những bông hoa huệ dạ hương đỏ này và ném chúng vào lửa, những bông hoa bằng vàng sẽ làm chàng giàu có. Chàng hãy trồng vào bồn số hoa bằng số tuổi của một con người. Em không muốn sống lâu hơn chàng. Em sẽ chung thủy cùng chàng đến chết.

Đó là đoạn kết của truyền thuyết về những bông hoa huệ dạ hương bằng vàng. Chàng thợ kim hoàn và vợ mình sống một cuộc sống hạnh phúc và ấm no.

Khi số phận của họ kết thúc là lúc cây hoa huệ dạ hương cuối cùng mà trước kia chàng trai trẻ trồng xuống đất từ từ héo đi, hai vợ chồng ngồi bên ngưỡng cửa, cầm tay nhau rồi nhắm mắt. Thật hạnh phúc, cả hai tắt thở mà miệng vẫn mỉm cười.

Đúng lúc đó, người ta nghe thấy trên trời cao những tiếng vỗ cánh ầm ầm của bảy chú đại bàng trắng, chúng đến cùng với Ngọc Hoàng và các cô con gái dịu hiền của ông. Họ từ biệt người con gái, vì tình yêu với chàng trai trẻ, nàng đã đánh đổi số phận của mình lấy cuộc sống ngắn ngủi của con người. Trong nỗi buồn của họ xen lẫn niềm cảm phục và ghen tị. Họ khóc và nước mắt của họ rực rỡ muôn màu làm cho những con người trong thảo nguyên khô cằn phải ngước mắt nhìn rồi thốt lên:

- Hãy nhìn kìa! Trời mưa!

Đó là một trận mưa rất đẹp lấp lánh muôn sắc màu và thoảng hương thơm ngây ngất của hoa huệ dạ hương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.