Sư Thuyết

Chương 33




"A, nguyên lai là trẫm hiểu lầm, Thương tiểu thư đối với đệ tử cũng lạnh băng như vậy." Yến Vấn Hoa cười nhẹ đi tới, vươn tay, chuẩn bị giúp Đỗ Nhược lau nước mắt.
Thương Thanh Đại kéo Đỗ Nhược về phía sau, cúi đầu nghiêng người, thi lễ với Yến Vân Hoa, đồng thời ngăn cản động tác của hắn, "Dân nữ Thương Thanh Đại, bái kiến bệ hạ."
Yến Vân Hoa có chút xấu hổ rụt tay lại, khoanh tay cười nói: "Miễn lễ."
Thương Thanh Đại đứng thẳng người trở lại, quay đầu, lạnh nhạt nói: "A Nhược, còn không đi đổi xiêm y? Người hành y phải có bộ dáng của người hành y!"
"Vâng" Đỗ Nhược hít hít cái mũi, thấp đầu đi về nội viện Hành Y Đường.
Thương Thanh Đại thuận thế ngồi xuống, cũng không có ý tiếp tục phản ứng Yến Vân Hoa, nàng liếc nhìn phương thuốc Đỗ Nhược còn chưa viết xong, ý bảo người kỹ nữ đang quỳ gối đưa tay lại đây, để cho nàng bắt mạch một lần.
Mạch đập suy yếu, nhìn mặt người nọ trắng bệch, rõ ràng là bệnh thiếu máu.
"Thương..." Yến Vân Hoa muốn nhân cơ hội nói mấy câu, lại phát giác sắc mặt Thương Thanh Đại đại biến, tay nàng bối rối rút tay trở về.
"Bệnh này... E rằng... Lây bệnh..." Thương Thanh Đại lập tức chẩn đoán, dọa nữ tử kỹ viện kia kinh hãi, không chỉ vậy, đứng bên cạnh kỹ nữ đó còn có thiên tử cũng kinh sợ.
Tam nương liền quỳ xuống phía sau kỹ nữ kia, nhịn không được nói một câu, "Nhất định là lần trước do đại hán kia lây bệnh qua đường hoan ái, Thương tiểu thư, ngài cần phải cứu lấy t muội của ta a!"
"Này..." Thương Thanh Đại khó xử nhìn Yến Vân Hoa, "Bệ hạ, long thể ngươi quan trọng hơn, ở đây đều là nữ tử mắc bệnh trong người, ngươi đứng ở chỗ này, vạn nhất nhiễm phải cái gì, kia chính là..."
"Có lý! Có lý!" Yến Vân Hoa kinh hãi lợi hại, rồi lại không dám biểu hiện rõ ràng, hắn ra vẻ trấn định đi tới trước cửa Hành Y Đường, cảm thấy lông tơ toàn thân cũng dựng đứng hết lên.
Yến Vân Thâm nhìn nhìn kỹ nữ quỳ dưới đất không dám đứng dậy, hắn biết, nếu là Yến Vân Hoa không nói miễn lễ, nữ tử này vẫn sẽ quỳ, hắn không đành lòng, lập tức khuyên nhủ: "Hoàng huynh vẫn là nên về cung tạm nghỉ trước, nơi này có thần đệ trông chừng, sẽ không có cái gì nhiễu loạn."
"Cũng tốt!" Yến Vân Hoa đang lo không có lý do rời đi, hắn nhờ bậc thang Yến Vân Thâm, đưa một cái ánh mắt cho công công truyền chỉ, "Bãi giá hồi cung."
"Vâng!" Công công truyền chỉ hai tay đem thánh chỉ đưa đến tay Yến Vân Thâm.
"Cung tiễn hoàng huynh!" Yến Vân Thâm ý bảo phủ vệ hộ tống hoàng huynh hồi cung, cung kính cúi đầu.
Yến Vân Hoa gật gật đầu, cuối cùng rời khỏi Hành Y Đường.
Sau khi thiên tử rời đi, dân chúng rốt cục cũng có thể đứng dậy.
Yến Vân Thâm quay đầu lại nhìn nhìn bàn trà nóng kia, trong lòng so với người khác cảm giác thoải mái hơn nhiều, âm thầm nói: "Cuối cùng cũng có kẽ hở."
Tam nương nâng dậy kỹ nữ đã sớm hoang mang lo sợ kia, an ủi cười, "Không có việc gì."
Kỹ nữ mãnh liệt lắc đầu, "Nếu thực là lây bệnh, ta... Ta chỉ sợ là nguy hiểm đến người khác."
Tam nương hí mắt cười nói: "Nếu thực là lây bệnh, Thương tiểu thư còn có thể trấn định như vậy?"
Thương Thanh Đại không nghĩ tới Tam nương quan sát tỉ mỉ như thế, nàng lạnh nhạt nói: "Tuy rằng sẽ không lây bệnh, nhưng thân mình của nàng chung quy cũng đã hư nhược, sau này dùng dược này, ngoan ngoãn tĩnh dưỡng mấy ngày, không được làm việc nặng, dù sao, phá thai luôn luôn là có thương tổn đến nữ tử."
Kỹ nữ cuối cùng cũng yên tâm ngẩng đầu, cười nói: "Thật sao?"
"Ngươi cũng có thể không tin ta." Thương Thanh Đại đứng lên, vẫy vẫy tay với Trần Thủy Tô ở phía xa xa, "Thủy Tô, ngươi tới tiếp nhận bên này."
"Vâng, phu tử." Trần Thủy Tô không dám có nửa điểm chậm trễ, nghĩ đến mới vừa rồi bộ dáng phu tử tức giận tiểu Nhược, Trần Thủy Tô nghĩ có chút sợ.
Đỗ Như Phong và Mạc thị nhìn nhau, bọn họ sao lại không hiểu ý tứ vừa rồi của Thương Thanh Đại, quát lớn Nhược nhi, kỳ thật là bảo vệ Nhược nhi, dù sao hôm nay Nhược nhi đẹp hơn xưa rất nhiều.
Nếu là bị thiên tử nhìn trúng, kỳ thật căn bản không phải là chuyện tốt.
Mây đen trong lòng tràn ngập, Đỗ Như Phong và Mạc thị chỉ có thể nặng nề thở dài -- Trong nhi không hiểu chuyện, sau khi tiếp chỉ xong, liền lấy cớ đau đầu cáo lui, trở về phòng nghỉ ngơi. Thật vất vả trông cậy vào Nhược nhi có thể tiến vào Linh Xu Viện, lại không nghĩ tới hôm nay thành niên, vô ý ăn mặc một chút, lại làm cho bệ hạ có ý muốn hành động.
Có một số việc, bọn họ thật sự là sợ hãi.
Quả nhiên, bệ hạ đi không bao lâu, công công truyền chỉ lại chạy trở về, truyền một cái ý chỉ xuống, lệnh sau khi chẩn bệnh, tất cả đại phu thâm gia chẩn bệnh hôm nay vào cung dự yến, đây là thiên tử ban ân tán thưởng cho con dân, bọn họ làm sao có thể cự tuyệt?
"Quả nhiên..."
Sắc mặt Thương Thanh Đại càng phát ra lạnh lẽo, giờ phút này làm sao còn có tâm tư chẩn bệnh?
"Phu tử." Trần Thủy Tô lén lút kéo kéo ống tay áo, nhỏ giọng nói, "Kỳ thật, hôm nay tiểu Nhược là..."
"Thủy Tô, cái gì cũng không cần nói ra, ta đi nhìn tiểu nha đầu kia, có phải dỗi hay không? Thay quần áo hết nửa ngày cũng không thấy đi ra, không thấy ngoài đây còn người bệnh sao?" Thương Thanh Đại lạnh nhạt nói xong, cũng không quay đầu lại, liền đi vào Hành Y Đường.
Trần Thủy Tô hít một hơi, không có biện pháp, đành phải tiếp tục giúp kỹ nữ chẩn bệnh -- nếu như không chuyên tâm chẩn bệnh, chốc lát phu tử đi ra không chừng sẽ mắng luôn nàng.
Tam nương hí mắt nhìn bóng dáng Thương Thanh Đại đi xa, hiểu ý cười khẽ một tiếng.
Hán tử nông gia chạy đi mua hoa quế cao đến, ân cần đưa qua cho Tam nương, "Tam nương, cho ngươi."
"Trung ca, cảm ơn ngươi." Tam nương tiếp nhận hoa quế cao, ấm áp cười, nháy mắt đã mềm hóa hán tử nông gia.
"Hắc hắc." Từ Trung gãi đầu, ngượng ngùng cười cười.
Hậu viện Hành Y Đường, giữa sương phòng, tiểu nhân nhi ngồi ở trước gương đồng đã nức nở một hồi lâu.
Son phấn trên mặt đã bị nước mắt thấm trôi hết, trên gương đồng đã sớm hiện ra gương mặt một đại cô nương, thân ảnh quen thuộc mơ hồ xuất hiện trong tầm mắt, phản ứng đầu tiên của Đỗ Nhược là bụm mặt lại, cúi đầu thật thấp.
"Ta... Ta lập tức thay y phục bình thường... Ta lập tức sẽ đi ra... Phu tử không cần tức giận ta..." Nói xong, trong đầu Đỗ Nhược một mảnh hỗn loạn, muốn đứng dậy lại không biết phải xoay trái hay xoay phải, cuối cùng chọn hướng bên phải, trong lúc do dự đó, lại muốn mau chóng đứng lên, hành động nhanh chút, miễn cưỡng khiến hai chân mình xoắn lại với nhau, lại ngã ngồi trở về chỗ cũ.
Nhìn thấy hành động của tiểu nhân nhi, Thương Thanh Đại vừa giận vừa mềm lòng, nàng đi tới, đè lại thân người còn bối rối của Đỗ Nhược, nhàn nhạt nói: "A Nhược trong lòng ta, sẽ không có chừng mực như vậy."
"Thực xin lỗi..." Đỗ Nhược chua xót mở miệng.
Thương Thanh Đại hít một tiếng, "Những lời này, người nói không phải là ngươi."
"Ta..."
"A Nhược..."
Thương Thanh Đại nhìn vào gương đồng, trầm giọng nói: "Là ta đến chậm."
"Phu tử?"
"A Nhược, hôm nay ngươi trang điểm son phấn như vậy, tuy là đẹp, nhưng cũng không thích hợp với ngươi." Thương Thanh Đại ngồi xuống bên cạnh Đỗ Nhược, hai tay nâng mặt của Đỗ Nhược lên, ngón tay lạnh lẽo ôn nhu lau đi son phấn còn trên gò má.
Đỗ Nhược kinh ngạc nhìn mặt phu tử, tuy là lạnh như băng nhưng bên trong dường như còn có rất nhiều buồn phiền, nàng nói: "Phu tử không thích ta trang điểm, về sau ta cũng không trang điểm, được không?"
Thích, hôm nay A Nhược như vậy, như thế nào lại không thích?
Lời này Thương Thanh Đại chỉ có thể nhịn ở dưới đáy lòng, nàng không trả lời Đỗ Nhược, cầm góc áo của mình, lau khuôn mặt nhỏ nhắn của Đỗ Nhược.
Thương Thanh Đại nghiêng người dùng ngón út gợi lên một chút son, mềm nhẹ tô lên hai má của mình, "Thế nhân đều nói hồng nhan là kẻ gây họa, kỳ thật tội này, vốn không nên tính trên người nữ tử."
Nghe Thương Thanh Đại nói những lời này, Đỗ Nhược thân mình cứng đờ, giật mình hiểu được ý tứ trong lời nói Thương Thanh Đại -- trách không được hôm nay ánh mắt bệ hạ sáng quắc, trách không được ánh mắt như vậy làm cho người ta không thoải mái.
"Phu tử..."
"Hư..."
Thương Thanh Đại khẽ nhíu mày, mở hộp phấn ra, ánh mắt chăm chú nhìn đôi mắt tiểu nhân nhi bối rối, ngữ khí càng quyết tuyệt, "A Nhược đừng sợ, có ta ở đây, mặc kệ là phát sinh cái gì, chỉ cần phu tử ta không ngã, ai cũng không thể thương tổn đến ngươi."
(Rồi, phu tử quyết định rồi, hy sinh thân mình để bảo vệ tiểu nương tử. Ngược tới rồi, ngược tới rồi. Chưa gì tôi đã muốn nước mắt chảy đầm đìa rồi.)
Mi tâm Đỗ Nhược nhíu lại, Thương Thanh Đại dùng tay kia, ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt vuốt chân mày Đỗ Nhược thẳng lại.
"Quả nhiên, bộ dáng A Nhược như vậy vẫn đẹp."
Khóe miệng Thương Thanh Đại đột nhiên xuất hiện một nụ cười tán dương, nhìn sườn mặt Đỗ Nhược trong gương đồng, giờ phút này, hai gò má Đỗ Nhược đã không còn phấn hồng, nhưng lại thản nhiên đỏ ửng.
Thương Thanh Đại đứng lên, "Ngươi không nên bị nhốt trong lồng vàng nuôi dưỡng, tin tưởng ta, ngươi sẽ không có việc gì."
"Phu tử!" Đỗ Nhược ngấn lệ mạnh tay bắt lấy tay Thương Thanh Đại, gắt gao giữ chặt, "Kỳ thật ta..."
Thương Thanh Đại lại đánh gãy lời nói của Đỗ Nhược, mỉm cười nói, "Hôm nay A Nhược thành niên, đã là một người lớn, ngày sau làm việc, nói chuyện, phải cân nhắc ba lần trước khi làm mới được."
"Ta..."
"A Nhược!"
Thương Thanh Đại một lần nữa đánh gãy lời Đỗ Nhược, nàng có chút sợ hãi, sợ Đỗ Nhược nói ra những lời kia, sẽ làm nàng mềm lòng, sẽ làm nàng quyến luyến.
Cừu hận của mẫu thân còn chờ nàng báo, Linh Xu Viện còn chờ nàng bảo vệ...
Tiểu nhân nhi trước mắt, nàng cũng phải bảo vệ được...
Không biết, lúc này đây, Đỗ Nhược cũng không có ý tứ như Thương Thanh Đại nghĩ, bỗng nhiên buông lỏng tay ra, đứng lên, xoa xoa đôi mắt đỏ bừng, cho Thương Thanh Đại một cái mỉm cười kiên định.
"A Nhược?" Thương Thanh Đại ngạc nhiên một chút.
Đỗ Nhược khom lưng ngồi xuống, bàn tay nhỏ bé ôn nhu áp lên mắt cá chân của Thương Thanh Đại, ôn nhu hỏi: "Phu tử, sau khi ngươi trở về, có cho phu tử khác nhìn qua chỗ này chưa?"
Thương Thanh Đại không nghĩ tới Đỗ Nhược đột nhiên hỏi như thế, "..."
"Ta phải giúp phu tử mau lành." Đỗ Nhược ngửa đầu cười, thản nhiên nhập tâm, đủ để trong chốc lát đó sưởi ấm trái tim Thương Thanh Đại,
"Phu tử, đường đi mỗi người không giống nhau, nhưng mà, nói không chừng ngươi và ta có thể trăm sông đổ về một biển."
"Ngươi là đại phu, hẳn là nên ở ngoài cung, trị liệu cho càng nhiều người..."
"Trong cung có nhiều cung nữ, thái giám như vậy, chẳng lẽ sẽ không có sinh bệnh sao?" Đỗ Nhược tươi cười càng thêm ấm áp, "Phu tử cũng là người học y, y thuật so với ta giỏi hơn, lưu phu tử ở ngoài cung, không phải rất tốt sao?"
"A Nhược, nếu ngươi không nghe lời ta, ta lập tức trục xuất ngươi!"
"Ta nghe a, phu tử mới vừa rồi không phải nói, ta đã là người lớn, phải cân nhắc ba lần mới được làm, hiện giờ ta nói điều ta nghĩ, ta làm điều ta muốn, không phải không nghe lời phu tử nói a."
"Ngươi dám làm liều sao?!"
"Nếu ta không làm liều, phu tử cũng không được làm liều, được không?"
"Ngươi..."
"Việc này, ngày sau nói sau, hôm nay ta nghe lời phu tử, đổi xiêm y, tiếp tục ra ngoài trị liệu cho mấy vị t t đáng thương." Nói xong, Đỗ Nhược giúp đỡ Thương Thanh Đại ngồi xuống, "Phu tử, nếu mắt cá chân còn chưa khỏi, ngươi liền là người bệnh của ta, hôm nay phải nghe ta nói, ở lại đây ngoan ngoãn nghỉ ngơi."
"A Nhược..."
"Dù sao hôm nay phu tử cũng tức giận với ta một lần, nếu tức giận thêm lần nữa, cũng chỉ có thể chờ mắt cá chân phu tử tốt hơn, ta lại đến trước mặt phu tử lĩnh phạt đi."
Đỗ Nhược nói xong, lại bỏ thêm một câu, "Chỉ cần phu tử không đánh chết ta, ta liền vẫn là đệ tử của phu tử."
Cả đời, bên cạnh đến chết mới thôi.
Đôi lời: rồi khi nào mới hôn hôn một chút đây tác giả? Ít nhất phải cho tôi ăn chút cẩu lương cao cấp trước khi ngược chứ? :(((


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.