Sư Thuyết

Chương 18




"Tiểu Nhược phạm vào tội lớn gì? Khiến cho ngươi phải dùng thiết thước?" Thương Thanh Đại nhìn chúng đệ tử đã giải tán, lạnh lùng hỏi.
Thương Đông Nho cũng không trả lời vấn đề của nàng, ngược lại hỏi: "Cha cũng muốn hỏi ngươi, ngươi cùng Tống Vương điện hạ hẹn gặp tối nay khi nào?"
Thương Thanh Đại chua xót cười nói: "Lúc ngươi an bài tiệc rượu cho ta với bệ hạ, ngươi chẳng phải cũng không thông báo cho ta một câu sao? Ta cùng với Tống Vương điện hạ thân cận, không lẽ không đúng như kết quả ngươi muốn?"
Thương Đông Nho lắc đầu nói: "Hiện giờ ngươi là người bệ hạ nhìn trúng, ngươi lại đi trêu chọc Tống Vương điện hạ, còn không phải là đùa với lửa sao!?"
"Bệ hạ nhìn trúng ta thì như thế nào? Nếu ta không đáp ứng, đường đường là minh quân của Đại Yến, có thể cưỡng ép ta cưới sao?" Thương Thanh Đại thất vọng lắc đầu, "Hiện giờ Linh Xu Viện đến tột cùng là họ Thương, hay là họ Tề?"
Thương Đông Nho sắc mặt xanh mét, phẫn nộ quát: "Lời này của ngươi là có ý gì?!"
Thương Thanh Đại băng lãnh nói: "Thái Y Viện đã là thiên hạ của Tề gia, chẳng lẽ tương lai Linh Xu Viện cũng muốn một Tề Tương Nương độc bá? Tiểu Nhược là người học y lương tài khó kiếm được, vì sao ngươi không nghĩ bồi dưỡng, vì sao tối nay Tề Tương Nương đại náo lớn như vậy, cố tình loại bỏ trở ngại thật mau?" Không đợi Thương Đông Nho trả lời, Thương Thanh Đại liền kiên định nói tiếp, "Nha đầu kia, vô luận như thế nào ta cũng phải dạy thành tài! Nếu ngươi lại có tâm tư muốn dùng thiết thước..." Thương Thanh Đại chỉ vào mặt mình, "Trước hết dùng ở nơi này, nhìn xem cha chiêu đãi Tống Vương điện hạ cùng bệ hạ như thế nào?!"
"Ngươi, ngươi nói mê sảng cái gì vậy hả?!"
"Đó là những câu trong lòng của ta."
"Ngươi là ỷ vào lông cánh cứng cáp rồi phải không?"
"Dù sao cũng cảm ơn ngươi cho ta cơ hội kết bạn với điện hạ cùng bệ hạ, nếu không, hôm nay ta làm sao có thể thẳng thắt lưng nói những lời này?"
"Thanh Đại, ngươi là nữ nhi của ta, ta chung quy vẫn là phụ thân của ngươi!"
"Nương của ta đã đi rồi, cha..." Thương Thanh Đại lẳng lặng nhìn Thương Đông Nho, giống như đang nhìn một người xa lạ, "Đã cùng viện chủ không giống."
Thương Đông Nho già nua nhíu mi tâm một lúc, "Thanh Đại, cha thầm nghĩ tìm cho ngươi một gia đình tốt, có thể chiếu cố ngươi một đời không lo cơm áo."
Thương Thanh Đại cười lạnh nói: "Hiện giờ ta không được coi là cơm áo không lo sao? Tới bây giờ ngươi cũng không biết, đến tột cùng ta cần cái gì? Ngươi dựa vào cái gì muốn giúp ta định chuyện chung thân?"
"Ngươi..."
"Nếu viện chủ không còn điều gì răn dạy, Thanh Đại cáo lui trước." Thương Thanh Đại xoay người rời đi, hai tròng mắt ẩn nhẫn nước mắt cuối cùng cũng chảy xuống, phía sau là thân phụ đứng yên ở chỗ cũ, cũng không có ý gọi nàng trở lại.
Thương Thanh Đại cuối cùng hiểu được, từ trước tới nay ở Linh Xu Viện, người thân nhất - Thương Đông Nho đã không còn tình cảm ấm áp mà trong lòng chỉ có danh lợi, không còn sót lại chút gì.
Sương phòng, ánh sáng - nến rạng rỡ.
Trần Thủy Tô đem mộc dũng nước ấm đổ vào bồn tắm, cười hì hì với Đỗ Nhược nói: "Tiểu Nhược, trước ngươi ngâm nước tắm đi, ta lại đi lấy thêm nước ấm, chờ ngươi ngâm xong thì tới ta ngâm."
Đỗ Nhược gật gật đầu, cởi vạt áo mình ra, lại phát hiện vai trái bị Tề Tương Nương chụp qua bị nóng rát đến lợi hại. Đỗ Nhược kéo nội y, cẩn thận nhìn nhìn chỗ sưng đỏ -- mặt trên xuất hiện ba chấm đỏ kỳ quái, nhìn giống như bị muỗi đốt qua.
"Này..." đầu ngón tay Đỗ Nhược đâm đâm mấy điểm đỏ nóng rát, làn da tuy sưng, nhưng cũng cứng ngắc, "Thủy Tô, ta cảm thấy có chút không ổn."
Trần Thủy Tô kinh hãi vội quay mặt đến, nhìn nhìn chỗ sưng đỏ trên người Đỗ Nhược, phẫn nộ nói: "Này chẳng lẽ là viện chủ phu nhân luyện qua Thiết Sa Chưởng? Chụp vài cái, sao lại sưng đỏ thành như vậy?"
Đỗ Nhược hít một hơi, làm cho chính mình tỉnh táo lại, bước nhanh đi tới bên cạnh hòm thuốc, lấy ra một cây ngân châm, nhịn đau cầm ngân châm đâm vào chỗ sưng đỏ, rõ ràng nhìn thấy ngân châm dần dần biến đen.
Trúng độc?!
Trong lòng chợt lạnh, mặt Đỗ Nhược sương lạnh nhìn Trần Thủy Tô, "Thủy Tô, mau tới giúp ta!" Trong tầm mắt nhìn thân ảnh Trần Thủy Tô đột nhiên trở nên cong vẹo, Đỗ Nhược dùng sức lắc lắc đầu, muốn dùng tay chống đỡ lên bàn, cả thân mình lại vô lực từ từ ngã xuống mặt đất.
"Tiểu Nhược!" Trần Thủy Tô thất kinh vội ôm lấy Đỗ Nhược, lúc này mới phát hiện môi Đỗ Nhược xanh tím, nức nở nói, "Làm sao bây giờ? Tiểu Nhược, ta không học qua giải độc, ta nên làm như thế nào cứu ngươi?!"
"Phu tử..." Đỗ Nhược mơ màng nhìn Trần Thủy Tô, thì thào nói một câu, chỉ cảm thấy ý thức tan rã càng thêm lợi hại, trước mắt thân ảnh Thủy Tô càng mơ hồ, dần dần biến thành hình dáng Thương Thanh Đại, "Ta... Nghe lời... Chỉ nghe lời một mình ngươi..."
"Xong rồi! Tiểu Nhược bắt đầu nói mê sảng!" Trần Thủy Tô tìm đến mạch tượng của Đỗ Nhược, cảm thấy mạch của Đỗ Nhược lúc nhanh lúc chậm, ngoài dự tính lại cấp bách, "Không được, ta đi tìm phu tử tới cứu ngươi!" Trong lòng bối rối, Trần Thủy Tô chỉ có thể nghĩ đến Thương Thanh Đại, "Tiểu Nhược, ngươi chống đỡ, chờ ta trở lại!"
Trần Thủy Tô mới chạy ra khỏi phòng không xa, còn chưa bước lên hành lang gấp khúc đã thấy Thương Thanh Đại.
Thấy rõ trước mắt chính là Thương phu tử, Trần Thủy Tô gấp giọng nói: "Phu tử, cứu cứu tiểu Nhược, nàng sắp không được rồi!"
"Cái gì?!" Thương Thanh Đại kinh hô một tiếng, cước bộ so với mới vừa rồi nhanh hơn mấy lần, vài bước thì trực tiếp chạy hướng về phòng Trần Thủy Tô.
"Tiểu Nhược!"
Thương Thanh Đại đi đến, trước nâng mặt Đỗ Nhược nhìn thoáng qua, lập tức bắt mạch, mi tâm nháy mắt nhíu thành một đường.
"Trúng độc!"
"Phu tử, cứu nàng, cứu cứu tiểu Nhược." Trần Thủy Tô rưng rưng nhìn Thương Thanh Đại, nếu ngay cả Thương Thanh Đại cũng cứu không được tiểu Nhược, hôm nay tiểu Nhược nhất định phải chết!
"Nàng chết không được!" Thương Thanh Đại vội trách một tiếng, đem Đỗ Nhược ôm tới bên giường, kéo xiêm y của Đỗ Nhược, nhìn nơi có phiến sưng đỏ -- đó giống như là điểm đỏ đã từng thấy qua, cũng giống như đã từng quen thuộc chỗ sưng đỏ.
Năm đó mẫu thân...
Tâm Thương Thanh Đại đau xót cực hạn, nàng mãnh liệt lắc lắc đầu, làm cho chính mình tỉnh táo lại, "Thủy Tô, đưa túi châm cho ta!"
"Vâng, phu tử!" Trần Thủy Tô luống cuống tay chân cầm túi châm đem lại, đặt ở cạnh giường, chính mình chạy nhanh đi lấy nến.
"Phu tử... Bệ hạ khi dễ ngươi... Ta... Ta giúp ngươi giáo huấn... Qua... Ta nghĩ... Mau chút... Mau chút lớn lên... Như vậy... Là có thể... Thật sự cho ngươi... Che.. Gió tuyết..." Ý thức Đỗ Nhược tan rã nói ra lời mê sảng, bị Thương Thanh Đại che miệng lại.
"Tiểu Nhược, ngươi đã nói sẽ nghe lời ta!" Thương Thanh Đại lớn tiếng quát, thanh âm run rẩy, mang theo nồng đậm sợ hãi, "Những lời này, ngươi, ta muốn ngươi còn sống, thanh thanh tỉnh tỉnh nói! Ngươi có nghe thấy không?!"
Trần Thủy Tô ngạc nhiên nhìn Thương Thanh Đại, nàng không có nghe rõ lời nói mê sảng của Đỗ Nhược, lại kinh ngạc với hành động của Thương Thanh Đại.
"Phu tử, tiểu Nhược còn có cách cứu, có phải hay không?"
"Ta không cho phép nàng chết!" Thương Thanh Đại xuất ra một ngân châm, hơ qua ngọn lửa trên nến, sau đó vén nội y Đỗ Nhược lên, kéo cái yếm nhỏ tuyết bạch của nàng, ở gần ngực hạ xuống một châm lên huyệt vị.
Trước tiên cần phong bế mạch của nàng, không để độc tố công tâm.
Mười năm trước, Thương Thanh Đại còn là một tiểu oa nhi chín tuổi, ngay cả huyệt vị ở đâu cũng không nhớ rõ, chỉ có thể trơ mắt nhìn mẫu thân nằm trên giường nói mê, một câu lại một câu, "Dẫn ta đi..."
Nàng nhắc nhở phụ thân, trên lưng nương có một khối sưng đỏ trên làn da, chỉ là ngay lúc đó phụ thân sinh khí, không có thi triển châm pháp cứu mẫu thân.
Đêm hôm đó, tại thời điểm mẫu thân nói lời mê sảng, buông tay từ trần.
Bắt đầu từ đêm đó, Thương Thanh Đại nói với chính mình, tương lai phải cố gắng học y, không muốn nhìn thêm ai phải chết ở trước mắt.
"Thủy Tô, đi đến phòng thuốc tìm mấy con đỉa đến!" Thương Thanh Đại quay đầu nhìn Trần Thủy Tô, gấp giọng phân phó một câu.
Lúc này Trần Thủy Tô mới phát hiện, hai tròng mắt của Thương Thanh Đại đỏ ngầu, ẩn ẩn nhẫn nhịn không rơi nước mắt.
"Vâng!" Trần Thủy Tô không kịp nghĩ nhiều, vội vàng buông nến, vén váy chạy hướng ra ngoài.
Thương Thanh Đại bình tĩnh nhìn Đỗ Nhược, dùng sức nắm tay Đỗ Nhược, giọng nói khàn khàn: "Tiểu Nhược, ta sẽ không để cho ngươi có việc gì, ngươi cũng không được chịu thua!"
Sắc mặt Đỗ Nhược càng thêm tái nhợt, giờ phút này ngay cả lời nói mê tựa như cũng không có khí lực để nói.
"Tiểu Nhược! Không được ngủ! Chống đỡ! Ngươi nói sẽ nghe lời ta!"
"Nghe... Nghe lời... Ta... Ta..."
"Tiểu Nhược!"
Thương Thanh Đại nâng mặt Đỗ Nhược, gằn từng tiếng nói: "Ngươi hãy nghe cho kỹ, ta không cho phép ngươi ngủ! Không cho phép!"
"Phu tử..."
"Phanh!"
Trần Thủy Tô chạy vào, vội vàng đến nổi mũi chân đụng vào bậc cửa, không nhịn được tê một tiếng, lại bước qua bậc cửa, chạy tới, đem một cái hộp gỗ đưa tới trước mặt Thương Thanh Đại, "Phu tử, đây!"
Thương Thanh Đại tiếp nhận hộp gỗ, vội vàng mở hộp gỗ ra, cẩn thận đem con đỉa cầm đến chỗ sưng đỏ trên đầu vai Đỗ Nhược.
Đỉa ngửi được huyết vị, liền hung hăng ngậm lấy, một ngụm cắn xuống, hút ra đầy máu đen, thậm chí còn mang ra một mũi nhọn có chút hàn từ điểm đỏ.
"Đây là..." Thương Thanh Đại đẩy con đỉa ra, lại thả một con đỉa khác hút tiếp, "Thủy Tô, lấy nam châm đến!"
"Vâng!" Trần Thủy Tô tìm ra nam châm trong hòm thuốc, đưa cho Thương Thanh Đại.
Thương Thanh Đại lấy nam châm di chuyển gần đầu vai Đỗ Nhược, lúc này mới phát hiện trên mặt ba điểm đỏ thì ra có ba kim châm ẩn vào, nam châm hút ra, ba kim châm dài cỡ móng tay liền dính trên nam châm.
Trần Thủy Tô kinh hãi, "Này... Điều này sao có thể?"
Thương Thanh Đại khàn giọng hỏi: "Hôm nay có ai chạm qua đầu vai Đỗ Nhược?"
Trần Thủy Tô thốt lên, "Phu tử, mới vừa rồi phu nhân từng hung hăng đánh lên vai tiểu Nhược..." Nói xong, chỉ cảm thấy trong lòng chợt lạnh, lại hít một hơi, "Đây là có bao nhiêu thù hận, vậy mà lại hạ độc thủ như vậy?!"
"Thủy Tô, câm mồm!" Thương Thanh Đại bỗng dưng quát.
Trần Thủy Tô bối rối nhìn Thương Thanh Đại, "Tề gia là y dược thế gia, phu nhân dùng độc, này là có ác ý bên trong, hôm nay Tề Tương Nương muốn lấy mệnh tiểu Nhược, ta chẳng lẽ nói sai sao?!"
Thương Thanh Đại tiếp tục giúp Đỗ Nhược đổi đỉa, thản nhiên nói: "Ngươi biết thì như thế nào? Hiện tại ngươi vọt tới trước mặt Tề Tương Nương, ngươi có năng lực làm gì bà ấy?"
"Ta..."
Thương Thanh Đại nhìn màu sắc con đỉa càng ngày càng nhạt, lạnh lùng nói: "Có chút báo ứng nhưng thời điểm chưa tới, Tề Tương Nương thiếu ta, ta sớm hay muộn cũng sẽ làm bà ấy hiểu được, trả giá mười lần cũng không đủ!" Nói xong, Thương Thanh Đại quay đầu lại nhìn Trần Thủy Tô, nghiêm thanh nói, "Việc tiểu Nhược trúng độc, ta và ngươi biết là đủ, chớ để cho những người khác biết, nếu không, ngay cả ngươi cũng gặp nguy hiểm, hiểu chưa?"
"Vâng, phu tử."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đổi mới ~ chương này không có tìm được cố vấn trung y của ta T T, cho nên biện pháp cứu người, toàn bộ là hư cấu, thỉnh chớ bắt chước!
Đôi lời: Haizz... bắt đầu từ chương này mình chỉ còn một mình tự thẩm. Vũ có việc của Vũ, không thể ở phía sau trau chuốt cho mình. Thế nên về sau có thiếu sót gì hoặc sai ở đâu, các bạn cứ góp ý giúp mình nhé. Xin cảm ơn! ^^


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.