Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Chương 13: Quá ngưu bức, quá thiên tài




Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

***

Người ra đề mục chắc chắn là biết câu trả lời.

Bởi vì hộ tống hai người Vân Trung Hạc đi hiệu sách, bề ngoài có năm người, trong tối lại có mười mấy người. Những người này chỉ có một nhiệm vụ, đó chính là ghi chép trên con đường này, tổng cộng có bao nhiêu nữ nhân, trong những nữ nhân này lại có bao nhiêu người là mắt một mí, bao nhiêu người là mắt hai mí.

Đề thi khảo nghiệm này vốn là cho một kẻ mật thám có tố chất cơ bản, bất quá độ khó quả thật có chút biến thái.

Nhưng càng thêm biến thái chính là Phúc Xà, y không nói hai lời trực tiếp ghi đáp án trên giấy, sau đó giao lên.

Tư thái này hoàn toàn là đã tính trước, hiển nhiên y đã sớm chuẩn bị.

Hứa An Đình tiếp nhận đáp án Phúc Xà đưa lên.

Vừa rồi dọc theo con đường này có 1,953 người lướt qua, nữ nhân có 327 người.

Người mắt một mí 123 người.

Người mắt hai mí 199 người, trong đó có bảy người mí lót.

Mặt khác có năm người là vừa mắt một mí vừa hai mí, trong đó ba người mắt trái một mí mắt phải hai mí, hai người trái hai mí phải một mí.

Hứa An Đình yên lặng lấy ra đáp án đúng, cũng chính là do mười thủ hạ ghi chép lại.

Kết quả phát hiện... Hơi có chút khác biệt.

Nhưng... Đáp án Phúc Xà càng thêm chuẩn xác, bởi vì y ghi chép lại toàn bộ nữ nhân mắt mí lót, còn có người vừa một mí vừa hai mí.

Quả nhiên là tinh anh trong tinh anh à, thật sự là quá biến thái.

Mà Phúc Xà phảng phất chỉ hoàn thành một chuyện bé nhỏ không đáng kể, nhìn phi thường bình tĩnh, tiếp tục nhanh chóng lật sách, đọc nhanh như gió.

Vân Trung Hạc thì không có ghi, mà nhắm hai mắt lại.

Số 23, Da Vinci, nhanh hiện thân, nhanh hiện thân.

Bỗng nhiên, thân thể Vân Trung Hạc khẽ run rẩy, rùng mình một cái.

Sau đó, hắn tiến nhập vào một loại thế giới tinh thần phi thường quỷ dị, theo bản năng nhìn một chút dưới bụng mình.

A? Phảng phất nhiều thêm một điểm gì đó?

Sau đó lại nhìn về phía Hứa An Đình" tiểu tỷ tỷ, ánh mắt đại thắng.

Cơ bắp đường cong thật đẹp à, thật muốn cắt ra, sau đó vẽ ra từng tia.

Sau lại nhìn về phía Hứa An Đình mập mạp, tư tưởng trong đầu chính là lớp mỡ dưới da gã, sau khi cắt ra loại đồ vật như dầu cao kia, hiện ra trên giấy vẽ cũng phi thường có ý tứ.

A, a, Ồ! Vân Trung Hạc nhanh vứt bỏ những tạp niệm này qua một bên, tranh thủ thời gian nhắm mắt hồi ức. Vừa rồi từ An Đình khách sạn đi hiệu sách Đào Nhiên, dọc theo con đường này, gặp tổng cộng bao nhiêu nữ nhân? Bao nhiêu mắt một mí, bao nhiêu mắt hai mí.

Lập tức, trong đầu vậy mà như phim chiếu lại, từng ảnh từng ảnh, rõ rõ ràng ràng.

Điều này quá nghịch thiên.

Nguyên lai tầm mắt tinh thần số 23 Da Vinci là như vậy.

Đây đúng là đã gặp qua thì không quên được.

Đơn giản chính là camera bằng thịt người à.

Khó trách gã trở thành một hoạ sỹ truyền kỳ, khó trách gã có thể dùng con mắt thứ ba vẽ ra kết cấu bên trong tuyến yên não rõ ràng như vậy, bởi vì hình ảnh trong đầu gã vốn đã rõ ràng.

Rất nhanh, Vân Trung Hạc viết xuống đáp án trên giấy.

Hết thảy đi qua có 1959 người, nữ tử 329 người.

Trong đó mắt một mí 124 người, mắt hai mí 200 người, trong mắt hai mí có 7 người là mí lót.

Mặt khác 5 nữ tử, mí mắt vừa một mí vừa hai mí, ba người trái một mí phải hai mí, hai người trái hai mí phải một mí.

Sau khi viết xong, có một tên võ sĩ Hắc Thủy Đài đi lên lấy đáp án của hắn, sau đó đưa cho Hứa An Đình.

Sau khi Hứa An Đình nhận lấy, lập tức sợ ngây người, không dám tin nhìn qua Vân Trung Hạc.

Đáp án Vân Trung Hạc và Phúc Xà có một chút xíu khác biệt, nhưng hai người đều tuyệt đối chính xác, bởi vì cuối cùng có một ít chênh lệch thời gian.

Cái này quá làm cho người ta rợn tóc gáy à?

Phúc Xà có thể hoàn thành đề này là bình thường, bởi vì y vốn là một thiên tài mật thám, có thiên phú kinh người gặp qua là không quên được, mà lại trải qua vô số lần huấn luyện.

Nhưng Vân Trung Hạc lại chưa từng tiếp nhận bất luận huấn luyện nào cả.

Lại có thể hoàn thành nan đề biến thái này, mà lại hoàn toàn chính xác.

Đơn giản đến không thể tưởng tượng nổi.

Hẳn là Phong Hành Diệt đại nhân không phải điên rồi, mà là thật tuệ nhãn thức tài?

Nhưng trong hai người này, gã nhất định phải chọn lựa ra một người chấp hành nhiệm vụ Liệt Phong thành.

Đè xuống nội tâm chấn kinh, tiếp tục tiến hành tỷ thí.

"Tiếp theo tiến hành đề thứ hai, hai người các ngươi tự mình mua một quyển sách, một quyển là « Hồ Điệp Mộng », một quyển là « Lý Thị Gia Lục ». Đề mục thứ hai này là, chữ thứ 9527 của quyển sách này là gì?"

Cái này... Đề này quá biến thái à.

Cái này căn bản không phải đề mục người làm.

Nếu như ngươi nói để cho người ta đọc thuộc lòng thì không tính, hơn nửa giờ đọc không được quá nhiều, nhưng đối với người đã gặp qua là không quên được, đã có thể đọc được rất nhiều.

Thế nhưng ngươi lại hỏi chữ thứ 9527 là cái gì?

Ngươi là ma quỷ sao?

Ngươi bị bệnh tâm thần? Hay ta bị bệnh tâm thần?

Ai, mẹ nhà hắn, ai lại đi nhớ cái này?

Vừa rồi vừa học thuộc lòng, vừa trả lời đề thứ nhất, đã rất khẩn trương phải không nào? Nhưng đây đối với Vân Trung Hạc đều không đáng lo, số 23 Da Vinci quá biến thái, hắn dễ như trở bàn tay sẽ biết đáp án.

Hứa An Đình nói: "Ta đếm ngược đến chín, các ngươi nhất định phải cho ra đáp án trước đó, nếu không sẽ phán định thất bại."

"9, 8, 7, 6, 5..."

Vân Trung Hạc trả lời: "Bốn."

Phúc Xà trả lời: "Ân."

Hứa An Đình nói: "Vân Trung Hạc tiên sinh, ta không phải để cho ngươi đếm ngược thay ta."

Vân Trung Hạc nói: "« Hồ Điệp Mộng » chữ thứ 9527, chính là "Tứ "."

Không thể nào? Trùng hợp như vậy?

Hứa An Đình cũng không biết câu trả lời, hắn xuất ra hai quyển sách, mỗi một trang trên có bao nhiêu chữ đều ghi chép lại.

Cho nên, rất nhanh liền tìm được chữ thứ 9527 của cuốn sách.

« Lý Thị Gia Lục » quả nhiên là chữ Ân, Phúc Xà trả lời hoàn toàn chính xác.

Tiếp tục « Hồ Điệp Mộng » chữ thứ 9527, vậy mà thật là "Tứ "!

Thế giới này là thế nào?

Các ngươi có còn là người hay không? Biến thái a? Tên điên a?

Đề mục khó như thế, vậy mà đều có thể làm đúng?

Đây là cái gì thế? Đây là người gia đình nào đó đi ra?

Mấy người ở đây cảm thấy tam quan mình lại một lần nữa bị phá vỡ.

Thiên tài thế giới này, cứ như vậy muốn làm gì thì làm sao?

Nhưng tỷ thí vẫn như cũ phải tiếp tục.

...

Hai đề trước, hai người đánh ngang tay, cho nên mấu chốt ngay tại đề thứ ba này.

Nếu ai chiến thắng, người đó sẽ lưu lại Liệt Phong thành chấp hành nhiệm vụ.

Vân Trung Hạc nếu bị thua, sẽ bị bắt đưa đi ngục giam Hắc Long Đài.

Bất quá Hứa An Đình sẽ đệ trình một bài báo cáo, nói thiên phú người này cực cao, tuyệt đối không thể cứ như vậy lãng phí nhốt trong ngục được.

Đề thứ ba này không quyết định được vận mệnh Phúc Xà, nhưng ít ra có thể quyết định vận mệnh Vân Trung Hạc.

Đề thứ ba, chân chính là quyết đấu đỉnh phong.

Cụ thể sẽ là đề mục gì? Tất cả mọi người ở đây phi thường chờ mong.

Hứa An Đình trầm mặc một lát, xé toang đề thi thứ ba trong tay.

"Hai vị ưu tú vượt xa tưởng tượng của ta, cho nên ta cảm thấy đề thi thứ ba này có thể không còn giá trị rồi, bởi vì không có khả năng phân ra thắng bại." Hứa An Đình nói: "Nhưng hôm nay lại nhất định phải phân ra thắng bại, cho nên ta cả gan muốn đổi một đề mục."

"Hứa An Đình ta tại Hắc Long Đài am hiểu nhất là độc dược, cổ có Thần Nông nếm Bách Thảo, bởi vì ta hiểu rõ chất độc vô cùng, cho nên... Đã trở thành một đầu bếp ưu tú nhất, mở một An Đình khách sạn nhà này, bởi vì tửu lâu ta làm được thức ăn ngon, cho nên những năm này sinh ý thịnh vượng."

Khả năng đặc biệt về kịch độc, cho nên trở thành đầu bếp nhất lưu?

Cái này, giữa hai thứ này có quan hệ sao?

Thật là có, bởi vì rất nhiều vậy kịch độc, thường thường đều là mỹ vị vô thượng.

Tỉ như cá nóc, tỉ như rắn độc.

Lại tỉ như nữ nhân... Khục, đầu này xóa bỏ đi.

"Cho nên, tỷ thí lần thứ ba này, ta muốn dùng đến sở trường của ta, mà nhất định phải phân ra thắng bại, trước cáo từ một lát."

...

Hứa An Đình vừa cáo từ xong, đi ròng rã nửa canh giờ.

Sau nửa canh giờ, trên mặt bàn trước mặt Vân Trung Hạc bày ra năm cái bình.

Năm cái cái bình đều giống nhau như đúc, chất lỏng bên trong cũng giống nhau như đúc.

Thậm chí hương vị cũng giống nhau như đúc, bởi vì toàn bộ đều là vô sắc vô vị.

"Trong năm cái cái bình này, có bốn bình là độc dược, chỉ có một bình không độc." Hứa An Đình nói: "Mà trong bốn bình độc dược này, có hai bình kịch độc, uống hết sẽ nguy hiểm đến tính mạng; hai bình trúng độc, uống hết sẽ đau đến không muốn sống."

"Phúc Xà tiên sinh, Vân Trung Hạc tiên sinh, mời đến phía trước bàn."

Vân Trung Hạc và Phúc Xà đi vào phía trước bàn, nhìn chằm chằm năm bình thuốc phía trên.

Hứa An Đình nói: "Ta sẽ đếm ngược mười số, trong thời gian này, các ngươi có thể quan sát năm bình thuốc này, nhưng tuyệt đối không thể đụng vào. Sau khi đếm ngược kết thúc, các ngươi dùng thời gian nhanh nhất chọn lựa một bình thuốc trong đó uống hết. Chọn trúng bình không độc kia, xem như thắng."

Sau khi nghe xong, ánh mắt Vân Trung Hạc không khỏi co rụt lại.

Lần tỷ thí thứ ba này phi thường biến thái, thật không hổ là Hắc Long Đài.

Trong năm bình thuốc, chỉ có một bình không độc, vậy mang ý nghĩa nhất định sẽ phân ra thắng bại.

Hứa An Đình nói: "Ta biết lần tỷ thí thứ ba này bất công vô cùng, nhưng cuộc sống chúng ta làm gì có công bằng, thời thời khắc khắc đều khiêu vũ trên đao kiếm, đều quanh quẩn trên Tử Thần Huyền Nhai. Bởi vì một khi ẩn núp tiến vào trong thành chủ Liệt Phong phủ, chính là đem đầu đặt ở trên lưng, hoàn cảnh hiểm nguy, cửu tử nhất sinh. So với cục diện lúc này nguy hiểm gấp mười lần, lần này coi như chúng ta diễn thử một trận."

"Ta bắt đầu đếm ngược, hai vị bắt đầu quan sát năm bình thuốc này, bên trong chỉ có một bình không độc, còn lại toàn bộ có độc."

"Chọn trúng thuốc không độc, uống hết, xem như chiến thắng."

"9, 8, 7..."

Hứa An Đình đếm một giây một lần, nói cách khác lưu cho Vân Trung Hạc thời gian vẻn vẹn chỉ có chín giây.

Năm bình thuốc này nhìn giống nhau như đúc, thậm chí ngửi qua cũng đều giống nhau như đúc.

Muốn tìm được bình không độc duy nhất, hoàn toàn chỉ có thể dựa vào vận khí.

Phúc Xà liếc qua năm bình độc dược này, ánh mắt không ba động chút nào.

Mà con mắt Vân Trung Hạc trợn to, cơ hồ muốn tiến đến trước năm bình độc dược này.

"3, 2, 1, thời gian đến!"

Vân Trung Hạc và Phúc Xà đồng thời xuất thủ, muốn ngay đầu tiên chọn lựa bình không độc.

Nhưng võ công Phúc Xà cao hơn Vân Trung Hạc cả ngàn lần.

Y xuất thủ như điện, trực tiếp bắt lấy bình thuốc thứ tư, sau đó uống một hơi cạn sạch.

Vân Trung Hạc đã dùng tốc độ nhanh nhất, lại chậm mất 0.1 giây, tay cầm trống rỗng.

Sau đó ánh mắt của hắn nhìn về phía Hứa An Đình.

Tất cả ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Hứa An Đình, chờ đợi gã công bố đáp án.

Trong năm bình thuốc này, rốt cuộc là bình nào không độc.

"Vân Trung Hạc tiên sinh, ngươi thua, Phúc Xà tiên sinh cầm đi bình không độc duy nhất." Hứa An Đình nói: "Ta biết điều này không công bằng, nhưng... Trên thế giới này vốn cũng không có công bằng."

"Vân Trung Hạc tiên sinh, vì hành động lần này tuyệt đối giữ bí mật, cho nên chúng ta cần bắt ngươi đi, áp giải về ngục giam cảnh nội đế quốc Hắc Long Đài. Nhưng ta sẽ báo cáo lên cấp trên, ngươi có được thiên phú phi thường cao, mời huấn luyện lại, sau đó làm việc khác."

"Người đâu, bắt Vân Trung Hạc tiên sinh lại."

Theo Hứa An Đình ra lệnh một tiếng, muội muội của hắn tiến lên, cầm dây thừng xiềng xích đặc thù.

"Đắc tội." Hứa An Đình" nói.

"Chậm đã!" Vân Trung Hạc nói: "Để cho ta thêm một nén nhang."

Hứa An Đình nói: "Vân Trung Hạc tiên sinh, ta biết ngài không cam tâm, nhưng ngài đã thua, vô lực thay đổi."

Nhìn qua đúng là như vậy, trong năm bình thuốc, bình không độc duy nhất đã bị Phúc Xà lấy uống. Còn lại bốn bình, toàn bộ có độc, mặc kệ uống xong một bình nào đều thua, không uống cũng thua.

Vân Trung Hạc mặc kệ làm gì, đều là phí công.

Hắn đã thua.

Hắn đã mất đi tư cách chấp hành nhiệm vụ Liệt Phong thành.

Nhưng hắn không cam tâm, trong những tuyệt lộ này, nhất định sẽ có một con đường sống.

Nhất định sẽ có, nhất định sẽ có.

Hắn không cam tâm cứ thua như vậy.

Nhưng con đường sống này, ở đâu? Ở đâu?

Bốn bình đều là độc dược, thậm chí có hai bình là kịch độc, uống hết có thể nguy hiểm tính mạng. Dù là hai bình độc kia, uống hết cũng sẽ đau đến không muốn sống.

Một nén nhang chẳng mấy chốc sẽ cháy xong.

Vân Trung Hạc vẫn không tìm ra biện pháp, không tìm được đầu sinh lộ kia.

Hắn ở đó như cũ nhắm mắt lại, không nhúc nhích.

"Đắc tội, Vân Trung Hạc tiên sinh, ta cần áp giải ngươi về cảnh nội đế quốc." Hứa An Đình lại nói lần nữa.

Vân Trung Hạc bỗng nhiên mở con mắt ra, ánh mắt sáng rõ, cười nói: "Ta... Đã tìm ra đường sống duy nhất kia, ta sẽ thắng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.