Hắn im bặt, cuối xuống đỏ mặt,…-Dám làm sao không dám nói?
-Chỉ có…có….
2 lần thôi!
-Sao ít vậy…Nhưng mà túm lại, tui chỉ hỏi cho có vậy thôi,nói gì thì nói đó là chuyện của mấy người tui không thèm quan tâm,ok.
-Hoàng phải quan tâm chứ, bởi vì…-Vì sao?
-An đã thích Hoàng ngay từ khi gặp mặt,Hoàng có hiểu hok?
-Nghĩ sao phát biểu câu đó vậy,tui với ông làm mới có tháng mấy thôi, lấy đâu ra cái thứ tình cảm thật lòng…- Tui tức giận vô cớ.
-Thời gian sẽ cho Hoàng thấy.
-Thui, tui về đây, đừng có nói gì thêm nữa mệt lắm, có gì mai gặp lại.
Bye.
-Để An chở Hoàng về.
-Thôi khỏi,cám ơn!Tui nhanh chóng ra chào má hắn và ra về…Trên đường về tui mãi suy nghĩ về những lời hắn nói khi nãy, làm gì có cái chuyện tình cảm bộc phát nhanh chóng như thế được, mà giả sử như hắn yêu tui thật thì sao?…Tui cũng sẽ không bao giờ chấp nhận đâu, bởi lẽ mối tình đầu của tui cũng kết thúc trong đau khổ và tuyệt vọng mà, và thật sự tui cũng không đủ mạnh mẽ để chống chọi nỗi đau lần 2 nữa đâu…Vả lại cái xã hội Việt Nam này đã và sẽ vĩnh viễn không bao giờ chấp nhận 2 thằng con trai yêu nhau đâu,vì theo tui đọc loáng thoáng đâu đó trên báo thì có đến 41% người dân Việt Nam kì thị dân đồng tính lận cơ mà, eo ôi khiếp!!Bởi vậy… never!!!Những ngày sau khi đi làm, tui luôn tránh né hắn, không muốn chạm mặt với hắn tí nào,tui chỉ muốn là mau hết giờ để về và không nhìn thấy bản mặt nhơ nháp của hắn nữa…Cho đến bữa nọ tui đi bộ lại trạm xe bus thì….
Reétttttttttttt, hắn chặn đầu tui lại…-Sao Hoàng tránh mặt An hoài vậy?
-Ừ, thì sao, không thích thì tránh, đơn giản như đang giỡn thôi!
-Hãy cho An cơ hội giải thích chứ!
-Về chuyện gì, mà tui đâu phải người yêu của ông đâu mà việc gì phải giải với chả thích!Tui thấy hắn rất bối rối tột độ, sau đó tui định bỏ đi, nhanh tay hắn túm lấy áo tui kéo lại và nói:-Lên xe đi, An có chuyện muốn nói với Hoàng!
-Tui không đi đâu hết!
-Lên xe đi!!!
-Hắn nạt lớn làm tui hoảng sợ, cứ như muốn ăn thịt tui vậy.
Người đi đường cứ nhòm nhòm ngó ngó, đúng là đồ nhìu chuyện…-Lên thì lên làm gì mà ghê thế, người gì mà hung dữ!!!Hắn chở tui mà kéo hết ga, má ơi hắn điên rồi chắc, trời ới aáhhhhh! Hắn đánh võng xém chút tui rớt tim ra ngoài, sao bữa nay hắn ghê thế nhỉ…Ai làm cho hắn nên nỗi,hắn định chở tui đi đâu đây….
Một quán cà phê sân vườn ở ngoại thành, đang ế khách hay sao mà không thấy ai cả…Hắn lôi kéo tui ra tuốt ra ngoài sau chọn góc khuất nữa, chuyện gì sẽ xảy ra…-An biết Hoàng rất bất ngờ vì sự việc này nhưng hôm nay An phải nói rõ cho Hoàng biết là…-Dạ, thức uống của 2 anh!
-Cô gái phục vụ mang nước ra và nói.
-Cám ơn em!Tui chờ cho cô gái khuất hẳn…mới thắc mắc:-Sao, rốt cuộc là chuyện gì?Hắn không trả lời tui ngay mà mắt nhìn chăm chăm vào tui,làm tui cảm thấy hơi sợ sợ, mãi sau mớt thấy gương mặt hắn đầy vẻ nghiêm túc và nói:-Hoàng làm người yêu của An nha!
-câu này nghe quen quen.
-Trời đất, bộ ông điên rồi hả, có biết ông vừa nói gì không?
-Tui vừa uống nước vừa bị sặc khi nghe hắn phắt biểu.
-Biết, anh biết rất rõ anh đang làm gì mà, em có thể nghĩ anh là đồ biến thái cũng được. Kể từ khi gặp em trái tim anh nó đã bắt đầu đập loạn nhịp, lúc đầu anh cứ nghĩ là mình đang thất tình nên mới như vậy, nhưng càng ngày anh càng yêu em, yêu thật sự.
-Bữa nay đâu ra cách xưng hô gớm vậy,chắc ông ngộ nhận rồi đó, chứ tui là con trai mà, có cần tui chứng minh hok?
-Không, anh đang rất tỉnh táo, sự hồn nhiên và ngây thơ của em đã giúp anh nhận ra tình yêu nơi em, hãy tin anh đi, là thật đó.
-Ở đây là VN mà, ai đồng ý cho ông yêu tui.
-Ở đâu cũng vậy, anh không cần biết, anh không bắt ép em nhận lời ngay, hãy trả lời cho anh vào thứ 2 tuần sau.
-Tui…tui.
-Anh biết em cũng có cảm tình với anh mà, đúng hok?
-Cảm tình gì chứ, tui nghĩ ông cũng là bạn tui thôi ai ngờ ông lại biến tướng như vậy,mà tui có chấp nhận đi chăng nữa thì cũng không có tương lai đâu, tui từng trải qua nên tui biết…Ơ(lỡ miệng rùi)…không có gì hết!!!
-Em nói sao, em cũng yêu một người như anh?
-Nhưng đó là dĩ vãng, tui quên rồi, đừng nên nhắc lại.
-Được, em hãy suy nghĩ và trả lời anh sớm.
Tối đó, tui không sao chợp mắt được, lăn qua lăn lại lăn tới lăn lui…sao kì vậy ta, mình đâu phải là phù thủy đâu mà khiến cái thế giới này nó đảo lộn như vậy…Hắn nói mình có cảm tình với hắn thật sao…làm gì có chẳng qua là mình hơi tốt bụng thui, mà với ai mình cũng như vậy mà, đâu riêng gì hắn…Không biết có nên chấp nhận lời tỏ tình của hắn hok, mình đồng ý rồi sau này sẽ ra sao, hạnh phúc hay đau khổ, ngọt ngào hay cay đắng?…Tất cả thời gian mới có thể trả lời,hắn làm cho tui gợi nhớ về mối tình đầu tui và tên Tuấn, nhớ những tháng ngày nồng say bao ân tình, vì một lời cay đắng của mẹ hắn và lòng tự ái cao vời vợi của tui mà làm cuộc tình đẹp phút chốc tan đàn xẻ nghé…thật sự là sau khi chia tay hắn trong 2 tháng sau tui đấu tranh tư tưởng để cố quên hắn nhưng hắn đâu có để tui yên thân, có lần còn tìm đến nhà tui xin nối lại tình xưa nhưng tui dứt khoát, tui không thể để mẹ hắn xem thường tui được, và giờ nghĩ lại tui cũng đã ít nhiều quên được bóng hình của hắn,…Quay về thực tại,còn tên An hành xử ra sao, tui với hắn liệu có kết quả không, chắc cũng như nhau cả thôi, hạnh phúc sau đó là đau khổ, không biết từ lúc nào tui bi quan thế nhỉ…Tui không còn cách nào khác, phải từ chối hắn thẳng thừng thôi nhưng biết làm sao được…Sao tình yêu trong cái thế giới này lại hẩm hiu đến như vậy…Ngày sau ở nơi làm việc, tui luôn vui vẻ tươi cười với mọi người mà không để ý rằng có một ánh mắt luôn theo dõi mọi hành động và cử chỉ của tui, khỏi nói các bạn cũng bít là ai rồi, chính là hắn…Đàm Tuấn An(tên họ của hắn đóa)!!!…chắc hắn là bà con xa với Đàm Vĩnh Hưng cũng nên.
^^…Nói thật, bây giờ tui sợ nhìn hắn lắm,tui bối rối lắm,cứ cố tình tránh né hắn, nhưng tui nghĩ tránh né không phải là giải pháp tối ưu, thứ 2 này tui sẽ nói rõ cho hắn hiểu…Hãy đợi đấy!!!Chỉ còn có 3 ngày nữa là tui phải có câu trả lời cho hắn rồi…thôi kệ, tui còn trông mau cho đến ngày đó…Trong một buổi sáng nọ tại nơi làm việc, tui nhận một cuộc điện thoại bàn lạ hoắc gọi vào di động của tui….
-Em là Hoàng phải hok?
-Dạ đúng rồi, ai vậy?
-Cô Tiên ở trường du lịch Sài Gòn nè, ngày mốt có một tour Vũng Tàu 2 ngày 1 đêm, em dẫn được không?
-Dẫn chính hả cô, em cũng chưa có kinh nghiệm gì lắm…-Yên tâm đi, không cần thuyết minh nhiều chỉ cần có kỹ năng hoạt náo là được, đây là cơ hội tốt cho em thể hiện đó.
-Dạ được, mà dẫn ai vậy cô?
-Nhân viên công ty FPT, em ghi lại địa chỉ công ty du lịch nè: 116 Nguyễn Huệ, P.
Bến Thành, Q.
1.
Chà, đây là công việc đầu tay của mình đây…mình phải cố gắng hết mình mới được, đợt này phải xin anh quản lí nghỉ 2 ngày rồi,…còn câu trả lời của mình cho hắn thì hẹn khi nào mình về sẽ tính.
Và thế là tui xin sếp tui nghỉ phép 2 bữa để tui đi mần ăn. Và điều tui mong muốn nhất là tránh đối mặt với tên An đó. Thú thật chứ bây giờ mà nhìn cái bản mặt đó của hắn tui bối rối lắm, không biết vì sao nữa, chắc có lẽ tui cũng bắt đầu thích thích hắn rồi chăng?…Không đời nào, tự nhủ với lòng mình không là không!!!…Và tui cũng đang lo vì không biết công việc đầu đời của mình ra sao nữa, bữa nay là tui chính thức làm hướng dẫn viên du lịch rồi đó. Thôi kệ, ráng lên….
Lê Minh Hoàng- It’s me!!!Ì à ì ạch đến công ty nhận tour lúc 5 giờ sáng, trời ơi tui bùn ngủ muốn chết…Cái công ty mắc dịch đi gì mà sớm thế. Đâu để xem, nhân viên văn phòng hả, vậy là thế hệ cỡ U22 trở lên không àh, hi vọng là đừng bắt nạt tui nha, anh chị ơi, em còn trong trắng và ngây thơ lắm!!!^^….
Hiện tại tui cũng tự tin lắm vì nguyên ngày hôm qua ở nhà tui tụng đi tụng lại “Bài ca Vũng Tàu”
, để bữa nay dẫn “tụi nhỏ”
đi ấy mà. Sau màn giới thiệu đầy “ấn tượng”
của tui, cái tụi nhân viên này vỗ tay rần rần ra độ thích thú lắm, đâu đó thoang thoảng tui nghe lời ong tiếng ve “trùi ui, anh hướng dẫn “đẹp gái”
quá ta!”
, “dễ xương quá àh”
, “em gái…ủa lộn…em trai, cho anh xin số di động đi, hí hí hí…”
….
cái thằng ôn dịch nào mà mất nết quá, tui như vầy mà nó kêu là em gái.
Tui là “gay kín”
mà đâu có yểu điệu thục nữ gì đâu mà vẫn bị phát hiện nhỉ, trời ơi thiệt là khổ quá đi…Phải mất 1 phút 30 giây sau tui mới lấy lại bình tĩnh đó các bạn….
Thôi rồi!Lượm ơi…đợt này tui đi tông với cái bọn này rồi….
Lớn rồi mà sao cứ nhao nhao như con nít còn hơn tụi âm binh hột vịt lộn của tui ở trường nữa chứ….
Xuyên suốt đoạn đường từ ngã tư Vũng Tàu trở đi tui luyên thuyên thuyết minh không ngớt, y như hồi tui quen tên David Tuấn mà có lần tui đã tình nguyện làm hướng dẫn viên nghiệp dư cho hắn ấy. Bên dưới mọi ánh mắt đều phải ngước nhìn tui, trùi ui…tui mắc cỡ quá, không nói được gì nữa, không phải vì họ không muốn nghe tui nói mà họ cứ trố mắt ra mà nhìn tui hoài nên tui ngại lắm…Chắc họ đang ngưỡng mộ tui chăng…Và đặc biệt điều tui nhận thấy rõ nhất là, tụi phụ nữ thì cứ há hốc mồm ra, cánh đàn ông thì lim dim mắt, kinh quá!..
Ngay khoảnh khắc này tự nhiên dòng kí ức xưa trong tui lại tràn về, đã có lần tên Tuấn chở tui đi chơi vô tình chạy ngang qua nhà hát Hòa Bình trên đường 3 tháng 2, tui mới hỏi ảnh:-Em là người như thế nào mà anh yêu em vậy?Hắn bối rối khoảng 10 giây, sao đó chỉ tay lên cái Băng- rôn của phim “Trai nhảy”
và nói:-Đó, em như vậy đấy!Tui ngó lên thì thấy dòng chữ quảng cáo: “CON GÁI CŨNG THÍCH, CON TRAI CŨNG THÈM”
-Trời!gì ghê vậy…mà…thiệt hok đó?
-Thật!
-Người ta hỏi thiệt mà đi trả lời thật, đáng ghét!Ôi tui là loại người như thế sao, ghê quá….
Nhưng sao bây giờ tui thấy lòng xao xuyến lạ kì khi nhớ về khoảng thời gian đó nhỉ, đó quả là kỉ niệm dịu êm mà chắc suốt cuộc đời này Hoàng sẽ mãi không bao giờ quên đâu Tuấn àh!Trở về thực tại đê..
ê…!Bất ngờ một anh quá là lẹp zai, tiến lên cùng với bịch kẹo chocolate trong tay và….
tặng cho tui…Trời ơi có cái vụ này nữa hả.
-Cám ơn anh!
-Em nói hay lắm và truyền cảm nữa, cả nhà ta cho một tràng pháo tay nào!Ôi vui quá, công việc đầu tiên của mình lại được ân sủng đến như vậy sao, cầu cho mọi việc suôn sẻ đến phút chót….
Và chương tour tiếp theo cũng diễn ra suôn sẻ không có sự cố nào xảy ra hết…Nói chung tui đóng vai trò như một người bảo mẫu thực thụ vậy đó, lo từng cái ăn, miếng ngủ (trên xe) cho bọn nó…Nhiều chuyện vui và hấp dẫn đã xảy ra trong chuyến du lịch này lắm nhưng đó là công việc của tui nên tui cũng không tiện nói ra chi cho dài dòng…Theo đúng chương trình tour thì đúng 11 giờ đêm là tui sẽ đi kiểm tra phòng, để đảm bảo rằng mọi thành viên đều có mặt đầy đủ…Tui sợ nhất là vào phòng bọn con trai…có anh chỉ đắp vỏn vẹn cái underwear trên người…tui vừa nhìn thấy là mặt nóng lên, đỏ choét…-Tối nay ngủ với tụi anh nha cưng, tụi anh hứa là sẽ rất nhẹ nhàng.
-tên cà rỡn.
-Anh ăn nói cho cẩn thận, tui không phải là hạng người đó đâu!
-tui tức giận.
Một anh đi lại và xin lỗi tui:-Nó giỡn thôi, em đừng nghĩ gì hết, còn không mau lại xin lỗi người ta!Tên đó với chiếc underwear dính ngay chỗ ấy lững thững đi lại chỗ tui với vẻ mặt hối hận:-Anh xin lỗi em, anh chỉ giỡn vui thôi mà.
-Thôi không có gì mấy anh ngủ sớm đi nha!Em đi đây.
Phù….
Giỡn gì mà quá trớn thấy sợ…Tui phải đi thực hiện nhiệm vụ của mình thôi…Sau khi tổng kiểm tra tui mới phát hiện ra là một phòng thì thiếu 1 anh và một phòng thì thiếu 1 chị…chắc chắn là một cặp rồi…Rắc rối quá, biết tìm đâu bây giờ,lỡ bị bắt cóc là chết tui…Chỉ có thể là ngoài bãi biển Thùy Vân thui, nghĩ vậy, tui lao ra biển với cây đèn pin trong tay, mình đi đâu nhỉ?…Đêm hôm khuya khoắt như thế này họ có thể làm gì ngoài biển nhỉ, chỉ có Chúa mới biết…Áhhhh! Một cảnh tượng thật “hùng vĩ”
trên bãi biển mà lần đầu tiên trong đời tui được nhìn thấy…Đó là hai người họ đang kiss nhau đó mà.
^^….
Tay trong tay đùi trong đùi, nhìn phát khiếp…Tui rọi thẳng vào bọn họ…-Đã khuya rồi anh chị còn làm gì ngoài đây vậy?
-À..
ừ….
Đếm sao!
-anh trai nói-Bầu trời đêm nay đẹp quá!
-Đã khuya rồi vẫn ngồi đếm sao àh?
-tui hỏi một cách thật tình.
Ôi trời ơi sao mình ăn nói giống như trong một bài hát vậy ta, chắc tại vậy mà bọn họ mới cười hô hố lên như thế…Đáng ghét!
-Đề nghị anh chị về phòng ngủ, chấp hành đúng theo chương trình tour đã hợp đồng là 11 giờ khuya là xi-líp(sleep)!
-Anh hướng dẫn ơi, cho xin 5 phút nữa thôi nha!
-Cô gái nhõng nhẽo.
-Àh…được được, nhanh nha, nhưng có 5 phút có làm ra cơm cháo gì không?
- Thôi chết tui lỡ miệng rùi.
-Là sao anh?
-Ơ…không có gì.
Tui cầm cây đèn pin lững thững bước vô khách sạn….
Đang ngồi ghế đá trước cửa phòng chờ họ vô thì…ai đây….
Tên mặc underwear khi nãy đây mà, cũng khá đẹp trai nhưng ăn nói vô duyên quá…-Anh chưa đi ngủ sao?
-Tui giả bộ quan tâm.
-Chưa thấy buồn ngủ, đi chơi mà, chuyện khi nãy anh thành thật xin lỗi em nha, anh bậy quá!
-Không sao đâu!em quên rồi.
Sau đó tui với ảnh nói chuyện xàm một hồi, ảnh còn xin tui số điện thoại nữa, hướng dẫn mà, phải cho thôi,…-Em có người yêu chưa?
-ảnh hỏi tui.
-Dạ chưa!Đang đi tìm… “từ bấy lâu nay đi tìm tình yêu”
-tui hát vu vơ ấy mà.
-Em vui thiệt, anh cũng chưa có người yêu nè, em tìm chi cho xa!
-Anh này giỡn hoài, thôi đi ngủ đi mai còn có sức mà tung hoành.
-Tui hơi ngượng nhưng tỏ rất bình tĩnh.
-Ok, anh đi đây, bye em.
-Bye anh.
Trời ơi, chuyện gì đang xảy ra với con vậy trời…Trước khi đi ảnh còn ngoái lại nói 1 câu:-Ừm…, anh xin lỗi vì đã hiểu lầm em,mốt về Sài Gòn rảnh anh em mình đi nhậu ha!Hiểu lầm à…ảnh hiểu lầm gì nhỉ…chẳng nhẽ ảnh nghi mình là gay thật sao…Ui xời, đúng là thế giới này phức tạp thật…Hai người ở ngoài biển giờ này mới dzô…-Em nhớ viết thư cho anh nha, hix,…-tên con trai thút thít.
(Đời giờ mà còn viết thư mới ghia!)^0^.
-Anh cũng vậy, nhớ mơ về em đó.
-Cô con gái.
-Anh sẽ mớ…ủa lộn… “mơ về cô bé yêu”
là em đó!
-Anh!
-Em!Hai người họ còn nắm tay nhau quyến luyến giống như Ngưu Lang Chức Nữ sắp xa cách hổng bằng, báo hại tui phải đứng ở giữa kéo 2 cái tay ra và nạt lớn:-Về phòng!Trời ơi trời, tụi này đúng là bị hâm, chỉ có vô phòng ngủ thôi vậy mà…Pó chi!!!Qua ngày sau, đây là ngày cuối cùng trong chuyến hành trình đầy thú vị của tui đây…thực ra chỉ có ngày đầu tiên và ngày cuối cùng thui àh!!^^.
Dự kiến về đến Sài Gòn sẽ là 7 giờ tối, khi đó là còn xe bus cho tui về, nhưng ngặt nỗi lại thêm chương trình tiệc liên hoan của công ty FPT tại Vũng Tàu…Vậy là đúng 10g30 tối mới về đến Sài Gòn thân yêu. Một mình tui chơi vơi trên con đường Nguyễn Huệ với không có một miếng phương tiện để về nhà mà điện thoại thì lại hết pin,hic….
Làm sao đây…Ngày Tết tui thấy con đường này đẹp lắm mà, đầy hoa là hoa, sao giờ nhìn nó vắng hoe thấy phát sợ…Tui đang hoảng hốt và sợ hãi,trong tâm trí tui lúc này không hiểu sao lại hiện ra hình ảnh của tên Đàm Tuấn An….
nó cứ chập chờn trong tâm thức của tui.
Thế là tui chạy thục mạng vô tiệm điện thoại công cộng, vạch cuốn sổ tay ra và bấm phím gọi cho hắn:-An ơi, Hoàng sợ quá, Hoàng mới đi tour về còn đang ở đường Nguyễn Huệ, không có xe để về, hix..
!
-Đừng sợ, An sẽ đến liền mà!chờ An nha!Đúng 15 phút sau thì hắn tới, tui mừng rỡ quên hết sự vật xung quanh chạy lại ôm hắn giống như trong phim vậy đó….
Phút chốc hắn đã chở tui đến nhà của hắn.
-Hoàng ngủ lại đây luôn đi, sáng đi làm luôn với An.
-Uhm, máy còn tiền hok cho mượn, tui gọi về nhà cái!
-Nè!
-“Mẹ hả, điện thoại con hết pin, con mới về, con ngủ lại nhà bạn sáng mai đi làm luôn, mẹ đừng lo!”
Má và ba hắn vẫn chưa ngủ,không biết tối nay mình ngủ ở đâu nhỉ đừng có nói là ngủ chung hắn nhoa! Chết lun áh!…-Thằng Hoàng hả, đi tắm đi để tao dọn cơm cho ăn, nhanh đi đặng còn đi ngủ, có sức đi làm!Má của hắn mới đáng yêu làm sao…-Hoàng đi tắm đi!
-Hắn nhẹ nhàng bảo tui.
-Tui hok có đồ sạch!
-Vô đi, để An lấy đồ An cho mặc.
Sau khi tắm xong đến công đoạn mặc quần áo tui mới tá hỏa tông tin, trời ơi không có underwear… tên này chơi xỏ mình mà…-An ới ời, cho Hoàng mượn 1 cái nhỏ nhỏ mới thiệt là mới có…dán tem đi.
-Thui khỏi tối ngủ để vậy cho mát!
-Đồ ích kỉ, keo kiệt, khó ưa!Vừa đói vừa mệt, tui ăn ngấu nghiến, hắn ngồi nhìn cười cười, cầm ly nước lâu lâu mớm cho tui.
-Hoàng ăn từ từ thôi kẻo sặc.
-Lo quá ha, lộn xộn tui ăn thịt ông lun đóa, tin hok?Cuối cùng cũng xực được một bụng no nê, ăn chực công nhận ngon ghê!….
-Hoàng ngủ phòng nào vậy?
-Ngủ chung với An!
-Cái gì?….
không còn phòng nào khác sao?
-Hết rồi, mà sao vậy, bộ sợ An lắm hả?
-Mắc gì sợ, ngủ thì ngủ?Tuy nói vậy, nhưng tui cũng hơi sợ sợ…từ nhỏ tới lớn giờ tui chưa bao giờ ngủ chung với ai huống chi với đàn ông.
Sau khi tui và hắn nằm sãi lai trên giường thì hắn chồm lên tắt đèn, tui thì nằm nghiêng quay mặt vào tường, hắn bắt đầu lên tiếng:-Khi nãy Hoàng ôm An ở đường Nguyễn Huệ làm An cảm thấy thấy hạnh phúc lắm!
-Hoàng cũng không hiểu sao mình lại hành động như vậy nữa!
-Hoàng có câu trả lời cho An chưa?Tui im thin thít, không biết nói gì hơn,…một không gian im lặng và tĩnh mịch đến đáng sợ pha lẫn ánh đèn ngủ lờ mờ…khoảng 5 phút sau thì bất ngờ hắn đổi giọng 1 cách đáng sợ:-Hoàng ơi, anh…yêu em, yêu…nhiều…lắm, em…có nhận thấy không?
-Tui…tui…-tui bối rối.
Hắn vòng tay qua eo tui ôm chặt lấy và từ từ xoay người tui lại, tâm trí tui muốn chống cự lại nhưng tay chân thì không thể….
hắn đã nằm đè lên người tui, người tui mền nhũn ra như sợi bún thiu khi bờ môi hắn bắt đầu chạm vào môi tui…các nơ-ron thần kinh kích thích trong tui đã làm tui hoàn toàn bị tê liệt…hắn đã thực sự làm chủ được tình thế…tui lâm vào thế bị động và ngoan ngoãn đáp lại nụ hôn nồng cháy của hắn trao.
Đôi môi hắn bắt đầu lướt qua vành tai rồi xuống cổ tui…rồi xuống ngực…Bất ngờ hắn cởi áo hắn ra khoe toàn thân thể cường tráng của một thanh niên mới lớn với những khối cơ bắp thật ấn tượng.
Và tiếp theo là chiếc áo mỏng manh của tui…ủa là của hắn chứ, áo mượn mà…Trông hắn thật gợi cảm trong từng động tác…thân thể tui giờ đây đã hoàn toàn thuộc về hắn khi mà tui được hắn hôn khắp nơi….
Và chuyện gì đến cũng đến, lần đầu tiên trong đời tui được tận mắt thấy “hoàng tử”
của một tên con trai(trừ của tui ra),tên Tuấn tui cũng chưa thấy bao giờ…Không tính cái lần tui thấy của anh hàng xóm^^.
Hắn nhanh tay dứt điểm bằng cách lột sạch những gì che đậy trên người tui…Và hắn cũng đã thấy hết của tui rồi còn đâu….
Trời ơi! Tui nghe có lộn hok, hắn đòi tui…..
ngậm “hoàng tử”
của hắn kìa…bà kon xem có được hok.
-Thôi, Hoàng thấy ghê ghê, Hoàng sợ lắm!Không ngậm đâu.
-Không sao đâu, tin anh đi mà, anh năn nỉ đó, anh không chịu nổi nữa.
Nhìn cái bản mặt năn nỉ rất là dễ thương và tội nghiệp của hắn tui cầm lòng không đặng…Và thế là tui phải chiều hắn….
-Một lần này thôi nha, mà An có chắc nó sạch hok?
-Yên tâm, anh mới tắm mà…Lúc đầu, tui còn sợ sợ nhưng được 5 phút thì tui cũng đã quen…Chưa có biết gì mà…kinh nghiệm còn non kém…-Em cho anh nha!
-Cho cái gì?
- thật tình tui không hiểu.
-Thì…sao em ngây thơ quá vậy?Sau khi hắn làm động tác, tui mới thật sự hiểu hắn đang muốn gì….
-XXX đó hả…Nhưng Hoàng là con trai làm sao mà làm được!
-Được, em ráng chịu đau chút xíu thôi à, lần đầu mà.
-Nhưng….
-Anh xin hứa sẽ rất dịu dàng và nhẹ nhàng được chưa?Một mặt thật sự tui cũng rất tò mò, rất muốn biết lần đầu tiên là như thế nào nhưng mặt khác lại nghe nói là lần đầu tiên là phải chảy máu gì đó nên cũng hơi lo lo…Ây dà…Thôi kệ, cho tới bến luôn!Tui nhẹ nhàng gật đầu đồng ý….
Cảm giác tui lúc này thật đê mê sung sướng, bất ngờ..
Áhhhhhh!Có cái gì đâm vào người tui như muốn xé toạc người tui ra….
Và 2 dòng nước mắt của tui bắt đầu trào ra…Vậy mà người ta cứ đề cao chuyện này mà sao tui cảm thấy chỉ có thể diễn tả được qua từ ĐAU…-Áh….
Hoàng đau quá An ơi, dừng lại đi, Hoàng chịu không nổi đâu!Hắn chồm lên hôn tui say đắm, tui bắt đầu có cảm giác và đê mê trở lại….
Ở dưới “hắn”
bắt đầu ra vào trong người tui….
một phần 3…một phần 2 rồi đến…tận gốc. Động tác của hắn thật nhẹ nhàng và trìu mến…Và cứ như vậy tui không biết trời trăng mây gió gì nữa cho đến khi cảm nhận được có một chất gì đó nóng nóng chảy tràn trong người tui…giật mình mới hay hắn đã cho “tinh hoa”
của hắn vào luôn trong người tui…Trước lúc còn mơ hồ rằng mình sẽ “có thai”
chăng, thì tui đã kịp tỉnh táo để nhận thức được rằng mình là con trai….
(ngốc thiệt!). Hắn đổ sụp lên người tui và còn ôm tui hôn khí thế miệng thì lẩm bẩm: “Anh yêu em, Hoàng”
….
Thế là tui đã trao lần đầu tiên cho hắn rồi, nhưng chắc chắn một điều rằng tui sẽ không bao giờ hối tiếc, bởi vì chính giây phút này đây tui đã nhận ra..
tui cũng yêu hắn rồi!Đúng 5 giờ 30 sáng hôm sau…Tui và hắn cùng thức dậy, nhưng vẫn còn trùm mềm trong trạng thái không một mảnh vải che thân…-Tối qua em ngủ có ngon hok?
-Ngon, đây là lần đầu tiên Hoàng ngủ ngon như thế!
-Đừng kêu tên như thế nữa,mình xưng anh em đi cho ngọt ngào.
-Thôi, người ta cười chết.
-Thì lúc nào chỉ có chúng ta mà thôi.
-Ừm, anh thì anh, làm thấy ham.
-tui bĩu môi.
-Em có tiếc khi cho anh không?
-Thì….
cũng có chút chút…-miệng thì nói vậy nhưng trong lòng tui nghĩ đã yêu nhau thì chẳng có thứ gì tiếc cả.
-Trời vậy mà em cũng nói được hả.
-Chứ em hỏi anh,em gìn giữ 20 năm nay mà thoáng trong một đêm đã mất sạch,gặp anh anh có tiếc hok?
-Thôi …xin lỗi anh đã sai, bây giờ dậy đi em, ăn sáng rồi đi làm nữa.
-Ừh…-Dạ chứ ừ cái gì.
-Trời ơi, sao mà khó tính thế, làm như ba mẹ người ta ko bằng…chỉ giỏi bắt nạt con nít.
-Rồi sao, ko phải ba mẹ mà là chồng được chưa?
-Nói nhỏ nhỏ thôi, má anh nghe được là chết cả lũ.
Vùng hạ thể tui bây giờ đau âm ỉ…không còn cử động được nữa…hậu quả sau một đêm làm mưa làm gió với hắn,làm sao mà đi làm ăn đây trời.
-Em sao vậy,có đi làm được không, hay nghỉ một bữa đi.
-Thôi, em nghỉ 2 ngày liên tục rồi,em đi làm được mà.
Vệ sinh cá nhân xong, hắn đèo tui xuống ăn sáng, thấy vậy má hắn thắc mắc:-Mày bị sao vậy Hoàng?
-Dạ…tối qua con với Hoàng giỡn hớt nên vô ý Hoàng bị té trật giò, giờ bị cà nhắc.
-Hắn nói đỡ như trong phim.
-Trời,tụi bây giỡn tới mức nào vậy chỉ tao coi,rồi xức dầu chưa?
-Bà quan tâm thật sự.
-Dạ thưa bác con đỡ rồi.
-Tui nhanh miệng.
Tui và hắn nhìn nhau cười mỉm chi…Đang ăn sáng, bỗng má hắn hỏi:-Tối qua tụi bây có nghe tiếng rên ở đâu hok?
-Dạ, tiếng rên gì má, tụi con có nghe gì đâu.
-Vậy chắc đâu ngoài đường, hay là tại tao mơ ngủ đó.
-Dạ chắc vậy.
Một lần nữa hắn lại lén nhìn tui cười cười và đá lông nheo một cái rụp…Còn tui thì xấu hổ muốn chết,tất cả là tại cái tên Đàm Tuấn An xấu xa mà ra,mà má của hắn công nhận cũng thính tai thiệt, tui nhớ là tui rên nhỏ lắm mà ta…^0^.
Nguyên ngày hôm đó tui đi đứng đâu có được như mọi ngày, tui lâm vào tình trạng bất đắc dĩ buộc lòng tui phải đi… “hai hàng”
,không biết có ai chịu dư chấn sau lần đầu tiên như tui không nhỉ?…Rút kinh nghiệm mai mốt thấy ai bỗng trở nên như tui là tui biết liền…hí.
hí.
hí…^^.
Đến anh quản lý cũng có cơ hội để chọc tui:-Sao 2 ngày ăn chơi em trở nên như vầy sao Hoàng?
-Em có ăn chơi gì đâu anh, chỉ là bị té trật chân thôi à!Bữa đó tui được ưu ái hơn những người khác,vì tui bị “trật chân”
mà…Còn hắn thì hết sức dịu dàng, nhìn tui bằng ánh mắt say đắm đến điên cuồng…Những lúc quán vắng và không có nhân viên xung quanh, lợi dụng hắn tha hồ mà “bóp”
tui…khi thì vai, khi thì eo, khi thì…mông(tuyệt đối không có “chỗ ấy”
đâu các bạn đừng có hiểu lầm)…Hắn đúng là đồ dê xồm,nhưng nói chung tui cũng thích lắm…đang được yêu mừ…Tui đã chính thức hẹn hò với hắn…Ở chỗ làm tui với hắn là cộng sự ăn ý, ngoài giờ tui là “bạn gái”
của hắn…Hắn chở tui đi dạo, hóng mát, ăn uống,…những phút bên nhau mới thật sự hạnh phúc làm sao…ước mong tình yêu này sẽ mãi gắn chặt trước sự tác động của thời gian…Tui mong sao thời gian sẽ dừng lại ngay đúng thời điểm tui và hắn bên nhau, hai trái tim non cùng một nhịp đập, hòa quyện hai tâm hồn vào nhau, chung một dòng chảy tình yêu bất tận kéo dài đến vĩnh hằng, mở ra một chân lý của một tình yêu vĩnh cửu.
Chính vì thế tui chẳng tiếc thân mình và đã hiến dâng cho hắn thêm 3 lần nữa…Tui hi vọng điều kì diệu mà tình yêu của tui sẽ mang lại niềm vui và sự hạnh phúc cho anh ấy…“Khi đôi ta quen nhau thế gian như bắt đầu, đau buồn kia bỗng dưng cũng tan dần mau. Khi đôi ta yêu nhau trái tim em sống lại, không còn ghen tức giận hờn buồn vui vô cớ. Ngày có anh, đời bỗng vui, tình bỗng xanh những đêm mơ mộng. Rồi có hôm buồn nhớ anh chỉ ước sao anh quay về mau.
Pá pa, pá pa, pá đa đí đa đi đà… Pá pa, pá pa, pá đa đí đa đi đà…Đừng cách xa vì chúng ta cần có nhau hơn trong cuộc đời đừng tiếc chi lời dấu yêu để ta mãi có nhau đến ngàn sau.”
(Ca khúc “Đời bỗng vui”
- Hồ Ngọc Hà). Tình yêu ấy những tưởng sẽ hạnh phúc sẽ trường tồn và vĩnh cửu theo thời gian…Nhưng không, đời là như thế, không có gì là mãi mãi đối với tui, không có sự tuyệt đối mà chỉ có sự tương đối là tuyệt đối,và cơn bão lòng một lần nữa lại đến với tui kể từ ngày hôm ấy…Còn 15 phút nữa là ra ca, đang chuẩn bị thu quét dọn để ra về thì tui nghe mấy đứa con gái quầy bar xì xào bàn tán dữ dội “đẹp trai quá mày ơi”
, “bồ của mày hả Đào”
, “Để lát ra làm quen mới được, hí hí hí…”
. Nhìn theo hướng chỉ trỏ của mấy đứa nó, tui nhìn qua phía bên kia đường đối diện với quán tui làm…Một cảnh tượng khiến tui chết điếng trong người…Tui thật sự bàng hoàng trong vòng 5 phút để bình tĩnh trở lại…Nhận ra người xưa đang ở trước mặt, chẳng ai khác đó chính là David Tuấn – người đã cho tui một nỗi đau ngọt ngào, để bây giờ đang đứng bên kia đường vẫy tay chào tui…Bây giờ nhìn hắn thật khác,hắn đã thay đổi diện mạo,trông có vẻ chững chạc hơn rất nhiều với hoa tai màu ngọc bích đính trên tai, và đôi kính nâu dính trên mắt…Thôi chết! Làm sao mà hắn biết được chỗ tui làm nhỉ, hắn tìm đến đây để làm chi với ý định gì!?…Lỡ bồ tui ghen là chết…Nhanh như sóc tui chạy vào trong trốn tránh kỉ niệm xưa tràn về…Mày sao vậy Hoàng, mới gặp lại thôi mà bao nhiêu kỉ niệm với hắn lại tràn về dễ dàng vậy sao?….
Tui chưa thể dứt bỏ với hắn một cách tuyệt đối sao, bây giờ tui đang hạnh phúc với tình yêu mới mà…Người mà tui yêu không ai khác ngoài Đàm Tuấn An mà thôi…Đã đến giờ tan ca, tui cùng với anh yêu của tui vào phòng tắm để thay đồ ra để về,hình ảnh vừa rồi lại tiếp tục ám ảnh tui….
-Em sao vậy Hoàng?
-Em….
anh hôn em đi,…nhanh lên!
-Nhưng…có gì để lát về nhà anh rồi mình…-Nhanh, em không chịu nổi nữa!Và ảnh hôn tui say đắm…Anh An em muốn tâm trí em chỉ nghĩ đến anh thôi không cho ai len lỏi vô hết anh có biết không….
Bất ngờ có tiếng gõ cửa làm chúng tui vội buông ra…-Hai người làm gì trong đây mà lâu quá vậy?
-Con Đào hỏi.
-Ơ…thì thay đồ.
-tui biện minh.
-Chỉ vậy thôi sao.
-nó nghi ngờ.
-Đào vô thay đi.
-Hắn mời mọc.
Tui và hắn toan bước đi thì:-Khoan,…bữa trước An nói An có nhiều sách Triết học lắm phải hok, bữa nào đem cho Đào mượn cuốn tư tưởng Hồ Chí Minh nghen!
-Uhm, An hứa…-Vậy Đào cám ơn An trước nha!Tui và hắn cùng đi ra bãi giữ xe, đi được một đoạn thì…-Sao, nó đang cua ông phải hok?
- tui hờn dỗi.
-Em ghen hả,thì cho mượn sách thôi có gì đâu. Lên xe đi, về nhà…em biết tay anh!Tui lên xe cho hắn chở tui về, ra được tới cổng thì…trời ơi tên David Tuấn vẫn còn ở vị trí cũ…và hắn đã nhìn thấy tui…ngay lập tức hắn chạy qua ra dấu cho An dừng lại…Tên Tuấn nhìn chằm chằm vào tui,tui chẳng biết làm sao quay mặt đi chỗ khác,1 phút 30 giây sau hắn mới mở miệng:-Hoàng có rảnh hok,mình nói chuyện một chút được không?Tên An cũng nhìn chăm chăm vào tui, tui bối rối và khó xử quá, biết làm sao bây giờ…-Xin giới thiệu với An đây là bạn học cũ của Hoàng mới đi du học về. Còn đây là An bạn cùng chỗ làm với Hoàng.
Không…bữa nay Hoàng bận rồi để bữa khác đi nha, bye!Tui cố giữ lấy bình tĩnh và nói lãng đi cốt đừng để cho An hiểu lầm…Sau lời giới thiệu đầy giả tạo của tui,hắn và tên An còn bắt tay nhau làm quen nữa…Anh An ơi đừng hiểu lầm em nha, em và tên này chẳng còn gì nữa đâu…Với lại tui nghĩ nếu như tui giả vờ không quen biết tên Tuấn thì chắc chắn An sẽ nghi ngờ tui.
Về tới nhà An rồi, ngay lập tức như con mèo lâu ngày thèm mỡ hắn liền kéo tui lên phòng…Vừa đóng cửa phòng lại, hắn đã vòng tay ôm eo tui từ đằng sau, bờ môi thì gắn chặt vào cổ của tui.
-Thôi anh, bữa nay em hơi mệt.
-tui từ chối.
-Em sao vậy, hồi nãy chẳng phải em rất “muốn”
sao?
-Anh à, từ bữa tới giờ chúng ta ngày nào cũng làm chuyện đó, nhiều quá không tốt cho sức khỏe đâu!
-Uhm…tùy em thôi.
Anh cũng không muốn ép nếu em không thích.
Hai chúng tôi ngồi im lặng một lát thì…-Nói cho anh biết, thằng hồi nãy là thằng nào?
-Anh đừng kêu người ta là thằng này thằng nọ được không,em đã nói rồi đó là bạn cũ của em mà!
-Bạn cũ hả…hay là bồ cũ – mối tình đầu?
-Anh nói gì vậy,em thấy anh ghen quá rồi đó.
-Em vẫn chưa quên được nó sao?
-Em quên rồi, bây giờ em chỉ có anh thôi…-Nhìn thái độ của em thôi là tui biết em vẫn còn tình cảm với nó đúng không, vậy thì chạy đi tìm nó đi.
-Thôi đủ rồi, anh nói xong chưa vậy, nếu yêu nhau mà không tin tưởng nhau thì yêu làm gì nữa!
-Vậy là em muốn chia tay để quay về với nó chứ gì?
-Anh điên rồi, em không nói chuyện với anh nữa, em về đây.
-Em đứng lại cho tui, chưa nói rõ chưa được về.
-Nói gì, em chẳng có gì để nói hết.
-Rốt cuộc em chọn ai?Tui hay nó?
-Hắn nạt lớn.
Tại sao hắn lại lớn tiếng với tui như vậy…hắn thật sự không tin mình sao…Tui bắt đầu xuống nước:-Anh An…thời gian wa..
cũng đủ chứng minh tình yêu của em đối với anh như thế nào,việc đó cũng cần em phải nói hay sao.
Yếu tố giúp tình yêu bền vững…chính là niềm tin đó anh có hiểu không… Nếu anh không tin em, em cũng không còn gì để nói nữa!
-Anh…..
-Em về đây!
-Hoàng…em nghe anh nói đã…anh…xin lỗi em..
sự thật là…Anh hơi nóng,tha lỗi cho anh đi mà, tất cả chỉ vì anh quá yêu em thôi, anh không muốn mất em!Nói đoạn hắn nắm tay và kéo tui lại..
ôm tui chặt vào lòng…Sức lan tỏa tình yêu trong tui và hắn một lần nữa lan rộng khắp phòng…chỉ nghe hơi thở nhịp nhàng của hai trái tim non trẻ đang cháy bỏng cảm xúc khát khao được yêu, được hạnh phúc…Ngày sau ngay ở chỗ tui làm….
Đang đứng order cho khách thì một nhân vật khiến tui lại chết sững, lại chính là hắn…David Tuấn!Hắn hiên ngang đi thẳng vào quán tui, chọn một góc ngồi…hắn lại bày trò gì nữa đây!…Tui đã cố xóa hẳn hình ảnh của hắn ra khỏi cuộc đời của tui rồi mà…hắn đúng là đồ lì lượm và cứng đầu, không cho tui được sống yên mà…Quán tui bắt đầu nháo nhào và nhộn nhịp hẳn lên, chỉ có một con người bình thường xuất hiện thôi mà làm như thế có quá đáng không…Một đứa được xem là hám trai nhất quán xông đến xô tui ra và chạy lại giành order cho hắn… “Đồ ruồi”
!…Thật xúi quẩy khi tui lại chính là người bưng thức ăn ra cho hắn…-Mấy người làm cái trò gì vậy?
-tui hỏi nhỏ.
-Hôm nay chúng ta nhất định phải nói chuyện với nhau!
-Tui không có gì để nói hết, ăn nhanh rồi đi đi.
-Em nỡ đuổi khách sao? Mình gặp nhau một lần đi mà Hoàng.
-Ăn đi, tui không nói chuyện với khách lâu được đâu,hãy rời xa cuộc sống riêng của tui đi, coi như đây là điều cuối cùng tui cầu xin anh đó!Tui bước vào trong, thì bắt gặp ngay An cũng vừa đi ra, kéo thẳng tui ra ngoài sau…-Thằng đó lại đến tìm em phải hok, được rồi ra về để anh cho nó một trận nhớ đời.
-Em xin anh mà, em và hắn không còn bất cứ quan hệ gì nữa, đừng đánh nhau..
!Tin em đi ha.
Suy nghĩ khoảng 30 giây rồi hắn tiếp:-Ưmmm…được rồi anh sẽ nghe lời em!Khi tui trở vào thì tên Tuấn đã mất dạng rồi…tui thở phào nhẹ nhõm…Hắn vẫn chưa thật sự buông tha mình sao, tại sao tui lại lâm vào hoàn cảnh oái ăm như vầy…Còn khoảng 10 phút nữa là tan ca 1…Anh quản lý đi vào và nói với tui:-Hoàng, em về được rồi có người chờ em trước quán kìa, nhanh đi em!
-Ai vậy anh?Vừa nhìn ra thì….
Lại là hắn, sao hắn rảnh dữ vậy, không học hành gì sao, đồ cái thứ công tử bột ăn không ngồi rồi không có chuyện gì làm sao mà cứ theo bám víu người ta như thế, đúng là vừa đẹp trai vừa chai mặt…Tui chờ cho hết giờ mới lên xe An chở về, chưa ra tới cổng thì tên Tuấn đã chặn ngay lại và nói với An:-Tui là bạn cũ lâu ngày gặp lại của Hoàng, có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau, bạn về trước đi tui sẽ đưa Hoàng về sau!Tui im thin thít, không hiểu vì sao tui không nói được gì nhỉ?
-Hoàng xuống đi!
-An.
-Không, Hoàng không xuống!mình về đi.
-Xuống!!!!
-Tên An nạt lớn làm tui hết hồn.
Có chuyện gì vậy, sao hắn lại hung dữ thế,vừa xuống xe, tên An đã kéo một hơi mất hút trong dòng người trên phố, hắn đang giận tui chăng?!
-Còn không mau lên xe đi!
-tên Tuấn mời gọi.
-Rốt cuộc anh muốn gì, nói lẹ đi, tui không đi đâu hết.
-Mình đi chỗ khác đi,ở đây người ta nhìn quá trời kìa.
Hắn nói tui mới để ý…trời ơi vậy là nãy giờ tụi tui làm tâm điểm chú ý cho mọi người, khi không 3 thằng đứng giữa lộ…Á! Xấu hổ quá….
Buộc lòng tui phải lên xe cho hắn chở đi!Tui và hắn vào một quán cà phê sang trọng…-Sao, có chuyện gì nói đại đi tui còn phải về!
-Sao em lại đối xử với anh như vậy?
-Đừng xưng hô như vậy nghe chói tai lắm.
Tui với Tuấn mọi chuyện đã chấm dứt từ lâu rồi.
-Em không còn yêu anh nữa sao Hoàng?
-Không..
kể từ lúc tui bước chân ra khỏi ngôi nhà của Tuấn là bao nhiêu tình yêu với Tuấn đã tan biến hết rồi.
-Có phải tất cả vì mẹ của Tuấn không?
-Đừng nói thêm gì nữa, trái tim tui đã một lần bị tổn thương nặng nề, nó đã lành thì để nó ngủ yên đừng đánh thức nó dậy.
-Nước mắt tui bắt đầu rơi.
-Tại sao ông trời lại đối xử với chúng tôi như vậy, gia đình là cái gì chứ, tui không cần tui không cần!!!Hắn bỗng la lớn và đạp đổ nguyên cái bàn trước mặt, làm tui và những người xung quanh hoảng sợ vô cùng rồi hắn ngồi sụm xuống khóc nức nở như một đứa trẻ…lần đầu tiên tui thấy hắn khóc… khiến tui rất đau lòng và cũng khóc theo.
-Có chuyện gì vậy?
-Anh quản lý quán hỏi.
-Dạ, không có gì, tụi em sẽ trả tiền những cái ly bị bể, xin lỗi anh…Tui dìu hắn đứng dậy và lấy khăn giấy thấm nước mắt cho hắn…Sau khi thanh toán tiền xong, tui dìu hắn lên xe và chở hắn ra công viên để cho hắn bình tâm trở lại…-Tụi mình bỏ trốn đi Hoàng!
-bất ngờ hắn phát biểu làm tui rụng rời tay chân.
-Tuấn nói gì vậy?
-Đến một nơi nào đó thật xa, chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc không còn ai làm phiền nữa!
-Tuấn điên rồi hả..
Nghe Hoàng nói nè…Tuấn và Hoàng còn gia đình,bè bạn, lẽ nào lại bỏ họ hết hay sao, Với lại Tuấn là con một, là niềm tự hào của ba mẹ Tuấn, đừng làm họ thất vọng nữa…Hãy tìm một cô gái rồi yêu rồi cưới, rồi sinh con đẻ cái sống một cuộc đời bình thường là được, đừng vì Hoàng mà đánh mất tương lai, nghe chưa?
-Hoàng nói Tuấn nên quên Hoàng đi hả, làm sao Tuấn làm được, không là không, trừ phi Hoàng không còn yêu Tuấn nữa!
-Phải, đối với Tuấn bây giờ Hoàng chỉ xem như một người bạn bình thường mà thôi.
-Hoàng nói dối, Tuấn không tin đâu…hic.
Hắn lại khóc nữa rồi, đàn ông gì mà mau nước thế không biết…-Người chở Hoàng hồi nãy là người yêu của Hoàng.
-Đừng nói nữa, tôi không tin tôi không tin…-Thôi, Tuấn ngồi nghỉ chút xíu rồi về, Hoàng về trước.
Tui bước nhanh đến trạm xe bus gần đó…đang đứng thì thấy một đám đông bên kia đường, linh cảm điều chẳng lành tui chạy nhanh wa thì…Trời ơi là hắn…hắn bị xe đụng phun máu đầu, sao xui dữ vậy trời….
lập tức tui cùng người dân đưa hắn vào bệnh viện 115…Hắn thật là….
Lần mò trong chiếc điện thoại của hắn tui tìm ra số điện thoại nhà hắn…phải báo cho gia đình hắn thôi…Tuyệt đối tui không để mẹ hắn thấy tui được vì như thế không biết chuyện gì xảy ra nữa.
Cũng may hắn không bị chấn thương sọ não và gãy tay gãy chân gì chỉ xây xát bên ngoài…Thank God!!…Nhanh chóng tui bấm phím gọi:“Nhà Johnson phải không, có một người tên David Tuấn bị tai nạn được chuyển vào bệnh viện 115, phòng 101, đề nghị gia đình đến ngay.”
Tui phải đi liền không thể để mẹ hắn thấy tui…-Chị y tá, chị chăm sóc anh ấy giùm em, gia đình anh ấy đang vô đó, em có chuyện em phải về.
-Chẳng phải em là người thân cậu ta sao?
-Dạ không, em chỉ là người đi đường!Nhanh chóng tui rời khỏi cái bệnh viện mà lòng buồn rười rượi, tại sao hắn lại nông nổi đến như vậy… Lê Minh Hoàng mày đúng là phù thủy mà, mày suýt nữa làm hắn gặp chuyện rồi…Nếu hắn mà có mệnh hệ gì chắc cả đời này tui sẽ không tha thứ cho mình đâu…Vì tui chính là nguyên nhân sâu xa dẫn đến hành động của hắn mà….
Trời ơi! Sao tui khổ thế này, tại sao tui lại bước vào cái thế giới thứ 3 này làm gì, huhuhu……Tui lang thang trên con đường vắng, suy nghĩ về những gì đã qua và sắp tới…Nắng chiều khẽ buông nhẹ trên những chiếc lá rơi khô xào xạc, mùi hanh nắng vẫn còn,bao trùm buổi chiều một nỗi buồn khắc khoải, buồn đến thê lương…Đâu đó những cơn gió vô tình nhẹ nhàng lướt qua mang theo những hạt bụi cuốn xoay vào không trung mất hút theo phương trời vô định…để lại một con người nhỏ bé cô đơn bước đi trên những nấc thang của cuộc đời….
Gió ơi gió sao mày không cuốn nỗi buồn của tao đi luôn như những hạt bụi kia, để lại làm chi,…Ngước nhìn bầu trời của một buổi chiều hoàng hôn đầy sắc tím, tui mới thấy đâu đó ẩn hiện trong không gian xa xăm kia là một nỗi buồn vô tận trôi theo những đám mây vàng tím khắc lên tâm khảm của con người đơn côi đang đứng trơ trội riêng một góc trời…để rồi chỉ còn lại những giọt sương rơi hoen mi nơi khóe mắt cay xè…Chẳng tìm ra được lối thoát cho cả tui và tên Tuấn, tui phải làm sao bây giờ, thật sự mình đã không còn bất cứ tình cảm gì với hắn nữa mà…nhưng phải hành động như thế nào cho hắn hiểu, nhận ra đúng vấn đề và trở về con người thật của hắn, tui không muốn hắn sa lầy vào cái thế giới thứ 3 này đâu!!…Đôi chân tui cứ đi mãi mãi đến khi đặt chân trước cổng nhà tui nhìn lên đồng hồ thi đã 8 giờ tối rồi..
đầu óc tui bây giờ nặng trịch, không còn muốn làm bất cứ thứ gì nữa…-Con sao vậy Hoàng,có bệnh hôn?
-Dạ,…con chỉ hơi mệt…nằm một lát sẽ khỏe!Sau khi tắm rửa xong, tui cũng chẳng buồn ăn mà nằm dài trên giường…suy nghĩ vu vơ…lạ thật sao từ chiều đến giờ tên An không gọi điện hay nhắn tin cho mình, hắn đang giận mình sao?!…Còn Tuấn không biết bây giờ hắn sao rồi…hi vọng hắn mau khỏi để tui không còn suy nghĩ và bận tâm thêm…Sáng hôm sau ngay tại quán…Tui làm việc mà chẳng có tinh thần gì hết…mãi lo để đầu óc trôi ở phương trời nào mà không để ý rằng có một người đang nhìn mình bằng ánh mắt mang hình viên đạn… -Hôm qua thằng đó chở đi đâu?
-hắn hỏi trống trơn.
-Không đi đâu hết!
-Sao, giờ định bỏ tui chính thức đi hẹn hò với nó đúng hok?Tui im lặng không thèm nói gì thì hắn tiếp:-Ở bên nó cảm thấy như thế nào, ấm áp hơn, sảng khoái hơn, hấp dẫn hơn phải hok?Tui không ngờ hắn lại nói ra được những lời lẽ như thế…tui không nao núng mà nhìn thẳng vào mắt hắn và nói rất nhỏ nhẹ:-Đồ..
nhiều chuyện!Sau khi hắn đứng dậy đôi mắt rưng rưng nhìn tui…tui mới biết tui lỡ lời, tại sao tui lại nói được như vậy…Hắn bỏ đi một mạch không thèm nhìn lại,…An ơi em xin lỗi anh mà, hic!!…Suốt ngày hôm đó tui luôn tìm cách để xin lỗi hắn nhưng hắn lại xem như không có sự hiện hữu của tui trên đời này…Tan ca, hắn lấy xe ra và kéo một mạch mất hút…một mình tui đơn côi phải lội bộ đến trạm xe bus…Tui nhắn hơn 10 tin nhắn xin lỗi, gọi điện không biết bao nhiêu cuộc nhưng chỉ nhận lại sự thất vọng..
Hắn không trả lời lấy một tin, gọi điện thì ò í e… “Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau”
…Hắn vô tình đến thế sao…Hôm sau, tan ca tui quyết định bắt xe bus đến nhà hắn để hỏi cho ra lẽ…-Dạ con chào bác,An có ở nhà hok bác?
-Thằng Hoàng hả, nó mới tắm xong đang ở trên lầu đó…Lên chơi với nó đi!
-Dạ!!Tui đi thẳng lên cầu thang mà trong lòng hơi hồi hộp…không biết nên nói gì với hắn đây..“Cộc cộc cộc…”
-Má hả, vô đi con không khóa cửa!
-Anh An, là em!
-Đến đây làm gì?
-Em xin lỗi anh vì chuyện hôm bữa!
-Hứ…tui là cái thứ nhiều chuyện mà..
không đâu đi quan tâm đến chuyện của người khác…-Anh An…sự thật là…-Là em rất yêu thằng chó đó! Đúng hok?
-hắn nhái tui-…Tui đâu có cản, lo mà đi tìm nó đi!!“Rầm….”
Hắn xô tui ra và đóng cửa lại, tại sao hắn lại không chịu nghe tui giải thích…Anh An em đã làm sai chuyện gì huhuhu…Đầu óc tui quay cuồng như chong chóng..
tui nhức đầu quá…không còn nghĩ được cái gì…mắt thì nhìn về một chân trời vô định.
Đang đứng cắt chanh trong bếp ở quán…Bỗng tui nghe tiếng con nhỏ Đào la thất thanh khi đi ngang qua tui…Nhìn lại thì…trước mặt tui là một màu đỏ tươi của máu…Tui đã cắt vào tay tui từ hồi nào mà tui cũng không có cảm giác đau đớn gì, tui mất cảm giác thật rồi…máu chảy tràn ra đỏ cả một tấm thớt…Mấy anh đầu bếp quăng dao, quăng muỗng chạy đến, người thì cầm bông gòn, người cầm băng keo,….
Tui chẳng thấy đau đớn mà còn cười nửa miệng…Không biết con Đào xuống dưới nói gì mà hắn ba chân bốn cẳng chạy lên…xô ngã mấy người chạy đến nâng tay tui lên băng bó và mắng:-Làm mà lo suy nghĩ gì vậy?Những người xung quanh thì ngơ ngác nhìn nhau chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng tui thì biết rất rõ rằng hắn vẫn còn quan tâm tui, vẫn còn yêu tui…Tại căn phòng của hắn như mọi lần…-Em xin lỗi anh!
-Em đừng nói vậy, anh hối hận lắm tất cả là do anh không tốt,anh xin lỗi em…Đôi vòng tay hắn ôm chặt tui vào lòng, nhẹ nhàng và dịu dàng hắn hôn vào trán tui…tình yêu trong hắn khiến lòng tui cảm thấy ấm áp lạ kỳ…Anh An,em yêu anh nhiều lắm anh có biết không?!Kể từ cái hôm tui bị đứt tay rồi được An băng bó cẩn thận…quán tui xầm xì bàn tán này nọ, nghi ngờ mối quan hệ giữa tui và An, làm việc mà nghe đầy những lời nói ra nói vô đầy ẩn ý…Tui cũng hơi ngượng và khó chịu lắm nhưng mà thôi tui cũng không quan tâm lắm ai nói gì mặc ai, với lại dù sao tui cũng sắp làm xong 3 tháng hè rùi…Tới lúc đó mấy người tha hồ mà nói cho sướng cái lỗ miệng…Xía!!!
-Hôm nay là ngày làm cuối cùng của anh đó!
-Hắn thông báo với tui.
-Ủa sao kì vậy, còn nửa tháng nữa mới hết hè mà?
-À..
ừ…khoa của anh phải nhập học sớm!
-Vậy hả?
-Ừhm,…chắc em chịu khó đi xe bus quá!
-Không sao, từ xưa giờ em đi quen rồi.
Sao hổm rày tui để ý khi hắn nói chuyện với tui hắn hay có triệu chứng “bệnh cà lăm”
vậy cà, trước giờ hắn có bị vậy đâu…Hay là hắn đang giấu diếm tui chuyện gì, khó hiểu thật….
Sao kì vậy, tối nào trước khi đi ngủ tui cũng nhận được tin nhắn của hắn chúc ngủ ngon hết sao mấy bữa nay không thấy nhỉ, cũng đã 5 ngày rồi tui chưa gặp được hắn, chỉ nghe giọng nói qua điện thoại thôi,chắc ảnh đang bận rộn với việc học lắm đây, không làm phiền ảnh đâu, mà sao ảnh không “muốn”
chuyện đó nữa nhỉ…hồi trước hắn “sung”
lắm mà,Trời ơi…sao mà nhớ hắn quá không chịu nỗi nữa…Tên Đàm Tuấn An xấu xa, đáng ghét, khó ưa………….
đang làm gì đó có nhớ tui hok?Tối nay tui lại trằn trọc mất ngủ nữa rồi…vì nhớ hắn quá.
Mai làm xong mình sẽ vô nhà hắn, làm cho hắn bất ngờ lun, hí.
hí.
hí….
^^Ngày hôm sau khi tan ca, tui nhí nhảnh ghé vào một tiệm bánh xèo mua luôn 4 cái…làm quà cho hắn..
đây là món khoái khẩu của hắn…Tui cũng đang học làm bánh xèo nhưng khổ nỗi vẫn chưa thành công, hic…Đến nhà hắn rồi….
hihi….
-Dạ con chào bác, có anh An ở nhà không bác?
-Cái gì? Mày kêu nó bằng cái gì?Má hắn hỏi làm tui đứng hình, chết thật lại quên rồi…Tui nhanh trí nghĩ ra một lí do:-Dạ…tại hồi bữa con với nó cá độ…con thua nên phải kêu vậy!
-Nó đi rước con Hằng rồi.
-Hằng nào bác?
-Thì Diễm Hằng con bồ của nó, mày không biết sao?Bàng hoàng và chới với tui thả rớt bịch bánh xèo xuống đất…má hắn tiếp:-Tụi nó giận nhau cũng đã lâu giờ làm lành lại rồi.
-Bác nói sao?Tui như muốn ngạt thở…các cơ trong người tui co rúm lại…môi tui mấp máy không nên lời…ôi!tui lạnh quá…ngoài đường trời nắng chang chang mà sao tui lại như vậy….
Đôi mắt tui mở to rồi sụp xuống nén chặt hai hàng lông mi ép cho 2 dòng nước mắt chảy ra…..
Trước khi má hắn thấy thái độ kì lạ của tui…tui đã kịp quay đi chỗ khác…-Lát nữa nó chở con Hằng về đây nè!…Ủa mày bị sao vậy Hoàng?
-Dạ….
chắc con bị say nắng.
-Chết cha!…vô trong ngồi nghỉ đi.
Tui phải làm sao đây bỏ về hay ở lại bù lu bù loa lên…Không,tui sẽ về…Vừa định bước ra chào má hắn về thì….
Hắn đang chở con nhỏ nào ôm hắn cứng ngắt…tui thấy mà tim đau nhói, các dây thần kinh trong tui thắt lại…đau đớn quá!!…Còn hắn như trời trồng khi nhìn thấy tui…-Hoàng….
đến khi nào vậy?Tui im lặng không nói được gì…-Giới thiệu với Hoàng đây là Hằng…còn đây là Hoàng bạn của anh!Lấy hết sức bình tĩnh và sự mạnh mẽ vốn có trong người…tui giả bộ cười giả lả:-Ừh, xin chào, hân hạnh được làm quen, 2 người đẹp đôi lắm!Tui, hắn và con bồ của hắn bước vào bên trong…-Anh Hoàng học trường nào vậy?
-nhỏ đó hỏi tui.
-À…Du lịch Sài Gòn, còn bạn?
-Ừm, em học trường kinh tế!Hắn không dám ngẩng mặt lên mà chỉ cuối gầm mặt xuống…Một lúc sau thì điện thoại nhỏ đó reo…-Ôi chết, An ơi em có việc bận, em về nha tối gặp lại!em về luôn anh Hoàng!
-Ừhm..
Nhỏ đó đi rồi chỉ còn lại tui là hắn…Tui nuốt từng cơn uất nghẹn…mắt thì long sòng sọc nhìn hắn…Tui và hắn bây giờ như những vì sao trong vũ trụ…sắp sửa sẽ xảy ra một trận chiến của các vì sao lần thứ hai…Hắn nhanh tay kéo tay tui lên phòng hắn và đóng sập cửa lại…-Buông tui ra, làm cái trò gì vậy?
-Hoàng…em hãy bình tĩnh nghe anh giải thích.
-Được thôi, anh nói đi!!
-Thật ra…anh không muốn lừa dối em đâu, nhưng…-Nhưng sao?
-Chúng ta cứ tiếp tục như thế này sẽ không có tương lai đâu.
Tui im lặng không nói gì thì hắn tiếp:-Anh còn phải có trách nhiệm với gia đình,anh phải lấy vợ sinh con đẻ cái, anh không thể…yêu em được nữa, em hãy quên anh đi…Nghe đến đó thôi tay chân tui đã bủn rủn không còn đứng vững được nữa…trước mắt tui bây giờ là một vực sâu thăm thẳm…Tôi cố nén cơn giận dữ của mình xuống, lấy hết sức mạnh của mình…“Chát”
-tui tát một cú như trời giáng vào khuôn mặt bẩn thỉu của hắn…-Đồ tồi..
lúc trước người nói lời yêu tôi là anh, bây giờ người bỏ tôi cũng lại là anh, tại sao tại sao vậy…huhuhu.
Nước mắt tui bắt đầu trào ra như suối, thấm ướt cả 2 vai, tui đấm như điên vào ngực hắn…-Anh là đồ khốn nạn, đồ đê tiện, hèn hạ, bỉ ổi, vô liêm sỉ,…huhuhu………….
-Hoàng…em hãy hiểu cho anh, anh xin lỗi em.
Tui gào lên như một con thú, tui đau khổ đến tột cùng,..
tại sao hắn lại khốn nạn đến như vậy, hắn thật sự chỉ xem tui như một món đồ chơi…chơi chán rồi vứt đi sao?Tui ngã sụm xuống đất không còn đứng vững được nữa……Tui nói trong nước mắt:-Trước giờ anh đến với tui chỉ muốn tìm cảm giác mới thôi đúng không?
-Phải…anh xin lỗi.
-Anh nói sao?“Chát”
-thêm một cái tát thật kêu dính vào khuôn mặt đểu dả của hắn…-Khốn nạn đến thế là cùng!
-Tui nghiến răng.
Tui tông chạy thật nhanh không còn muốn nhìn thấy bản mặt khốn nạn của hắn nữa…..
Một mình tôi lang thang trên con phố đông người, tôi như không có linh hồn, từng dòng người lũ lượt kéo qua,nhưng tui không hề nhìn thấy vì mắt đã nhòe đi cùng với nước mắt trên mi….
Trời mưa như trút nước, tui cũng chẳng buồn tìm một chỗ trú,vẫn cứ bước,….
Ông trời cũng đang khóc thương cho mối tình đầy tuyệt vọng của tui chăng?…Vai tui đã thấm ướt, tui không biết đó có phải là nước mưa hay nước mắt của tui nữa…Tạo hóa đã ban cho tất cả con người quyền được sống, quyền được yêu, quyền được hạnh phúc, vậy mà tại sao ngoài quyền được sống tui lại không có 2 quyền còn lại, như vậy tui sống trên đời này để làm gì nữa…-Ông trời ông khốn nạn lắm, ông có mắt cũng như mù, tại sao ông bất công quá vậy?Tiếng mưa vẫn không ngừng rơi pha lẫn tiếng thét như điên của tui……..
Tui đã thua cuộc trong hành trình đi tìm tình yêu thật sự của mình rồi..
tui hận bản thân mình, Lê Minh Hoàng tao hận mày lắm…huhuhu…… Sau cơn mưa trời lại sáng, chẳng lẽ lại tăm tối hoài hay sao…Những giọt lệ rơi trong lòng tui giờ đây thật sự đã đóng băng, tạo thành những giọt pha lê rơi xuống đất vỡ tan tành…Tui phải thay đổi chính mình, tui phải sống để hưởng trọn tuổi trẻ hơi đâu mà cứ rầu rĩ hoài chứ…Tui phải “đứng dậy vươn vai”
thui coi đây là một mốc son của cuộc đời vậy…Còn tên Đàm Tuấn An, hắn là cái thớ gì chứ, hắn chẳng qua chỉ là một tên rác rưởi, không xứng đáng đón nhận tình yêu của tui…Nếu bây giờ thật sự mà nói hắn đang đứng trước đây, tui cũng mạnh miệng mà nói: “Không có anh tui vẫn sống, sống cho riêng tui”
….
Kể ra tui cũng thấy mình khờ thiệt, mất hết một tuần lễ tắm mình trong nước mắt vì một thằng đàn ông chẳng ra gì, nhưng mà nói chung tắm xong giờ tui cũng sạch sẽ rồi không còn vương vấn gì nữa…Tương lai vẫn còn chờ đón mình phía trước, hãy mạnh mẽ lên Lê Minh Hoàng, biết đâu sau này tui sẽ gặp người khác tốt hơn tên Đàm Tuấn An đó gấp 100 lần thì sao…Àh, quên nói với tất cả các bạn là hôm nay là ngày đi học lại của tui sau 3 tháng hè đó…Ôi, nhớ “tụi nhỏ”
đến chết mết, hok biết sau ba tháng gặp lại tụi nó sẽ quýnh giá dung nham của tui như thế nào nhỉ, tui vẫn đẹp như xưa mừ,chẳng qua là tại lo bươm chải kiếm sống nên có bị đen chút xíu thôi àh…-Chào “vợ”
, mấy tháng nay làm gì mà bặt tăm không liên lạc được gì hết vậy?
-Giọng thằng Long vẫn như ngày nào.
-Ơ..”
vợ”
đi làm ăn, đổi số rồi, lát cho “chồng”
sau.
-Tui giỡn lại.
-Thứ bảy này “vợ”
có bận gì hok?
-Ê..
khi dễ tui không có đồ bận hả?Ừ, thứ bảy này tui sẽ ở truồng-Tui giả bộ hiểu lầm.
-Không, ý Long hỏi Hoàng có rảnh hok đó mà.
-Không biết nữa, để thứ sáu trả lời được chứ,mà tui cũng nói trước là đừng có rủ tui đi chơi với ông nha!
-Sao vậy?
-Mắc công người khác hiểu lầm tui với ông ô môi thì sao?Hắn im lặng không nói gì…tui nói gì sai sao..
Tui nói vậy thôi, các bạn đừng hiểu lầm là tui cũng có tình ý với tên Long đẹp trai này nha,công bằng mà nói tui chẳng có tí rung động nào trước hắn, mặc dù hắn rất tốt, nhưng ngặt nỗi hắn chậm tiêu quá, nên tui cũng bực mình hắn lắm,…nhớ có lần đám âm binh của tui giỡn bàn về số đề, có đứa nói về số 21, vậy mà hắn cũng không biết số 21 là con gì, lúc đầu tui cứ ngỡ là hắn giả ngu, nhưng càng ngày hắn càng bộc lộ nhiều điểm yếu về các vấn đề thời sự xung quanh, cứ như là trước giờ hắn sống trong rừng hổng bằng,…hay là gia đình hắn gia giáo quá, chưa bao giờ tui thấy hắn chửi thề cả…Người gì đâu mà hiền thấy ớn,…bởi vậy đó là một trong những lí do khiến hắn mất điểm trước tui,hì..
hì…-Đại ca, bữa nay cúp 2 tiết cuối của bà Hậu tiến sĩ gây mê đi “hót”
đi!
-Thằng Hải dớ đề nghị tui.
Ý của nó là đi hát karaoke đó, các bạn đừng có hiểu lầm mà tội nghiệp…Trong các môn tui sợ nhất là môn Cội nguồn văn hóa của bà tiến sĩ Hậu, nó nhạt nhẽo vô cùng, lại thêm giọng điệu ru ngủ của bả nữa…Có bữa đang thao thao bất tuyệt tự nhiên bả hát bài “Đất nước lời ru”
…. “Ru con mẹ ru con, tiếng ru cả cuộc đời….”
, lớp tui cười như điên, có đứa còn nói nhỏ: “Bà hát hay lắm, cho bà 100 điểm, híhíhí…”
Đến giờ ra chơi tui cầm đầu “bọn nhỏ”
khoảng 10 đứa rút êm khỏi lớp…có ai đời lớp trưởng như tui không,lỡ cuối tiết ông thầy giám thị lên điểm danh chắc chết…nhưng thôi kệ ham chơi quá rồi với lại 3 tháng rồi tui mới hội ngộ cùng tụi nó có nhiều chuyện để tám lắm…^^.
Đi chơi với tụi này công nhận dzui thiệt,nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, cãi lộn chửi thề õm tỏi y như là chó với mèo, hướng dẫn viên du lịch tương lai gì mà hết chỗ nói…Đứa nào vừa mở miệng chửi thề là tui phán cho một câu: “Lần sao đi chơi với tao là phải súc miệng cho sạch nghen con!”
…Sau 3 tháng lao động cực khổ giờ đây tui cũng đã tích cóp được kha khá…bao gồm tiền lương của ba mẹ tui và tiền lương tui làm,làm gì với số tiền này nhỉ, lúc trước còn quen với tên An có lần đi trung tâm thương mại tui thấy sợi dây chuyền Bạch Kim cho nam đẹp lắm, định bụng có đủ tiền sẽ mua tặng hắn, ai có nào ngờ….
Nghĩ lại tui thấy mình dại trai hết sức, thà để tiền ăn cho mập thây…Tới nhà rồi, đi chơi từ sáng đến giờ đói bụng muốn chết,…Thường thì giờ này nhà tui sẽ không có ai ngoài ba tui, ổng là thợ sửa điện nên có lúc ở nhà lúc không, bà mẹ thì giờ đang ở trường Nguyễn Thượng Hiền đó, bả là giáo viên mà,…mẹ tui nghe nói ở trường cũng dữ vô địch bà dạy môn Toán, cái môn tui chẳng thích tí nào, nhưng ở nhà mẹ tui hiền như cô Tấm, rất thích nghe tui kể chuyện ở trường tui, tui rất tự hào và hạnh phúc vì có một bà mẹ sâu sắc đến thế…Nhà tui chắc chắn không ai biết tui là người thuộc cái thế giới thứ 3 này đâu, ba tui rất bảo thủ và phong kiến, bảo đảm ổng mà biết là ổng sẽ cạo đầu tui mà trét dầu hắc cho xem, tui nói thật đấy…Cổng không khóa, vậy là có ba tui ở nhà rùi…ba yêu bữa nay “ơm căn”
với cái gì dzạ!…Vừa bước tới cổng tui chợt khựng lại…Không, không,không thể như thế được!!Lại là tên công tử bột David Tuấn với chiếc SH 150i của hắn trước sân…làm phiền wài nhoa…Tui đứng như trời trồng, chân thì sụm xuống tay thì bấu víu vào cái cửa….
tim đập loạn xạ,eo ôi tui ngạt thở wá, cho 500 oxy đêê!!Tui điên tiết quăng luôn cái túi xách xông thẳng vào nhà như một con điên.
-Chào Hoàng, mới đi học về hả?
-hắn tươi cười hớn hở.
-Ê..
chưa chết sao?
-Chưa, vẫn sống nhăn răng đây!
-Làm cái gì mà cứ bám theo tui như chó theo đuôi thế hả?Đồ dai như đỉa!
-Tuấn có làm gì đâu mà Hoàng chửi dữ vậy!
-Không làm gì hả, đồ đĩa đói, thèm máu tui lắm chứ gì..
nè..
nè…máu nè hút đi.
-tui vừa nói vừa xăm xăm cánh tay lại phía hắn…Vừa lúc đó thì ba tui bước ra…-Cái thằng này, biết lịch sự hok,bạn tới chơi mà xua đuổi vậy hả?
-Dạ, tụi con đang giỡn mà ba!phải hok?
-tui trả lời và quay qua hỏi hắn.
-Giỡn gì kì cục vậy?Tui với hắn đều im lặng…-Thôi tao đi làm đây, 2 đứa bây ở nhà chơi với nhau đi nha!
-Ba tui sao nói chuyện “ghê”
thế nhỉ…-Dạ, bác đi.
Và ba tui nhanh chóng rồ ga đi mất, sao ổng có cảm tình với hắn thế nhỉ…-Con lạy pa, pa tha cho con đi có được hok?
-tui xá tay lạy hắn.
-Ây…đừng làm như vậy tổn thọ Tuấn mất.
Vừa nói hắn vừa chụp tay tui lại, tui nhanh tay rút ra, làm như còn trinh hổng bằng0^,nhưng dù sao cũng phải có chút sĩ diện với trai chứ…-Đồ dê xồm, tui nói ông còn đụng vô người tui nữa là tui không khách sáo đâu đó.
Hắn xem lời nói tui như cỏ rác, không có kí lô, còn định ôm tui nữa chứ…Ngay lập tức tui tung huyền cước…ý định của tui là sẽ đá vào chân hắn, cốt là để cho hắn đau và không sờ mờ rờ tui nữa….
nhưng ai biết trước chữ ngờ, tui tung cú đá hơi cao và mạnh…kết quả là cú đá dính ngay “chỗ ấy”
của hắn…Hắn la toáng lên rồi lấy hai tay che “hàng”
lại, quỵ xuống, mặt nhăn nhó khổ sở làm ra vẻ đau đớn lắm…Răng thì nhăn,mắt thì nhắm,Hắn đau thiệt hay giả bộ nhỉ…-Đau thiệt hay giả bộ vậy?
-tui hỏi thẳng.
Hắn không trả lời mà mắt nhắm nghiền có vẻ đau đớn…thôi chết một giọt nước mắt hắn trào ra rồi, hắn đau thiệt sao?…tui nghe nói cái vụ này hay bị chạy lên cần cổ lắm,..
lập tức tui lấy tay xoa xoa ngay cần cổ hắn với câu nói nửa miệng “xuống con, xuống con!”
…Hắn bất ngờ về hành động điên rồ của tui lắm…-Làm cái gì vậy?
-hắn vừa đau đớn vừa tò mò.
-Ơ…thì vuốt cho “nó”
xuống!
-Cái gì xuống?
-Sao tui nghe người ta nói….
-tui đỏ mặt lắm.
-Nói gì?
-Thôi không trả lời đâu, còn đau nữa hết…-Có vuốt thì vuốt chỗ này nè!
-Vừa nói hắn vừa chỉ vào chỗ được xem là nhạy cảm nhất của con trai ấy.
Đã vậy còn cười đểu…-Đồ bị hâm, đồ cà chớn!…-vừa nói tui vừa đá vào chân hắn cái “bốp”
và quay qua chỗ khác vì lỡ nhìn vào “chỗ ấy”
của hắn rồi còn đâu…-Sao Hoàng ác quá vậy, đau muốn chết…-Cho mấy người vô sinh luôn-tui cười đểu.
Sự thật tui đâu có muốn đá ngay chỗ đó của hắn đâu, tại xui chứ bộ…-Nói, bữa nay đến để làm chi?
-tui tra khảo hắn.
-Để…để…-Hắn cà lăm trông thiệt tức cười.
-Để làm gì?Hắn không trả lời ngay mà bậm đôi môi hồng của hắn lại rồi nhìn về nơi xa xăm, độ chừng 1 phút sau mới lên tiếng:-Mình bắt đầu làm bạn lại từ đầu nha Hoàng, làm bạn thôi!Hắn nghĩ gì vậy, sao tự nhiên muốn làm bạn lại với tui…-Thôi, ông hay biến tướng lắm, lỡ tui đồng ý mai mốt ông giống như hồi đó nữa thì sao?
-Tuấn hứa sẽ xem Hoàng như một người bạn tốt, tin Tuấn đi…-Có thật vậy hok, vậy là không được xen quá nhiều vào cuộc sống riêng tư của tui, không được quan tâm tui quá nhiều, không được mua này mua nọ cho tui, không được……….
vân vân và vân vân.
-Ok, Tuấn chấp nhận hết mọi điều khoản, vậy là Hoàng đồng ý rồi nha?Có nên dây dưa với hắn nữa không ta, khi trước mình đã hứa với mẹ hắn là sẽ buông tha hắn rồi mà….
-Không tui không đồng ý.
Hắn với khuôn mặt rất thất vọng và buồn, có vẻ hụt hẫng vì câu nói của tui…Tui tiếp:-Tui không muốn bắt đầu lại ngay từ đầu mà tui muốn tiếp tục làm bạn với ông,ok?
-That’s wonderful!!Hắn nhảy cẫng lên như một đứa con nít..
sao hắn sung sướng đến thế nhỉ, làm bạn thôi mà…-Dạo này ông học hành sao rồi?
-Tui hỏi thăm.
-Normal, no matter with me.
-Hắn nói tiếng Mỹ hay như Brad Pitt.
(Tiếng Anh cũng như tiếng Mỹ mà lị^^.
)-Tui yêu cầu nói Tiếng Việt,ok?
-Thôi chết, tui lỡ miệng.
-Tuấn xin lỗi, Tuấn sẽ rút kinh nghiệm về việc này mà.
Tui im lặng không nói thêm được gì nữa,đố các bạn có bít vì sao hok?….
-Sao không nói gì nữa, bộ giận Tuấn rồi hả?
-Đói…đói bụng quá, nói…nói không nổi nữa.
-Thôi chết, Tuấn xin lỗi giờ mình đi ăn nha!
-Nè, tui nói cho mà biết, ăn chung thì lúc tính tiền là phải cưa đôi biết hok, không được giành trả, với lại giờ tui có tiền òy.
-Biết rồi mà.
-Thôi chết, cái cặp của tui đâu rồi? (hồi nãy tức quá nên quăng mất tiêu rùi^0^)Kể từ cái ngày đó tui và hắn trở về cuộc sống trước kia…Hắn có vẻ yêu đời và thích thú lắm, gặp tui là cười như con khỉ…thôi kệ, hắn dễ thương vậy mà ai hok muốn làm bạn chứ!?