Sống Thử Trước Khi Kết Hôn

Chương 30




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sắp hết năm, trời càng ngày càng lạnh.

Điều hòa của phòng khách bị hỏng nên hai ngày nay tôi chỉ có thể xem TV cùng bác sĩ Ngụy trong phòng ngủ.

Không biết mọi người có giống tôi không, chỉ cần cái thân xác này dính lên giường là sẽ không nghĩ tới chuyện xuống giường nữa, tự động tìm một tư thế nửa ngồi nửa nằm lười biếng thoải mái. Những lúc như vậy, chỉ cần bác sĩ Ngụy nhìn thấy, tôi lập tức bị nhắc nhở: “Xương cổ của em không tốt, đừng có nằm như thế.”

“Xương của anh mới không tốt.”

Bác sĩ Ngụy: “Ngồi dậy, ngồi đàng hoàng.”

“Thế này thoải mái hơn.”

“Nếu em còn tiếp tục như vậy anh sẽ thấy dụng cụ hành hình ra đấy.”

Tôi lập tức ngồi thẳng người.

Dụng cụ hành hình trong lời của bác sĩ Ngụy chính là một bộ đồ trói người mua đợt lễ Giáng Sinh, mọi người đoán xem việc đầu tiên anh ta làm sau khi mua về là gì?

Trói tôi lại, nhổ một sợi lông tơ trên chổi lông gà rồi quét vào lòng bàn chân tôi.

Cái cảm giác đó đúng là… đau khổ muốn chết!

007 bây giờ đã to gan hơn, học được cách tự nhảy lên giường, bác sĩ Ngụy đá nó xuống, một lát sau nó lại bò lên, tuần hoàn lặp đi lặp lại vài lần, 007 không dám trực tiếp phi lên nữa mà chỉ đặt hai chân trước lên giường, đứng thẳng người ở mép giường, hướng về phía bác sĩ Ngụy “cằn nhằn”.

“Mày lại kêu rồi.”

“Gâu gâu gâu!”

Bác sĩ Ngụy chọc ngón chân cái vào miệng 007: “Giỏi thì kêu tiếp đi!”

007 quay mặt đi tránh cái ngón chân kia, rồi lại nhe răng trợn mắt: “Gâu gâu gâu!”

Bác sĩ Ngụy không chịu thua, bò tới gần mép giường, bắt chước bộ dạng của một con sói, bắt đầu tru lên.

007 bị dọa sợ, vừa lùi ra sau vừa đái ra nhà, chạy thẳng một đường ra cửa, vừa chạy vừa sủa: “Gâu gâu gâu!”

Sàn nhà lưu lại một vệt nước màu vàng đứt quãng thật dài.

“007!!!” Bác sĩ Ngụy gào lên, “Mày bao lớn rồi?! Còn đái ra nhà!?”

Tôi trợn trắng mắt khi chứng kiến một màn vừa rồi, mắng: “Anh rảnh quá à mà đi cãi nhau với nó, anh không dọa nó thì đã không ra nông nỗi này!”

Bác sĩ Ngụy lấy cây lau nhà ra, “Là nó gây sự với anh trước!”

75.

Có một lời khuyên: ra ngoài xem mắt, ngàn vạn lần đừng chỉ nhìn mặt, đặc biệt là đừng tin vào ấn tượng đầu tiên.

Vì mấy cái đó chỉ là diễn kịch cho bạn xem mà thôi.

Một người đàn ông thoạt nhìn hào hoa phong nhã, học thức uyên bác, trầm ổn nội liễm, một ngày nào đó bỗng nằm sấp, chổng mông, cãi nhau túi bụi với một con chó?

Bác sĩ Ngụy: “Tiểu Kỳ, qua lau chân cho 007 đi, ban nãy nó tự dẫm vào nước tiểu của nó rồi.”

“…..”

Cuộc sống này đúng là không dễ dàng gì.

76.

Vì bác sĩ Ngụy cảm thấy dùng thảm điện lâu làm cho da rất khô nên chúng tôi thường mở trước một thời gian, lúc lên giường sẽ tắt đi. Sau khi chui ra lau chân cho 007 xong thì ổ chăn của chúng tôi đã lạnh ngắt rồi.

Cái cảm giác nằm trong chăn lạnh vào mùa đông này người phương nam không bao giờ hiểu được, nếu miêu tả để hình dung thì chính là nằm trong một cái quan tài làm bằng băng, lạnh buốt từ đầu đến chân.

[Tỉnh cả ngủ.jpg]

Bác sĩ Ngụy lớn tuổi hơn tôi nhưng thể chất lại tốt hơn tôi, trên người lúc nào cũng ấm áp dễ chịu, giống hệt một cái lò sưởi nhỏ, tôi theo phản xạ rúc bàn chân vào giữa hai đùi của anh ấy, bác sĩ Ngụy quay qua liếc tôi một cái.

“Ấm lắm.”

Bác sĩ Ngụy lật người sang ôm lấy chân tôi, tự giác làm nhiệm vụ sưởi ấm.

77.

Trong nhóm chat công ty thảo luận chuyện lương thưởng cuối năm, phó tổng Thiệu nói, tới tháng 11 năm nay đã đạt được các chỉ tiêu đề ra hồi đầu năm, hiệu quả và lợi nhuận rất tốt, vì vậy tiền thưởng sẽ nhiều hơn năm ngoái.

Có một thực tập sinh tính tình thẳng thắn trực tiếp hỏi luôn trong nhóm là được thưởng khoảng bao nhiêu.

Phó tổng uyển chuyển trả lời bộ phận tài vụ sẽ căn cứ vào KPI của từng người để chia thưởng.

“Năm nào bọn em cũng có thưởng à?” Bác sĩ Ngụy hỏi.

“Vâng. Mỗi năm đều có, năm ngoái hơn 7 vạn, năm nay không biết chính xác được bao nhiêu, hẳn là sẽ nhiều hơn năm ngoái.”

Bác sĩ Ngụy gật gù: “Không tồi.”

“Anh thì sao?”

“Được phát thêm một tháng tiền lương, không được nhiều như bọn em.”

Bình thường tôi và bác sĩ Ngụy nói chuyện phiếm sẽ cố gắng tránh chủ đề tiền lương, cảm thấy vấn đề này tương đối riêng tư, hỏi tới có hơi mạo phạm, bác sĩ Ngụy có lẽ cũng nghĩ vậy nên chưa từng hỏi tôi.

Bây giờ quan hệ đã gắn bó hơn, cùng ăn cùng ở, nói ra cũng không sao cả. Bác sĩ Ngụy đã cho tôi biết lương mỗi tháng của anh ấy, cũng sẽ quan tâm tôi mỗi tháng có đủ tiền tiêu hay không, hỏi tôi có kế hoạch gì cho tương lai hay không.

Tôi là một người tương đối lười, không quan tâm lắm đến vấn đề quản lý tài sản, bác sĩ Ngụy lại tương đối siêng năng, gửi tiền vào các ngân hàng, mỗi năm ăn lãi thêm khoảng 20%, bình thường tiêu tiền ăn uống, trồng hoa nuôi cá, đều dùng trong số tiền lãi đó.

Sau khi bác sĩ Ngụy biết tôi sắp được nhận một khoản tiền thưởng lớn, lập tức phổ cập tri thức về quản lý tài sản cho tôi, dạy tôi nên chọn ngân hàng nào gửi tiền, làm thế nào để phòng ngừa thị trường chứng khoán biến động mạnh, nhưng đối với khía cạnh này tôi thực sự là dốt đặc cán mai, càng nghe càng ngơ.

“Hay là em đưa hết luôn cho anh, anh quản lý giúp em?”

Bác sĩ Ngụy hơi bất ngờ: “Em tin tưởng anh vậy à?”

“Anh là bạn đời của em, không tin anh thì tin ai?”

Bác sĩ Ngụy xoa đầu tôi.

Cứ như vậy, tài chính trong nhà giao hết vào tay bác sĩ Ngụy, bao gồm cả tiền lương tiền thưởng của tôi, đều nộp hết lên.

78.

Tôi tưởng tượng tới cảnh lãi sinh lãi, tiền đẻ tiền, thầm nghĩ sau này mua đồ ăn vặt hoặc lego, chỉ cần dùng số tiền lãi đó là dư dả rồi.

Còn hiện thực là, mỗi lần bác sĩ Ngụy nhìn thấy thẻ của tôi giảm mất mười mấy tệ là lại hung dữ hỏi tôi có phải đã lén uống trà sữa rồi không.

Đàn ông thời đại này đến tự do cũng không có nữa à?!

79.

Từ hồi giữa tháng, các trường học đã bắt đầu nghỉ đông.

Mẹ tôi hẹn với một vài thầy cô giáo trong trường xuất ngoại đi du lịch, ba tôi cũng đi.

Khi tôi biết tin này, bọn họ đang ở sân bay chờ làm thủ tục rồi.

Cảm giác này rất khó miêu tả, một ngọn lửa bốc thẳng lên đỉnh đầu tôi.

Gia đình tương thân tương ái (4)

[Sơ Kỳ]: Con không phải là con trai của ba mẹ! Đi chơi mà không thèm rủ con đi!

[Mẫu hậu]: Con còn phải đi làm mà.

[Sơ Kỳ]: Con chăm chỉ cả năm rồi, xin nghỉ một tuần cũng có sao!

[Phụ hoàng]: Thầy Triệu thầy Vương cô Lý đều không mang con mình theo, ba mẹ dẫn con theo lại phải đặt thêm một phòng, tiền nghỉ một đêm ở đó cao lắm.

[Mẫu hậu]: Lần sau ba mẹ ra ngoài sẽ báo với con đầu tiên.

[Phụ hoàng]: Bé ngoan, đừng tức giận nữa.

[Mẫu hậu]: Hòa thuận sống cùng với Lâm Lâm, đừng bày chuyện cãi nhau, ba mẹ về sẽ mua quà cho hai đứa.

[Nam Lâm]: Cảm ơn ba mẹ. Hai người yên tâm, bọn con không cãi nhau đâu, chúc ba mẹ đi chơi vui vẻ, nhất định phải chú ý an toàn 

[Mẫu hậu]: Ngoan lắm. [cung hỷ phát tài, đại cát đại lợi!]

[Phụ hoàng]: [cung hỷ phát tài, đại cát đại lợi!]

Hai bao lì xì, tôi cướp được 20 tệ, bác sĩ Ngụy cướp được 379 tệ.

Thật không muốn sống nữa!

“Chia cho em một ít đi bác sĩ Ngụy…”

“Đừng có mơ.” Bác sĩ Ngụy cong mắt cười, “Anh dựa vào bản lĩnh cướp được, cớ gì phải chia cho em?”

“Em muốn mua một cái figure…”

“Vậy em gọi mấy tiếng dễ nghe đi.”

“Anh, cầu xin anh đó ~”

“Hừm…” Ngụy Nam Lâm hình như không hài lòng lắm, “Để anh suy nghĩ thêm đã.”

“Còn nghĩ gì nữa? Rốt cuộc là anh có cho hay không?!” Tôi nổi giận.

“Với cái thái độ này của em thì anh không cho.”

Tôi như một con hổ đói rình mồi, vồ lấy điện thoại của anh ấy, bác sĩ Ngụy cong đầu gối lên chống vào bụng tôi, tay anh ấy nắm lấy tay tôi, toàn bộ người tôi bị anh ấy nâng lên giữa không trung.

Tư thế này yêu cầu sự cân bằng, cũng cần dùng sức, bác sĩ Ngụy cắn răng nín thở, chân run run, còn tôi thì vẫn la ó vùng vẫy trên chân anh ấy.

Đột nhiên hai chân anh ấy tách ra, tôi không hề phòng bị, cơ thể rơi xuống, ngã lên người anh ấy.

Suýt nữa thì toi.

May mà vị trí khá lệch nên không ngã đập mặt vào nhau, nếu không có khi lại phải tới bệnh viện một chuyến.

Bác sĩ Ngụy vươn tay ôm tôi, nhỏ giọng hỏi: “Em muốn mua cái gì?”

“Một con Chopper.”

“Chopper là cái gì?”

“Một nhân vật trong One Piece, anh không biết à?”

Bác sĩ Ngụy lắc đầu, “Đắt lắm à? Cần bao nhiêu tiền?”

“Hàng chính hãng khoảng hơn 400 tệ.”

“Có hơi đắt.”

“Thế nên em chỉ mua Chopper thôi, những nhân vật khác không mua, khi nào có tiền lại mua tiếp.”

“Vậy em gọi vài tiếng dễ nghe đi.”

Theo hiểu biết của tôi, bác sĩ Ngụy thuộc kiểu người ăn mềm không ăn cứng, tôi vừa gặm cổ anh ấy vừa gọi anh ơi anh à, anh ấy chịu không nổi, bảo tôi dừng lại.

“Đổi xưng hô khác đi.”

“Đổi gì? Baba?”

“Mẹ em gọi ba em thế nào?”

“Sơ Kiến Quốc, hoặc là ông già.”

“…..” Vẻ mặt của bác sĩ Ngụy xám như tro tàn, “Chỉ có hai cái đấy thôi hả?”

Tôi lập tức lĩnh ngộ, sáp tới gần nhỏ giọng thầm thì bên tai anh ấy: “Ông xã ~ anh mua cho em một cái figure hình Chopper đi ~”

Môi bác sĩ Ngụy mấp máy, có thể nhìn ra anh ấy đang cật lực kiềm chế cảm xúc, nhưng khóe miệng lại không biết nói dối, đang có xu hướng cong dần lên, tay trái lần mò trong chăn tìm điện thoại.

Tôi nằm ở bên cạnh xem, nhìn anh ấy mở khóa, bấm vào Taobao, gõ một dòng chữ: figure One Piece.

*** Hết chương 30

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.