Sống Lại Thập Niên Bảy Mươi

Chương 28: Năm cái thùng




Editor: Puck - Diễn đàn

Tô Mặc Nhiên nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, trong lòng càng nóng nảy, khi tiếng bước chân sắp tới chỗ cô giấu mình, tâm niệm cô vừa động, bóng người đột nhiên biến mất.

Tô Mặc Nhiên xuất hiện trong thư phòng trong không gian cô thở phào nhẹ nhõm, còn may còn may, hù chết cô, lại quên mất món thần khí không gian này, may mà thời khắc mấu chốt liền nghĩ tới bằng không sẽ gặp nguy hiểm, cũng không biết hai người bên ngoài vào làm chi.

Nghĩ đi nghĩ lại trước mắt đột nhiên xuất hiện hình ảnh bên ngoài không gian.

Hai người đàn ông đứng ở chỗ cô vừa giấu mình, một cao một thấp, trong tay người cao cầm chìa khóa kho hàng.

Người đàn ông cao đẩy một đống đồ vật lẫn lộn phía sau tủ quần áo ra, lộ ra năm cái thùng gỗ lớn giấu phía dưới, ông ta nói với người vóc dáng thấp: “Bên trong mấy cái thùng này đều là một nhóm tranh chữ cổ quý giá tôi len lén lựa ra trong đống đưa tới, tôi đã tìm người kiểm tra rồi đều là đồ thật, còn có một bộ đồ dụng cụ gia đình bằng gỗ Hoàng Hoa Lê ở mặt sau cùng, cậu tìm cơ hội đưa đồ đến chỗ cũ, phía trên sẽ phái người xuống lấy.”

“Biết rồi anh Triệu.” Người đàn ông vóc dáng thấp nói.

“Cẩn thận một chút, lần này đồ vật bên trong phần lớn đều giá trị liên thành, phía trên rất coi trọng, cậu cũng đừng xảy ra sơ suất, lỡ như làm hỏng tôi không cứu được cậu.” Người đàn ông cao thấy vẻ mặt người vóc dáng thấp không cho là đúng, vội vàng cảnh cáo ông ta. Nhóm hàng này giá trị không nhỏ, bọn họ nhất định có thể được chia không ít tiền, làm xong lần này có thể nghỉ một khoảng thời gian, gần đây thần kinh căng thẳng quá mức chỉ sợ ra một chút lầm lỗi. d1en d4nl 3q21y d0n

“Biết rồi, em làm việc anh còn không yên tâm sao, anh Triệu, anh nói lần này hàng ra khỏi, chúng ta có thể được chia bao nhiêu tiền? Lần trước mất công sức lớn ra một đám như vậy, cuối cùng được chia tí xíu, đủ làm gì chứ.”

“Cậu nên vừa lòng đi, lần trước hàng chất lượng không tốt còn có thể bán được nhiều tiền như vậy cũng không tệ rồi.” Người cao bốp một cái đánh lên đầu người vóc dáng thấp, tên ngu ngốc này cũng không nhìn coi bây giờ là thế đạo gì, còn dám chê ít?

“Anh Triệu, anh nói phía trên bán những món đồ này cho ai vậy, hiện giờ ai dám trộm giấu những món đồ này, bị tra ra liền bị tội chết.” Mỗi lần bọn họ đều chỉ phụ trách mang đồ vật đến điểm đã định trước, lần sau lại đi thì hàng lần trước đều không còn, có thể thần không biết quỷ không hay mà mang đồ đi như vậy khẳng định không phải nhân vật đơn giản, ông cảm thấy người phía trên này có chức vị không thấp.

“Hình như là mua cho người nước ngoài, tôi cũng không rõ ràng lắm, cậu mặc kệ nó, có tiền chia là được, quản khỉ gió gì nó bán cho ai.”

“Anh Triệu, anh nói nếu đồ trong kho hàng này đều mang ra bán thật tốt, Trương Diệu Huy đó lại không biết điều, chết sống không chịu theo chúng ta làm một trận, mấy lần lão ta canh chừng càng lúc càng nghiêm, tiếp tục như vậy muốn chuyển chút đồ ra ngoài thật khó khăn.” Người đàn ông vóc dáng thấp nhắc tới Trương Diệu Huy liền nổi giận trong lòng, thật đúng là lão ngoan cố suy nghĩ bảo thủ, tiền đã đưa tới cửa còn từ chối, đầu óc bị nước vào.

“Đừng có gấp, phía trên sớm muộn gì cũng sẽ thu thập lão ta, chỉ có điều không tìm được cơ hội thích hợp.” Người cao hình như biết được chút manh mối gì, thần thần bí bí trao đổi với người vóc dáng thấp.

“Nghe nói hôm nay cha lão ta lại tới, đang ở kho hàng thứ nhất.” Người đàn ông vóc dáng thấp nói, còn dùng ngón tay cái chỉ chỉ về phía kho hàng thứ nhất.

“A, mỗi lần cha lão ta tới đều sẽ len lén mang ra ngoài một ít sách, cho rằng người nào không biết rồi, nếu không phải phía trên không để cho bứt dây động rừng, tôi đã sớm bắt lão ta tại chỗ, hừ, cứ để cho lão ta sung sướng một đoạn thời gian, chờ cơ hội thành thục thu thập Trương Diệu Huy, cha lão ta cũng không chạy trốn được, đến lúc đó trạm thu hồi này chính là thiên hạ của chúng ta, đến lúc đó còn không phải lấy cái gì được cái đó.” Người đàn ông cao dã tâm bừng bừng phất phất tay.

“Được, đợi đến một ngày kia, chúng ta cùng nhau đại phát tài.”

“Ha ha, ha ha.”

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Chờ hai người khóa cửa kho hàng rời đi xa, Tô Mặc Nhiên mới từ trong không gian ra ngoài.

Hai người này xem ra không phải là hạng tốt lành gì, tự nhiên âm thầm trộm đồ từ trong trạm thu hồi ra bán cho người nước ngoài, nghe giọng điệu của bọn họ giống như phía trên còn có đồng bọn.

Tô Mặc Nhiên vung tay lên thu sạch sẽ năm thùng lớn vào trong không gian, lại chạy đến phía sau thu luôn cả bộ dụng cụ gia đình bằng Hoàng Hoa Lê vào, tiện nghi cho người khác còn không bằng tiện nghi cho mình, dù sao bọn họ lén lút giấu, chính là mất bọn họ cũng không dám lộ ra, chỉ có thể đánh gãy răng và máu nuốt vào trong bụng, đen ăn đen quả nhiên là kinh doanh kiếm lơi nhiều nhất. dinendian.lơqid]on

Bọn họ lại còn định lật đổ chú Trương độc chiếm trạm thu hồi, xem ra phải tìm một cơ hội nhắc nhở.

Cô thu đồ xong lập tức ôm tập sách giáo khoa tiểu học tìm được rời khỏi kho hàng thứ ba.

Trở lại kho hàng thứ nhất đóng cửa hông, trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm.

“Em đi đâu?” Một giọng nam trầm thấp đột nhiên vang lên sau lưng cô.

“A.” Tay Tô Mặc Nhiên khẽ run rẩy, toàn bộ sách giáo khoa rơi trên mặt đất.

“Sao anh đi đường không có tiếng động, anh dọa người sẽ dọa người ta chết khiếp đó.” Tô Mặc Nhiên xoay người lại đã nhìn thấy Bạch Mộ Ngôn đứng ở sau lưng cô, cô vỗ ngực ổn định lòng kinh hoàng, hù dọa nhiều vài lần không thể không chết trẻ.

“Anh sớm tới, là em không nhìn thấy anh.” Bạch Mộ Ngôn nhíu mày nói, “Em đi đâu?”

“Em đi kho hàng bên cạnh nhìn một chút.” Tô Mặc Nhiên ngồi xổm xuống nhặt sách giáo khoa rơi dưới đất lên, Bạch Mộ Ngôn cũng ngồi chồm hổm xuống nhặt giúp cô.

“Anh tìm xong rồi?” Tô Mặc Nhiên hỏi.

“Ừ, khu này anh đã tìm khắp.”

“Chỗ này em cũng đã tìm rồi, chúng ta đi xem hai người ông Trương đi.”

“Đi thôi.”

Hai người Trương Hoài Dật và Bạch Minh Viễn đang khoa tay múa chân với một bức tranh trong tay, trong miệng còn nói lẩm bẩm, bên cạnh hai người chất đống không ít bộ sách đóng buộc chỉ và quyển trục.

Khi Tô Mặc Nhiên tìm đến bọn họ thì hai ông cụ này lại đang rùm beng, hai người như đứa bé không ai phục ai làm cho đỏ mặt tía tai, mắt thấy hai người ồn ào càng lúc càng lớn, Tô Mặc Nhiên và Bạch Mộ Ngôn chạy nhanh qua kéo hai người ra.

Chờ biết rõ nguyên nhân gây gổ, bọn họ dở khóc dở cười.

Thì ra ban đầu hai lão già này tìm riêng, bình yên vô sự. Đột nhiên Trương Hoài Dật tìm được một quyển tranh cuộn, là một bức tranh trúc của Trịnh Bản Kiều, Trương Hoài Dật giống như hiến vật quý để Bạch Minh Viễn qua xem, hai người nhìn một chút nhất trí nhận định bản vẽ này là đồ thật, Trương Hoài Dật cảm thấy vận khí hôm nay của mình không tệ. diee ndda fnleeq uysd doon

Bạch Minh Viễn nhìn thấy thèm cũng bắt đầu dùng hết sức tìm tranh chữ, cuối cùng để cho ông tìm được bản vẽ ông cho rằng là đồ thật.

Tranh núi xanh Nam Sơn của Vương Thì Mẫn.

Bạch Minh Viễn mừng rỡ như điên vội vàng kêu Trương Hoài Dật tới đây xem xét, sau khi xem xong Trương Hoài Dật lại cảm thấy bản vẽ này có vấn đề, có thể không phải là đồ thật.

Nghe lời này, Bạch Minh Viễn không chịu, chính ông tìm được bản vẽ là đồ thật người khác tìm được là đồ dỏm, Bạch Minh Viễn cảm thấy Trương Hoài Dật đây là ghen tỵ với ông, Trương Hoài Dật nói là ông ăn ngay nói thật, hai người cứ rùm beng như vậy.

“Hai ông tìm được nhiều như vậy nhưng lại mang không ra, còn ở đây náo loạn, có ý nghĩa gì?” Bạch Mộ Ngôn nói một câu bỏ đi tất cả kiêu ngạo của bọn họ.

Cuối cùng hai lão ngoan đồng như cũ giấu tranh của từng người ở bên người mang ra ngoài, sau đó trên người mỗi người lại giấu vài cuốn sách, quần áo mùa đông mặc dày giấu vật gì cũng nhìn không ra, người gác cổng cũng không dám soát người, mang đi thật sự không khó khăn.

Khi đi ra cô đi cuối cùng, bỏ tất cả đồ bọn họ lựa ra nhưng không có cách nào mang đi vào trong không gian.

Buổi trưa ăn cơm ở nhà Trương Diệu Huy, hai vợ chồng nhiệt tình tiếp đãi bọn họ. Tô Mặc Nhiên bắt mạch cho Trương Diệu Huy, thân thể khôi phục tốt hơn dự đoán. Trước kia Trương Diệu Huy là quân nhân, tố chất thân thể không tệ mấy năm nay vì tránh né phân tranh ở kinh thành mơi mượn cớ bệnh tật lui xuống, dưỡng sinh hoàn cũng chữa khỏi nội thương trong thân thể ông ấy rồi.

Buổi tối về đến nhà, cô không kịp chờ đợi vào không gian kiểm tra chiến lợi phẩm lần này của cô.

Mở năm thùng lớn ra, toàn bộ bên trong đều đựng đầy đủ các loại tranh chữ cổ, vàng bạc châu báu, phỉ thúy san hô, còn có một vài tượng gỗ tượng đá. Chính cô cũng thu không ít đồ vàng bạc và đồ ngọc, mấy người Trương Hoài Dật chọn phần nhiều là bộ sách tập tranh, cô tìm một thùng lớn sửa sang lại chứa tất cả vào.

Chuyến đi này quá đáng giá rồi.

Sửa sang xong chiến lợi phẩm, cô lại tiếp tục dọn dẹp không gian, trong khoảng thời gian này cô cầm không ít thứ từ trong không gian ra ngoài, đều len lén trộn lẫn dùng chung với nhau. Mỗi lần khi  làm cơm đều sẽ thêm vào trong túi gạo, túi bột mì, chai dầu, lọ muối, lọ đường, v.v… Một chút gạo, mì, dầu, muối, đường. Mỗi lần thêm số lượng không nhiều lắm, cũng không dẫn tới hoài nghi, ai lại không có việc gì đi chú ý tới những thứ đồ này, nhiều nhất chính là cảm thấy ăn ít đi một chút mà thôi.

Thực dụng nhất trong không gian đó chính là giấy vệ sinh và băng vệ sinh, giấy vệ sinh còn may, băng vệ sinh khi cần dùng thì phiền toái, vì không để cho người ta phát hiện, mỗi lần tới tháng cô đều đi vào phòng vệ sinh trong không gian đi vệ sinh, đồ bỏ đi đều thừa dịp buổi tối lúc không có người thì vứt hết. Thật may ban đầu chứa thật nhiều giấy vệ sinh và băng vệ sinh, nếu không hiện giờ đều dựa vào giấy vệ sinh và vải bông, cô thật lòng không chịu nổi.

Thu dọn xong không gian, tắm, ngủ.

Đông đi xuân tới, nhiệt độ không khí bắt đầu ấm lên, tuyết đọng bao phủ cả vùng đất mấy tháng cuối cùng chậm rãi hòa tan, bước chân mùa xuân dần dần tiến đến.

Tô Mặc Nhiên chính thức tiếp nhận chức vị giáo viên ngữ văn tiểu học và thầy thuốc tạm thời trong thôn, đãi ngộ tiền lương giáo viên không tệ, xem bệnh cho người ta còn có thể kiếm thêm thu nhập, nói tóm lại những ngày sau tương đối nhàn nhã.

Trong thôn không phải không có người ghen tỵ nói xấu đâu, nói lợi hại nhất đương nhiên là Ngô Mẫn, cô ta cho rằng Tô Mặc Nhiên đoạt chức vị của cô ta.

Tô Mặc Nhiên hoàn toàn không quan tâm, nói đã nói, sau lưng ai không có người nói, ai không nói người khác sau lưng.

Hôm nay trường học tan học, cô và Từ Tường cùng nhau kết bạn trở về khu thanh niên trí thức, mới ra khỏi cửa trường học không bao xa, chỉ nghe thấy có người kêu: “Tô Mặc Nhiên, nhanh, nhanh lên, Ngô Mẫn và Nghiên Vũ cãi vã.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.