Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa

Chương 62: Chương 31.1 : Say rượu




Edit: qinghu

Beta: Rùa Tuki

Đoàn thanh tra vừa rời đi, Cao Phẩm Nghiêm lập tức gọi Ngô Mật Nhi tới văn phòng giận dữ quạt cho một trận, nghe nói lúc ấy Ngô Mật Nhi còn khóc lóc chạy ra khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng.

Tiếp theo lão yêu bà cũng bị hiệu trưởng gọi đến, nghe nói là điều tra chuyện đổi giờ dạy của Ngô Mật Nhi.

Trong văn phòng hiệu trưởng trường Nhất Trung.

“Cô làm chủ nhiệm đã bao nhiêu năm kinh nghiệm rồi, cũng ở trong tầng lớp lãnh đạo, thời điểm quan trọng sao lại để xảy ra sai lầm nghiêm trọng như vậy hả?” Cao Phẩm Nghiêm vốn rất coi trọng người phụ nữ tên Trình Xuân Hoa này, là một người rất có tâm với nghề, không giống như các đồng nghiệp nữ khác, mỗi ngày chỉ có chuyện nhà cửa chồng con thôi mà đã mất rất nhiều tinh lực, nhưng ông tuyệt đối không thể ngờ, vào thời điểm mấu chốt mà cô ấy lại có thể mắc một sai lầm nghiêm trọng như vậy, nếu không phải sau đó thị trưởng Chu đi dự giờ tiết học của Vương Tĩnh Kỳ, còn rất vừa lòng, thì ấn tượng của thị trưởng Chu về trường Nhất Trung nhất định sẽ chỉ dừng ở giờ dạy của Ngô Mật Nhi, không cần nói cũng biết sẽ là tổn thất lớn cỡ nào đối với trường Nhất Trung.

Trình Xuân Hoa cũng không kiêu ngạo như trước, cúi đầu giải thích với hiệu trưởng:

“Hiệu trưởng, lúc Ngô Mật Nhi tới tìm tôi, tôi nghĩ nếu dự giờ môn tiếng Anh có thể làm cho ấn tượng của thị trưởng Chu với trường chúng ta tốt hơn, hơn nữa trước giờ cô giáo Ngô Mật Nhi cũng là giáo viên nòng cốt của trường chúng ta, cũng đại diện cho trường chúng ta tham gia nhiều cuộc thi, thành tích cũng không tệ, nhưng tôi không ngờ biểu hiện của cô ấy lại thành như vậy.” Chuyện này Trình Xuân Hoa cũng thật oan ức, chị ta quả thật có chút tính toán trong đó, nhưng chủ yếu vẫn là vì suy nghĩ cho trường học, lại thật sự không ngờ Ngô Mật Nhi lại biểu hiện kém như vậy.

“Cô nghĩ cô nghĩ, cái gì cũng đều là cô nghĩ, trường học này là do cô mở hay sao, lại có quyết định như vậy vào lúc đó, sao lại chẳng thèm hỏi qua ý kiến của ban giám hiệu như thế hả?” Cao Phẩm Nghiêm sau khi phát hỏa xong liền cố lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Đây là lần cuối cùng, nếu còn xảy ra chuyện như vậy, chức chủ nhiệm này cô cũng không cần làm nữa, nên làm gì thì tự biết.”

Sau đó Trình Xuân Hoa mặt mày xám xịt đi ra khỏi phòng hiệu trưởng, trong lòng cũng tức giận, giận Ngô Mật Nhi thật kém cỏi.

Có người lo lắng cũng có người vui mừng, trong khi Ngô Mật Nhi và Trình Xuân Hoa bị hiệu trưởng Cao Phẩm Nghiêm phê bình thì Vương Tĩnh Kỳ lại nhận được lời khen.

Cao Phẩm Nghiêm vốn muốn tặng Vương Tĩnh Kỳ một chút phần thưởng để cổ vũ, nhưng vốn không có danh mục cho khoản thưởng này, tiền này không chi được, cuối cùng cũng tìm ra được một biện pháp, tính thêm cho Vương Tĩnh Kỳ vài giờ dạy thêm lớp tự học buổi tối, Vương Tĩnh Kỳ xem như ngoài ý muốn nhận được thêm hai trăm đồng.

Vương Dĩnh cùng Tưởng Hi Văn náo loạn đòi cô khao, Vương Tĩnh Kỳ cũng hào phóng đồng ý, thời gian quyết định là vào tối thứ bảy. Bây giờ ở thành phố D hai trăm đồng có giá trị vẫn rất cao, đủ cho bốn người ăn thịt nướng, còn có thể dư ra ít tiền để đi hát KTV.

Lúc đi hát KTV đã hơn mười giờ tối, gọi thêm chút nước khoáng, mấy người các cô liền gào khàn cả giọng.

Lúc các cô đang hát rất vui vẻ ở KTV, chuông điện thoại của Vương Tĩnh Kỳ chợt reo lên.

Cô lảo đảo từ sô pha đứng lên, lấy điện thoại xem là ai gọi, nhưng màn hình trước mắt cứ mờ mờ ảo ảo, cô lắc lắc đầu, mở to mắt xem nhưng vẫn không thấy rõ, cô tức giận đem điện thoại quăng lên trên sô pha, sau đó liền trừng mắt nhìn nó.

Một lát sau, chuông điện thoại không kêu nữa. Cô liền nở nụ cười, khấp khởi trong lòng nghĩ, mình thật lợi hại, đến máy móc cũng không phải đối thủ của mình.

Đang lúc cao hứng, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.

Lần này đến nhìn cô cũng không nhìn, trực tiếp nghe máy.

“A lô, xin chào, xin hỏi tìm ai?” Cô nhẹ nhàng hỏi, từ tiếng nói không nghe ra cô có vấn đề gì.

“Là Vương Tĩnh Kỳ à? Em đang ở đâu, vì sao lâu như vậy mới nghe điện thoại?” Đầu bên kia có chút sốt ruột hỏi.

“À, tìm Vương Tĩnh Kỳ sao…” Cô có chút chóng mặt, quay đầu nhìn một vòng rồi nói: “Không biết cô ấy đi đâu rồi, anh gọi lại sau nhé.” Sau đó tiêu sái cúp điện thoại.

Điện thoại vừa cúp không lâu lại reo lên, Vương Tĩnh Kỳ tiếp tục nghe máy.

“A lô, xin chào, xin hỏi tìm ai?” Cô vẫn trả lời dịu dàng như cũ.

“Vương Tĩnh Kỳ, bây giờ em ở đâu…”

“Không biết cô ấy đi đâu rồi, lát nữa hẵng gọi lại nhé.” Nói xong cô lại tắt điện thoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.