Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa

Chương 25: Bắt kẻ ngoại tình (2)




Vương Tĩnh Kỳ sửng sốt một chút, không nghĩ tới hành động của mình rõ ràng như vậy, người ta chỉ liếc mắt một cái liền biết là cô muốn làm gì.

“Ha ha, trường hợp như cô tôi thấy nhiều rồi, tháng nào chả đụng phải năm ba người như vậy. Cô yên tâm, tôi là tay lái lụa khẳng định sẽ không để chậm trễ chuyện của cô đâu.” Người tài xế nhếch môi cười nhìn Vương Tĩnh Kỳ trong gương chiếu hậu.

Vương Tĩnh Kỳ cũng không xấu hổ, cảm ơn thẳng thừng: “Vậy cám ơn anh.”

“Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, cô đừng nghĩ tôi cũng giống như cái người đàn ông đó, đối với tôi những kẻ đàn ông đứng núi này trông núi nọ* đều rất chướng mắt, ta nói có cuộc sống tốt đẹp thì không muốn, tham lam mù quáng làm khổ nhau thì được cái gì… Bất kể là đàn ông hay đàn bà, làm người phải có lương tâm, lúc trước cuộc sống khó khăn, vợ không ghét bỏ mình, đi theo mình chịu khổ nhiều năm, bây giờ nhà có điều kiện, muốn tìm cách kiếm thêm nhiều tiền, nuôi vợ nuôi con, đến khi trong tay có một số tiền dư dả liền mèo mả gà đồng, vậy có còn là con người không? Haiz, cô là vợ của người đàn ông phía trước đúng không?” Người tài xế ăn nói khéo léo, Vương Tĩnh Kỳ còn chưa nói gì, miệng lưỡi hắn đã bắn liên thanh không dứt.

*Nguyên văn: Trong nhà cờ đỏ không ngã, bên ngoài cờ màu phấp phới (Chỉ những người đàn ông đã có vợ mà còn lăng nhăng bên ngoài)

“Ừ, đã đăng ký nhưng vẫn chưa tổ chức hôn lễ.” Vương Tĩnh Kỳ cũng không cảm thấy việc này có gì khó mở miệng, người tài xế chân thành như vậy, cô cũng nói vài câu về chuyện của mình.

“Này em gái, anh đây cũng không dám khuyên cô gì đâu. Nhưng đàn ông như vậy chẳng có gì tốt cả. Cô phát hiện ra hắn ngoại tình trước khi tổ chức hôn lễ cũng coi như là may mắn, nếu chờ sau khi sống chung rồi mới phát hiện ra, lại còn có con nữa, nhất định cô sẽ càng đau lòng hơn.” Tài xế nghe cô nói xong, nhịn không được khuyên nhủ vài câu.

Vương Tĩnh Kỳ cười khẽ trong lòng, sau này cô không thể nào có con được. Nhưng theo lời vị tài xế này nói, cô vẫn rất may mắn, ông trời để cho cô trọng sinh trước khi tổ chức hôn lễ, cũng là cho cô một cơ hội để sửa sai.

“Để sau rồi nói, hiện tại cô còn trẻ như vậy, tỉnh ngộ sớm cũng tốt, quay đầu là bờ, có khi còn có thể tìm được người đàn ông khác tốt hơn nhiều.” Người tài xế nhìn cô gái đằng sau xinh đẹp như vậy, lại càng thêm coi thường người đàn ông kia, đúng là có phúc mà không biết hưởng, có được cô dâu tốt như vậy mà còn lăng nhăng bên ngoài.

“Phốc, anh trai đây quá khen rồi.” Tuy rằng Vương Tĩnh Kỳ đã sớm thông suốt, nhưng lúc này nghe người tài xế nói xong, trong lòng lại càng thêm thoải mái.

“Ha ha, không phải là tôi nói linh tinh đâu, tôi thấy điều kiện của cô không tệ, xã hội bây giờ cóc ba chân mới khó tìm, chứ đàn ông hai chân khắp nơi đều có. Tôi nói cho cô chuyện này, anh trai tôi điều kiện cũng khá tốt, nếu cô thấy được, tôi sẽ giới thiệu cho cô.” Người lái xe nói xong lại nghĩ tới hai anh em nhà hắn vẫn còn độc thân, nhất thời cảm thấy chủ ý này của mình thật sự rất hay.

“Cám ơn anh nhưng tôi vẫn muốn xử lí xong việc này đã. Nếu như tôi thật sự cần sẽ liên lạc với anh sau.” Vương Tĩnh Kỳ khéo léo từ chối, chính cô còn chưa bước chân ra khỏi hang sói được bao lâu, làm sao dám nghĩ đến chuyện sau này.

“Ừ nhỉ, cô xem tôi đấy, đầu óc lẩn thẩn quên mất hiện tại cô đang muốn làm gì. Nhưng mà em gái này, tôi nói thật, anh trai của tôi tuy không tính là có nhiều tiền, nhưng tuyệt đối là một người đàn ông chân chính, nhân phẩm là số một.” Người tài xế vẫn tiếp tục chào hàng.

“Được, tôi sẽ nhớ kĩ. Nhưng mà anh tài xế này, xe đằng trước dừng rồi kìa.” Lúc Vương Tĩnh Kỳ nói chuyện phiếm, con mắt vẫn không rời khỏi chiếc xe phía trước, nhìn thấy chiếc taxi ngừng lại, vội vàng ra hiệu cho tài xế dừng xe.

Người tài xế cũng nhìn thấy, tay lái chuyển một cái, dừng lại ở một chỗ cách chiếc taxi kia không xa. Vương Tĩnh Kỳ trả tiền taxi, mang theo balo bước nhanh đuổi theo. Vừa liếc mắt cô đã nhìn thấy Trương Dương mang theo người phụ nữ kia bước vào một nhà hàng phương Tây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.