Sống Lại Tại Cửa Cục Dân Chính

Chương 46: An An trở về




Trên chiếc giường lớn màu xanh biển, Vu Đông lười nhác lật người qua, vòng eo mỏi nhừ làm Vu Đông nhịn không được mà rên rỉ thành tiếng. Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhớ đến sáng nay trước khi Hạ Phong ra khỏi nhà đã khẽ hôn lên môi mình, Vu Đông cười ha ha rồi nằm vào chỗ Hạ Phong đã nằm, hít sâu mấy hơi.

Cảm giác mềm mại của khăn trải giường tiếp xúc với làn da làm người ta thoải mái đến mức không muốn rời giường, nhưng Vu Đông lại không yên tâm làm Nhậm Hân Hân ăn Tết một mình nên cô chuẩn bị lát nữa sẽ đi thăm cô nàng, vì vậy cô đành phải dùng nghị lực lớn nhất của mình để ngồi dậy.

Đã tỉnh táo lại được một chút, Vu Đông đang định xốc chăn lên rồi xuống giường thì bỗng nhiên nhìn thấy một tờ giấy ghi chú trên tủ đầu giường.

Vu Đông cầm lấy nhìn xem.

‘Đông Đông, đồ em dùng hàng ngày anh đã mang qua đây hết rồi, về sau không được ngủ bên kia nữa.’

Giọng điệu bá đạo ghê, Vu Đông mang theo nụ cười ngọt ngào lắc lắc đầu.

Cầm một áo sơ mi của Hạ Phong, Vu Đông tùy ý mặc vào rồi vào phòng tắm, trong chiếc gương sáng ngời và to rộng phản chiếu lại là hình ảnh làn da trắng nõn kèm theo vài dấu vết hồng tím trên ngực của Vu Đông. Cô giơ tay ra sờ sờ thì nhịn không được mà nhớ lại sự nhiệt tình của Hạ Phong vào đêm qua.

Vu Đông dùng sức lắc đầu, sáng sớm lại nghĩ đến hình ảnh không thích hợp cho thiếu nhi rồi, chẳng lẽ phụ nữ đã kết hôn đều sẽ biến thành như vậy sao?

Vu Đông định đi tắm một để bình tĩnh lại, ai ngờ quay người một thì thấy được cái vách tường hôm qua cô bị Hạ Phong đè lên, xúc cảm lạnh lẽo của vách tường và độ ấm từ bàn tay Hạ Phong phảng phất vẫn còn trên da thịt, Vu Đông nhanh chóng đỏ mặt nên cô nhịn không được sẵng giọng: “Người này… Sao có thể…… Bình thường cũng không phải như vậy.”

Che lại khuôn mặt đỏ bừng, cô nỗ lực vứt bỏ những suy nghĩ miên man trong đầu. Vu Đông rửa mặt đánh răng xong, quay lại chỗ rửa mặt, thấy hai cây bàn chải đánh răng để cạnh nhau và đồ trang điểm của mình chiếm phân nửa cái bàn thì nhịn không được cười tiếp.

Hạ Phong chỉ lấy vật dụng hàng ngày và mấy món đồ trang điểm, quần áo gì đó cũng chưa lấy nên lúc rửa mặt xong thì Vu Đông chỉ có thể chân không bước ra khỏi phòng, cô định qua phòng ngủ phụ lấy quần áo mặc.

Lúc đi ngang qua phòng bếp thì Vu Đông thấy trên bàn cơm có hai cái đĩa và một tờ giấy ghi chú quen thuộc.

‘Trong nồi cơm điện có cháo anh mới nấu, nhớ ăn! Còn nữa, đêm nay có thể anh sẽ về khuya lắm nên em không cần chờ anh.’

Vu Đông nhướng mày mở nắp nồi ra, trong đó là hai đĩa dưa muối.

“Ngày đầu tiên đã về nhà trễ rồi, bỏ đi, thấy anh đã làm bữa sáng cho em nên em tha thứ cho anh đó.”

Vu Đông vào phòng bếp hâm lại chén cháo, mới vừa uống được nửa chén thì bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên trong phòng khách. Vu Đông ngẩn người rồi bắt đầu kiếm chiếc điện thoại không biết đã quăng đâu trong phòng khách.

Vất vả kiếm được chiếc điện thoại đang nằm dưới ghế sô pha, cô vừa nhìn thì thấy là của Hướng Hiểu Nguyệt gọi đến, cô cười cười nhận cuộc gọi: “Hiểu Nguyệt.”

“Đông Đông, cậu về Thượng Hải chưa?” Giọng điệu của Hướng Hiểu Nguyệt hơi kinh hoảng.

“Về rồi.” Vu Đông nghe thấy giọng điệu của Hướng Hiểu Nguyệt không thích hợp lắm thì nghi hoặc hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Hân Hân sắp sinh.”

“Cái gì? Tháng sau mới đủ tháng mà?” Vu Đông đã tính ngày rồi, nếu không thì cô cũng không dám để Nhậm Hân Hân ăn tết một mình.

“Đều là lỗi của Lục tra nam, cậu nhanh đến bệnh viện thành phố đi.”

Đợi đến lúc Hướng Hiểu Nguyệt cúp điện thoại thì Vu Đông mới phát hiện cô nàng đã gọi điện thoại nhiều lần cho mình, xem ra tình huống rất tệ rồi. Vu Đông chạy về phòng mặc đại một bộ quần áo rồi mang theo sự lo lắng nhanh chóng lái xe chạy đến bệnh viện.

Cô chạy thẳng đến bên ngoài phòng sinh của khoa phụ sản.

“Hiểu Nguyệt, Hân Hân sao rồi?” Vu Đông từ trong một đống người đứng ngoài cửa tìm được Hướng Hiểu Nguyệt.

“Đông Đông.” Hướng Hiểu Nguyệt kéo tay của Vu Đông rồi nôn nóng nói, “Hân Hân ở trong đó sinh, đã hai tiếng rồi.”

“Bác sĩ nói sao?”

“Bác sĩ, bác sĩ vẫn chưa ra lần nào.” Hướng Hiểu Nguyệt cực kì kinh hoảng nói, “Làm sao bây giờ, Hân Hân đau lắm đó, cậu ấy vẫn la hét ở trong đó nãy giờ.”

“Ai sinh con cũng vậy cả, em đừng có lo quá.” Tần Dược thấy bộ dạng kinh hoảng của Hướng Hiểu Nguyệt thì nhịn không được mà an ủi.

“Đều tại anh, nếu không phải đêm qua anh không cho tôi về Thượng Hải thì Hân Hân sẽ không có chuyện.” Hướng Hiểu Nguyệt hung dữ trừng Tần Dược một.

Tần Dược hơi cười khổ, vì chuyện này mà Hướng Hiểu Nguyệt đã oán trách hắn từ lúc sáng sớm. Bây giờ hắn chỉ còn có thể hy vọng Nhậm Hân Hân sẽ không xảy ra chuyện gì, nếu không hắn sẽ thảm lắm. Nghĩ đến đây thì Tần Dược nhịn không được mà khinh bỉ nhìn Lục Hiên, khuôn mặt cũng đang kinh hoảng một.

Vu Đông đã không có tâm tình mà nghiên cứu quan hệ của Hướng Hiểu Nguyệt và Tần Dược. Cô tự nhiên cũng đã phát hiện Lục Hiên đang đứng một bên rồi lại nhớ đến lời nói của Hướng Hiểu Nguyệt vào sáng nay, Vu Đông hỏi: “Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Sao Hân Hân lại sinh non?”

“Sáng sớm hôm nay tớ mới về từ Tô Châu, tớ không yên tâm Hân Hân cho lắm nên trực tiếp đi chung cư. Ai ngờ vừa đến cửa liền nghe thấy trong phòng có tiếng cãi nhau.” Hướng Hiểu Nguyệt thuật lại, “Lúc tớ đẩy cửa bước vào liền thấy Hân Hân đã té ngã trên mặt đất, kêu đau bụng, tớ… Tớ liền nhanh chóng đưa cậu ấy tới bệnh viện.”

“Đều là do bọn họ.” Hướng Hiểu Nguyệt hung dữ chỉ vào Lục Hiên.

Vu Đông cũng lạnh mặt nhìn qua.

“Tôi… Tôi cũng không muốn như vậy, tôi chỉ muốn đưa cô ấy về nhà.” Lúc Nhậm Hân Hân xảy ra chuyện thì Lục Hiên cũng rất hoảng loạn.

“Về nhà? Về chỗ đó? Hân Hân và tên tra nam như anh chẳng còn quan hệ gì cả, tôi đã nói từ sớm là anh không được xuất hiện trước mặt Hân Hân một lần nào nữa mà, nếu không tôi thấy anh một lần thì tôi sẽ…” Hướng Hiểu Nguyệt nói xong thì muốn bước lên đánh người ngay.

Tần Dược thấy thế thì vội vàng ôm lấy cô nàng từ phía sau: “Em làm gì vậy, đây là bệnh viện đó.”

“Chuyện của con gái tôi và con rể tôi thì liên quan gì đến cô chứ.” Người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh Lục Hiên bỗng nhiên nói.

Người này Vu Đông biết, đây là mẹ của Nhậm Hân Hân. Hồi học đại học cô và Hướng Hiểu Nguyệt có gặp bà ấy vài lần.

“Bác, Hân Hân và Lục tra nam đã sớm chia tay rồi.” Hướng Hiểu Nguyệt nói.

“Chia tay cái gì chứ, bọn họ là bạn chơi cùng từ nhỏ đến lớn, hơn nữa bây giờ đứa bé mà Hân Hân sinh vẫn là con của Lục Hiên.” Mẹ Nhậm cả giận nói, “Đừng có dùng từ tra nam được không, thật khó nghe”.

“Bác!” Hướng Hiểu Nguyệt mang vẻ mặt không thể tin tưởng nhìn mẹ Nhậm.

“Bác, hôm nay Hân Hân té ngã có phải là do bác bắt cậu ấy phải về với anh ta đúng không?” Vu Đông suy đoán, Nhậm Hân Hân chắc chắn sẽ không cho Lục Hiên vào nhà, khẳng định là do mẹ Nhậm cho hắn vào.

“Đúng thì sao nào?” Mẹ Nhậm ngang ngược nói, “Nó là con gái tôi, bụng đã lớn như vậy rồi, tôi đưa nó về nhà có vấn đề gì không?”

“Vậy cậu ấy là con của bác sao lại không muốn về nhà với bác hả, bác nói thử xem?” Từ trước đến nay đều lý trí và bình tĩnh nhưng Vu Đông cũng không nhịn được mà nói to hơn.

“Tôi…” Mẹ Nhậm bỗng nhiên không biết phải nói gì.

“Lúc ăn tết sao bác không đưa cậu ấy về nhà? Lúc cậu ấy mang cái bụng to như vậy làm việc ở bên ngoài sao bác không đưa cậu ấy về nhà? Lúc cậu ấy chủ động đi thăm bác sao bác lại đuổi cậu ấy ra khỏi nhà?” Từng câu hỏi chất vấn được Vu Đông đặt ra thì âm thanh của câu sau càng lớn hơn câu trước.

“Bây giờ Hân Hân đã sinh non, ở trong đó vẫn chưa biết tình hình ra sao nhưng bây giờ bác lại ở đây bảo vệ con rể của bác?” Vu Đông chất vấn, “Anh ta là con rể của bác ư?”

“Chuyện nhà chúng tôi không cần cô quan tâm.” Mẹ Nhậm hung dữ nói.

“Tôi vẫn chưa từng thấy người mẹ nào như bác vậy, thật ra bác có phải là mẹ ruột của Hân Hân hay không?” Hướng Hiểu Nguyệt tức đến mức muốn nhảy dựng lên luôn.

“Tôi đã nuôi nó lớn đến bây giờ, sao có thể không phải là mẹ của nó chứ?” Mẹ Nhậm nói với vẻ đúng lý hợp tình.

“Tôi…” Hướng Hiểu Nguyệt đang định không quan tâm đối phương là mẹ của bạn mình mà mắng to thì cửa phòng sinh bỗng nhiên mở ra.

Bác sĩ nhìn cái hành lang đều là tiếng cãi cọ ồn ào thì rống lên một câu: “Ồn ào cái gì hả.”

Mọi người lập tức yên tĩnh lại, Hướng Hiểu Nguyệt và Vu Đông vội vàng vây quanh bác sĩ: “Bác sĩ, bạn của tôi sao rồi?”

Bác sĩ nhìn nhìn rồi nói: “Sản phụ khó sinh, phải sinh mổ, mấy người ai là người nhà của cô ấy?”

“Tôi… Tôi là ba của đứa bé.” Lục Hiên lên tiếng nói.

“Anh đi ra chỗ khác ngay, Hân Hân không có quan hệ gì với anh cả.” Hướng Hiểu Nguyệt trừng mắt nhìn Lục Hiên một, “Bác sĩ, để tôi ký tên.”

Bác sĩ liếc nhìn cô nàng một rồi hỏi một câu: “Trong lúc mổ có nguy hiểm gì thì chuyện giữ mẹ hay giữ con cô có thể làm chủ ra quyết định được không?”

“Tôi…” Hướng Hiểu Nguyệt lập tức nói không ra lời.

“Tôi ký.” Lục Hiên lấy tờ giấy cam kết trong tay bác sĩ rồi ký tên của mình vào.

Bác sĩ kiểm tra lại một lần, thấy không có vấn đề gì thì xoay người quay lại phòng sinh. Chỉ chốc lát sau thì Nhậm Hân Hân bị đẩy ra ngoài, đẩy đến phòng phẫu thuật.

Mọi người vây quanh phòng giải phẫu, lòng ai cũng nóng như lửa đốt. Hướng Hiểu Nguyệt cầm lấy tay của Vu Đông, giọng cô nàng run rẩy: “Đông Đông, Hân Hân sẽ không sao đúng không. Lúc nãy bác sĩ nói giữ mẹ hay giữ con là ý gì… Có phải hay không chỉ có thể…”

Hướng Hiểu Nguyệt thật sự không muốn nói ra câu kế tiếp.

“Không đâu, bác sĩ chỉ giả thiết như vậy thôi.” Trong lòng Vu Đông cũng rất bất an.

“Hạ Phong đâu rồi? Cậu bảo Hạ Phong đi hỏi thăm giùm đi.” Hướng Hiểu Nguyệt bỗng nhiên nói.

“Tớ đã gọi điện thoại rồi nhưng di động của anh ấy đã tắt máy, chắc là đang bận chuyện gì rồi.” Trên đường đến đây thì Vu Đông đã gọi mấy cú điện thoại cho Hạ Phong nhưng Hạ Phong vẫn không bắt máy nên Vu Đông đành phải gửi tin nhắn.

Tình huống mổ của Nhậm Hân Hân không rõ, Hướng Hiểu Nguyệt cũng không còn tâm tình nào mà cãi nhau với Lục tra nam, cô nàng ngồi ngoài phòng phẫu thuật với Vu Đông nôn nóng chờ đợi.

Khoảng nửa tiếng sau thì Hạ Phong với cái áo blouse trắng vội vàng chạy đến.

“Hạ Phong.” Vu Đông đứng lên.

“Hân Hân sao rồi?” Hạ Phong lo lắng hỏi.

“Ở trong đó, chúng ta cũng không biết tình huống thế nào.” Vu Đông thấy Hạ Phong thì vẻ giả vờ bình tĩnh trên mặt cô mới biến mất được một ít.

“Đừng lo lắng quá, bác sĩ chưa nói gì có nghĩa là không có vấn đề gì đâu.” Hạ Phong an ủi, “Anh đi hỏi y tá phòng sinh đã.”

“Ừ!” Lúc này Vu Đông và Hướng Hiểu Nguyệt mới yên tâm một ít.

Đến lúc Hạ Phong hỏi xong tình huống quay lại thì mấy người đều mang vẻ mong đợi nhìn qua, Hạ Phong nhíu mày nói: “Sản phụ… Chính là Hân Hân, tình huống của cô ấy còn tính ổn định, nhưng lúc cô ấy té ngã thì có đụng trúng bụng nên tình huống của đứa bé phải đợi đến lúc nó được sinh ra, làm thêm một bước kiểm tra nữa mới biết được.”

“Có ý gì?” Vu Đông lập tức đứng lên, Hướng Hiểu Nguyệt cũng không chờ nổi.

“Em đừng vội, đã kêu bác sĩ khoa nhi đến để hội chẩn rồi.” Hạ Phong an ủi.

“Sẽ không sao, chắc chắn sẽ không sao đâu.” Miệng Vu Đông không ngừng lặp lại.

Hướng Hiểu Nguyệt cầm tay Vu Đông thật chặt, hai người cổ vũ cho nhau.

“Em đừng lo quá, đây chỉ là suy đoán thôi, đến lúc này thì tình huống vẫn còn ổn định nên đứa bé chưa chắc sẽ có vấn đề.” Hạ Phong an ủi Vu Đông.

“Em ngồi xuống trước đi, bác sĩ cũng đã nói không sao rồi.” Tần Dược ở bên cạnh nhẹ nhàng ôm bả vai của Hướng Hiểu Nguyệt rồi an ủi.

“Nếu Hân Hân xảy ra chuyện gì thì từ nay về sau tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.” Hướng Hiểu Nguyệt nhịn không được mà oán trách Tần Dược.

Thời gian một giây một giây trôi đi, thật ra cũng chẳng qua bao lâu nhưng thời gian chờ đợi làm mọi người cảm giác như đã trải qua cả một thế kỷ, rốt cuộc cửa phòng giải phẫu mở ra.

Một y tá đẩy một chiếc xe giữ nhiệt bằng thủy tinh trong suốt đi ra khỏi phòng, mọi người lập tức vây quanh, bác sĩ đi đằng sau y tá nói: “Là một bé gái, rất khỏe mạnh, không có vấn đề gì, sản phụ vẫn còn đang khâu nên lát nữa mới ra được.”

Bác sĩ nói xong thì nói với cô y tá bên cạnh: “Đưa đứa bé vào phòng chăm sóc trước đi.”

Mẹ Nhậm vừa nghe được con gái mình không có việc gì thì mắt cũng không thèm chớp mà nhìn chăm chú vào đứa bé, bà đi theo y tá vào phòng chăm sóc em bé.

“Cám ơn bác sĩ.” Hướng Hiểu Nguyệt kích động nắm tay vị bác sĩ nữ này.

“Cám ơn bác sĩ!” Vu Đông cũng nói lời cảm ơn.

Nữ bác sĩ cười cười, đợi Hướng Hiểu Nguyệt bỏ tay ra thì nữ bác sĩ mới giơ tay ra tháo chiếc khẩu trang đã che gần nửa khuôn mặt xuống. Lúc này Vu Đông và Hướng Hiểu Nguyệt mới phát hiện vị bác sĩ này rất trẻ, hơn nữa còn rất xinh đẹp.

“Thì ra bệnh viện còn có nữ bác sĩ xinh đẹp như vậy đó.” Hướng Hiểu Nguyệt nhịn không được khen.

“Cám ơn đã khen.” Nữ bác sĩ cười cười, ánh mắt cô nàng lướt qua mọi người nhìn về Hạ Phong đứng cách đó không xa, bước vài bước liền đi đến trước mặt Hạ Phong, ánh mắt tươi đẹp, thanh âm mềm nhẹ, “Đã lâu không gặp.”

“An An.” Đáy mắt Hạ Phong mang theo sự phức tạp.

Vu Đông đứng đằng sau mọi người, ánh mắt lạnh lẽo, phảng phất cách họ thiên sơn vạn thủy* xem một đôi tình nhân đã xa cách hồi lâu và vừa mới được gặp lại.

(*thiên sơn vạn thủy: ngàn núi, vạn sông, ý nói cách rất xa)

Hạ Phong ngẩng đầu, lướt qua mọi người tìm kiếm bóng hình của Vu Đông, ánh mắt của hắn và Vu Đông gặp nhau giữa không trung.

An An nghi hoặc xoay người lại, trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp đều là sự bắt bẻ và đánh giá đối với Vu Đông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.