Sống Lại Tại Cửa Cục Dân Chính

Chương 34: Em chắc chắn sẽ chờ được anh




12 giờ đêm, 0h sáng thứ sáu.

Giọng nói quen thuộc của Vu Đông bắt đầu phát ra, phiêu tán trên bầu trời buổi đêm ở thành phố này.

“Xin chào mọi người, đây là đài phát thanh fm9666. Hoan nghênh mọi người vào lúc 12 giờ đêm nghe tiết mục của đài chúng tôi ‘Đêm khuya mị ảnh’, tôi là dj Ngư Đống.” Vu Đông hơi mất tự nhiên ho khan một cái, “Hôm nay Ngư Đống muốn nói với mọi người đề tài là tỏ tình.”

“Tỏ tình có thể xảy ra ở một đôi nam nữ xa lạ, hoặc cũng có thể xảy ra khi một người thầm mến muốn tỏ tình cho người mà mình thầm mến.” Giọng nói của Vu Đông từ sóng điện truyền đến rất dịu dàng, “Đương nhiên hơn hết nó nên xảy ra giữa hai người đã yêu nhau.”

“Tỏ tình là chất xúc tác cho duyên phận, một đôi nam nữ xa lạ sẽ đi từ quen biết đến yêu nhau là do tỏ tình, một người thầm mến sẽ nhận được sự ngọt ngào và tốt đẹp khi tỏ tình. Đương nhiên tỉ lệ thành công và thất bại là 50/50.” Vu Đông cười bổ sung một câu xong lại nói tiếp.

“Vậy vì sao tôi lại nói nó nên xảy ra giữa hai người đã yêu nhau? Ví dụ như người yêu, như vợ chồng hoặc bạn già.”

“Từ lúc một người có cảm tình tốt với một người khác, sau đó họ bắt đầu tỏ tình, rồi hai người yêu nhau, kết hôn. Hai người đều tin rằng họ yêu người kia thật lòng, thế nhưng cuộc sống sau hôn nhân làm hai người không còn dễ dàng nói ra tình cảm của mình giống như lúc trước.”

“Thời gian sẽ làm thay đổi con người chúng ta, có lẽ một ngày nào đó các bạn sẽ không còn tin tưởng ánh sáng mà các bạn nhìn được trong mắt người kia, và tình yêu mà người kia dành cho bạn nữa.”

“Nhưng lúc đó các bạn đã có gia đình, có trách nhiệm nên các bạn sẽ nghĩ, ừ, cứ như vậy là được rồi. Sau đó hai người từ từ già đi, tình yêu biến thành tình thân, cuối cùng trên chiếc ghế dài vào một buổi chiều hoàng hôn, hai người dựa vào nhau và bắt đầu nói chuyện ngày xưa. Ông cụ sẽ hỏi bà cụ, có phải từ lúc bà sinh con thì bà đã không còn yêu tôi nữa hay không. Bà cụ cũng hỏi ông cụ, có phải những năm bận rộn công việc đó, ông đã ngoại tình.”

“Quay đầu nhìn lại ngày trước, bạn sẽ phát hiện ra có rất nhiều chuyện, rất nhiều việc chỉ cần có một lời anh yêu em, một lời bày tỏ tình cảm đơn giản sẽ hóa giải rất nhiều điều hiểu lầm, sẽ làm cho cuộc sống của chúng ta ít đi sự tiếc nuối và sự buồn bã của buổi chiều hoàng hôn.”

“Bởi thế Ngư Đống cảm thấy, một lời tỏ tình rất thích hợp vào những năm tháng tuổi trẻ điên cuồng nhưng càng thích hợp hơn vào những ngày tháng bình tĩnh của cuộc sống.” Vu Đông lấy tờ giấy đã chuẩn bị trước ra rồi nói tiếp, “Hôm nay Ngư Đống sẽ làm gương cho mọi người, tôi sẽ bày tỏ tình cảm của mình cho người mà tôi thích ở đây.”

“Đây là một bài thơ tình do Pushkin viết cho người yêu Ker của mình, bây giờ tôi sẽ tặng cho anh, người tôi yêu.”

Giọng nói duyên dáng tràn đầy tình cảm của Vu Đông phát ra, làm lay động vô số linh hồn đang cô độc.

“Anh nhớ lại khoảnh khắc đầy kỳ diệu.

Em hiện ra ngay trước mắt của anh.

Như ảo ảnh lướt qua trong chớp nhoáng.

Như thiên thần đầy trong trắng đẹp xinh.

Rồi thất vọng, rồi tối tăm sầu muộn.

Bao âu lo khắc khoải động xô bờ.

Qua thời gian giọng em còn vẳng lại.

Khuôn mặt còn tràn ngập cả trong mơ.



Rồi bất chợt tâm hồn anh tỉnh thức.

Em hiện ra một lần nữa không ngờ.

Như ảo ảnh lướt qua rồi vụt tắt.

Như thiên thần trong trắng đẹp ngây thơ.

Cho tim anh đập rộn ràng mãnh liệt.

Được phục sinh trở lại với bao điều.

Cả thần thánh, cả mọi nguồn cảm hứng.

Cả cuộc đời, cả nước mắt, tình yêu.”

(Bài thơ ‘Gửi’ của Aleksandr Sergeyevich Pushkin – nhà thơ, nhà văn, nhà viết kịch nổi tiếng người Nga, bản dịch của Hoàng Nguyên Chương)

Vu Đông đọc xong bài thơ này thì bật một đoạn nhạc nhẹ nhàng, phảng phất muốn cho tất cả người nghe tiết mục ‘Đêm khuya mị ảnh’ rơi vào bầu không khí kiều diễm do cô xây dựng.

Sau khi đoạn nhạc được phát ra thì người nghe đã phục hồi tinh thần lại, kênh tin nhắn bắt đầu xôn xao cả lên.

Có đơn thuần.

‘Thơ hay thật, giọng nói của người dẫn chương trình cũng hay nữa.’

‘Người dẫn chương trình nói rất đúng, phải bày tỏ tình cảm nhiều hơn với người bên cạnh mình.’

‘Người dẫn chương trình ơi, người cô thích cũng đang nghe đài sao? Anh ta hạnh phúc thật đó!’

Cũng có người đoán được chân tướng.

‘Tôi có một suy đoán, trước đó Ngư Đống nói những lời lừa tình như vậy chắc là để đọc bài thơ này đúng không?’

‘Ngư Đống đang tú ân ái phải không?’

‘Người dẫn chương trình có tâm cơ quá đi!’

‘Không kịp phòng ngừa nên đã bị quăng cho một đống thức ăn cho chó!’



Người bị ăn thức ăn cho chó không chỉ có người nghe radio này mà còn có cả Thiệu Nhất Phàm, vị fan trung thành của Vu Đông.

Trời ơi! Có nên nói cho Hạ Phong biết không?

Nói cho cậu ta?

Nhưng tớ đã bị vợ cậu ngược một lần rồi, không lẽ còn phải bị cậu ngược lần nữa?

Không nói cho cậu ta?

Trong nội tâm Thiệu Nhất Phàm lại cảm thấy như vậy rất không có đạo đức.

Một bên là tâm tình ghen ghét, một bên khác lại là cảm giác đạo đức, rất khó chọn đó!

“Cậu làm gì vậy?” Hạ Phong nhìn Thiệu Nhất Phàm đang đứng trước mặt hắn với vẻ ngẩn người.

Thiệu Nhất Phàm khống chế không được bước chân đang đi về phía Hạ Phong của mình nên rối rắm một lát rồi nói: “Cậu rảnh thì lên mạng nghe lại tiết mục của Vu Đông hôm nay đi.”

“Nghe lại? Không cần cố tình lên mạng xem chứ nhỉ, lúc tớ không bận lắm cũng có bật radio nghe tiết mục của Vu Đông mà.” Tiết mục của Vu Đông ngày nào cũng có nên Hạ Phong không nghe đều đặn mỗi ngày nhưng lúc nào rảnh cũng sẽ mở radio lên nghe.

“Dù sao thì tớ đã nói rồi.” Thiệu Nhất Phàm xoay người đi khám một cách gấp gáp, trời ơi, không muốn ăn thức ăn cho chó nữa đâu.

Hạ Phong khó hiểu nhún vai rồi lại tiếp tục nói những việc cần chú ý với y tá.

@@

Tuy một đoạn lời nói dài dòng trước đó của Vu Đông thực sự là để trải chăn cho bài thơ tình mà Vu Đông muốn đọc cho Hạ Phong nghe nhưng cô sẽ không bao giờ thừa nhận đâu.

Vì vậy cô trước sau như một đều làm lơ tin nhắn chân tướng đó mà chuyển sang phần người nghe gọi điện thoại đến.

“Xin chào.” Vu Đông nhận điện thoại.

“Xin chào Ngư Đống, tôi là Tráng Tráng số 1.” Một giọng nam thô cuồng truyền đến.

“Số 1?” Vu Đông nghi hoặc nói.

“Xin chào người dẫn chương trình, tôi là Tráng Tráng số 2…” Lại là một giọng nam nhỏ hơn một ít truyền đến, sau đó lại là mấy giọng nói bảo là số 4, số 5 nữa.

“Ha hả, bên phía các bạn thật là náo nhiệt đó!” Vu Đông cười nói.

“Ngư Đống, bọn tôi là Tráng Tráng số 1 đến số 5 gọi điện thoại đến đây là để hỏi cô một chuyện.” Tráng Tráng số 1 nói.

“Chuyện gì vậy?” Vu Đông cũng tò mò.

“Lúc nãy bọn tôi mới cá cược với nhau, tôi và số 3 đều cảm thấy hôm nay cô cố tình tú ân ái với người yêu.” Tráng Tráng số 1 nói, “Nhưng mấy Tráng Tráng khác lại cảm thấy cô muốn đọc bài thơ tình đó nên mới cố tình xây dựng chủ đề tỏ tình. Mấy người chúng tôi ai đoán đúng?”

“…” Vu Đông đen mặt, “Hai chuyện này có gì khác nhau không?”

“Hình như là không. Vậy thì tiền ăn khuya của chúng ta đều góp vào đi, mỗi người 50 khối là đủ 250 (đồ ngốc)!” Tráng Tráng số 1 nói với mấy Tráng Tráng khác.

Vu Đông không biết nói gì cúp điện thoại.

‘Ha ha ha, số một đến số năm đều là đồ ngốc!’

‘Chân tướng, chân tướng đó. Sao số 1 không hỏi tiếp chứ. Tôi cũng gọi điện thoại đây, hy vọng họ sẽ nhận cuộc gọi của tôi!’

‘Ha ha ha… Tôi chỉ muốn cho Ngư Đống biết là tôi đang cười!’

Vu Đông mệt tâm nhận một cuộc gọi khác.

“Ngư Đống!!!” Vu Đông vừa nhận điện thoại thì một tiếng hét khàn cả giọng truyền đến, “Đều là do cô, đều tại cô!”

“Sao, làm sao vậy? Mỹ Mỹ?” Nữ thì đều là Mỹ Mỹ.

“Tôi vừa nghe cô phát sóng trực tiếp thì kích động nên đã tỏ tình với một học trưởng* mà tôi thầm mến, sau đó, sau đó hắn nói hắn đã có bạn gái, hu hu, tôi thất tình rồi!” Mỹ Mỹ càng khóc thì càng đau lòng.

(*học trưởng: đàn anh học lớp trên)

“Vậy à, ít nhất thì bạn có thể đổi một mục tiêu mà, có lẽ người tốt hơn đang ở trước mặt bạn thì sao!” Vu Đông xấu hổ an ủi.

“Thật sao? Nhưng trước mặt tôi có khá nhiều người, ai mới đúng?”

Lúc này Vu Đông mới phát hiện ra sự khác thường, cô gái Mỹ Mỹ này chắc đã uống rượu.

“Mỹ Mỹ, bây giờ bạn đang ở đâu? Bạn uống say rồi sao?”

“Tôi đang trong quán ăn khuya ngoài trường học, tôi uống một chai bia rồi!”

Quả nhiên là vậy, Vu Đông đang muốn khuyên đối phương trở về thì Mỹ Mỹ bên kia bỗng nhiên la lớn: “A, giáo thảo* của trường tôi đang đến đây, tôi đi tỏ tình nhé!”

(*giáo thảo: nam sinh đẹp trai, học giỏi, tài năng nhất trường)

Tiêu rồi!

“Bách Thụy, tôi thích anh, anh làm bạn trai của tôi đi!”

Vì vậy thế giới yên tĩnh.

Năm giây sau, tiếng ‘tít tít’ của điện thoại vang lên.

Khu tin nhắn lập tức trở nên sôi nổi.

‘Mỹ Mỹ của đêm nay là nữ trung hào kiệt đó!’

‘Giáo thảo hãy chấp nhận đi!’

‘Người dẫn chương trình có thể làm Hồng Nương rồi!’

‘Thân phận của giáo thảo đã bị lộ!’

‘Trời ạ, là trường học của tôi đó, tôi phải ra cửa xem náo nhiệt mới được!’

Vu Đông cảm giác mệt tâm quá nhưng vẫn phải mở micro nói: “Nếu ai biết được cô gái lúc nãy là ai thì hãy hỗ trợ chú ý cô ấy. Địa điểm là ở quán ăn khuya ngoài trường đại học, một cô gái mới tỏ tình với giáo thảo, tên giáo thảo là Bách Thụy. Nếu có quen biết thì hãy liên lạc với bạn cùng phòng của cô ấy hoặc đưa cô ấy về ký túc xá cũng được.”

Công việc này đã làm được hơn nửa năm nhưng chỉ có ngày hôm nay là Vu Đông cảm thấy mệt nhất.

Lúc phát sóng trực tiếp kết thúc thì Vũ ca và Vu Đông đều không ngừng cười được, hai người hiển nhiên là đã nhìn chê cười cả đêm nay.

Vu Đông lái xe về nhà, hiển nhiên trong nhà vô cùng quạnh quẽ vì Hạ Phong vẫn chưa trở về.

Vu Đông theo thói quen mở tất cả các đèn trong phòng khách lên để căn nhà có vẻ ấm áp một ít.

Sau đó cô mới cầm quần áo đi tắm rửa.

Từ lần trước Hạ Phong nói xong thì Vu Đông đã không gội đầu vào buổi tối nữa. Lúc này cô tắm rửa xong thì pha một ly sữa bò rồi ngồi xếp bằng trên ghế sô pha. Trong phòng trừ bỏ tiếng động cơ của máy điều hòa phát ra thì chẳng còn tiếng động gì nữa.

‘Đêm nay mấy giờ anh về?’ Vu Đông gửi một tin nhắn.

‘Đêm nay có việc đột xuất nên anh sẽ về trễ hơn bình thường. Em cứ ngủ trước đi!’ Hạ Phong trả lời.

“Nhưng sáng ngày mai em có việc mà!” Vu Đông chớp chớp mắt. Cuối cùng cô chạy vào phòng ngủ lấy một chiếc thảm và gối đầu ra.

Sau đó Vu Đông trực tiếp trải lên ghế sô pha rồi nằm ngủ.

Một buổi đêm yên tĩnh, trong khu nhà đen nhánh thì chỉ có tầng trên nhất là có ánh đèn chiếu ra, phảng phất như đèn hải đăng trong bầu trời đêm, chiếu sáng đường về nhà cho người nào đó.

Rạng sáng bốn giờ rưỡi.

Hạ Phong mở cửa rồi nhẹ nhàng bước vào phòng, hắn chỉ vừa nhấc mắt lên thì đã thấy được Vu Đông đang ngủ say trên chiếc ghế sô pha.

Sao lại ngủ trong phòng khách chứ? Hạ Phong hơi đau đầu vì sự bướng bỉnh của Vu Đông.

Hắn cởi áo khoác và đổi dép lê xong thì dự định bế Vu Đông về phòng ngủ.

Ồ?

Hạ Phong chỉ mới bước lại gần sô pha thì đã thấy có một tờ giấy ghi chú nhỏ trên bàn được đè dưới chiếc ly thủy tinh.

‘Nếu anh về nhà thì nhớ gọi em dậy! Chắc chắn phải gọi đó!’

Em đang đợi anh sao?

Hạ Phong ngẩn người, hắn xoay người ngồi xổm bên cạnh Vu Đông rồi nhìn chăm chú vào cô khoảng năm phút. Hạ Phong thấy khuôn mặt đỏ bừng của Vu Đông khi ngủ thì cảm giác không đành lòng gọi cô dậy.

‘Chắc chắn phải gọi đó!’

Hạ Phong lại nhìn tờ giấy trong tay mình rồi cuối cùng quyết định gọi Vu Đông dậy.

“Vu Đông!” Hạ Phong nhẹ nhàng đẩy đẩy Vu Đông.

“Ư ~~” Vu Đông mơ mơ màng màng mở to mắt ra.

“Sao em không về phòng mà ngủ? Lại còn dặn anh phải gọi em dậy nữa?” Hạ Phong hỏi.

“Em chờ anh đó!” Vu Đông giãy giụa ngồi dậy.

“Có chuyện gì vậy?” Hạ Phong giúp cô xếp lại chiếc chăn lông bị rớt xuống đất.

“Em có một câu muốn nói cho anh biết!” Vu Đông cười.

“Câu gì mà không thể để ngày mai tỉnh dậy rồi nói?” Hạ Phong cười.

“Đợi đến lúc em tỉnh dậy thì anh đã ngủ rồi. Hơn nữa mai em cũng có khá nhiều việc phải làm, có lẽ lúc đó sẽ không có thời gian nói cho anh nghe.” Vu Đông lắc đầu nói.

“Vậy lúc sau nói cũng được mà.”

“Câu này nhất định phải nói vào ngày hôm nay!” Vu Đông trong ánh mắt nghi hoặc của Hạ Phong thì nở một nụ cười ngọt ngào, “Hạ Phong, sinh nhật vui vẻ!”

Đây là bữa sinh nhật đầu tiên em ở bên cạnh anh!

Em chắc chắn sẽ chờ được anh!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.