Yên tâm, tôi sẽ không ly hôn, sẽ không để nhà anh bị tai tiếng.” Triệu Ngạn Kiều bình tĩnh chống lại ánh mắt của Tần Dịch Hoan, anh đang loay hoay
làm gì đó trên bàn làm việc, không nghĩ tới Tần Dịch Hoan vậy mà lại
thích mềm mại.
Sắc mặt Tần Dịch Hoan thay đổi liên tục, cuối cùng hít sâu một hơi, ép xuống lửa giận vẫn không ngừng trào lên: “Cô nhớ là tốt rồi.”
“Ăn nhanh lên một chút.” Triệu Ngạn Kiều giống như
không nhìn thấy sắc mặt của Tần Dịch Hoan, đầy hộp giữ ấm về phía
trước mặt anh rồi nói. Một lát cô còn muốn đi dạo phố, trong nhà không
có đồ dùng cho trẻ con gì cả, cô muốn mua cho Bảo Bảo mấy bộ quần áo,
lại mua thêm một cái giường trẻ con nữa.
Nghĩ đến Bảo Bảo trong
bụng, lạnh nhạt trên mặt Triệu Ngạn Kiều giảm xuống một chút, khẽ cong
hai mắt to, cô nhất định sẽ làm người mẹ tốt! Tần Dịch Hoan nhìn Triệu
Ngạn Kiều một chút, lại nhìn hộp giữ ấm trước mặt, thở dài ở trong lòng
một tiếng, yên lặng cầm đũa ăn lên, mặc kệ như thế nào, từ từ sẽ đến!
Triệu Ngạn Kiều đã lâu không được đi dạo phố, trước kia cô không có thời gian để lãng phí, nhưng bây giờ, gánh nặng đè trên người cô cuối cùng cũng
được gỡ xuống, cô có thể vui vẻ thoải mái làm chuyện mình muốn làm rồi.
Cơ thể mang thai năm tháng nặng nề cũng không anh hưởng đến tâm trạng
tốt đẹp của Triệu Ngạn Kiều, một mình cô đi dạo cửa hàng, xem phim, thậm chí còn đi hát, mãi đến lúc trời sẩm tối mới về nhà.
Lúc mua
giường trẻ con ở cửa hàng, người bán hàng nói có thể giao hàng tận nhà,
thuận tiện đưa những đồ Triệu Ngạn Kiều đã mua đến nhà, nhưng mà người
ta lại không phụ trách đưa lên trên nhà. Triệu Ngạn Kiều bất đắc dĩ, chỉ có thể xắn tay áo lên. Vốn là có thang máy, thế nhưng vận may của Triệu Ngạn Kiều không tốt, đúng lúc thang máy phải sửa mấy ngày nay không thể dùng. Chẳng qua nhà bọn họ chỉ ở tầng sáu, nếu không sẽ mệt chết rồi.
Tần Dịch Hoan vừa bước lên lầu liền nghe thấy âm thanh hì hục, lúc đầu anh
cũng không để ý tới, thế nhưng vừa bước tới tầng ba, chỗ khúc quanh kia
bay ra một vạt áo màu làm khiến cho anh cảm thấy vô cùng quen thuộc, anh nhíu mày suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nhớ tới hôm nay lúc Triệu Ngạn
Kiều đưa cơm cho anh hình như mặc váy màu lam. Tần Dịch Hoan vội vàng ba bước gộp lại làm hai đi lên lầu bốn, liếc mắt liền nhìn thấy Triệu Ngạn Kiều đang mệt mỏi xách giường con nít đầu đầy mồ hôi.
Đầu óc ầm
một tiếng, Tần Dịch Hoan không chút nghĩ ngợi đã xông lên đoạt lấy
giường con nít nói: “Đi theo ở phía sau!” Không biết vì sao trong lòng
bỗng thấy khó chịu, những chuyện này đều là của đàn ông, một người phụ
nữ như cô ở chỗ này có thể làm cái gì!
Triệu Ngạn Kiều nhẹ nhàng
thở ra, ngoan ngoãn lùi về phía sau đi theo Tần Dịch Hoan lên nhà, vừa
thở hổn hển vừa dùng tay nhỏ bé quạt ở bên tai, thật là mệt chết cô, sức khỏe của thân thể này quá kém! Nhớ năm đó cô thuê phòng mua đồ dùng đều tự mình đưa vào, cũng không mệt mỏi thành bộ dạng này a!
Sức
khỏe của đàn ông so với phụ nữ đúng là không giống nhau, ít nhất ở trong mắt Triệu Ngạn Kiều là như vậy, Tần Dịch Hoan hoàn toàn không tốn bao
nhiêu sức lực đã đưa giường trẻ con về nhà. Triệu Ngạn Kiều sau khi trở
về kiền chạy thẳng vào phòng bếp, lấy một ly nước uống một hơi mới cảm
thấy dễ chịu hơn một chút. Để cái ly xuống, cô liền mệt mỏi dựa ở trên
ghế sô pha, không kịp thở hướng về phía Tần Dịch Hoan đang trầm mặt nói: “Chờ, chờ một chút, lát nữa sẽ nấu cơm, bây giờ không thể làm, quá mệt
mỏi.”
Tần Dịch Hoan không nói gì, chỉ chậm rãi đi tới ngồi bên
cạnh cô, ngửa mặt dựa lưng trên ghế sô pha không biết đang suy nghĩ gì.
Nhưng mà khắp người tỏa ra ý lạnh nói cho Triệu Ngạn Kiều biết, người
trước mắt này chẳng những mất hứng, hơn nữa còn là rất không vui!
“Nếu bây giờ anh đói bụng thì đi ăn ngoài đi.” Triệu Ngạn Kiều nghĩ rằng anh mất hứng là do cô không kịp lập tức nấu cơm cho anh, nhưng mà thật sự
tối nay cô không muốn làm gì cả, bây giờ cô chỉ muốn tắm sau đó lên
giường ngủ.
“Cô còn biết mệt mỏi?” Bỗng Tần Dịch Hoan mở mắt, quay đầu hung dữ nhìn cô, bộ dáng kia giống như hận không thể xé nát được cô.
Đúng là người có tiền, áo tới vươn tay cơm tới há miệng. Triệu Ngạn Kiều
cười lạnh ở trong lòng một tiếng, chẳng qua chỉ là chậm trễ một bữa cơm
mà thôi, đã tỏ thái độ với cô rồi, nhưng cô lại phải ở chung với người
đàn ông như vậy cả đời. Mặc dù đã thoát khỏi những ngày tháng vất vả
nghèo khổ, nhưng mà, cô liếc nhìn khuôn mặt đang tái mét của Tần Dịch
Hoan một cái, chợt nhớ tới cô cũng từng có một căn phòng nhỏ để ở. Ở đó
không cần nhìn sắc mặt của người khác, ở đó cô chính là chủ nhà, cô có
thể tùy ý làm tất cả mọi chuyện… Quả nhiên, ông trời không tự nhiên mà
rơi xuống chiếc bánh như vậy.
Triệu Ngạn Kiều ghét nhất là phải
nén giận sống qua ngày, thế nhưng bây giờ cô lại phải khiêm tốn làm
người, thu lại tất cả củ ấu của cô (mình không hiểu chỗ này ), mài bản
thân thật nhẵn nhụi, sau đó đưa đến trước mặt người ta mặc cho người ta
ức hiếp mình. Bỗng nhiên cô cảm thấy rất oan ức, nhưng lại không thể làm gì.
“Bây giờ tôi sẽ làm cho anh.” Triệu Ngạn Kiều nhắm mắt lại,
giấu hết tất cả cảm xúc xuống dưới, chống vào ghế sô pha đứng lên, bắt
đầu đi về phía phòng bếp. Nhưng vừa mới bước ra một bước thì bị Tần Dịch Hoan kéo lại, cô quay đầu lại nhìn anh, trong mắt dày đặc sự mệt mỏi:
“Tần Dịch Hoan, anh còn muốn thế nào?”
Anh không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn cô, trong con ngươi hiện lên rất nhiều cảm xúc, nhưng vẫn nắm tay cô không buông, mãi đến khi cô bắt đầu bực mình mới chậm rãi mở
miệng nói: “Triệu Ngạn Kiều, tối nay để tôi nấu cơm.”
Triệu Ngạn
Kiều kinh ngạc há to miệng, đầu óc người này hôm nay bị hỏng rồi sao?
Tại sao lại nghĩ tới muốn làm cơm? Cho dù là anh ta nấu cơm, có thể ăn
được sao? “Quên đi, không cần Đại thiếu gia tự mình động thủ, vẫn nên để tôi làm đi.” Triệu Ngạn Kiều lắc lắc cánh tay, cố gắng thoát khỏi tay
của Tần Dịch Hoan, tiếc là không được như mong muốn. Trong lòng Triệu
Ngạn Kiều ngày càng mất kiên nhẫn, cô quay đầu vừa định nói chuyện thì
bị Tần Dịch Hoan đoạt lời trước.
Anh nói: “Triệu Ngạn Kiều, thỉnh thoảng cô… Cũng nên lệ thuộc vào tôi đi, tôi là người đàn ông của cô,
không phải là người ngoài.” Nói xong anh liền buông tay của cô ra, bước
nhanh về phía phòng bếp, bước chân có chút lung tung.
Triệu Ngạn
Kiều cơ thể cứng nhắc đứng tại chỗ, máu trong người giống như bị đông
lại, từ trước đến nay chưa có ai nói như vậy với cô, cho đến bây giờ
cũng không có. Kể từ sau khi cha mẹ cô mất, cô vẫn luôn tự nhủ trong
lòng, không được làm nũng không được tùy hứng! Hai người có thể bao dung với cô đã đi rồi, cô không thể có thói quen như trước. Từ trước đến giờ cô luôn mạnh mẽ kiềm chế bản thân, cô cứ như vậy kiềm chế qua hết cuộc
đời ngắn ngủi khi còn sống trước kia.
Nhưng mà người đàn ông này, cô coi nhẹ, cô khinh bỉ, người mà cô mới biết một tuần, mới vừa rồi nói cho cô biết thỉnh thoảng cũng nên lệ thuộc vào anh một chút. Trái tim
giống như được ngâm trong nước ấm, ấm áp, rất thoải mái, Triệu Ngạn Kiều vuốt mắt một cái, cười không ra tiếng.
Cơm tối cư nhiên không
tệ, vài món thức ăn nấu vừa lửa, mùi vị cũng rất tốt. Triệu Ngạn Kiều
luôn tự nhận nhìn người rất chính xác, lại không thể không thừa nhận lần này cô thật sự nhìn lầm. Tần Dịch Hoan gắp cho cô một ít thịt bò rồi
mới để đũa xuống, nhìn Triệu Ngạn Kiều đang ăn ngon lành hỏi: “Như thế
nào?”
“Ăn rất ngon.” Triệu Ngạn Kiều nói thật, nhưng không có
ngẩng đầu, chỉ lo vùi đầu ăn cơm. Vừa mới nghe anh nói những lời đó, cô
bỗng không biết phải đối mặt với anh như thế nào, mỗi lần đối diện với
đôi mắt hẹp dài kia cô có chút không biết làm sao, không thể thản nhiên
và bình tĩnh như trước nữa.
“Lúc đi học Đại học đã luyện tay
nghề.” Tần Dịch Hoan cũng không thèm để ý đến thái độ của cô, tay phải
vừa chống cằm vừa nhìn cô nói: “Lúc mới bắt đầu làm rất tệ, sau này mới
dần dần thông thạo, tháng đầu tiên qua Mĩ gầy mất mười cân.” Giọng nói
của anh trầm thấp dễ nghe, lại cố ý chậm lại nhịp nhàng, Triệu Ngạn Kiều nghe đến say mê, không nhịn được mở miệng hỏi: “Nhưng mà không phải nhà anh rất có tiền sao, sao anh phải chịu khổ như vậy?”
Rõ ràng
bình thường rất thông minh, đôi khi lại ngốc như thế, người phụ nữ này
thật đúng là… “Tôi không có thói quen tiêu tiền như nước, vả lại cũng
không quen ăn cơm ở nhà hàng.” Con ngươi màu đen của Tần Dịch Hoan tràn
đầy hoài niệm, giống như có cái gì chậm rãi chảy vào, tinh khiết và say
mê, tựa như đó không phải là kinnh nghiệm khó khăn gian khổ, mà là kỉ
niệm tốt đẹp có ý nghĩa cả đời. “Cha tôi mất sớm, chỉ còn lại một mình
mẹ chống đỡ công ty, lúc ấy một mình bà vô cùng vất vả, khi đó tôi luôn
nghĩ, coi như mình không thể mở rộng sản nghiệp cũng phải bảo vệ tốt
những thứ cha tôi để lại.”
Triệu Ngạn Kiều chưa bao giờ biết
những chuyện trong quá trình lớn lên của Tần Dịch Hoan, bởi vì trong trí nhớ đều là anh nhìn chói mắt như thế nào, một chút cũng không có những
thứ này. Cô vốn nghĩ rằng Tần Dịch Hoan giống như những đứa con nhà giàu kia, từ nhỏ ngậm thìa vàng mà lớn lên, căn bản sẽ không phải chịu khổ,
không nghĩ tới anh cố gắng thật ra hoàn toàn không ít hơn so với mình.
“Thật bất ngờ, không nghĩ tới anh…” Triệu Ngạn Kiều vắt hết óc muốn tìm một
từ thích hợp, nhưng làm thế nào cũng không nghĩ ra được.
“Không
nghĩ tới thật ra thì tôi không phải quần áo lượt là?” (ý chỉ con nhà
giàu chỉ biết chưng diện thì phải =.=) Tần Dịch Hoan hài hước nhìn Triệu Ngạn Kiều, mặt Triệu Ngạn Kiều đỏ lên, cúi đầu lắp bắp nói: “Tôi, lúc
trước tôi không biết mà!”
“Tâm trạng tôi hôm nay rất tốt, cô còn
muốn biết chuyện gì đều sẽ nói cho cô hết a.” Tần Dịch Hoan khiêu mi,
cặp mắt phượng hẹp dài kia phía dưới ánh đèn càng có vẻ mê hoặc lòng
người, Triệu Ngạn Kiều ngẩn ngơ, vừa mới tìm lại được thần trí của mình: “Anh nghĩ gì mà muốn nói cho tôi biết những thứ này?”
“Không có
gì.” Tần Dịch Hoan bưng ly thủy tinh trong tay lên uống một hớp nước,
bỗng nhìn chăm chú vào mắt của Triệu Ngạn Kiều, trong mắt chứa thâm ý:
“Chẳng qua là tôi muốn biết quá khứ của người khác, đầu tiên sẽ phải nói ra quá khứ của mình, cô nói có đúng không, Triệu Ngạn Kiều?” Lúc nói
đến tên của cô, giọng nói của anh chợt thay đổi rất nhẹ, âm cuối kéo
dài, giống như chiếc bàn chải nhỏ nhẹ nhàng lướt qua tim của Triệu Ngạn
Kiều.
Trong chốc lát Triệu Ngạn Kiều cảm thấy lông tơ cả người
đều dựng lên, trái tim đập bịch bịch giống như muốn tung ra ngoài, cô
ngẩng đầu nhìn Tần Dịch Hoan, ngay cả nói chuyện cũng có chút không lưu
loát: “Anh, anh đây là có ý gì?”
Tần Dịch Hoan bình tĩnh nhìn cô
hồi lâu, bỗng đứng lên đi tới trước mặt cô ngồi xổm xuống, ngửa đầu nhìn cô, khóe môi mang theo ý cười nhợt nhạt, đôi mắt không hề chứa dịu
dàng: “Không có gì, tôi chỉ đang nói cho bảo bối của tôi nghe.” Vừa nói
anh vừa vươn tay vuốt tóc Triệu Ngạn Kiều, cười híp mắt bắt đầu dọn dẹp
bàn.
Triệu Ngạn Kiều tức giận nhìn chằm chằm bóng lưng của Tần
Dịch Hoan, mạnh mẽ đè xuống bất an trong lòng mình, sờ sờ bụng, con gái
còn chưa ra đời đã muốn nói những chuyện này sao? Bệnh thần kinh!