Sống Lại Sinh Em Bé

Chương 33




Tần Dịch Hoan tối sầm mặt, không hề ngẫm lãi tại sao Tề Minh Nguyệt luôn vừa khéo gặp được Triệu Ngạn Kiều, dứt khoát cầm chìa khóa xe vừa đặt trên bàn trà lên, đi xuống lầu. Dọc đường đi, xe anh lao như bão táp, không biết vượt qua bao nhiêu cái đèn đỏ, cuối cùng lấy tốc độ nhanh nhất tới Blue Rose.

Đôi tay hơi run rẩy, trong lòng nặng trĩu, đè ép anh gần như không thở nổi. Trước khi đẩy cửa ra, anh đã tự nhủ rằng phải tin tưởng cô, phải bình tĩnh hòa nhã nghe cô nói, phải khoan dung hơn, càng phải lý trí hơn. Nhưng tất cả đều biến thành lửa giận ngập trời ngay khi cửa được mở ra.

Cái người mà anh luôn luôn muốn đối xử tốt kia, giờ này phút này đang ý loạn tình mê nằm ở dưới thân người khác, không hề giãy giụa, cũng không hề phản kháng.

Triệu Ngạn Kiều cảm thấy trên thế giới này khó dây dưa nhất chính là kẻ say rượu, ngay cả luôn luôn ôn hòa như Chu Thần Cốc cũng không thể là ngoại lệ.

"Chu Thần Cốc, anh mau tỉnh lại đi!" Triệu Ngạn Kiều kéo Chu Thần Cốc đang mềm oặt như một bãi bùn nhão đứng lên, nhưng một người phụ nữ như cô sao có thể khống chế được một đấng mày râu! Chu Thần Cốc giống như không có xương tựa lên người cô, suýt chút nữa đã đè cô bẹp dí!

"Chu Thần Cốc! Anh mau dậy đi, tôi đưa anh về!" Cứ như vậy cũng không ổn, Triệu Ngạn Kiều cắn răng một cái, hung hăng véo anh một cái, thừa dịp anh mở hé mắt liền đẩy đẩy anh. 

"Chu Thần Cốc, anh uống say rồi, mau dậy đi, tôi đưa anh về nhà!" Cô rất vội, con trai đang ở nhà, không biết bây giờ đã tỉnh dậy chưa, không biết đã đói chưa....

"....." Hai mắt Chu Thần Cốc đầy sương mù, không có một chút tiêu cự, bám ở trên người Triệu Ngạn Kiều, si mê lầm bầm một tiếng. 

"Anh nói cái gì?" Triệu Ngạn Kiều không nghe rõ lời anh nói, nghiêng lỗ tai tiến gần vào, hỏi lại. Cô cho là anh có chuyện gì quan trọng muốn nói với mình, không ngờ mới vừa đến gần, hai lỗ tai liền rót đầy tiếng gọi nỉ non của anh.

"Tiểu Kiều.....Tiểu Kiều......"

Thân thể Triệu Ngạn Kiều cứng đờ, trái tim cũng run rẩy theo. Tiểu Kiều, tiểu Kiều. Trước đây anh chưa từng gọi như thế, nhưng còn có thể nhận ra cô, đã nói lên anh vẫn có ý thức. Triệu Ngạn Kiều từ từ thả lỏng thân thể, ở trong lòng tự nói với mình không nên so đo với đồ ma men.

"Chu Thần Cốc, đứng lên đi, tôi đỡ anh đi ra ngoài!" Triệu Ngạn Kiều vỗ vỗ lưng anh, nói. 

Nhưng Chu Thần Cốc vẫn không hề có phản ứng gì, trong lòng Triệu Ngạn Kiều vô cùng gấp gáp, cô đã lãng phí nhiều thời gian như vậy, không thể cứ do dự nữa. Nếu như Chu Thần Cốc vẫn còn thế này, chính cô tuyệt đối không thể kéo anh về nhà được, tốt hơn là gọi cho tiểu Mạch thôi.

Một tay cô nâng Chu Thần Cốc, tay kia thì thò vào trong túi xách định lấy di động ra. Nhưng đúng lúc đó, Chu Thần Cốc đột nhiên tiến sát lại, hai người cách nhau rất gần, gần đến mức cô có thể đếm rõ những sợi lông mi mảnh cong vút của anh.

"Tiểu Kiều....Tiểu Kiều......" Ánh mắt anh vì hơi men mà rút đi vẻ nhã nhặn thường ngày, đổi thành sáng trong mà ướt át, lông mi chớp chớp giống như một đứa bé nghịch ngợm, mang theo ý cười nhìn cô, trong miệng lẩm bẩm tên của cô. 

"Tiểu Kiều....Tiểu Kiều...."

Hai âm tiết dịu dàng mà triền miên theo đầu lưỡi bật ra, một tiếng rồi lại một tiếng đều mang theo tình cảm nóng rực mà nồng nàn. Triệu Ngạn Kiều ngẩn ngơ, cuống quít đẩy anh ra rồi lui về phía sau. Mất đi sự chống đỡ của cô, thân thể Chu Thần Cốc lập tức ngã nằm xuống đất, Triệu Ngạn Kiều vội vàng chạy đến đỡ anh, không ngờ lại bị anh đẩy ngã luôn xuống đất, đặt ở phía dưới.

"Tiểu Kiều....." Ma men không hề cảm thấy có gì bất ổn, đầu cọ cọ, thoải mái vùi vào cổ cô, mặc cho Triệu Ngạn Kiều có đẩy có giãy dụa thế nào cũng không thoát ra được. 

Triệu Ngạn Kiều cảm thấy cứ như vậy không phải là cách hay, vì vậy không giãy dụa nữa, chuẩn bị dưỡng sức hất mạnh anh ra.   Nhưng đúng lúc này, cửa đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài, Triệu Ngạn Kiều nâng cổ lên, vừa vặn chống lại đôi mắt tóe lửa của Tần Dịch Hoan.

Đau, đau lòng muốn chết, máu dịch đã bị lửa giận mãnh liệt đun sôi trào trong nháy mắt, mạch máu phồng lên như muốn nổ tung, thân thể anh căng cứng đến mức có thể nứt toát ra.

Cái gì mà muốn ở cùng anh cả đời, muốn cùng anh nuôi nấng con trai đến lúc trưởng thành đều là dối trá! Tất cả đều là lừa gạt anh! Lừa gạt anh hết! Tần Dịch Hoan bước từng bước đến gần Triệu Ngạn Kiều, đôi mắt đỏ bừng nhìn cô chằm chằm, sắc bén như muốn lăng trì cô.

"Tần Dịch Hoan, mau giúp em một tay." Mặc dù Triệu Ngạn Kiều đã nhận ra Tần Dịch Hoan hiểu lầm cái gì đó, nhưng lúc này lại không có cơ hội giải thích cho anh nghe. Chu Thần Cốc còn đang đè lên người cô, cô không đứng dậy nổi, chỉ có thể kêu Tần Dịch Hoan giúp một tay.

Nhưng Tần Dịch Hoan lại như không nghe thấy lời cô nói, chậm rãi bước đến bên cạnh cô rồi ngồi xổm xuống, đôi mắt vẫn khóa chặt ở trên người cô, nhưng không hề lên tiếng. Triệu Ngạn Kiều bị anh nhìn đến rợn cả tóc gáy, thân thể lập tức nổi đầy da gà. Cô giật giật thân thể cố gắng để cho mình thoạt nhìn không hề chật vật như vậy, lặp lại lời nói vừa rồi: "Tần Dịch Hoan, mau giúp em một tay."

"Ha ha...." Anh đột nhiên cười to, hoàn toàn không ăn nhập gì với bầu không khí hết sức căng thẳng này, ngón tay thon dài vuốt nhẹ dọc theo sườn mặt cô, hai mắt không hề chớp,  vẫn nhìn chằm chằm cô.

Triệu Ngạn Kiều nuốt nuốt nước bọt, trái tim hồi hộp đến sắp nổ tung rồi, cô run rẩy nói: "Anh....Anh đang nhìn cái gì vậy?"

Tần Dịch Hoan quay đầu đi, đầu ngón tay hung hăng đè nghiến ở trên môi cô, giọng điệu lại nhẹ nhàng giống như bọt khí trong gió nhẹ: "Anh đang nhìn em dâm đãng như thế nào khi ở dưới thân người đàn ông khác."

"Tần Dịch Hoan!" Triệu Ngạn Kiều không để ý đến sự đau buốt kịch liệt trên môi, hất đầu tránh thoát ngón tay anh, tức giận trợn to mắt nhìn anh.

"Nhanh như vậy đã không muốn bị anh chạm vào sao? Vậy thì không thể được, phải làm gì đây?" Anh thì thào nói, ánh mắt mê mang, giống như đang thật sự suy nghĩ phương pháp đối phó. 

Triệu Ngạn Kiều đột nhiên cảm thấy không rét mà run, đây không phải là phản ứng của người bình thường, tuyệt đối không phải! Bây giờ dáng vẻ của người này rõ ràng là bị nhập ma mà!

"Tần Dịch Hoan, anh mau giúp em một tay, em có thể giải thích, em...."

"Đúng rồi!" Tần Dịch Hoan bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, đôi mắt đen láy xếch dài hơi híp lại, vẻ mặt tràn đầy phong tình. 

"Anh vui vẻ cùng em ở ngay trước mặt anh ta có được không? Không phải em muốn để anh ta thấy vẻ mặt dâm đãng của em sao? Như vậy em sẽ  vui vẻ sao?"

Nói xong, vẻ mặt anh liền biến đổi, một phát đá Chu Thần Cốc ra khỏi người của Triệu Ngạn Kiều, vừa nãy còn là ánh mắt tươi cười, trong nháy mắt đã trở nên tàn nhẫn mà bạo lực. Dưới cài nhìn chăm chú đầy hoảng sợ của Triệu Ngạn Kiều, nặng nề đè xuống thân cô, hai tay bóp chặt cần cổ mịn màng của cô.

"Tiểu Kiều....Tiểu Kiều....." Trong gian phòng yên tĩnh, tiếng nỉ non của Chu Thần Cốc có vẻ rất lớn. 

Khuôn mặt Tần Dịch Hoan u ám giống như có thể chảy ra nước, bàn tay bóp cổ Triệu Ngạn Kiều cũng chặt hơn, giọng nói khổ sở mà điên cuồng: "Anh ta đang gọi em đấy! Anh ta đang gọi tên em đấy!"

"Khụ khụ," Triệu Ngạn Kiều bị anh xiết đến không thở nổi, hai tay vung loạn xạ, muốn đẩy thân thể nặng nề của anh ra, nhưng làm thế nào cũng không được như nguyện.

"Rõ ràng là em đã không chống lại anh nữa, Ngươi rõ ràng đều không kháng cự của ta đấy, rõ ràng cũng đã nói hay lắm đấy!" Sức lực trên tay Tần Dịch Hoan không hề giảm, còn hạ người xuống khẽ liếm khóe môi cô, động tác rất nhẹ nhàng, lại làm cho Triệu Ngạn Kiều run rẩy đến tận đáy lòng.

"Tần Dịch Hoan, khụ khụ, anh buông em ra, buông em ra!" Triệu Ngạn Kiều nghiêng đầu muốn tránh né nụ hôn của anh, lại bị Tần Dịch Hoan đè chặt hơn. Cô còn chưa thăm dò rõ tính khí của anh, lúc này càng phản kháng thì càng phải chịu tội.

"Thả ra để em đi cùng anh ta sao? Nằm mơ đi!"

"Không, không phải....Anh buông em ra trước đã." Triệu Ngạn Kiều ra sức lắc đầu muốn giải thích rõ với anh, thế nhưng bây giờ Tần Dịch Hoan đã không nghe lọt được một chữ nào nữa.

"Anh ta dựa vào đâu? Dựa vào đâu?! Anh sẽ không để em đi cùng anh ta! Sẽ không!" Tay của Tần Dịch Hoan dịch chuyển đến dưới vạt áo của Triệu Ngạn Kiều, vén áo cô lên, định luồn vào.

Triệu Ngạn Kiều kinh hoảng đè tay anh lại, muốn giãy giụa nhưng trong nháy mắt, dường như nhớ tới cái gì đó, liền biến thành nghênh hợp, làm cho Tần Dịch Hoan sữn sờ, ngược lại có chút lúng túng.

"Anh buông em ra đi có được không? Anh ta đã uống quá say, chúng ta thật sự không có gì cả." Triệu Ngạn Kiều cứ tưởng rằng những lời này sẽ khiến anh tỉnh táo lại, không ngờ càng làm cho Tần Dịch Hoan giận dữ hơn.

"Vậy là do em chủ động quyến rũ sao?!"

Anh mở miệng là dâm đãng, ngậm miệng là quyến rũ, từng tiếng đều là chỉ trích, không lưu lại một con đường sống để cô giải thích chút nào. Ở trong lòng vốn không hề tin tưởng cô chút nào! Cũng đúng thôi, cô có là gì đâu, anh đã có người khác rồi mà!

Triệu Ngạn Kiều vốn không hề yếu đuối, lúc này bị anh đả kích, lửa giận trong lòng hoàn toàn bộc phát. 

"Đừng nói như anh rất thanh cao và luôn giữ mình trong sạch! Rốt cuộc là như thế nào thì trong lòng anh hiểu rõ! Em chính trực sẽ không sợ gian tà!"

"Ha ha, Triệu Ngạn Kiều, em còn dám nói những lời đó sao?" Tần Dịch Hoan tái xanh mặt, cuối cùng lý trí đã được Triệu Ngạn Kiều kéo trở lại, anh nâng thân rời khỏi người của Triệu Ngạn Kiều, đặt mông ngồi xuống dưới đất, khuôn mặt đầy châm chọc. 

"Chính trực sao? Lúc anh tới thì em đang nằm đó!"

"Đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn......"

"Đấy mà coi là chuyện ngoài ý muốn thì trong mắt em, cái gì mới không tính là ngoài ý muốn? Trên giường hay làm tình?"

"Em không muốn tranh cãi với anh." Triệu Ngạn Kiều đứng lên, sửa lại quần áo bị xộc xệch, khuôn mặt đầy mệt mỏi, nói. 

Cô đi vòng qua người Tần Dịch Hoan tới bên cạnh Chu Thần Cốc, ra sức muốn kéo anh từ trên sàn nhà đứng lên, Tần Dịch Hoan lạnh lùng nhìn động tác của cô, trong lòng càng lúc càng giá lạnh.

"Anh cũng vậy, không muốn tranh cãi với em."

"Đúng lúc, anh trở về trước đi, chờ tỉnh táo lại, chúng ta sẽ nói tiếp." Triệu Ngạn Kiều cố ép mình bình tĩnh, nhưng thân thể hơi run run đã bán đứng cô, đáng tiếc, Tần Dịch Hoan đang chìm trong cơn phẫn nộ nên không có chú ý tới.

"Vội vàng đuổi anh trở về đến thế cơ à? Sau đó các người ở lại đây muốn làm gì thì làm sao?"

"Tần Dịch Hoan, anh đừng cố tình gây sự!" Triệu Ngạn Kiều cảm thấy đây chính là một vũng nước đục, càng khuấy càng không nhìn rõ, nhưng Tần Dịch Hoan lại cố tình không nhận ra điều này.

"Anh cố tình gây sự sao? Em nói anh cố tình gây sự sao?" Tần Dịch Hoan đột nhiên đứng bật dậy, hai tay quơ mạnh, lel3lequ..,.y,,,d...odo,,..nd0on,,, hất toàn bộ ly rượu và bình rượu ở trên bàn trà xuống đất, gầm thét: "Bà nó, anh đã bị cắm sừng trên đầu rồi còn không cho anh đòi lại công bằng cho mình sao?"

Triệu Ngạn Kiều muốn phản bác lại, nhưng chợt phát hiện như vậy thật sự quá mệt mỏi. Anh đã nhận định giữa cô và Chu Thần Cốc có quan hệ mập mờ, cho dù cô có nói rát họng thì anh cũng sẽ không tin tưởng cô, không bằng cứ chấm hết như thế đi. Triệu Ngạn Kiều hơi hạ mí mắt, nói khẽ: "Tần Dịch Hoan, anh thật sự làm cho em thất vọng."

Trong nháy mắt, lồng ngực của Tần Dịch Hoan giống như bị ai đó đâm một nhát kiếm thật sâu, cơn đau bén nhọn mà rõ ràng chợt tràn đầy đáy lòng, khiến cho anh không nhịn được mà run rẩy toàn thân. Giống như có thứ gì đó đang róc rách chảy ra từ miệng vết thương trên lồng ngực, muốn nắm cũng không nắm được. Những lời nói đả thương người cứ thế tuôn ra mà không kịp suy nghĩ, đến khi anh phản ứng kịp thì đã muộn rồi.

"Được thôi, vừa khéo anh cũng nghĩ như vậy! Vậy thì ly hôn! Ly hôn đi!" 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.