Sống Lại Sinh Em Bé

Chương 1




Triệu Ngạn Kiều chậm rãi mở to mắt liếc nhìn bốn phía xung quanh, trang trí xa lạ khiến cô nhíu mày theo bản năng, thế nhưng kinh nghiệm nhiều năm làm việc đã tạo cho cô thói quen bình tĩnh giúp cho cô không hô to gọi nhỏ, mà ngồi dậy nghiêm túc quan sát gian phòng mà cô đang ở. Cô nhận thấy, căn phòng này tốn rất nhiều công sức để trang trí, mỗi đồ vật đều rất tinh tế và đẹp đẽ, vị trí sắp xếp đồ dùng trong phòng cũng rất sang trọng, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đây không phải là gia đình bình thường, nhưng mà, Triệu Ngạn Kiều nghi ngờ chính là vì sao cô lại ở chỗ này?

Cô nhớ rõ ràng, bởi vì bản thân liều mạng làm việc mà ngất ở trên bàn làm việc, vì cái gì trong chớp mắt chỗ ở đã thay đổi, chẵng lẽ đồng nghiệp đã cõng cô về nhà? Triệu Ngạn Kiều càng nghĩ càng cảm thấy rất có thể là như vậy, mặc dù bình thường ở công ty cô cũng không có bạn bè thân thiết, thế nhưng mọi người đều có lòng cảm thông, nhìn thấy cô té xỉu thì giúp đỡ một chút cũng có thể giải thích.

Cô vén chăn lên xuống giường, mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài, phòng khách rất rộng rãi cũng rất đẹp, đây là cảm giác đầu tiên của Triệu Ngạn Kiều, ghế sô pha rất lớn, bàn trà thủy tinh, vách tường màu vàng nhạt,… Cực kỳ xa xỉ, nhưng mà Triệu Ngạn Kiều không nhớ rõ mình có đồng nghiệp có tiền như vậy. Cô đang làm chuyên gia thiết kế tại một công ty đồng phục, nói dễ nghe chính là một thành phần tri thức, nói khó nghe chính là một công nhân, liều sống liều chết một tháng kiếm được trên một vạn đồng đã coi là tốt, mà xung quanh cô đều là những người gần giống như cô, nếu vậy thì căn phòng tráng lệ này là từ đâu xuất hiện đây?

Triệu Ngạn Kiều đưa tay vào túi tìm kiếm, muốn gọi điện thoại cho cấp trên xin phép nghỉ, tự dưng nghỉ làm là tối kỵ của công ty, cho dù có lí do gì. Tìm một hồi lâu vẫn không tìm được nơi tay có thể luồn vào, Triệu Ngạn Kiều có chút buồn bực, như thế nào ngất một lúc tay cũng dùng không tốt rồi? Cô cúi đầu, lúc này mới nhìn thấy, liền choáng váng.

Đây đâu phải cái quần, rõ ràng trên người mình mặc là một cái váy, còn là màu hồng! Triệu Ngạn Kiều chợt cảm thấy bực tức, quần áo của cô bị ai thay đổi rồi? Còn là màu hồng cô không thích nhất! Chẳng qua, cái này cũng không quan trọng, quan trọng là thay quần áo cho cô, người kia rốt cuộc là nam hay nữ.

Mặc dù cô không bảo thủ, thế nhưng cũng không có nghĩa là cô rất cởi mở. Trong lúc Triệu Ngạn Kiều đang xoắn xuýt với vấn đề này, cánh cửa vang lên một tiếng răng rắc, Triệu Ngạn Kiều quay đầu nhìn lại, nhất thời cảm thấy ánh mắt có chút không quen. Dáng dấp của người đàn ông trước mắt này thật sự quá đẹp đẽ rồi, gương mặt của anh ta rất tinh tế, nhưng không ủy mị một chút nào, lại xinh đẹp lạ thường. Đặc biệt là cặp lông mày kia, sắc bén như thế vây quanh ở trên xương lông mày, có cảm giác ngông cuồng xinh đẹp.

Đôi mắt hẹp dài lúc nhìn về phía cô có phần hơi khiêu khích, tròng mắt đen như sóng nước mênh mông, cực kỳ xinh đẹp, Triệu Ngạn Kiều hiển nhiên không thể điều khiển được chính mình, vẫn bị người đàn ông trước mắt hấp dẫn như cũ không nhịn được liền nhìn nhiều hơn.

Mỗi người đều có mong muốn thưởng thức những điều tốt đẹp, nhưng chẳng qua là thưởng thức mà thôi, ngay thời điểm Triệu Ngạn Kiều muốn rời ánh mắt, người đàn ông đã mở miệng, thanh âm nam tính tiêu chuẩn, âm sắc rất tốt: “Thế nào? Mỗi ngày nhìn còn không đủ? Đàn bà háo sắc!” Giọng nói của người đàn ông mang theo nồng đậm khinh thường.

Anh ta có ý gì? Triệu Ngạn Kiều không rõ, cô lộ ra sự háo sắc với anh ta khi nào? Càng đừng nói đến mỗi ngày đều nhìn anh ta. Thế nhưng cô cũng không mở miệng tranh cãi, đối với tình hình chưa biết gì này cô nhất định còn phải dựa vào người đàn ông trước mắt. Cô luôn luôn biết lúc nào thì nên làm cái gì, lúc nào không nên làm cái gì. Ưu điểm lớn nhất của Triệu Ngạn Kiều chính là lý trí.

“Tiên sinh, xin hỏi nơi này là chỗ nào? Vì sao tôi lại ở chỗ này?”

Lời của cô vừa mới nói ra khỏi miệng liền cảm giác được sắc mặt của người đàn ông trước mắt này thay đổi, có ngạc nhiên cũng có khinh thường, anh ta để túi đồ cầm trên tay xuống bàn trà, lười biếng nằm ở trên ghế sô pha rộng lớn, liếc mắt nhìn Triệu Ngạn Kiều: “Triệu Ngạn Kiều, đừng nên giở thủ đoạn ngây thơ như vậy nữa, nếu cô ngoan ngoãn, thì cô vẫn là vợ của tôi, nhưng mà…” Người đàn ông dừng lại một chút, con ngươi màu đen chứa đầy cảnh cáo và nguy hiểm: “Nếu cô vẫn muốn giở thủ đoạn thì đừng trách tôi không khách khí!”

Triệu Ngạn Kiều cảm thấy không giải thích được, chẳng qua chỉ ngất đi một chút sao lại phát sinh nhiều chuyện như thế này? Chẳng lẽ người đàn ông này cuồng tự kỷ, cho là cô thầm mến anh ta? Thật buồn cười! Triệu Ngạn Kiều không hề sợ hãi nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, nghiêm túc nói: “Đầu tiên, tôi không thích bất kì ai, dĩ nhiên càng sẽ không thích anh! Thứ hai, mời anh nói cho tôi biết nơi này là chỗ nào, làm phiền anh thời gian dài như vậy thật ngại, tôi muốn về nhà trước.” Triệu Ngạn Kiều cảm thấy lời nói này của cô đã rất khách khí rồi, mặc dù người đàn ông này không chỉ một lần xúc phạm cô, nhưng trước mắt hẳn là anh ta đã cứu cô, cho nên vẫn cần phải có lễ phép. Nhưng mà, vì sao sắc mặt người đàn ông này càng ngày càng trở nên khó coi?

“Triệu Ngạn Kiều, tôi cho cô biết, mặc kệ như thế nào tôi cũng sẽ không thích cô! Cô chết tâm đi!” Người đàn ông mất kiên nhẫn, thoáng một cái từ ghế sô pha đứng lên nhìn xuống cô, ánh mắt ác liệt giống như đèn pha chiếu trên người của cô, dù cho Triệu Ngạn Kiều đã lăn lộn nhiều năm ở trong xã hội như vậy cũng cảm thấy không rét mà run.

Nhưng mà, người đàn ông này không phải bị bệnh thần kinh chứ? Vì sao nhất định cho rằng cô thích anh ta? Triệu Ngạn Kiều cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không muốn tiếp tục tìm hiểu, dù sao qua ngày hôm nay thì sau này bọn họ cũng sẽ không gặp mặt, nói cái gì cũng dư thừa. Nghĩ vậy, Triệu Ngạn Kiều hướng về phía người đàn ông vái một cái: “Tiên sinh, cảm ơn anh đã cứu tôi, bây giờ tôi cần phải trở về.” Mặc kệ là loại người nào, có thể không đắc tội thì không cần đắc tội, đây là kinh nghiệm làm việc của Triệu Ngạn Kiều, hơn nữa xem ra người đàn ông này cũng không phải người thường. Dứt lời, Triệu Ngạn Kiều liền xoay người hướng về phía cửa đi tới.

Không nghĩ tới, người đàn ông lại tiến lên một bước bắt được tay của cô: “Triệu Ngạn kiều, rốt cuộc cô đang làm gì? Lạc mềm buộc chặt* sao?” Triệu Ngạn Kiều cảm thấy nhức đầu, cô làm thế nào cũng không nói rõ được với người đàn ông này, cô hất tay của người đàn ông ra nhìn anh ta nói từng câu từng chữ rất nghiêm túc: “Tiên sinh, tôi còn có công việc, xin để tôi đi được không? Mặc kệ anh từ nơi nào nghe được, thế nhưng tôi thật sự không thích anh!”

*Lạc mềm buộc chặt: ý nói người phụ nữ dùng chiêu nhẹ nhàng dịu dàng để giữ người đàn ông.

Trong mắt người đàn ông hiện lên một chút khó tin, ngay sao đó là tràn đầy nghi ngờ, anh nhìn cô từ trên xuống dưới, chợt phát ra một tiếng khen ngợi: “Triệu Ngạn Kiều, làm thế nào trong một đêm cô liền trở nên thông minh, hại tôi thiếu chút nữa cũng không nhận ra cô, nhưng mà…” Người đàn ông tạm dừng lại, cố ý khơi lên hứng thú của Triệu Ngạn Kiều: “Thay đổi như thế nào vẫn khiến cho người ta chán ghét như vậy!”

Rõ ràng lời này nói ra rất nặng, đừng nói Triệu Ngạn Kiều là phụ nữ, cho dù là đàn ông nghe xong cũng không chịu nổi. Triệu Ngạn Kiều phát cáu. Mọi người giao thiệp với Triệu Ngạn Kiều đều biết, Triệu Ngạn kiều là người không dễ dàng nổi giận, thế nhưng một khi đã nổi giận, thì mọi người đều phải tránh đi, rất rõ ràng người đàn ông trước mắt này không biết việc này.

“Mặc dù không biết sự tự tin của anh từ đâu ra, nhưng mà, mời anh soi gương nhìn khuôn mặt của anh một chút được không, tôi không thích nhất là loại người như anh!”

Người đàn ông không ngờ tới Triệu Ngạn Kiều sẽ phản kích, vô ý thức hỏi lại: “Vì sao?”

“Bởi vì tôi có gối đầu rồi, không muốn thêm một cái nữa!”

Người đàn ông sửng sốt hồi lâu lúc này mới hiểu được Triệu Ngạn Kiều đang so sánh anh với gối thêu hoa, trông khá mà không dùng được! Liền nở nụ cười: “Nếu vậy thì cô luôn đuổi theo tôi làm cái gì, đến nỗi dồn hết tâm trí lừa tôi lên giường của cô! Lẽ nào đây không phải là thích?”

“Anh có phải cho rằng chỉ cần dựa vào khuôn mặt này của anh là có thể đi khắp thế giới hay không?” Triệu Ngạn Kiều giễu cợt, đã gặp qua rất nhiều người tự kỷ còn chưa thấy ai tự kỷ đến như vậy, tuy rằng Triệu Ngạn Kiều cô không phải là đại mỹ nữ gì nhưng cũng là một người đẹp thanh tú, tuyệt nhiên không vì lời nói ác độc của một người đàn ông không có phong độ mà ngã vào: “Tôi lừa anh lên giường? Anh nên nhìn lại kích cỡ của mình trước khi nói nhé!”

“A…” Người đàn ông cười châm biếm, xoa hai má của Triệu Ngạn Kiều: “Triệu Ngạn Kiều, số đo của tôi như thế nào không phải cô vừa mới nghiệm chứng qua sao?”

Cái gì? Triệu Ngạn Kiều kinh ngạc, lập tức nghĩ tới quần áo trên người cô đã bị người đổi qua, vội vàng kéo tay áo nhìn vào cánh tay trái một chút, may mắn, không có dấu vết gì. Triệu Ngạn Kiều thở phào nhẹ nhõm, hừ lạnh một tiếng: “Anh tránh ra, tôi muốn về nhà, tôi không có thời gian dây dưa cùng anh ở đây, tôi sẽ không truy cứu nữa!”

Người đàn ông cho dù chậm chạp hơn nữa cũng phát hiện ra vấn đề, mặc dù hai người họ đang nói chuyện với nhau, nhưng mà tại sao giống như không phải nói cùng một nội dung? “Về nhà? Đây chính là nhà cô, cô phải trở về nơi nào?”

“Anh xác định hôm nay không phải là ngày Cá tháng Tư sao!” Triệu Ngạn Kiều đẩy anh ra muốn đi đến cửa, thì phía sau vang lên giọng nói của người đàn ông: “Cô lại muốn đi cáo trạng với ba mẹ tôi sao? Tôi biết cô sẽ dùng chiêu này, chẳng qua tùy cô vậy, cùng lắm là lải nhải một chút.”

Triệu Ngạn Kiều cảm thấy không đúng, cô sẽ không cho rằng một người đàn ông như vậy mà đầu óc lại có vấn đề, đương nhiên, chính cô cũng không có vấn đề, nhưng rốt cuộc là sai lầm chỗ nào? Cô nhất định phải hỏi rõ ràng! Cô quay đầu lại hỏi: “Xin hỏi, anh tên gì?” Cô đối với khuôn mặt anh rất xa lạ, nhưng nói không chừng tên có thể quen tai.

“Triệu Ngạn Kiều, cô không cần giả bộ!” Mặt người đàn ông âm trầm túm cô về ghế sô pha ép ở dưới người, trong mắt dấy lên cuồng phong bão táp: “Tôi đã hết kiên nhẫn rồi!”

Nhất định là nghĩ sai chỗ nào rồi, Triệu Ngạn kiều đưa hai tay đẩy ngực người đàn ông, kéo ra một khoảng cách giữa cô và anh: “Tôi không biết nguyên nhân nào khiến anh cho rẳng tôi thích anh, nhưng mà tôi cho anh biết, tôi không thích anh, chuẩn xác mà nói tôi vốn không biết anh, chưa từng gặp qua anh, anh khẳng định anh không nhận lầm người chứ?”

Người đàn ông ép sát thân thể lại gần một chút, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Triệu Ngạn Kiều, giống như muốn xác nhận cô có đang nói dối hay không, Triệu Ngạn Kiều vô cùng thản nhiên quay lại nhìn, thoải mái, không có một chút né tránh. Người đàn ông nhíu lông mày lại, bỗng nhiên vén quần áo Triệu Ngạn Kiều lên.

Triệu Ngạn Kiều bị anh làm tức giận không nhẹ, nhanh chóng kéo quần áo xuống lại, thét lên: “Anh làm gì?”

Người đàn ông bỉu môi, trong mắt lại không có một chút ý cười: “Triệu Ngạn Kiều, đừng giả bộ, bụng của cô còn lớn lắm, không làm giả được!”

Lần này đến lượt Triệu Ngạn kiều giật mình sửng sốt, cô không thể tưởng tượng nổi trừng to mắt nhìn anh, từ kẽ răng nặn ra mấy chữ: “Anh nói gì?”

Bàn tay của người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve bụng của cô, trong ánh mắt lại là giá lạnh, chậm rãi nói: “Trong bụng cô còn có con của tôi, cô vẫn còn nói dối sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.